Editor: demcodon
Nam nhân tự xưng là tam ca Yến Thần Dật bị Tư Bác đẩy ra sau, cúi đầu nhìn cổ tay đã sưng đỏ sắc mặt trắng bệch. Nam nhân này sức lực thật lớn, chỉ là bắt lấy cổ tay mình đã bóp cho mình sưng lên.
Yến Thần Dật ngăn cản Tư Bác không để y tiến lên.
Ninh ở một bên nhíu mày nhìn kỹ mặt nam nhân, sau đó quay đầu nhìn Quảng lại gần nhỏ giọng hỏi: “Sao ta thấy hắn nhìn quen mắt như vậy nhỉ?” Không phải trí nhớ hắn không tốt mà là mỗi ngày người lui tới thật quá nhiều, nếu không phải khách quen thật đúng là không nhớ nỗi.
Quảng chớp mắt mấy cái, biểu cảm từ nghi ngờ biến thành giật mình. Hắn nghĩ tới người này mấy ngày hôm trước đã đến cửa tiệm, còn đến cùng người nam nhân khác, hơn nữa ra tay rất hào phóng.
“Một bữa cơm tiêu hơn mười hai lượng kia.”
Ninh há to miệng hắn cũng nhớ ra, trách không được nhìn quen mắt, thì ra chính là thổ địa chủ kia.
Lúc hai người bọn họ mắt đi mày lại thì Tư Bác lại nhìn chằm chằm nam nhân, vừa rồi lúc nam nhân duỗi tay tới bắt Yến Thần Dật thì y chính là nhìn thấy rõ ràng. Lúc ấy trong óc cái gì cũng chưa nghĩ đã trực tiếp chắn ở trước mặt Yến Thần Dật, động tác cũng không khống chế sức lực. Nếu không phải bị ngăn cản thì cổ tay tên kia khẳng định bị y bóp nát.
“Ngươi là đến tìm cặn bã?” Tư Bác nheo mắt lại trên dưới đánh giá nam nhân.
“Đi ra phía sau rồi nói, đừng để ảnh hưởng những khách khác.” Yến Thần Dật lôi kéo cánh tay Tư Bác, sau đó cười với nam nhân: “Tam ca đi cùng đệ ra hậu viện đi.”
Nam nhân gật đầu liếc mắt nhìn Tư Bác, trong ánh mắt mang theo kiêng kỵ.
Tư Bác hừ lạnh một tiếng, quay đầu lôi kéo tay Yến Thần Dật sau đó đi xa.
Ninh mỉm cười một cái với nam nhân, duỗi tay dẫn gã đi hậu viện.
* * *
Trong phòng Yến Thần Dật, nam nhân ngồi ở trên ghế, phần cổ tay sưng đỏ đã được Ninh xử lý tốt, mấy vết thương nhỏ này trước kia bọn họ thường xuyên xử lý.
Ninh rót trà liếc mắt nhìn biểu cảm của Tư Bác yên lặng lui ra ngoài. Hắn cũng không muốn ở chỗ này chờ chủ thượng nổi giận, ngược lại trở thành đối tượng giận chó đánh mèo.
Yến Thần Dật thấy Ninh đi ra ngoài giữ cửa nhìn về phía nam nhân muốn nói lại thôi mỉm cười nói: “Vừa rồi lúc ở bên ngoài không nhận ra tam ca, mong tam ca thứ lỗi.”
Nam nhân cười ngượng ngùng gật đầu, nghĩ thầm: "đệ đó là không nhận ra ta thì có. Đệ căn bản là mang ta quên ra sau đầu chứ gì."
“Tiểu Húc à, vậy chuyện đó, tam ca muốn thương lượng chuyện này với đệ.” Nam nhân nhìn Tư Bác cũng không dám kêu y cũng đi ra ngoài, chỉ có thể cười tủm tỉm nhìn Yến Thần Dật nói: “Tam ca cũng mở tiệm tửu lâu ở thành Dao Tây nhưng buôn bán không tốt lắm, gần đây không ít người đi ngang qua đều nói huyện Hoa Dương này bán điểm tâm ăn ngon. Hai ngày trước tam ca cũng ăn ở tửu lâu tiệm đệ, hương vị đúng là không tệ, đệ xem có thể mang công thức cũng bán cho huynh hay không?”
Yến Thần Dật bị gã mở miệng cứ gọi Tiểu Húc tâm phiền ý loạn, bất quá nam nhân này tươi cười thật sự là làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái, chỉ có thể thử mở miệng giải thích nói: “Tam ca, huynh hẳn là cũng hỏi thăm qua công thức của tửu lâu chúng ta từ trước đã không bán ra bên ngoài, chủ yếu là sẽ ảnh hưởng buôn bán.” Hắn thấy nam nhân bởi vì lời mình nói mà tươi cười trên mặt có chút cứng đờ, hắn thở dài tiếp tục nói: “Bất quá nếu tam ca đã mở miệng đệ làm thế nào cũng phải nể tình đúng không, huynh chờ chút đệ kêu người đi lấy cho huynh.”
Hắn nói xong đứng dậy đi ra cửa kêu Ninh, nói gã đến chỗ Quảng lấy mấy bản công thức điểm tâm đến.
Chân cẳng Ninh nhanh chỉ chốc lát sau đã trở lại.
“Tam ca, đây là công thức làm điểm tâm, bất quá huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng, nên ký hợp đồng cũng không thể thiếu.” Yến Thần Dật đưa hợp đồng để trước mặt nam nhân cười cười với gã.
Nam nhân gật đầu cũng biết quy củ, hắn nghĩ là nếu điểm tâm này bán tốt về sau còn có thể đến đây mua một ít công thức khác trở về.
Bất quá sau khi nam nhân ký tên ấn dấu tay xong Yến Thần Dật còn nói: “Đệ nhớ rõ lúc chia nhà lão thái thái hình như cho đại ca và tam ca không ít gia sản, trước đó tam ca cũng có giúp gia tộc quản lý qua một ít sản nghiệp, chính là tửu lâu như thế nào còn kinh doanh không nổi nữa?”
Nam nhân thở dài lấy mấy bản công thức cất vào trong tay áo cười khổ cầm lấy chén trà uống một ngụm: “Hiện tại người mở tửu lâu nhiều, thành Dao Tây lại là thành lớn, bên trong tửu lâu càng là nhiều không kể xiết. Nếu không có gì đặc sắc hoặc là món ngon mỹ vị căn bản là không có người tới cửa.”
Yến Thần dật nhíu mày quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh ngồi vẫn không nói chuyện, duỗi tay chọc chọc bờ vai của y: “Tư Bác! Nghĩ gì vậy?”
Tư Bác lắc đầu ngáp một cái.
“Lúc này trời cũng không sớm, ta đi về trước đây, Tiểu Húc đây là bạc.” Nam nhân đưa túi tiền giao cho Yến Thần Dật đứng lên chào hỏi muốn đi.
Yến Thần Dật đưa túi tiền cho Tư Bác đứng dậy dẫn nam nhân đi ra ngoài.
“Tam ca không bằng ngồi lại một chút? Huynh đệ chúng ta cũng rất lâu không gặp.” Trước kia cùng tam ca này không thân, hiện tại cũng coi như không quen thuộc lắm, chẳng qua thái độ của nam nhân làm cho hắn cảm thấy có thể giúp một chút thì giúp một chút, chung quy đây là ca ca ruột của nguyên chủ. Tuy nói là cùng phụ khác mẫu nhưng tốt xấu gì cũng có quan hệ huyết thống, hắn vô tình chiếm thân thể nguyên chủ, loại huynh hữu đệ cung* này vẫn là có thể nói đến vài câu.
(*Huynh hữu đệ cung: anh em hoà mục thân ái tôn kính lẫn nhau.)
“Không ngồi không ngồi, tam ca chính là thiếu đệ nhân tình lớn, về sau có chỗ dùng đến tam ca thì cứ đi tới thành Dao Tây tìm tam ca.” Nam nhân vỗ xuống bờ vai của hắn, bất quá lập tức buông tay, tên vừa bóp sưng cổ tay của gã cũng đang trừng gã.
Yến Thần Dật cũng không nói thêm nữa tiễn nam nhân đi ra ngoài.
Sau khi nam nhân rời đi Yến thần dật nhẹ nhàng thở ra xoay người trở về phòng, Tư Bác đang rầu rĩ không vui ngồi ở chỗ đó ngẩn người không biết y suy nghĩ chuyện gì.
“Suy nghĩ gì vậy?” Hắn đi qua nhéo nhéo lỗ tai nam nhân: “Sức lực huynh lớn như vậy nha, đã bóp cho cổ tay người ta sưng lên.”
Tư Bác bĩu môi rầm rì một tiếng xoay người ôm lấy eo hắn, mặt cọ cọ ở trên bụng hắn không nói chuyện, nói rõ tâm tình y hiện tại thật không tốt.
“Huynh đã lớn như vậy còn làm nũng hả?” Yến Thần Dật nhíu mày, cười khẽ nhéo nhéo lỗ tai y, lại nhéo nhéo quai hàm y: “Ta đến bây giờ cũng chưa nhớ tới tam ca này của ta tên gọi là gì, có thể ta cũng mất trí nhớ.”
Thân thể Tư Bác cứng đờ, bất quá nhanh chóng thả lỏng lại ngẩng mặt nhìn Yến Thần Dật.
Con ngươi trong mắt nam nhân đặc biệt đen, Yến Thần Dật nhìn bên trong rõ ràng chính là mình thì thở dài: “Kỳ thật huynh đã nhớ lại đúng không?”
Nam nhân mím môi không nói lời nào.
Hai tay Yến Thần Dật nâng mặt y dùng sức xoa xoa.
Nam nhân bỏ mặt bị hắn ba hai cái đè ép biến thành các loại hình dạng, miệng cũng dẩu lên nhưng y vẫn là không nói lời nào. Y biết gần đây mình sơ hở quá nhiều, Thần Thần hoài nghi y cũng là nên làm, nhưng y chính là không muốn thừa nhận. Nếu thừa nhận thì cuộc sống về sau sẽ bị đánh vỡ.
Yến Thần Dật cũng không hỏi gì nhiều, nam nhân không nói lời nào thì đại biểu y không muốn làm cho tự mình biết. Hiện tại hắn mặc dù đã nhận ra nam nhân thay đổi nhưng nói thật hắn vẫn đang lừa chính mình, nói cho chính mình biết nam nhân không nhớ ra được mọi chuyện trước kia, như vậy nam nhân sẽ không rời khỏi hắn.
Nhất là từ sau khi Quảng và Ninh xuất hiện, hiện tại là Thanh và Dịch, không chừng qua thời gian này còn có thể có người khác đến. Y là Vương gia sẽ không vẫn luôn ở bên cạnh mình.
“Cho dù huynh nhớ lại cũng sẽ không rời khỏi ta đúng không?” Yến Thần Dật đợi trong chốc lát nhìn hai mắt nam nhân nhẹ giọng hỏi.
Tư Bác mím môi, một tay thẳng lên lưng đè lại cổ hắn, một bàn tay khác ôm qua eo hắn hung hăng hôn lên. Y có thể cảm giác được trong lòng Thần Thần lo lắng giống như mình để ý.
Thân phận của hai người bọn họ khác biệt nhau quá lớn, không nói cái khác, chỉ là tên tuổi đệ nhất Vương gia này của mình thì có thể làm cho bọn họ tách ra. Y không muốn làm Vương gia Tướng quân gì, y cũng không muốn những vinh hoa phú quý kia. Trước kia có lẽ không thèm để ý cuộc sống là như thế nào, nhưng hơn nửa năm ở chung y đã không thể rời khỏi thân thể gầy yếu trong lòng này, người này cũng chỉ có thể là của y.
“Thần Thần......” Tư Bác nhẹ nhàng hôn lên lông mi run rẩy của người trong lòng, y dùng sức ôm vào trong ngực nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Yến Thần Dật nghiêng người ngồi ở trên đùi nam nhân, từ từ nhắm hai mắt dựa vào ngực y, nghe tim nam nhân đập chầm chậm có tiết tấu nhỏ giọng nỉ non: “Lúc ta vớt huynh từ trong sông lên thì còn tưởng rằng huynh không sống nổi, bọn người Lý đại thúc đều nói ta đừng làm chuyện bao đồng miễn cho gây chuyện vào thân.”
Tư Bác cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu hắn, không nói chuyện chỉ là yên lặng nghe.
“Sau này huynh hôn mê bất tỉnh, Mạnh đại gia nói huynh có thể là đụng vào đầu, cho dù tỉnh lại cũng không nhất định sẽ nhớ rõ chuyện trước kia. Lúc ấy ta thật là nhẹ nhàng thở ra.” Hắn dùng trán cọ cọ cằm nam nhân cười khẽ: “Có phải đặc biệt ích kỷ hay không? Ta nghĩ, nếu nam nhân này không có ký ức vẫn luôn ở bên ta cũng không tệ, sau đó huynh đã tỉnh.”
Tư Bác ôm hắn lắc lắc, ý tứ là y đang nghe. Y là lần đầu tiên nghe Yến Thần Dật nói những chuyện này, mình hôn mê bảy ngày phần lớn thời giờ đều là hắn đến chăm sóc mình, lúc ấy khẳng định rất rối ren.
“Sau này, hắc hắc...” Yến Thần Dật mím môi cười khẽ, mở mắt ra nhìn nam nhân: “Sau này huynh thật mất trí nhớ, ta phải tay cầm tay dạy huynh. Sau đó huynh mỗi ngày càng thông minh lên, ta lại không muốn cho huynh biến thành thông minh, huynh nếu như thông minh thì sẽ rời khỏi ta.” Hắn bĩu môi duỗi tay ôm chặt cổ nam nhân, đến gần mặt dán mặt nam nhân cọ cọ: “Ta có phải rất xấu hay không?”
“Không, Thần Thần của ta tốt nhất.” Nam nhân hôn hôn trán hắn cười nói: “Không có người nào đối xử tốt với ta hơn Thần Thần.”
“Thật sự?” Yến Thần Dật nhíu mày mím môi cười trộm: “Vậy ta đây sẽ đối xử tốt với huynh thêm một chút thì huynh sẽ luyến tiếc rời khỏi ta, ta sẽ tích góp tiền nuôi sống huynh, làm cho huynh mỗi ngày đều có thịt ăn, được không?”
“Được, ta cũng muốn cố gắng kiếm tiền cũng nuôi béo Thần Thần, Thần Thần rất gầy.” Nam nhân cúi đầu lại hôn hôn hắn, sau đó dùng sức ôm cánh tay hắn đứng lên đi về phía giường.
“Đệ nên nghỉ ngơi một lát, không cần suy nghĩ nhiều, ta vẫn sẽ ở bên cạnh đệ, mặc kệ là ai cũng không có biện pháp tách chúng ta ra.” Nam nhân để hắn lên trên giường khom lưng giúp hắn cởi dép lê, sau đó tự mình cũng nằm xuống: “Đệ đã vài ngày không có ngủ trưa, ta ở bên đệ, hai ta cùng nhau ngủ.”
Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái, tiếp theo gật đầu nhích nhích về phía trước vào trong lòng nam nhân tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại. Đúng vậy, hắn hẳn là nên tin tưởng lời nam nhân nói, y nói không rời khỏi mình thì nhất định sẽ không rời khỏi.
* * *
Dịch mang theo thợ thủ công trở về nhìn vị trí, tính toán mua vật liệu cho phòng bếp nhỏ. Thanh đứng ở bên cạnh nhất thời không biết phải mở miệng nói từ biệt với Dịch như thế nào.