Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Chương 30-1: Thượng



“Mẫu thân của Tiểu tử nhà họ Lỗ kia, thì ra là câu dẫn được nam nhân còn mang thai đứa bé, bị chồng của mình đuổi ra khỏi nhà. Loại nữ nhân này, ỷ vào mình có vài phần sắc đẹp thì câu tam đáp tứ, chẳng liêm sỉ. Thật khổ cho con của nàng còn phải ra gặp người a…” 

“Oa! Trần Bưu ngươi không cần phải nói lớn tiếng như vậy đi. Có muốn cầm microphone đến thao trường đưa tin không a.” 

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám!” 

“A a — con gián a!” 

“Oa! Trước hết nữ sinh các ngươi đi ra ngoài tìm người hỗ trợ a! Nam sinh còn không hài lòng cầm cái chổi ném con gián!!” 

“Oa! Thế nào nhiều gián như vậy a!! Trần Bưu ngươi đắc tội người nào a?!” 

“Ta làm sao biết a! Tiết kiệm sức một chút đánh gián nữa!!” 

“Chi Tín, Chi Tín! Ngươi sợ đến choáng? Còn không đi ra!!” 

Ta choàng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh. 

Ta rốt cục nhớ kỹ lớp mười năm ấy ta và Tiểu Bưu đã xảy ra chuyện gì. 

Ngày đó ta trực nhật, lúc quét rác nghe được miệng Tiểu Bưu không ngừng bàn luận về mẫu thân ta, ta phẫn nộ đến gần muốn bẻ gãy cái chổi trong tay thành vài đoạn. Ta ghi hận với hắn, nửa đêm bắt một túi con gián lớn sáng ngày thứ hai lén lút nhét vào cặp hắn. Một đám con gián khiến cho phòng học loạn thất bát tao, lão sư nghiêm tra không có kết quả, trong cơn tức giận, chỉ có tập trung phạt Tiểu Bưu. 

Hắn lúc đó vừa oan khuất lại không thể đối phó, thế nhưng hắn cũng không còn cách nào. 

Ta thấy được kết quả này, lúc đó lòng ta rất vui sướng. 

Nhưng loại này vui sướng duy trì chưa được đến lúc tan học. 

Khi tan học, A Quang mua nước ngọt có ga cho ta ổn định tinh thần, “Uônhs nước có ga. Thế nào, còn rất sợ? Ta lại đi mua một ít thuốc động kinh cho ngươi?” 

Ta lắc đầu, “Tốt hơn rất nhiều.” 

A Quang thấy ta không sao, liền chế nhạo ta, “Lỗ Chi Tín a Lỗ Chi Tín, ngươi một đại nam nhân, sợ con gián? Nói ra đều cười ở nhà tát vào mồm.” 

Ta hay nói giỡn mà đoán hắn, “Nam nhân thì không thể sợ con gián sao! Phương Tuyển Quang ngươi tốt nhất đừng để cho ta biết được nhược điểm của ngươi, ta khẳng định cầm kèn đồng đi loa.” 

“Ha hả! Nhược điểm của bản đại thiếu gia mọi người đều biết, lớn lên quá đẹp trai.” Nói xong, còn đùa giỡn tạo tư thế đẹp trai.

Ta bội phục hắn da mặt dày, lập tức làm ra một bộ nôn mửa, “Nôn chết ta rồi! Thương cho ta ngày hôm nay bữa trưa cũng còn chưa ăn, chỉ có thể nôn ra nước chua.” 

A Quang khinh thường phất phất tay, “Vậy ngươi nôn đi. Ta uống nước có ga.” 

Ta nhìn hắn đoạt lấy chai nước trong tay, không cố kỵ chút nào đã uống. 

Ta ngây ra một lúc, “Ta đã uống.” 

Hắn giả làm bộ dáng kinh ngạc, “A? không phải đã thiệt chết ta sao, vậy mà cùng tên nhát gan gián tiếp hôn môi?” 

Trên mặt ta lập tức đỏ một mảnh, nhưng vẫn là giả dạng không có chuyện gì khôi hài nói, “Đúng vậy đúng vậy, ngươi có muốn ta làm xe cứu thương đưa ngươi đến bệnh viện rửa ruột không?” 

Nói xong, chúng ta đều nở nụ cười. 

Ngay lúc chúng ta nói chuyện vui vẻ, Tiểu Bưu đi ra. 

“Lỗ Chi Tín, ngươi không sao chứ?” 

Ta thấy hắn, tâm tình đang buông lỏng cấp tốc mất đi. Ta cứng rắn lắc đầu. 

Hắn thấy ta còn khờ dại cười cười, “Xin lỗi a, bởi vì chuyện của ta đã liên lụy đến ngươi.” 

Hắn lấy ra đồ uống, “Mời ngươi uống.” 

Ta giật nhẹ khóe miệng tiếp nhận nó. “Cảm ơn.” 

Hắn nhún nhún vai, một bộ đồng cảm, “Ta cũng không biết đã đắc tội với ai, hãm hại ta như vậy. Tên hỗn đản nào làm, lão sư lại chẳng phân biệt được trái sai bắt ta chép sách. Xin lỗi a, ta vừa thấy dáng vẻ ngươi ngốc lăng ở phòng học vẫn không nhúc nhích, ta nghĩ ngươi nhất định là bị hù chết. Ta còn có những thứ này, ngươi có muốn ăn hay không?” Nói xong, hắn còn nói cái gì mai, chocolate, kẹo kín đáo đưa cho ta. 

Ngay lúc ta định từ chối, xa xa có một thanh âm vang lên. 

“Trần Bưu, ngươi không phải nói mẫu thân của Lỗ tiểu tử kia tối hôm nay đến nhà ngươi sao? Ngươi tại sao còn chưa đi?” 

Hắn quay đầu lại lớn tiếng trả lời, “Chính là bọn họ muốn tới, ta mới chậm trễ về nhà a! Có loại thân thích này, ta nghĩ đã thấy mất mặt chết.” 

Ta kinh ngạc trợn to hai mắt, “Thân thích của ngươi?” 

Tiểu Bưu một bộ không thể đỡ được, “Đúng vậy. Dì ta đã gả đi ba lần, lần này tới không biết có phải là dự định nói cho chúng ta biết nàng phải gả đi lần thứ tư hay không. A? Đã trễ thế này. Ta phải đi, ngươi cầm toàn bộ mà ăn đi. Ta đi trước, hẹn gặp lại.” 

Nói xong, hắn kín đáo đưa toàn bộ đồ cho ta nhanh chóng chạy, kêu cũng không trở lại. 

Việc này khiến ta vẫn cảm thấy rất chột dạ. Ta rất nhiều tối lăn lộn khó ngủ, cuối cùng phải bồi thường cho hắn cái gì, luôn luôn nghĩ muốn đi xin lỗi hắn. Nhưng ta vẫn không có cơ hội. Thẳng đến một lần, tận ba ngày hắn không đến trường, ta nhịn không được lúc tan học hỏi người bạn thường xuyên chơi với hắn, “Trần Hồng, Trần Bưu đâu? Thế nào ba ngày rồi không thấy hắn?” 

Đối phương lập tức trả lời, “Hắn muốn chuyển trường. Hình như nói sáng sớm ngày mai sẽ dọn nhà, là đến thành phố khác đi.” 

Ta vừa nghe, như tình thiên phích lịch(*). Khi đó nhà của ta còn chưa có điện thoại, buổi tối dưới trời đông giá rét chạy ra đường, ở buồng điện thoại công cộng gọi mười mấy cuộc điện hỏi cuối cùng hỏi địa chỉ nhà Tiểu Bưu ở đâu, sau đó về nhà tìm xem có cái gì để cho Tiểu Bưu. Cuối cùng, ta tìm được một cái khăn quàng cổ mẫu thân đan cho. 

(*) Sấm giữa trời quang.

Khi đó đã khuya. Sáng sớm 6 giờ ta đã rời giường, bầu trời một mảnh đen kịt. Nhưng khi tìn được nhà Tiểu Bưu, hàng xóm hắn nói cho ta biết bọn họ đã tới trạm xe lửa. Ta thập phần lo lắng, dường như là dùng hết sức lực mình có vọt tới trạm xe lửa, mua vé tiễn đi tới hành lang của từng toa kiếm người. 

May là tìm được. 

Ta dùng sức đập cửa sổ thủy tinh, “Trần Bưu, mở cửa sổ a Trần Bưu!” 

Hắn lại càng hoảng sợ, không rõ vì sao ta lại xuất hiện ở đây. Hắn mở cửa, thò đầu ra, vẻ mặt kinh ngạc, “Lỗ Chi Tín, tại sao ngươi lại ở chỗ này a?” 

Ta lập tức quàng khăn lên cổ của hắn, “Tặng cho ngươi cái khăn, cám ơn ngươi lần trước cho ta đồ uống vàđồ ăn a!” 

“A? Ngươi tới nơi này chỉ vì cái này?” 

Ta do dự một chút, “Xin lỗi a! Lần trước thật ra là ta…” 

Có tiếng vang lên, át mất lúc ta nói ra. Xe lửa bắt đầu chậm rãi di chuyển. 

Ta đuổi theo, tiếp tục hô, “Xin lỗi Trần Bưu, xin lỗi a. Ta không cố ý!!” 

Hắn một bên bị người nhà kéo vào xe lửa một bên giùng giằng nói chuyện với ta, “Ngươi nói cái gì a, Lỗ Chi Tín, số điện thoại nhà ngươi là mấy a? Ta gọi điện thoại cho ngươi a! Này!” 

“Xin lỗi a! Trần Bưu, xin lỗi a!” 

“Cái gì xin lỗi a, ta hỏi ngươi số điện thoại a!!” 

“Xin lỗi a…” 

Tiếng vang thêm lần nữa, xe lửa hoàn toàn đi ra khỏi ga. Lúc đó ta lùi bước, nhìn xe lửa chạy về phía trước, nhìn hắn ly khai. 

Chân trời nổi lên màu trắng, ta ngồi ở trên giường, lẳng lặng hồi tưởng tất cả chuyện đã phát sinh. 

Chuyện con gián làm ta biết tâm tính mình không đơn giản, nhưng lúc tỉnh lại không nghĩ tới ta lại điên cuồng như vậy, có thể đến loại tình trạng này. Ta nghĩ tự ta dường như linh hồn bay đi một lần, ở thế giới đầu ngủ say, tỉnh lại mới biết mình hóa ra đã làm xằng làm bậy một đống lớn. 

Thế nhưng ta không cảm thấy có bao nhiêu hối hận. 

Có thể nào trách ta? Các ngươi có thể không tiếp nhận tình yêu của ta. Nhưng không thể lợi dùng tình yêu của ta. 

Lúc các ngươi ở tổn thương người khác, lẽ nào sẽ không nghĩ tới sẽ gặp báo ứng? 

Ít nhất ta đã nghĩ như vậy. Bởi vì ta tin có báo ứng, vậy ta cũng đã bị báo ứng. 

Ta lúc này, rất bình tĩnh. 

Rất nhiều chuyện nhìn qua dường như chỉ tốt ở bề ngoài, nhưng đã không quan trọng. Dù là Nhã Hạo thực sự lợi dụng ta, nhưng bức thư hắn để lại cho ta, thật lòng nói cho ta biết, hắn yêu ta. 

Vậy cũng đã cũng đủ. 

Hóa ra ta muốn, chỉ là một phong thư. 

Ta bị đưa đến bệnh viện đã hai tuần. Ta vừa mở ra mắt thì có một đống bác sĩ vây quanh, bọn họ thực hiện đủ các biện pháp làm ta chú ý, nhưng rất kỳ quái, cho nên ta không để ý tới bọn họ. 

Bác sĩ này đang giúp ta kiểm tra thân thể, hống dỗ ta nói chuyện với hắn như con nít, sau khi thất bại hắn bất đắc dĩ thở dài, nói với Chi Nhạc Tiểu Bưu bên cạnh, “Người bệnh cả ngày không xảy ra bất luận dị trạng gì, có thể do tâm lý gặp vấn đề nghiêm trọng, làm hắn có khuynh hướng tự bế. Mà làm người khác lo lắng nhất chính là trời vừa tối hắn ngủ rồi phát sốt, khí xúc, thở dốc, chuột rút. Thuốc hiệu quả cũng không phải lý tưởng, ta và các bác sĩ khác đều nghĩ chắc là do chướng ngại tâm lý tạo thành. Đúng rồi, các ngươi biết ai là Nhã... Nhã Hạo đi? Bệnh nhân lúc phát bệnh luôn gọi cái tên này, nếu như các ngươi liên lạc với người này, có thể tác dụng với tình trạng của bệnh nhân.” 

Vị bác sĩ này lại lập lại lời mấy bác sĩ trước đã nói, Chi Nhạc chỉ có một phản ứng. Hắn chỉ là đơn giản gật đầu, “Cám ơn ngươi, bác sĩ.” 

Sau khi bác sĩ ra ngoài, Chi Nhạc đưa tới canh hắn nấu tới trước mặt ta, “Ca. Ăn canh.” 

Ta nhận lấy bát, ngoan ngoãn uống. 

Tiểu Bưu bên cạnh thấy nhịn không được nói, “Thật là kỳ quái a. Gọi thì hắn phản ứng, chỉ không muốn nói. Buổi tối còn có thể vô duyên vô cớ phát bệnh lạ. Rốt cuộc làm sao vậy.” 

Đúng. 

Sinh hoạt hàng ngày tất cả bình thường. Ta có thể ăn. Chỉ là không muốn nói chuyện. Nhưng rất kỳ quái vì sao bọn họ lúc nào cũng muốn ta nói, ta không nói lời nào bọn họ lại muốn khoa trương mang ta tới bác sĩ như vậy. 

Bác sĩ cũng rất khoa trương. Sự tình buổi tối một chút ta cũng không có ấn tượng, nhưng bọn hắn lại nói ta sẽ phát quái bệnh. Lúc tỉnh lại cánh tay ta luôn cắm đầy kim tiêm truyền dịch. Xung quanh một đống bác sĩ y tá vây quanh.

Bọn họ quấy rầy ta, bọn họ rốt cuộc có biết không. 

Sau khi uống canh xong, Chi Nhạc thu dọn hết tất cả rồi đi học. 

Tiểu Bưu ở lại với ta. 

Không kể thời gian, điện thoại Tiểu Bưu lại réo, ” Phần văn kiện? Ta cất ở ngăn kéo thứ hai bàn ta. Đúng. Chính là cái kia. Được, có chuyện gì gọi lại cho ta.” 

Điện thoại công ty. Ta đột nhiên nhớ tới, phát sinh một việc lớn như vậy, tại hiện công ty biến thành tình trạng như thế nào. 

Đó là công ty của Nhã Hạo. Ta hỏi Tiểu Bưu, “Công ty hiện tại như thế nào? Nhã Hạo đâu?” 

Tiểu Bưu mừng rỡ, hắn nghĩ không ra ta vậy mà có thể nói, hắn chạy đến bên giường của ta, “Chi Tín, rốt cục ngươi có thể nói chuyện?” 

Ta lại hỏi vấn đề, “Công ty hiện tại như thế nào? Nhã Hạo đâu?” 

Vẻ mặt cao hứng của hắn dừng lại, hắn nói, ” Đến bây giờ chúng ta còn chưa tìm được hắn. Trước toà án hắn công khai thân thế của mình vứt bỏ tất cả lại đột nhiên biến mất, một ít nhân viên thừa cơ hội làm loạn, nhưng cũng còn có chút may mắn nhờ ban quản trị chống đỡ đại cục tương đối khá. Cũng không phải rất loạn, nhưng cũng không phải ổn định. Chi Tín, có lẽ ngươi không muốn thừa nhận công ty này, nhưng nó rốt cuộc là tâm huyết của tổng tài, ngươi nhẫn tâm thấy nó sụp đổ trên tay ngươi? Chi Tín, ngươi hãy tỉnh lại chút.” 

Tiểu Bưu rất tận tình khuyên bảo. Ta gật đầu.”Ta nên tỉnh lại.” 

Nhưng ta vừa nói xong, lại có chút buồn ngủ. Tiểu Bưu nhìn, lo lắng. Hắn có thể là sợ ta phát bệnh, cái tay không nhẹ không nặng vỗ mặt của ta, “Chi Tín, không nên ngủ Chi Tín!” 

Hắn gọi như vậy, đột nhiên làm ta nhớ lại chút gì, lại hỏi, “Tiểu Bưu, ngươi có hận kẻ đã bỏ con gián vào cặp ngươi không?” 

Hắn thấy ta không lý do mà hỏi vấn đề này cảm thấy rất kỳ quái, suy nghĩ một chút trả lời, “Cần phải hận sao? Không đến mức đó. Khi đó trẻ con, đùa dai mà thôi. Hơn nữa ta vạ miệng, đắc tội với ai chính ta cũng không biết.” 

Ta tiếp tục hỏi, “Nếu như ngươi thấy người kia, ngươi muốn hắn bồi thường cho ngươi thế nào?” 

Vấn đề của ta làm Tiểu Bưu khó hiểu, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời, “Bồi thường nghiêm trọng như vậy? Không cần đi.” Hắn nói rồi nhìn bộ dạng ta một chút, biết hắn mà không trả lời ta nhất định sẽ hỏi nữa, ứng phó cho có lệ, “Lúc đó ta bị thầy phạt chép ba bài văn, vậy nếu sau đó thấy hắn, bảo hắn chép giúp ta ba bản ấy đi.” 

Lúc đó ta không hỏi tiếp. 

Tiểu Bưu thấy ta rốt cục nguyện ý mở miệng, liền nói tin này cho Chi Nhạc, Chi Nhạc lập tức trốn học đến xem ta.

Lúc Tiểu Bưu đi rồi ta hỏi Chi Nhạc, “Chi Nhạc, sách giáo khoa cấp ba ngươi còn không?” 

Chi Nhạc nghĩ càng thêm kỳ quái, “Có, ngươi muốn?” 

Ta gật đầu, “Ngươi giúp ta mang sách lớp mười tới.” 

Chi Nhạc đối với một yêu cầu cổ quái của ta không hỏi nhiều. Hắn lập tức đồng ý. 

Vào ban đêm, lúc đêm khuya vắng người, bên ngoài luôn có hộ sĩ trông ta. 

Nhưng ta không để ý đến, ta chuyên tâm chép ba lần bài khóa, sau đó một đốt một ngọn nến, an tâm đi ngủ. 

Ngày tiếp theo tỉnh lại, cánh tay của ta không gắn kim tiêm. Nhưng xung quanh vẫn có bác sĩ và hộ sĩ. 

Bác sĩ nói với Chi Nhạc, “Tình hình của hắn tối hôm qua so với trước khá hơn nhiều. Nhưng vẫn không thể lơ là được. Đúng rồi, các ngươi và hắn nói những gì?” 

Chi Nhạc suy nghĩ một chút, “Không có, hắn bỗng nhiên nguyện ý nói chuyện. Còn có chính là hỏi ta sách ngữ văn cấp ba.” 

Bác sĩ cầm lấy sách trên mặt bàn nhìn một chút, “Đó là một hiện tượng tốt, các ngươi thử mang mấy cuốn sách cho đa dạng đề tài cho hắn xem thử.” 

Chi Nhạc gật đầu. Xế chiều hôm đó hắn và Tiểu Bưu mang toàn bộ sách thời trung học tới, nhưng ta không thèm liếc mắt. 

Một ngày lại một ngày qua đi, ta rất kỳ quái vì sao ta đã tốt mà không thể xuất viện. Bác sĩ mỗi ngày muốn ta làm các loại kiểm tra, sau đó lại như hống trẻ con kỳ kỳ quái quái nói với ta, ta vẫn không để ý tới hắn. Chỉ là thỉnh thoảng lại trò chuyện cùng Tiểu Bưu và Chi Nhạc. Sau đó là thời gian dài an tĩnh. 

Từ lúc ta đơn giản nói ra một câu, đại gia thoáng cái thay đổi rất thích hợp, nhưng gần đây bọn họ lại bắt đầu cau mày. 

Bác sĩ nói, “Thân thể người bệnh càng ngày càng kém, bệnh của hắn tình trước đó là có chuyển biến tốt hơn, thế nhưng từ lần kia vẫn không có khởi sắc. Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt, chúng ta có phụ đạo tâm lý cho hắn cũng không rên một tiếng. Các ngươi phải tận lực khuyên hắn một chút.” 

Tiểu Bưu rất căm tức, Chi Nhạc lại rất bình tĩnh. 

Chi Nhạc nói, “Chúng ta biết.” 

Bác sĩ gật đầu, sau đó đi ra. 

Tiểu Bưu không thể nhịn được nữa, “Chi Tín, ngươi rốt cuộc muốn thế nào a! Ngươi nói chuyện đi!” 

Ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Bưu đã đỏ mặt, sau đó lại áy náy cúi đầu. 

Không liên quan đến ta. Ta rõ ràng đã thật tốt. Là những bác sĩ này nói khoa trương. Các ngươi không nên tin hắn. 

Chi Nhạc kéo Tiểu Bưu, “Anh ta cũng không muốn như vậy, để hắn an tĩnh một chút đi.” 

Tiểu Bưu hất tay Chi Nhạc, “Ngươi nhìn hắn một chút. Hiện tại gầy thành bộ dáng gì nữa, như kẻ nghiện. Ta thấy đã muốn thưởng hắn hai đấm!” 

Tiểu Bưu dùng ngón tay chọc đầu của ta. Ta đột nhiên cảm thấy cả căn phòng đều chấn động. 

Vì vậy ta nhỏ giọng líu ríu, “Động đất, động đất.” 

/Fu/ xin vài mét tám nhảm 

hahaha ~~ mắc cười chết tui …

Tiểu Bưu lại càng hoảng sợ, “Động đất cái gì? Chi Tín ngươi không sao chứ?” 

Chi Nhạc lại kéo tiểu bưu, “Ngươi vừa chọc đầu của hắn, hắn nghĩ mặt đất động. Tiểu Bưu ca, mấy ngày nay khổ cho ngươi, về nghỉ ngơi trước đi.”

Tiểu Bưu không thể mắng nữa, thở dài nói, “Ta còn chờ ngươi đi cùng. Một mình ngươi ta lo lắng.” 

Chi Nhạc gật đầu, cùng Tiểu Bưu ngồi xuống sa lon.

An tĩnh một lúc, ta nhìn mặt đất xung quanh một chút. Ta rất kỳ quái vì sao nãy rung một chút giờ lại không rung nữa? 

Ta len lén liếc bọn họ vài lần. Ta biết bọn họ rất lo lắng. Nhưng thực sự ta rất tốt, không biết bọn họ lo lắng cái gì. Bọn họ luôn nghĩ ta bị bệnh. Đều do những bác sĩ kia dùng tà thuyết mê hoặc người khác. 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv