Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 54: Một phen đánh cuộc



Chỉ còn nửa tháng thời gian chuẩn bị, Mộ Dung gia bắt đầu bận rộn vì hôn sự của ta. Tổng quản cá ngày mệt đến thắt lưng cũng duỗi không thẳng, Tiểu Hồng Tiểu Lan vội vàng đi tới đi lui mà muốn rút cả gân. Còn cả nhà chúng ta, lại không có việc gì làm, nhãn rỗi mà đi lang thang khắp chốn.

Tỷ tỷ cùng tỷ phu thỉnh thoảng đến tập đoàn Lục thị trấn giữ, cũng thỉnh thoảng trốn ở nhà làm cái chuyện **, cũng có khi thỉnh thoảng đến Trúc lâm uống trà, mà thỉnh thoảng cũng đến ngoại thành đạp thanh. Nói tóm lại là, cuộc sống vô cùng thỏa mãn.

So với bọn họ, cuộc sống của ta vô vị nhàm chán hơn nhiều. Ngoại trừ đến tập đoàn Lục thị xử lý công vụ, dùng mọi thủ đoạn môi cho được bí mật của tam gia đảng ra, tựa hồ không còn chuyện gì hay để làm.

Tổn hữu (1) của ta tính ra cũng không nhiều, dùng năm đầu ngón tay cũng có thể đếm được.

Phượng Ngự Thiên, tiểu bất điểm tuyệt đối tính là hảo hữu, Viêm vương cùng Thanh Nhi miễn cưỡng cho vào danh sách hảo hữu đi, lão Lăng cùng cùng ta cũng có chút giao tình, tính là bằng hữu. (Thanh Nhã, Tuyết Liễu tính là người thân, không phải bằng hữu.)

Lúc không có người trò chuyện, lại muốn tìm ai đó ôn lại chuyện xưa. Đi tìm Phượng Ngự Thiên, Phượng Tam lại bảo là hắn xuất môn rồi. Cũng từng ba lần bốn lượt đi tìm Thanh Nhi, đáng tiếc là không gặp được. Lão Lăng cùng Tuyết Liễu tình hình căng thẳng, ta không muốn xen vào phá hỏng chuyện của hai người. Về phần Viêm vương… phỏng chừng đang cùng Mai tiểu thư giận dỗi một trận, không thèm để ý tới ta.

Còn tiểu bất điểm? Lấy trình độ điên khùng của nàng, ta nhất định sẽ bị nàng hành đến điên mất. Trước lúc thành thân, không thích hợp chơi mấy trò chơi điên khùng.

Ngày ngày ở văn phòng xử lý công vụ, đảo mắt một cái, đã bảy ngày trôi qua rồi, ngày thành thân cũng gần ngay trước mắt. Thanh Nhã đột nhiên thiện tâm đại phát ra tay xử lý công vụ, ta chính thức được nghỉ chờ ngày thành thân.

Làm diễn viên chính của cuộc hôn nhân này, tựa hồ những chuyện phải làm rất ít. Tiếp chỉ, lượng thân. Thánh chỉ thì đã tiếp rồi, thân cũng đã lượng rồi, ta còn phải làm cái gì đây? Ngoan ngoãn ở nhà đánh đàn thêu hoa chờ ngày lên kiệu? ON (TN: chắc là viết tắt của ‘Oh no’, *nhún vai*, cái này không chắc lắm ^”^), đánh đàn thêu hoa tuyệt đối không phải là phong cách của Hắc Quả Phụ Dạ Phượng ta.

Kỹ viện đi rồi, nhưng đỗ phường thì chưa lần nào tới. Ta trước nay đều không thích đánh bạc, nhưng mà… lúc muốn tiêu tiền thì vào cũng tốt. Nhàn rỗi đến chán ngán rồi, tiền nhiều như vậy phải ném vào đâu đây, thỉnh thoảng phúng túng một chút, cũng không có gì quá đáng.

Tục ngữ có câu, nước phù sa không chảy ruộng người, Lục thị tập đoàn vừa mới khai trương một cái ngu nhạc thành ‘Chỉ Túy Kim Mê’ (2) khổng lồ, là nơi dùng để đánh bạc tiêu tiền tốt nhất.

‘Chỉ Túy Kim Mê’ là ngu nhạc thành lớn nhất toàn quốc, đấm bóp mua sắp ăn cơm nghỉ chân tán gái bài bạc… một hàng dài dịch vụ. Từ lúc khai trương đến nay, việc làm ăn phi thường thịnh vượng, việc buôn bán của Lăng gia cũng vì thế mà vắng vẻ đi nhiều. Sau này nếu như Tuyết Liễu xuất giá, suy nghĩ xem có nên đem 50% cổ phần Chỉ Túy Kim Mê cho nàng làm giá trang hay không.

Ngu nhạc thành có thể khiến người ta vui đến quên cả đường đi lối về, ngay cả thái độ phục vụ rất tốt. Ta vừa bước vào ngu nhạc thành, lập tức có người phục vụ, ta nói muốn đánh bạc, hắn lập tức đưa ta lên lầu. Đỗ phương xưa nay đều náo nhiệt, mà hôm nay, lại có gì quái quái. Tựa hồ tất cả mọi người đều ngừng đổ, vây xung quanh một cái bàn đánh bạc xa hoa khổng lồ ở trung tâm. Cái bàn bị n tầng người vây xung quanh, chỉ thấy đen kịt đầu người. Nếu lúc này mà quăng một vào đó một trái lự đạn, nhất định sẽ là một cống hiến vĩ đại cho công tác kế hoạch hóa gia đình.

“Chuyện gì vậy?” Ta ‘soàn soạt’ phất quạt, nhỏ giọng hỏi người phục vụ.

Phục vụ viên lắc đầu, “Ai, vị cô nương này đổ kỹ cao siêu, thua thảm rồi.”

Ta híp mắt một chút, “Thua bao nhiêu?” Dám đến đổ phường của ta kiếm tiền, chán sống rồi sao?

Phục vụ viên khôn khéo đáp phi sở vấn (3), “Công tử, mời vào trong.”

“Thua bao nhiêu rồi?” Ta vô thanh vô thức lấy ra tấm lệnh bài của Thanh Nhã ra.

Phục vụ viên nhìn thấy lệnh bài, vội vàng chắp tay, “Hồi tổng tài, một ngày một đêm, thua hết một trăm mấy vạn lượng.”

“Một trăm mấy vạn lương?” Cất lệnh bài vào, ta nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt ta lúc này hẳn nên dùng hai từ dữ tợn để hình dung.

“Vâng.” Phục vụ viên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Cao thủ, ta phải đi mở rộng tầm mắt mới được.” Một trăm mấy vạn lượng? Chẳng khác nào cắt nát tim ta a.

Phục vụ viên lanh lợi vội vã xô đoàn người ra hai bên, để ta tiến vào.

Ngồi ở vị trí chính chủ, là một vị nam tử trung niên đang mồ hôi khắp người. Xem bộ dạng của hắn, xem ra thua cũng thê thảm lắm rồi.

Mà ngồi đối diện hắn, chính là một vị nữ tử tuyệt sắc. Ta không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung vẻ đẹp của nàng, chỉ có thể nói, chỉ cần nhìn nàng một cái, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ hồn xiêu phách lạc.

Mà khuôn mặt tuyệt mĩ đó, không hề xa lạ với ta chút nào.

“Nữ tử này lai lịch thế nào?” Nói ra thật xấu hổ, ta cùng Thanh Nhi cũng tính là có chút giao tình, nhưng lại không biết lai lịch bối cảnh nàng ra sao.

“Không biết.” Hắn lắc lắc đầu.

‘Bốp’ một tiếng khép cây quạt lại, “Ta sẽ tiếp nàng.” Đúng là hiếu kỳ, nàng rốt cuộc đã dùng cách gì để thắng được một trăm mấy vạn lượng kia.

Đi đến bên người nhà cái, ta không chút khách khí bắt hắn ném qua một bên, “Đi nghỉ ngơi cho khỏe đi, tìm đầu bếp nấu chút thuốc bổ cho ngươi uống.” Vén áo choàng lên, ta tiêu sái nghiêng mình ngồi trên ghế. Quạt lụa khẽ lay, tuấn mỹ vô sung, tà mị tột cùng.

Dựa vào trang phục lúc này của ta, nàng tuyệt đối không thể nhận ra ta là Mộ Dung Tử Lung được.

Nhà cái bị ta ném trên mặt đất, bắt đầu động tay động chân, “Ngươi muốn gì?”

Ta tà mị, cười cười liếc mắt nhìn nữ tử, “Cút qua một bên.”

“Ngươi…” Nhà cái từ dưới đất đứng lên, rất không cam lòng.

Ta lườm hắn một cái, lấy lệnh bài ra đưa trước mặt hắn. Biết được thân phận của ta, hắn lập tức câm miệng, sáp đến, “Tiểu nhân thật vô dụng.”

“Không liên quan ngươi, mở đổ phường sao còn sợ người ta thắng bạc?”Nếu muốn trách, chỉ trách Thanh Nhi quá lợi hại. “Trở về nghỉ ngơi, bảo đầu bếp nấu thuốc bổ cho ngươi.” Vị đại ca này không dễ có a, vì tập đoàn Lục thị cúc cung tận tụy.

“Vị công tử này là?” Thanh Nhi nhàn nhạt mỉm cười.

Giả vờ chính là một trong các khóa huấn luyện sát thủ cấp cao, luyện tập nhiều năm như vậy, ta không chút nào lo lắng Thanh Nhi sẽ nhận ra mình.

“Phong lưu công tử.” Ta nhếch đôi môi tà mị.

“A? Công tử muốn cùng ta đánh cuộc một phen sao?” Ánh mắt T hanh Nhi chậm rãi rơi trên một đống ngân phiếu bên cạnh, “Công tử muốn những thứ này à?”

“Cô nói xem?” Ta khí định thần nhàn, nụ cười cao thâm khó đoán.

“Công tử là lão bản của đổ phường này?” Thanh Nhi thông minh trước sau vẫn cười rất ưu nhã.

Đúng là một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, nàng thắng nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn gì?

“Phải.” Ta cũng không phủ nhận.

“Phượng công tử, vẫn còn tiền cho ta thắng sao?” Thanh Nhi không chút khiêm tốn, phảng phất như đã thắng sạch gia tài của ta.

Ta không quan tâm nhún nhún vai, “Mấy thứ tiền này, mất rồi có thể kiếm lại được. Có gan mở đổ phường, lẽ nào lại sợ thua tiền sao.” Ta trầm giọng nói với người bên cạnh, “Truyền lệnh của ta, đem một nghìn vạn lượng bạc tới đây, để Thanh Nhi cô nương thắng cho tận hứng.” Ta khép quạt, nắm chặt trong tay.

Lời nói của ta e rằng đã khiến xung quanh hút khí lạnh, đổ khách bắt đầu rỉ tai xì xầm.

“Một nghìn vạn lượng? Phượng công tử rốt cuộc là có bao nhiêu tiền?”

“Nghe nói Chỉ Túy Kim Mê là sản nghiệp của Lục gia, từ bao giờ đã thành của Phượng công tử rồi?”

“Lục lão bản cùng Phượng công tử có quan hệ gì với nhau?”

“Chẳng lẽ, hắn là công tử của Lục lão bản?”

Trong mắt Thanh Nhi lóe lên một tia sáng, “Phượng công tử lợi hại, ngươi biết tên của ta?”

Ta mặt không đổi sắc, “Cô nương thắng nhiều như vậy, Phượng mỗ thật sự bội phục a.” Đáng chết, nói lỡ lời rồi.

“Chúng ta cược một ván, thế nào?” Thanh Nhi trước sau đều cười rất ưu nhã, không chút nào suy giảm quý khí trên người.

“Được thôi.” Cược thì cược, sợ ngươi à?

“Chơi như thế nào?”Nàng cười hỏi.

“Xúc xắc? Chúng ta so ai nhỏ điểm hơn?” Chơi xúc xắc cũng không tệ, không biết có thể liều một trận không?“Một trận phân định thắng thua, một nghìn vạn lượng bạc, cược với toàn bộ ngân phiếu trên bàn của cô nương cùng với tất cả tài bảo trong nhà.” Ta vui vẻ khích lệ, muốn chơi thì phải chơi tới bến.

“Được.” Thanh Nhi rất sáng khoái, lập tức chấp nhận yêu cầu.

“Mời cô nương trước.” Ta nháy mắt nhìn phục vụ viên bên cạnh, ra hiệu. Phục vụ viên lập tức đưa chung xúc xắc đến trước mặt Thanh Nhi.

Nàng ưu nhã đem xúc xắc vứt vào trong chung, thủ pháp linh hoạt. Trên dưới dồn sức lắc mạnh.

Xúc xắc va đập trong chung, phát ra âm hưởng thanh thúy.

Ta nghiêng đầu tựa lưng vào ghế, mỉm cười theo dõi.

Mở cái chung ra, nàng học theo bộ dáng của ta tựa lưng vào ghế, ưu nhã mỉm cười, “Không điểm.” Từ đầu tới đuôi, không thèm liếc mắt nhìn tới điểm số.

Hiện trường vang lên tiếng hô trầm thấp, tất cả đều mở to mắt nhìn một chồng xúc sắc xếp lên nhau. Có thể lắc được thế này, quả thật là quá giỏi. (TN: Bội phục, năm xưa bạn coi phim thấy lợi hại nhất là ‘nhất trụ kình thiên’ chỉ có một điểm, Thanh Nhi này đổ ra 0 điểm, bội phục)

Ta mặt không đổi sắc, vỗ tay ba cái, “Tuyệt diệu.”Sáu con xúc xắc xếp lên nhau thành một chồng, con xúc sắc nằm ở trên cùng nghiêng qua, nhìn vào chỉ thấy được một góc trống.

“Ta thắng rồi?” Thanh Nhi mỉm cười nhìn ta, “Một nghìn vạn lượng đã là của ta.”

“Nói thật, ta không thiếu gì mấy cái một nghìn vạn lượng đó.” Còn sợ ta không có tiền chung sao? “Sản nghiệp của bổn công tử trải rộng toàn quốc, ngu nhạc thành này, bất quá chỉ là một trò chơi của ta thôi.”

Thanh Nhi bẫn chỉ cười nhạt, không nói câu nào.

“Ta còn chưa lắc mà.” Lười nhác nhìn nàng một cái, ta chậm rãi đem xúc xắc từng viên một bỏ vào trong chung.

Không thể phủ nhận, thủ pháp lắc xúc xắc của ta không được cao minh như nàng, miễn cưỡng xem chơi thì được.

Đem cái chung đặt trên chiếc bàn bằng gỗ đàn hương, mỉm cười nhìn nàng, “Cô nương đoán mấy điểm?”

“Không điểm.” Nàng siết chặt hai tay, “Chúng ta hòa nhau.”

Ta mở cái chung ra, “Sai rồi, không có xúc xắc.”

Trong nháy mắt mở cái chung xúc xắc ra, các vị khán giả bằng hữu vô cùng phối hợp đồng thời hút một ngụm khí lạnh.

“Không thể nào.” Nhìn một đống bụi phấn trên bàn, Thanh Nhi sắc mặt khẽ biến.

“Một con xúc xắc cũng không có, vậy ai thắng?” Ta chưa từng đấu mà không nắm chắc phần thắng, dám đấu với nàng một trận, đương nhiên bản thân có lòng tin chiến thắng rồi.

Ta không biết đánh bạc, càng không biết lắc xí ngầu. Nhưng mà, ta có võ công, nội công thâm hậu. So nhỏ hơn, dùng nội lực đập nát xúc xắc, không muốn thắng cũng không được.

Nói ra quả thật xấu hổ, nhờ được Phượng Ngự Thiên cảnh tỉnh, ta mới biết mười mấy năm qua mình đã luyện võ công, nội lực cũng mười mấy năm tu luyện, dần dần cũng học được cách xuất chưởng.

Nói về đánh cược, ta dốt đặc cán mai, chỉ đành nói mình đầu cơ trục lợi.

“Thanh Nhi tâm phục khẩu phục.” Chiêu này của ta, không muốn phục cũng không được.

“Đa tạ.” Phe phẩy trù phiến, ta ưu nhã cười. Từ nay về sau, tập đoàn Lục thị lại có thêm một vị đổ thần rồi.

Thanh Nhi thuận tay đem hết tiền bạc đẩy về phía ta, “Một nghìn vạn lượng cược với một trăm vạn lượng, không công bằng. Chi bằng, ta giao bản thân mình cho công tử, thế nào?”

“Xin lỗi, ta đối với nữ nhân không có hứng thú.” Nàng đồng tính luyến ái, nhưng ta thì không.

Thanh Nhi buông mắt, trong mắt lóe hào quang.

*********************

Từ ngày ở Chỉ Túy Kim Mê hiển lộ tài năng, danh tiếng phong lưu công tử lan truyền rộng rãi. Mọi người đều bàn tán hăng say, ngoại trừ đổ kỹ cao thâm khó đoán, còn có gia tài bạc vạn phú khả địch quốc.

Chỉ Túy Kim Mê cuối cùng là sản nghiệp của ai? Thân phận thật sự của phong lưu công tử là gì? Hắn cùng Lục lão bản rốt cuộc quan hệ ra sao?

Đủ loại đồn đãi ùn ùn kéo đến, sự kiện náo nhiệt nhất kinh thành lúc này, không phải ta thì ai.

Những lời đồn đãi liên quan đến ta, Thanh Nhã cùng tỷ phu dĩ nhiên cũng nghe thấy, bất quá, bọn họ rất ăn ý cùng chọn cách quên đi.

Mà bản nhân ta, cũng không thèm điếm xỉa làm gì, vờ như cái gì cũng không nghe không thấy.

Canh bạc lưu danh thanh sử đó, không chỉ kinh động đến ta, mà còn kinh động đến Thanh Nhi cô nương.

Trong mắt người ngoài, ta không chút hứng thú gì với nàng. Nhưng với ta mà nói, nàng chính là mục tiêu của ta.

Không tra ra thân phận của nàng, ta thề không bỏ qua.

Bộ cơ mật của tập đoàn Lục thị, ám vệ của thái tử đảng, cùng với hiệu sách Bát Quái, ba tổ nhập một, ta không tin không tra ra thân thế của nàng.

Trước mắt hôn sự đã đến rất gần, ta bắt đầu học theo bộ dáng các vị cô nương chờ ngày xuất giá, lưu luyến chạy tới tiệm thời trang, điếm châu bảo.

Các vị thiên kim tiểu thư trong kinh thành, ai lại không có mấy rương châu báu trang sức, ta ngược lại không có, chẳng phải mất mặt Mộ Dung gia lắm à. Vì sỉ diện của Mộ Dung gia, cho dù ta có ghét mấy thứ đó thế nàio, cũng phải mang theo một đống mà gả đi, càng huống chi, có nhiều trang sức quý giá để mua chuộc nhân tâm, là phương thức trăm lần thử trăm lần không sai.

Hôm đó là một ngày trời trong nắng ấm, một ngày với những đám mây trắng trôi lửng lờ trên không trung. Ta mang theo Xuân Hương tỷ di đạo loanh quanh, tiện tay mua sắm.

Vẫn câu nói cũ, nước phù sa không chảy ruộng người. Mua châu báu trang sức, đương nhiên phải tới ‘Mị lực nữ nhân’.

Đại khái là do bản thân có đã quá nhiều, ta đối với mấy thứ châu quang bảo khí này cũng không mấy hứng thú. Từ lúc bước vào cửa đến nay, đều là Xuân Hương tỷ đích thân tuyển chọn, còn ta, nhàn nhã ngồi một bên uống trà ngắm cảnh.

“Công tử, chiếc vòng không tệ, rất hợp với ngài.” Xuân Hương tỷ đưa đến một chuỗi vòng cổ trân châu, hưng phấn bừng bừng hoa tay múa chân ở trước mặt ta.

Ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, “Gói lại.” Chất lượng không tệ, đem tán thành trân châu phấn mà dùng.

Thấy bộ dạng liếc mắt liền mua của ta, vị tỷ tỷ hướng dẫn mua hàng hứng trí tiếp tục thúc giục, “Công tử, những vật trang sức này, mỗi vật đều thể hiện ra vẻ cao quý của nó. Nếu như đã mua vòng cổ kia rồi, chi bằng thử vòng tay cùng khuyên tai này đi.” Không thể không nói vị tiểu thư này thật sự rất khôn khéo, dưới sự dung túng của ba tấc lưỡi trơn tru của nàng, ta đã mua trên dưới hơn ba vạn lượng vật phẩm quý giá.

“Gói tất cả lại đi.” Ta lung lay chiết phiến, nửa khép mắt lại. Dù sao cũng là cửa hiệu của mình, coi như mua chơi là được.

Tỷ tỷ bán hàng vô cùng mừng rỡ, “Mỹ nhân, ngoại trừ y phục trang sức, cũng không thiếu yên chi thủy phấn được. Bản điếm vừa mới nhập về một loại yên chi mới, ngài có muốn xem thử không?” Trang sức mua cũng đã quá nhiều rồi, nàng bắt đầu chào hàng đến yên chi thủy phấn.

Chậc chậc, không hổ danh là nhân viên của tập đoàn Lục thị, thật có năng khiếu chào hàng.

Thiên tính nữ nhân, vừa nghe đến bốn chữ yên chi thủy phấn rồi, Xuân Hương lập tức hăng hái vô cùng, hai mắt sáng rỡ, “Công tử, xem thử đi.”

Ngồi đúng nửa ngày, hai chân ta cũng muốn tê rân, “Được được.”

“Hai vị mệt rồi sao? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ta đi lấy ra cho hai vị từ từ lựa chọn.” Vị tiểu thư bán hàng kia còn thân thiết rót cho Xuân Hương tỷ một chén trà.

“Đa tạ.” Vị tiểu thư này không tệ, đáng được thăng chức. Ta phải trở về xem thử, có chỗ nào cần một điếm trưởng hay không.

Trong vòng ba phút, vị tiểu thư kia đã đem một đống lớn yên chi thủy phấn tới trước mặt chúng ta.

Ta dù sao cũng là nữ nhân hàng thật giá thật, nhìn thấy số yên chi thủy phấn tinh tế này, không thể không có một chút cảm giác.

“Công tử, đây là sản phẩm mới nhất của bản điếm. Mát lạnh thoáng khí lại không tan ra, rất thích hợp dùng trong mùa hè.” Nàng mở ra một cái hộp, mùi hương thoang thoảng theo đó xông vào mũi ta. “Bên trong còn có trân châu phấn thượng hạng cùng nhiều loại phấn hoa hoa tươi khác, các vị nương nương trong cung đều sử dụng thứ này.” Các loại trang sức yên chi thủy phấn trong cung đều được đặt hàng từ ‘Mị lực nữ nhân’ sớm đã không còn là chuyện gì mới mẻ.

Ta tiếp lấy hộp phấn trên tay nàng, “Phiền ngươi lấy giúp ta một cái gương, ta muốn thử.” Cổ đại không có mấy thứ như hộp trang điểm gì đó, đúng là bất tiện.

Tối nay về hạ lệnh, để bộ kế hoạch trong vòng một tuần nộp ngay bản kế hoạch.

Vị tiểu thư kia khom lưng, đem đến một cái gương tới trước mặt ta, “Mời ngài.”

Ta cầm lấy bông trang điểm, nhẹ nhàng đánh một lớp phấn lên mặt. Ừ, không tệ không tệ. Nếu đúng là sản phẩm do tập đoàn Lục thị làm ra, đúng là rất tốt.

“Phượng huynh, ngươi thật có hứng thú nha.” Một thanh âm quen thuộc truyền tới tay ta.

Ta ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn, “Vương gia? Sao ngài lại tới đây vậy?”

Hoàng Phủ Viêm đứng trước mặt ta, tự tiếu phi tiêu, “Tình cờ đi qua, tùy tiện vào xem một chút.” Nụ cười của hắn càng lúc càng thêm kinh khủng, “Hóa ra Phượng huynh còn có sở thích này.”

“A…” Chết rồi, ta bây giờ đang là Phượng công tử mà. Trời ạ, một đại nam nhân lại nghiễm nhiên ở chỗ đông người mà thoa son đánh phấn, còn ra thể thống gì?

Ai, bất luận là như thế nào, trong tận xương tủy ta chính là một nữ nhân a. Nhìn thấy yên chi thủy phấn, cũng phải nảy sinh hứng thú thôi.

Trời ơi, Chúa ơi, mang ta đi đi.

Ta cười gượng vài tiếng, đặt thứ trong tay xuống, “A a, phải đó.”

Xuân Hương tỷ tỷ trước sau thân mật, thấy ta cũng có hứng thú với yên chi thủy phấn, thay ta làm chủ, “Vị tiểu thư này, toàn bộ gói lại đi.”

“Nếu như Phượng huynh thích, xem như bản vương tặng, thếnaof?” Ánh mắt Hoàng Phủ Viêm rơi vào một đống yên chi thủy phấn đó.

“Không dùng nữa.” Trong lòng ta điên cuồng mà đổ mồ hôi lạnh.

Hoàng Phủ Viêm không thèm để ý đến sự cự tuyệt của ta, nhàn nhạt nói: “Tiểu thư, những thứ hôm nay Phượng công tử chọn, tính cả cho ta, phái người đưa sổ thu đến Viêm Vương phủ.”

“Đa tạ vương gia chiếu cố.” Tiểu thư bán hàng ưu nhã cầm lấy một đống yên chi thủy phấn, đẩy hết vào một bao đóng gói, sau đó đưa đến bàn tính tiền.

“Công tử, ngài không phải nói muốn ăn bánh sơn tra sao, ta đi mua nhé.” Xuân Hương thức thời tìm một cái cớ bỏ đi.

“Được.” Ta vừa rồi đích thực có nói muốn ăn, hôm nay ăn đồ chua giải nhiệt.

Hoàng Phủ Viêm ưu nhã ngồi đối diện ta, “Những thứ đó là của nữ hài tử hay ăn mà.”

“Ặc…” Thể diện của ta toàn bộ đều vứt mất, sỉ diện cả đời đều mất sạch cả rồi.

“Hắc hắc, tại ta thích.” Nụ cười của ta đầy vẻ xấu hổ.

Thanh âm ngọt ngào của tỷ tỷ kia truyền đến bên tai, “Vương gia, tổng cộng ba vạn một nghìn bốn trăm lượng. Tiền lẻ bỏ hết cho ngài, ba vạn lượng thôi.” Một lần bỏ đi một nghìn bốn trăm lượng, đúng là không khách khí chút nào.

“Giảm giá thế này thật quá lợi hại rồi.” Ta lén lén bỏ thêm một câu.

Tuy rằng nói giọng rất nhỏ, nhưng vẫn bị vị tiểu thư kia nghe thấy, “Phượng công tử ngài là khách quen của tiểu điếm, đương nhiên phải được ưu đãi.”

“Không phải ta trả tiền.” Ta lên tiếng nhắc nhở.

“Viêm vương cũng là khách quen của tiểu điếm.” Tiểu thư lần thứ hai lên tiếng, khiến ta vô cùng xấu hổ.

Ta là lão bản của nàng, tiền lương của nàng là do ta phát đó nha, cho ta chút sỉ diện chẳng lẽ không được à?

“Nếu như Phượng công tử đã lên tiếng, không cần bớt phần lẻ đâu.” Hoàng Phủ Viêm rất có khí độ mở miệng.

“Bản điếm sẽ đem năm hộp thủy phấn mới nhất đến phủ tặng cho Mai quận chúa, chẳng hay ý của vương gia thế nào.” Năm hộp thủy phấn, ít nhất cũng mấy trăm lượng đó, trái tim ta lại rỉ máu nữa rồi.

“Được.”

“Vương gia, ngài cũng thường xuyên tới đây nữa à?” Những lời này quả nhiên là nói nhảm, quan lại quý nhân trong kinh thành có ai mà không thích chiếu cố ‘Mị lực nữ nhân’.

“Nàng thích.” Giải thích đơn giản một câu, ta liền biết hàm nghĩa trong đó. Mai tiểu thư thích, nhưng hắn không thích.

“Hoàng Phủ huynh, chúc mừng huynh cùng Mộ Dung tiểu thư hỉ kết lương duyên.” Người ta sắp kết hôn rồi, cũng phải chúc mừng một câu.

“Có cần cho ngươi hỉ thiệp không?” Hắn nhàn nhạt cười, “Chúng ta không say không về.”

Ta ái muội nháy nháy mắt, “Nếu như ngài say, vậy tân nương tử phải làm sao bây giờ?” Xin lỗi, ta phải bận làm tân nương, không tham gia hôn lễ của hắn được.

Hắn tựa hồ rất không muốn nói đến vấn đề này, trầm mặc một lát, lại đổi sang đề tài khác, “Phượng huynh, hai chúng ta vẫn còn một ván cờ chưa đánh hết.”

“Được, chúng ta tiếp tục đi.” Để xem ván cờ đó kết cục như thế nào.

Ta rất mong chờ được thấy kết quả.

————————————————

(1) Tổn hữu: bạn xấu

(2) Chỉ túy kim mê: sa hoa đồi trụy

(3) Đáp phi sở vấn: trả lời không đúng câu hỏi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv