Editor: demcodon
“Thần Thần! Ta chảy máu mũi!” Tư Bác kêu một tiếng sợ hãi, tiếng cực lớn làm cho Quảng từ hậu viện chạy tới.
Ninh cầm dao thiếu chút nữa cắt một cái trên ngón tay, hắn quay đầu nhìn thấy hai lỗ mũi y đang chảy máu xuống, phía trên mu bàn tay đều là vết máu. Hắn hoảng sợ!
Yến Thần Dật cũng bị dáng vẻ của y dọa cho giật mình một cái, hắn nhanh chóng kéo y chạy ra bên ngoài: “Quảng, múc nước, mau mau mau.”
Quảng quay đầu chạy đến bên cạnh giếng cầm thùng nước múc rót vào trong chậu dùng để rửa tay. Yến Thần Dật cũng vọt lại ấn đầu Tư Bác để cho y rửa một chút vết máu đầy mặt.
“Sao lại đột nhiên chảy máu mũi? Có phải nóng trong người hay không?” Yến Thần Dật hoang mang rối loạn chạy vào trong phòng túm lấy mấy tờ giấy Tuyên Thành rồi chạy ra, thật không có biện pháp, thời đại này không có giấy vệ sinh mềm mại, hơn nữa tờ giấy dùng để đi nhà xí thật sự là rất thô ráp, sợ càng bị thương niêm mạc yếu ớt mũi Tư Bác.
Tư Bác ngửa đầu ngồi ở trên ghế, hai tay giơ lên cao, đưa ra trạng thái đầu hàng.
Yến Thần Dật nhìn nhìn giấy Tuyên Thành trong tay cảm thấy không được, vẫn là có chút thô ráp.
“Dùng nước lạnh vỗ vỗ đầu đi, một lát thì không chảy nữa.”
Tư Bác hít hít mũi, trán bị vỗ thật nhiều nước lạnh lên cảm thấy lạnh lẽo.
“Thần Thần, không chảy nữa.” Sờ sờ mũi, không có máu.
Yến Thần Dật nhẹ nhàng thở ra, bất quá vẫn là cau mày nhìn y, đợi một lát sau khi phát hiện thật sự không có máy chảy ra mới hoàn toàn yên tâm.
“Huynh thật sự là có thể ép buộc đó, vừa rồi có phải ăn không ít đảng sâm hay không? Thứ đó có thể tùy tiện ăn ư?”
Tư Bác bĩu môi, lại gần cọ cọ hắn: “Thần Thần ta đói bụng, mau nấu cơm đi.”
Yến Thần Dật trợn trắng mắt, người này căn bản là không ngốc!
Bánh kẹp thịt đã làm xong, cắt giữa bánh nướng ra, nhét thịt đã cắt thành miếng vào trong. Trong nhà có bốn nam nhân, Yến Thần Dật tuy nói lượng cơm ăn không lớn nhưng rốt cuộc là lúc cơ thể phát triển, cho nên bánh nướng hôm nay thật sự là không ít.
“Đi đưa một chút cho nhà Lý đại gia.” Yến Thần Dật cầm một tô nhỏ đựng mấy cái bánh kẹp thịt giao cho Tư Bác, kêu y đi nhanh về nhanh.
Tư Bác quay đầu đi, bất quá lúc sắp đi nhét vào miệng một miệng to bánh nướng kẹp thịt, phồng miệng bưng tô chạy.
Ba người bưng bánh kẹp thịt làm xong cùng mấy món ăn vào phòng, vừa cầm bát đũa vào thì Tư Bác chạy về.
“Các ngươi ăn trước đi, ta đi bưng canh đậu hủ qua.” Yến Thần Dật nhéo nhéo vành tai Tư Bác đứng dậy đi phòng bếp.
Quảng và Ninh ngồi ở một bên nhìn chằm chằm bánh kẹp thịt chồng chất cao cao để trên bàn nuốt nước miếng.
“Sao lại không ăn? Một lát sẽ lạnh.” Động tác của Yến Thần Dật rất nhanh bưng canh đậu hủ trở lại đặt lên bàn, cầm chén nhỏ múc một chén đặt ở trước mặt cho Tư Bác: “Ăn đi, ăn xong ta còn có chuyện muốn giao cho hai ngươi.” Chỉ chỉ Quảng và Ninh.
Hai người liếc nhau nhíu mày. Có chuyện? Chuyện gì?
Một bữa cơm ăn bốn người đều ăn bụng phình phình, Quảng và Yến Thần Dật còn tốt, Ninh và Tư Bác thật giống như quỷ chết đói đầu thai thi ăn.
Cơm nước xong thu dọn bàn, Yến Thần Dật cầm một quyển sổ đặt ở trên bàn vẫy tay với Ninh và Quảng: “Lại đây tính một chút.”
“Đây là cái gì?” Quảng cầm lấy liếc mắt nhìn nhíu mày: “Sổ sách?”
“Ngươi có thể xem hiểu?” Sổ sách này chính là bảng hắn mới vẽ xong, không nghĩ tới Quảng có thể xem hiểu, xem ra có chút thiên phú.
“Không phải quá hiểu rõ, bất quá có thể xem hiểu.” Quảng lật lật gật đầu.
Ninh cũng lại gần nhìn nhìn, trong chớp mắt cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt.
“Ta vừa nhìn thấy những thứ này thì đau đầu, Tiểu Yến, ngươi tha cho ta đi.” Trong lúc hắn nói chuyện Quảng đã bắt đầu cầm bàn tính trên tay gảy đến gảy đi, sau đó chỉ ra mấy chỗ sai ở trong đó cho Yến Thần Dật xem.
Yến Thần Dật nhíu mày cười nói: “Không tệ, ngày mai hai ngươi đi theo chúng ta cùng đến tửu lâu, gần đây buôn bán rất tốt, có chút lo liệu không hết, cùng qua giúp đỡ một chút.”
“Hả? Hai ta?” Ninh kinh ngạc nhìn về phía Yến Thần Dật, lại đưa mắt nhìn sổ sách đặt ở một bên có chút lùi bước.
“Ta không được đâu, ta không biết tính.” Hắn xua tay bĩu môi.
“Không biết tính sổ thì làm tiểu nhị, khỏi cho ngồi ở trong nhà ăn chờ chết.” Tư Bác ở một bên xen mồm, trừng mắt nhìn Ninh.
Sắc mặt Ninh trắng nhợt, ngượng ngùng đồng ý một tiếng.
Quảng ngược lại là cảm thấy rất tốt, bằng không hai người bọn họ ở nhà ngốc cũng nhàm chán, đi theo đến tửu lâu còn có thể che chở cho chủ thượng một chút, khỏi cho người không có mắt quấy rầy đến.
“Cần chúng ta làm gì?” Quảng nhìn sổ sách lật lật.
“Đó ngược lại là không rõ lắm, ngày mai đến tửu lâu để lão bản gặp mới biết được. Bất quá hẳn là giúp chuyện thu bạc tính sổ linh tinh.” Yến Thần Dật nhún nhún vai che miệng ngáp một cái.
Tư Bác ở một bên thấy mặt hắn lộ vẻ mỏi mệt nhanh chóng nói: “Thần Thần, ta đi nấu nước giúp đệ, đệ đi nghỉ ngơi đi, một lát ta gọi đệ.”
“Ừm.” Yến Thần Dật gật đầu, khoát tay với bọn họ tự mình trở về phòng.
Tư Bác thấy hắn rời đi xoay mặt nhìn về phía Quảng và Ninh với ánh mắt lạnh băng.
“......” Trong lòng Ninh run lên một cái, sau đó né tránh.
Quảng ngược lại không có phản ứng gì, vừa rồi đã bị đã cảnh cáo một lần, lại thêm một lần nữa cũng không có gì khác.
“Mặc kệ biết cái gì đều câm miệng cho ta, với ai cũng không cho nói.” Y híp mắt, ngón tay to nhẹ nhàng gõ lên bàn gỗ, phát ra tiếng cộc cộc cộc.
Tiếng không lớn nhưng từng chút lại giống như là nện vào trong trái tim Ninh và Quảng, làm cho hai người bọn họ không thể động đậy. Hai người đồng thời nuốt nước miếng cứng đờ gật đầu.
Không nói thì không nói, hai người bọn họ hiện tại đều sắp mất mạng, sao còn dám nói cái gì. Ô ô, chủ thượng thật là khủng khiếp, một chút cũng không dễ thương.
* * *
Yến Thần Dật nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ cảm thấy có người chạm vào cái mũi của mình, hắn mở mắt ra chỉ thấy Tư Bác cười tủm tỉm nhìn mình: “Ưm? Nấu nước xong chưa?”
“Ừm, Thần Thần, ta kì lưng giúp đệ.” Chỉ chỉ thùng tắm lớn để một bên, cười càng sáng lạn.
Yến Thần Dật nhíu mày cảm thấy hẳn là ở nhà làm phòng tắm tương đối tốt, mỗi lần tắm rửa thì đều phải hao phí thật nhiều sức lực.
“Huynh tắm chưa?” Mỗi lần Tư Bác nấu nước thì phải nấu thật nhiều, hai người bọn họ mỗi người một nồi nước lớn, mỗi lần tắm thì tắm sạch sẽ.
“Tắm rồi, đệ ngửi ngửi xem, ta dùng xà bông mùi táo đệ làm.” Y đưa đầu ướt nhẹp lại gần, ngọn tóc còn đang nhỏ nước.
“Lau khô đi, cũng không sợ đau đầu à?” Từ trên giường đứng lên đi đến vị trí bình phong, mở bình phong ra sau đó cởi y phục tắm rửa.
“Thần Thần, xà bông vị táo này đệ làm như thế nào? Rất thơm nha!” Tư Bác cầm một cục xà bông giống như mỡ vàng trong tay đến trước mũi ngửi ngửi. Sau đó duỗi tay đưa cho Yến Thần Dật gội đầu.
Yến Thần Dật đã quen với tóc dài ngắn gây bất tiện cho hắn, không có biện pháp chỉ có thể thuận theo xã hội thôi, hắn cũng không phải là ở hiện đại còn có thể cắt tóc ngắn.
“Chỉ là mua xà bông về đun nóng hòa tan, sau đó trộn với nước hoa quả bên trong lại để nguội cho đông lại một chút, rất nhiều thương gia đều làm như vậy.” Yến Thần Dật ngửa đầu để cho y gội đầu giúp mình, tiếp theo cười nói: “Tư Bác thích mùi táo?”
“Ừh, rất thơm, tóc Thần Thần thật đen nha.” Năm ngón tay mở ra chải vào trong tóc đen trơn mượt của hắn, Tư Bác lại gần hôn hôn sau gáy hắn: “Trên người Thần Thần cũng rất thơm.”
“Thơm cái gì thơm, ở trong phòng bếp ngốc một ngày đều là mùi khói dầu.” Hắn cười đẩy y ra, trừng mắt nhìn y một cái: “Đừng quấy rối, ta thật mệt.”
Tư Bác bĩu môi, cầm khăn vải thô khăn kì lưng giúp hắn.
“Thần Thần, để cho hai người bọn họ đến tửu lâu không thành vấn đề sao? Có thể gây phiền toái hay không?”
“Quảng rất thông minh, hơn nữa chưởng quầy kia ta thấy cũng không tốt lắm, giải quyết sớm tâm an hơn.” Yến Thần Dật động động bả vai, xoay mặt nhìn y: “Huynh có chuyện gì gạt ta hay không?”
“Không có, ta mỗi ngày đều ở bên cạnh đệ, sao lại có chuyện gì gạt đệ chứ?” Tư Bác chớp mắt mấy cái tỏ vẻ rất vô tội.
“Nhưng ta phát hiện huynh thông minh rất nhiều, có phải nhớ đến chuyện gì hay không?” Hắn giơ tay kéo kéo lỗ tai nam nhân, khép hờ mắt cười nói: “Nếu như đều nhớ lại huynh có phải là sẽ rời khỏi ta hay không?”
“Mới sẽ không, cho dù cái gì cũng nhớ lại cũng muốn ở bên cạnh đệ, không cho đệ đổi ý. Đệ từng nói thích ta, cũng nói qua không muốn ta rời đi.” Tư Bác bĩu môi trừng mắt nhìn: “Thần Thần, đệ có phải là không cần ta hay không? Đệ có phải là ghét bỏ ta hay không?”
“Đừng nói bậy!” Yến Thần Dật giơ tay tát lên trên mặt y một cái, trên mặt Tư Bác bị hắn tát đều là nước: “Ta chỉ là sợ huynh sẽ rời đi mà thôi.”
“Ta muốn vẫn luôn ở bên canh Thần Thần, ai cũng sẽ không chia rẽ chúng ta.” Tư Bác hừ một tiếng giơ tay ôm lấy bờ vai của hắn, dùng mặt cọ cọ cổ hắn: “Thần Thần cũng sẽ không rời khỏi ta phải không?”
“Ừhm.” Yến Thần Dật ngửa đầu cọ cọ mặt y, tiếp theo chủ động hôn hôn lỗ tai y. Đúng vậy, chỉ cần Tư Bác không muốn rời đi, vậy thì xem như y khôi phục ký ức thì thế nào.
* * *
Ngày hôm sau, Quảng và Ninh đi trước đến trạm dịch mua hai con ngựa.
Yến Thần Dật đối với chuyện trong nhà có thêm hai con ngựa không có phản ứng gì, chung quy một con ngựa và ba con ngựa khác biệt không phải quá lớn; chủ yếu là ngựa của ai, ai nuôi, hắn không cần nhúng tay là được.
Tửu lâu, Trương lão bản sau khi gặp Quảng và Ninh đặc biệt hài lòng lập tức đuổi Tống chưởng quầy đi, còn cho thêm nhiều cho bạc coi như tiền công. Tống chưởng quầy cũng chưa nói cái gì khác, cũng không dây dưa trực tiếp cầm bạc đi.
Yến Thần Dật nghe Trương lão bản nói như vậy thì cười lạnh một tiếng: “Thì ra thật sự là có mục đích, bằng không sao cứ đi như thế.”
Trương lão bản cũng gật đầu, bất quá suy nghĩ một chút phát hiện không bị hắn trộm đi thực đơn gì thì yên tâm.
Yến Thần Dật ngược lại cảm thấy không có gì trở ngại, món trong tửu lâu bọn họ bán bất quá chính là mấy món như vậy, muốn nói thực sự có cái gì đáng giá chỉ sợ cũng chính là cách làm mấy loại điểm tâm hắn để lại kia.
“Gần đây có người tới cửa mua cách làm điểm tâm hay không?” Nghĩ đến chuyện này Yến Thần Dật quay đầu nhìn về phía Trương lão bản.
Trương lão bản lắc đầu, thở dài: “Gần đây không có, bất quá tháng trước ngược lại là có người tới hỏi, nói là chưởng quầy tửu lâu huyện Lâm, mua ba loại cách làm điểm tâm về, còn ký hiệp ước.”
Vừa nói chuyện hai người đã đến phòng Trương lão bản, Trương lão bản vào cửa thì chạy đến trước một ngăn tủ, mở ổ khóa ra, lấy cách làm điểm tâm Yến Thần Dật viết từ trước bên trong cầm ra đưa qua: “Còn lại chính là những món này.”
Yến Thần Dật lấy qua nhìn nhìn, thở dài......