Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 2 - Chương 18: Tình hình lộn xộn



Không cần thu dọn bất cứ thứ gì, ta trực tiếp đưa Tuyết Liễu về thẳng Tê Phượng sơn trang. Ngày ta phái Tuyết Liễu tới Lăng gia, thần sắc hồng nhuận, thân thể mạnh khỏe bình thường. Vậy mà mới qua mấy tháng, lại biến thành bộ dạng như vậy. Ta không biết Lăng gia đã đối xử với nàng thế nào, nghĩ cũng không dám nghĩ. Bởi vì, ta sẽ hận chết bản thân mình. Nếu như không phải ta xen vào việc của người khác, nếu như không phải ta kiên quyết muốn làm bà mai, nàng sẽ không biến thành thế này. Đều là lỗi của ta, đều là do ta hại nàng.

Ta đã từng hứa với Hạ cô nương, sẽ chăm sóc nàng thật tốt, ta… đúng là tội nhân mà.

Nhìn Tuyết Liễu đang ngoan ngoãn ngồi trong viện ăn điểm tâm, ta ra sức nắm chặt tóc mình, để những đau đớn trên thân thể, giảm bớt nỗi khổ trong lòng.

“Đại tiểu thư, ngài đừng tự trách mình. Là ta không tốt, không thể bảo vệ Tuyết Liễu chu toàn.” Tiểu Khiết đi tới sau lưng ta, gỡ từng ngón tay ta ra khỏi tóc.

Ta vẫn cố sức nắm chặt, “Không trách ngươi, muốn trách thì trách ta.” Nàng chỉ là một nha hoàn, không đủ sức. Tất cả mọi chuyện, đều do ta gây ra. Nếu như không phải ta tự cho mình là đúng, nếu như không phải ta nhúng tay vào việc của người khác, nàng sẽ không biến thành như vậy.

“Không trách ngài được. Tuyết Liễu trước nay vẫn luôn cảm kích ngài, cảm kích ngài luôn nghĩ cho nàng. Ta thấy, thiên hạ nào có chủ tử nào, lại đối tốt với nha hoàn như vậy.” Tiểu Khiết khẽ thở dài, “Chỉ là thiên ý trêu người.” Không phải thiên ý trêu người, là tại tiểu ** Khang Minh Nguyệt kia.

“Nếu như đối xử tốt với nàng, sẽ không để nàng biến thành như vậy.” Ta vùi đầu vào gió, liên tục lắc đầu.

“Đại tiểu thư, ngài đã cố gắng hết sức rồi. Có những chuyện, không phải ngài muốn thì có thể khống chế được.” Ta rất cảm ơn thiện ý của nàng, nhưng ta vẫn hận chết bản thân mình.

“Khang – Minh – Nguyệt, Lăng – Sở – Nam.” Hai kẻ này, ta hận thấu xương.

Tiểu Khiết thuận tay cầm dao cắt trái cây đến trước mặt ta, “Lăng Sở Nam vẫn đuổi theo tới tận đây, bây giờ đang bị ba vị ca ca của ta cản lại, còn Khang Minh Nguyệt ** chết tiệt kia vẫn còn ở lại Lăng gia.”

“Ngươi đưa dao cho ta làm gì?” Ta cầm lấy cây dao, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Tiểu Khiết nghiến răng nghiến lợi, “Giết người chứ gì, nếu ngài muốn đi, ta đi với ngài.”

“Lão tử không giết người.” Ta nhếch môi cười nhạt, “Ngươi lập tức đến văn phòng, đem chuyện của Tuyết Liễu nói cho mọi người biết. Sau đó bảo bộ cơ mật phái mấy người võ công cao cường, đem Khang Minh Nguyệt bắt đến Thiên Hương lâu. Muốn quyến rũ nam nhân chứ gì? Lão tử cho ả quyến rũ đủ.”

“Đi ngay.” Tiểu Khiết vừa nghe, lập tức biến mất như một trận gió xoáy. Trước khi đi, ta còn nhìn thấy một tia ngoan độc lóe lên từ đáy mắt nàng. Trực giác nói với ta rằng, tương lai của Khang Minh Nguyệt nhất định khó sống.

Nhìn Tiểu Khiết rời đi, ta đứng lên bước vào trong viện, nhìn thấy Tuyết Liễu đang đùa giỡn với Linh Linh.

“Linh Linh tỷ tỷ xấu quá, để muội ăn đi.” Bị Linh Linh đoạt mất điểm tâm, Tuyết Liễu giận dỗi bĩu môi.

Linh Linh xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói, “Vô Lệ, không thể ăn nữa, ăn nhiều không tốt cho bao tử đâu. Đợi lát nữa hãy ăn tiếp, được chứ?”

“Vô Lệ, muội mới vừa ăn trái cây, chờ thêm lát nữa rồi ăn, được chứ?” Từ lúc bước vào Tê Phượng sơn trang, nàng cứ ăn không ngừng nghỉ. Mời đại phu đến xem bệnh, hắn nói với ta trí tuệ của nàng bây giờ giống hệt như trẻ con tám tuổi.

Vô Lệ nghe thế càng tỏ ra mất hứng, “Muội có thể không ăn, nhưng bảo bảo muốn ăn đó, bảo bảo nhất định đã đói rồi.” Bàn tay nhỏ bé xoa xoa dưới bụng, nàng thần bí cười nói, “Nói cho hai người biết, bảo bảo rất ngoan, không hề thích đá.”

Sóng mũi ta bỗng chốc cay xè, cố kiềm nước mắt, “Đúng vậy, rất ngoan.” Linh Linh ngược lại không thể khống chế bản thân mình, cúi đầu lau nước mắt. Cộng tác nhiều năm, tình cảm của hai người bọn họ không phải tầm thường.

“Đại tiểu thư, bảo bảo nói nó đói bụng rồi.” Bàn tay mềm mại cầm lấy một miếng điểm tâm, nhét vào trong miệng.

Ta cúi đầu lau nước mắt, miễn cưỡng nói đùa, “Tỷ tỷ làm bánh trứng cho muội ăn, có được không? Còn có bánh ngọt nữa.” Nếu nàng chỉ biết ăn điểm tâm, thôi thì để nàng ăn có dinh dưỡng một chút.

“Được.” Nàng diện vô biểu tình, bưng khay thức ăn lên, liên tiếp nhét điểm tâm vào miệng của mình.

Căn dặn đại thẩm cùng Xuân Hương tỷ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, chưa tới một giờ sau, mấy món điểm tâm ngon miệng đã được ra lò.

Bánh trứng, bánh ngọt, bánh mì nướng, cuốn trứng, cộng thêm một chén canh hạt sen táo đỏ. Sống trên đời nhiều năm như vậy, ta chỉ biết làm có mấy món. Vì Tuyết Liễu, ta dốc hết toàn bộ tài năng.

Tuy rằng ta đã cố gắng hết sức, nhưng mùi vị vẫn không được ngon lắm.

“Linh Linh, ăn điểm tâm.” Giọng điệu có chút lo lắng, nguyên nhân bởi vì tay nghề ta rất tệ.

Còn chưa kịp đặt khay thức ăn xuống, Vô Lệ đã vươn tay, bóc mấy trái táo đỏ ra khỏi chén canh hạt sen , “Hay quá, có điểm tâm rồi.”

Bùi Linh Linh lấy một cái cuốn trứng, “Cái đó không phải ăn như vậy.” Nàng mỉm cười, đút một cái vào miệng Vô Lệ, “Ngon không?”

Vô Lệ nhu thuận gật đầu, “Ngon lắm.”

“Đây, cẩn thận coi chừng nghẹn, uống canh đi.” Ta bưng chén canh hạt sen tới, đút từng muỗng cho nàng.

Uống được một muỗng, Tuyết Liễu lại giận dỗi bĩu môi, “Ngọt quá, muội không thích.”

“Vậy ăn cái này đi.” Linh Linh đút một miếng bánh trứng cho nàng.

“Không được vào trong.” Giọng nói của Lạc Hùng xuyên vào tai ta.

Quay đầu, ta nhìn thấy Lăng Sở Nam đang đứng ở đằng xa.

Ta theo bản năng đem Tuyết Liễu che ở sau người, “Linh Linh, đưa Vô Lệ vào trong.” Hắn làm tổn thương Vô Lệ còn chưa đủ hay sao?

Linh Linh bưng khay thức ăn lên, kéo Vô Lệ vào. Ta tiện tay cầm con dao gọt trái cây trên bàn, cười lạnh bước tới, “Lăng Sở Nam, ngươi tới làm gì?” Ta nắm chặt con dao, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm cho hắn một nhát.

“Gặp Tuyết Liễu.” Ánh mắt hắn kiên định nhìn ta, tỏ ý không lùi bước.

Ta ngắm nghía con dao trong tay, thản nhiên nói, “Tuyết Liễu đã bị ngươi giết chết rồi, ở đây không có ai tên Tuyết Liễu.”

Lạc Hào, Lạc Anh cùng Lạc đại thúc đứng ở đằng sau, trong tay Lạc đại thúc còn cầm theo một cây chổi, đội hình hết sức buồn cười.

“Cho ta gặp Vô Lệ.” Ánh mắt hắn tiếp tục đuổi theo bóng hình nhỏ xinh đó.

Ta cúi đầu, mỉm cười, “Kỳ quái, tại sao ta phải cho ngươi gặp nàng? Nàng là cái gì của ngươi?”

“Thê tử của ta.” Nói thật dễ nghe. Có điều, ta chưa từng thấy nam nhân nào lại bức điên thê tử của mình.

“Thê tử? Đợi ngươi lấy nàng rồi nói đi.” Ta cười khẽ, trên mặt lộ ra đầy vẻ trào phúng.

“Lão nô ta sống đã được năm mươi mấy năm, chưa từng thấy qua nam nhân nào lại bức điên thê tử của mình, càng chưa từng thấy qua nam nhân nào tự tay giết chết cốt nhục của mình. Lăng đương gia, Vô Lệ nhà ta không xứng với ngài đâu.” Lạc đại thúc nói xong, bắt đầu cầm chổi lên quét rác. Chỗ lão quét tới, chính là dưới chân Lăng Sở Nam.

“Phải đó, ta cũng chưa từng thấy qua nha.” Lạc Hào đưa tay tiếp lấy chổi trong tay đại thúc, “Cha, để con quét cho.”

Quét quét đến chân Lăng Sở Nam, càng lúc càng dùng lực.

Lăng Sở Nam suýt chút bị Lạc Hào ‘quét’ cho ngã sấp xuống đất. “Mộ Dung tiểu thư, thật ra muốn thế nào?”

“Năm nay tuyết lớn, nếu như ngươi có thể quyên góp vài trăm vạn lượng bạc cứu trợ thiên tai, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại. Đương nhiên, đem bảng hiệu Thiên hạ đệ nhất tửu lâu dâng tới, ta sẽ càng thêm cao hứng.” Ta cười tươi như hoa, xoay người trở vào trong, “Đại thúc, phiền thúc tiễn khách giùm ta.” Nếu như dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, làm sao khiến Vô Lệ hài lòng được đây?

Tê Phượng sơn trang vô cùng náo nhiệt, người tới đều là nhân vật tai to mặt lớn.

Kinh thành thủ phủ Lăng Sở Nam đương gia vừa mới đi chưa được bao lâu, Viêm vương, nhân yêu tam gia và Hoa Dương công chúa lập tức tới nơi bái phỏng.

Bởi vì ba người kia thân phận đặc thù, Lạc đại thúc không bảo họ chờ ở bên ngoài, mà trực tiếp dẫn tới gặp ta.

Khi ta trông thấy ba người họ, liền trợn tròn mắt một hồi, “Các vị, tới đây làm gì? Tới chết hả?” Còn dám tới, không phải muốn chết thì là gì?

Ánh mắt Hoàng Phủ Viêm rơi trên người nữ nân đang đứng cạnh ta, “Ta muốn nói chuyện riêng với Linh Linh một lát.”

“Được.” Linh Linh rất sảng khoái đứng lên, đi tới trước mặt hắn, “Chuyện gì?” Bàn tay mảnh khảnh giơ lên, nặng nề tát vào mặt hắn một cái, “Nói xong rồi.”

Một cái tát đó, đã trực tiếp đánh ngất luôn cả ba người còn lại ở hiện trường.

Tuy rằng bị đánh, nhưng Hoàng Phủ Viêm vẫn không tức giận, trái lại nói giọng ngọt ngào, “Nói chuyện riêng.”

Linh Linh vươn tay, lại tát thêm cái nữa, “Cần gì thì nói với Mai quận chúa đi, ta không rảnh.” Ặc… Sớm biết Linh Linh đanh đá, nhưng đanh đá như vầy không phải quá khoa trương rồi.

Hoàng Phủ Viêm còn chưa kịp lên tiếng, ta đã mở miệng, “Tam gia, Lam Nhi, chúng ta ra ngoài ngồi.” Vương gia, đừng nói là cô nương ta không giúp ngươi đó.

“Đại…” Linh Linh tựa hò không muốn đàm phán với Hoàng Phủ Viêm.

Hoàng Phủ Lam Nhi kiên quyết cắt đứt lời nàng, “Hay quá hay quá, tỷ tỷ, Lam Nhi rất nhớ tỷ đó.”

“Đi thôi.” Ta kéo tay Lam Nhi, đẩy tam gia ra ngoài, “Chúng ta ra kia ngồi cái đã.” Ra khỏi cửa, ta không chút khách khí đóng cửa lại. Linh Linh đi theo phía sau bước ra không kịp, bị cánh cửa đâm sầm vào mũi.

Linh Linh tức giận dậm chân, dùng hết sức lực đập vào cánh cửa gỗ hoa văn trạm trổ, “Đại tiểu thư, muội không muốn thấy hắn.”

“Linh Linh, bình tĩnh chút đi. Cho dù có muốn phán hắn tội chết, cũng phải cho hắn một cơ hội giải thích chứ.” Dựa vào tình cảm Viêm vương dành cho Linh Linh, tuyệt đối sẽ không lấy họ Mai đó. Hắn làm như thế này, hẳn là có quan hệ với tên nhân yêu tam gia này đây.

“Muội…” Linh Linh muốn phản bác, nhưng lại không nói nữa.

Nhân yêu tam gia đột nhiên đi tới bên cạnh ta, vỗ vỗ vai ta, cười nói, “Ta nên gọi nàng là nhị tẩu, hay là Phượng công tử?”

“Tùy ý.” Ta khoát khoát tay, nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, “Ta nghĩ ngươi phải hận chết ta mới đúng chứ.” Ta trăm phương ngàn kế trà trộn vào tam gia đảng làm nội gian, hắn hận chết ta cũng không có gì lạ. Đứng trên lập trường của hắn, ta cũng sẽ oán hận.

Tiểu bất điểm muội muội giận dỗi bĩu môi, “Tỷ tỷ, hôm đó tỷ đi đâu vậy. Đáng ghét, tỷ bỏ rơi muội vậy sao.” Ặc… Cái này…

“Có chuyện quan trọng.” Đánh chết ta ta cũng không nói với nàng ta bị Thiên ca nhà ta bắt lên giường “chỉnh sửa”.

Ta cùng nhân yêu tam gia sóng vai đi ra ngoài, hắn cười khổ, “Phượng cô nương, nàng đã xoay ta vòng vòng rồi đó.”

Ta ngoài cười nhưng trong không cười, “Cũng vậy cũng vậy thôi, Thanh Nhi tỷ tỷ.” Đối với Hoàng Phủ Viêm, ta còn cảm thấy áy náy. Còn đối với hắn, ta không hề thấy hổ thẹn. Phải, ta là gian tế. Thì đã sao? Bọn ta ai vì chủ nấy, trong cuộc chiến tranh giành hoàng vị này, vốn phải tàn ác như vậy.

Nhân yêu tam gia sửng sốt, lập tức lắc đầu, “Ai, nàng cuối cùng cũng đã biết rồi.”

Ta thản nhiên nói, “Vương gia, lập trường chúng ta bất đồng.” Ta ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, “Cho dù có ngày ta giết chết ngươi, đó cũng là lẽ đương nhiên. Vương gia, đừng yêu ta.” Chúng ta căn bản là người của hai thế giới.

Hắn thở dài một tiếng, “Ai, nhưng mà… ta đã yêu nàng mất rồi.”

Ta xoa xoa bụng dưới của mình, “Vương gia, ta đang mang thai.”

“Hài tử này, chắc không phải là của nhị ca chứ.” Nói thừa, đương nhiên không phải.

Ta không muốn dây dưa với hắn chủ đề hài tử này, bèn chuyển sang chuyện khác, “Vương gia, muốn Viêm vương lấy Mai Ngọc Phù, là chủ ý của ngươi phải không?” Không phải hỏi, mà ta khẳng định.

Hoàng Phủ Thanh cười khổ, “Cho dù ta và mẫu phi liên hiệp bức ép, huynh ấy cũng không chịu.”

“Vương gia, chia rẽ uyên ương, sẽ bị thiên lôi đánh chết đó.” Vì đạt được mục đích của mình, không từ thủ đoạn. Bản chất của Hoàng Phủ Thanh hắn, cũng coi như khiến ta mở rộng tầm mắt rồi.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt hướng về Lam Nhi đang ở xa xa phía sau, “Nha đầu kia, cũng bắt đầu biết tư xuân rồi.” Thấy hắn quay đầu lại, ta mới biết Lam Nhi bây giờ đang ngồi ở hành lang gấp khúc, không đi theo cùng.

Ta mỉm cười, “Vậy thì tốt.” Lam Nhi có nam nhân mình thích, ta cũng thấy vui vẻ cho nàng.

“Mặc cho hoàng hậu nương nương truy hỏi thế nào, Lam Nhi cũng không chịu nói nam nhân kia là ai.” Nhân yêu tam gia thần sắc buồn bã, mang theo mấy phần ưu sầu.

Bước qua chiếc cầu cong, lời nói của ta theo theo hành lan bằng đá xuôi tới, “Ờ? Mọi chuyện rốt cuộc thế nào?”

Hoàng Phủ Thanh vỗ vỗ trán, vẻ mặt khó xử, “Ngày ấy hai người chúng ta say rượu ở Thiên Hương lâu, một mình Lam Nhi chạy loạn bên ngoài. Rốt cuộc, đã để người ta sàm sở. Nha đầu hồ đồ đó, để người ta sàm sỡ mà vẫn chưa hay. Còn khóc sướt mướt hồi cung cáo trạng với hoàng hậu, nói có người bắt nạt mình.”

Ta suýt chút nữa bị nước bọt sặc chết, “Hả? Sàm sỡ? Tới mức nào?” Gặp quỷ cũng không kinh ngạc đến vậy.

“Nha đầu kia trở về nói với hoàng hậu, có người đè nó xuống giường, rất thô lỗ cởi sạch y phục của nó, còn dùng gậy đâm nó, khiến nó thấy rất đau.” Nói xong câu cuối cùng, nhân yêu tam gia hầu như nghẹn họng.

Ta xoa xoa cái đầu đau nhức, “Bị ăn sạch sẽ rồi?” Trời ơi, trên đời sao lại có nữ nhân ngu ngốc thế này.

Nhân yêu tam gia tỏ vẻ khổ sở, giống nư đã ăn trăm ký khổ qua, “Đã vậy, nha đầu chết tiệt đó còn không chịu nói nam nhân đó là ai.”

Ta xoay người tựa vào hành lang, có chút suy nghĩ, “Nha đầu đó tại sao không chịu nói? Ngươi có nghĩ tới không?” Lam Nhi thuộc về dạng tiểu cô nương không giữ được bí mật, nếu như nàng sống chết không khai, e rằng có ẩn tình gì khác.

Nghe ta nói thế, tam gia cũng thấy kỳ lạ, “Đúng vậy.”

“Nếu nàng muốn nói, tự nhiên sẽ nói. Lam Nhi khả ái như vậy, lão thiên gia sẽ không bạc đãi nàng.” An ủi tam gia, cũng như an ủi bản thân mình. Chuyện này là chuyện riêng của Lam Nhi, ta có gấp cũng không làm gì được.

“Phượng nhi, chuyện tới nước này, nàng còn có thể làm bằng hữu với ta không?” Những lời này nên là ta hỏi mới đúng chứ?

Suy cho cùng, là ta có lỗi với hắn.

“Tam gia, chúng ta vẫn là bằng hữu.” Có điều, cũng là kẻ thù.

“Đúng vậy, chúng ta vẫn là bằng hữu.” Hắn vươn tay.

Ta nháy nháy mắt, nắm tay hắn, “Chúng ta là hảo tỷ muội mà.” Ai, nếu như chúng ta chỉ là ‘hảo tỷ muội’ thì tốt biết bao.

Một cơn gió thổi qua, trải qua nghiên cứu ta phát hiện trong không khí không có lấy một tia tử ngoại, chỉ có sảng khoái mà thôi. Ha, khí trời hôm nay thật đẹp.

Linh Linh và Hoàng Phủ Viêm cuối cùng cũng hóa giải hiểu lầm, hai người trở lại tốt đẹp như xưa. Ta đòi điều kiện với Hoàng Phủ Viêm, muốn Bùi Linh Linh cũng được, cưới hỏi đàng hoàng đi. Cái tên vương gia gọi là Hoàng Phủ Viêm đó không chút khách khí, ngay tại chỗ đưa cho ta một phong hưu thư, bảo ta vui vẻ thoải mái nhường lại vị trí vương phi đó. Tuy rằng hành vi của hắn khiến ta thấy vô cùng mất mặt, nhưng nể mặt hắn si tình với Linh Linh như vậy, ta cũng không nói lời nào. Sảng khoái nhận lấy phong hưu thư, chúc bọn họ trăm năm hảo hợp.

Ngày tiếp theo, hắn lập tức đến Mộ Dung gia cầu hôn, còn mang theo sính lễ. Lúc đó ta đang ở Tê Phượng sơn trang uống trà, bị Tiểu Hồng tỷ tỷ cuống cuồng lôi trở về. Bất đắc dĩ lắm, ta đành công khai thân phận của Linh Linh, nói nàng là biểu muội của Lăng Sở Nam, cũng là người nhà của Mộ Dung gia.

Bên này Viêm vương vừa đem sính lễ tới, bên kia Lăng Sở Nam cũng mang sính lễ tới nhà Mộ Dung gia. Lúc này ta lại phải đến hiệu sách Bát Quái tuyên bố với thế nhân rằng Tuyết Liễu là con nuôi của Mộ Dung gia, tam tiểu thư Mộ Dung gia, Mộ Dung Vô Lệ.

Tuy rằng ta rất đau đầu với lão Lăng, có điều, tình yêu hắn dành cho Tuyết Liễu, ta mắt thấy, cũng ghi nhớ trong lòng. Tâm bệnh muốn trị phải dùng tâm dược, bệnh của Tuyết Liễu e rằng phải nhờ vào hắn thôi. Huống chi, ta tin tưởng trải qua chuyện lần này, hắn sẽ đối xử thật tốt với Tuyết Liễu. Hắn chịu đường đường chính chính lấy một Tuyết Liễu kém trí, cũng đã chứng minh lòng hắn đối với nàng. Tổng hợp tất cả các yếu tố, ta quyết định chấp nhận lời cầu hôn của hắn.

Lăng Sở Nam hẳn là rất sốt ruột, ngày tiếp theo đã mời đại sư phong thủy trứ danh nhất kinh thành. Nghe nói, hai mươi sáu tháng mười năm nay, chính là ngày hoàng đạo tốt.

Vì vậy, tiểu thư Lăng gia cùng với tiểu thư Mộ Dung gia xuất giá cùng ngày, cùng xuất giá từ phủ tướng quân. Mà đại tiểu thư Mộ Dung gia, lại oanh oanh liệt liệt bị người ta bỏ, trở thành khí phụ nổi danh nhất kinh thành.

Hai ngày sau khi ngày cưới đã được định ra, lão Lăng bí mật tới tìm ta, hào phóng quyên góp ba trăm vạn lượng bạc. Hắn quyên ba trăm vạn lượng, tập đoàn Lục thị đương nhiên không thể thua kém. Vì thế, ta cũng quyên góp ba trăm vạn lượng cứu trợ thiên tai.

Sáu trăm vạn lượng bạc, ta giao cho Hoàng Phủ Hạo, bảo hắn tự mình xử lý. Cùng lúc đó, Ngạo Kiếm sơn trang diệt môn, phu phụ Lâm Chấn Bắc cùng con gái một Lâm Bích Ảnh không rõ tung tích, nghe nói đã vùi thân trong biển lửa. Mà bang chủ Cái Bang, võ lâm minh chủ Lăng Sương, chính là đầu sỏ. Nghe xong tin này ta cũng muốn hồ đồ, Lâm Bích Ảnh và Lăng Sương không phải cùng một người hay sao, sao nàng có thể giết cả nhà mình?

Thanh Nhã cùng tỷ phu xuất môn chưa về, nghe nói là đã đi đến ngoại quốc, tạm thời không thể về nhà, thế nên hôn sự của Vô Lệ cùng Linh Linh đương nhiên do ta làm chủ. Dạo này bận bịu đến đầu tắt mặt tối, cả phương hướng cũng phân biệt không được, muốn trợ giúp Lăng Sương cũng lực bất tòng tâm, chỉ đành nhờ hiệu sách Bát Quái lưu ý hành động của Lăng Sương giùm.

Linh Linh cùng Vô Lệ cuối cùng cũng có thể huy hoàng gả đi, Tiểu Lan đi theo Linh Linh, Tiểu Hồng tỷ tỷ và Tiểu Khiết đi theo Vô Lệ, để còn dễ bề chăm sóc.

Nghe đồn, Linh Linh vừa gả đến vương phủ không bao lâu sau, Mai Ngọc Phù cùng một gã hạ nhân làm loạn, bị bắt gian tại trận, rất nhiều nô bộc trong vương phủ đều có mặt tại hiện trường. Không tới một giờ sau, cả kinh thành lại bắt đầu sôi sục. Trong lòng ta đoán biết chuyện này chắc hẳn có can hệ tới Linh Linh, cười trừ một cái. Nữ nhân chết tiệt kia rảnh rỗi không có việc gì làm đi ăn hiếp Linh Linh, bị chỉnh là đáng.

Về phần Khang Minh Nguyệt… Ặc… Thực sự quá mức bạo lực đẫm máu nhẫn tâm mà, thực sự không nên nhắc tới (Muốn biết thế nào mời xem )

Đương lúc ta bận tối mắt tối mũi xử lý hai cái hôn sự xong, cái đám trong hoàng cung kia cũng bận tối mắt tối mũi để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Hạ tuần tháng mười một năm nay, hoàng đế băng hà, di mệnh thái tử Hoàng Phủ Hạo kế vị. Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Viêm là Viêm vương, thống lĩnh ngự lâm quân, bảo vệ hoàng thành. Phong tam hoàng tử Hoàng Phủ Thanh là Thụy vương, đất phong vạn dặm, suốt đời không được vào triều.

Nghe nói, di chiếu là vậy. (Nội dung của di chiếu, sau này ta mới biết được.) Thế nhưng, sau khi hoàng đế lão gia chết mấy ngày, vẫn xảy ra nội chiến triền miên như cũ.

Trong kinh thành thủ vệ nghiêm ngặt, nơi nơi trọng binh canh gác. Mấy cái tên hiếu tử kia, lão cha hài cốt hãy còn chưa lạnh, đã bắt đầu muốn cướp ngôi vị hoàng đế rồi.

Buổi chiều hôm bức vua thoái vị, Tử Ly hẹn ta đến Tử Cấm đình uống rượu, chính mắt trông thấy một màn thảm liệt nhất kia.

“Tiểu di, chúng ta thắng chắc rồi.” Tử Ly nhìn khói lửa dưới chân, thản nhiên nói, “Cháu tin tưởng chàng.”

“Ta cũng tin.” Hoàng Phủ Hạo tuyệt đối không phải kẻ vô dụng bất tài, nhân yêu tam gia đối đầu với hắn vốn dĩ lưỡng bại câu thương, có Mộ Dung gia chúng ta hỗ trự, thái tử thắng chắc rồi.

Tử Ly giúp ta rót một chén rượu, “Nhất tướng công thành vạn cốt khô, không biết một trận này, sẽ chết bao nhiêu người.”

“Đành chịu thôi.” Ta phát hiện bản thân mình rất lạnh lùng, ngay cả câu này cũng nói ra được.

“Tiểu di, sau này dì có dự tính gì không?” Khói lửa nhuộm đỏ một góc trời, vô cùng rực rỡ.

Ta ngẩng đầu, nhìn hài cốt dưới chân, “Những việc Mộ Dung gia chúng ta nên làm, là công thành lui thân đúng lúc.” Tiếp theo, ta chỉ muốn sống cùng đại ca tới bạc đầu.

Tử Ly lấy ra một miếng ngọc phật, đưa cho ta, nhàn nhạt nói, “Vật này cháu vẫn giữ đến nay, giờ tặng lại cho hài tử trong bụng dì.”

Ta chăm chú quan sát một lát, là một miếng bảo ngọc trong suốt long lanh, “Cảm ơn.” Còn chưa sinh đã bắt đầu nhận lễ.

“Tiểu di, cháu biết đứa con trong bụng dì không phải của Viêm vương, là của ai vậy.” Tử Ly ngẩng đầu, đưa chất lỏng màu hổ phách rót vào trong miệng.

Bởi vì ta đang có mang, không thể uống quá nhiều rượu. Nói là uống rượu với Tử Ly, thực tế chỉ uống có vài chén, “Của đại ca.” Chuyện tới nước này, hoàn toàn không cần giấu giếm nữa.

“Đại ca?” Tử Ly sửng sốt, lập tức cười cười, “Chúc mừng.”

Ta mỉm cười, đưa hộp gấm bên người tới trước mặt Tử Ly, “Lễ vật tặng cháu.”

“Cái gì vậy?” Tử Ly đưa tay mở hộp.

“Ngọc tỷ truyền quốc.” Ban đầu Hoàng Phủ Thành giao cho ta hai thứ, ngọc tỷ truyền quốc chính là một trong số đó. Di chiếu gia cho Linh Linh, ngọc tỷ giao cho Tử Ly.

Lúc nghe đến bốn chữ ‘ngọc tỷ truyền quốc’, cái hộp đã được mở ra phân nửa, “Tiểu di, đa tạ dì.”

“Chúng ta là người một nhà, cháu cần gì phải cảm ơn ta như vậy? Hơn nữa, ngọc tỷ truyền quốc vốn nên đưa cho thái tử mà.”

Tử Ly hai tay run rẩy nâng chiếc hộp lên, khẽ khàng lẩm bẩm, “Thiên hạ đổi chủ rồi.”

“Lấy ngọc tỷ trao đổi, tha cho tam gia và Hoàng Phủ Viêm.” Ta nâng chén rượu lên, ánh mắt kiên định. Câu nói kia không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Tử Ly nở một nụ cười tuyệt mỹ, “Vâng.” Nụ cười này khiến ta gai ốc dựng thẳng, cảm giác được có chuyện sắp sửa xảy ra.

Một đêm đó, ta và Tử Ly ngồi ở Tử Cấm đình mãi đến khi phương đông sáng bạch. Dưới cân, hài cốt thành đống, máu chảy thành sông.

Trận chiến này, vẫn là thái tử thắng. Giẫm lên biết bao nhiêu hài cốt, hắn cuối cùng đã đứng trên đỉnh vinh quang quyền lực.

Ba ngày sau, thái tử đăng cơ.

Một đêm trước khi đại điển đăng cơ cử hành, Tử Ly cùng với Vô Ưu đồng loạt mất tích, không để lại một câu một chữ nào. Ngày đại điển đăng cơ, Hoàng Phủ Thanh nghiễm nhiên cầm theo ‘di chiếu’, đăng cơ trở thành tân hoàng. Còn thái tử Hoàng Phủ Hạo, từ đó về sau không rõ tung tích.

Có người nói, hắn bị Hoàng Phủ Thanh bí mật mưu sát, cũng có người nói, hắn vì một nữ nhân mà bỏ mặc giang sơn. Đồn đại dẫu sao cũng là đồn đãi, là thật hay giả, không thể nào kiểm chứng. Hành tung của thái tử Hoàng Phủ Hạo và thái tử phi Mộ Dung Tử Ly, đã trở thành câu đố ngàn đời.

Đối với sự ra đi của Tử Ly, ta cũng không lấy làm lạ. Tử Ly thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành. Một người tiếp thu tư tưởng hiện đại, làm sao có thể chấp nhận nam nhân mình yêu thương có hậu cung ba nghìn, thê thiếp thành đống? Nhìn ngọc phật Tử Ly lưu lại, ta lặng lẽ chúc phúc hai người bọn họ.

Tử Ly đi rồi, Vô Lệ gả đi, Thanh Nhã và tỷ phu ngao du thiên hạ, Phong Vân lại không rảnh về nhà, trong đại trạch tráng lệ của Mộ Dung gia và Tê Phượng sơn trang, chỉ còn lại ta một mình một bóng.

Làn váy từng lần quét qua cầu câu hành lang uốn lượn, cô tịch không sao chịu được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv