Khoa mục ba của Ngô Lạc trôi qua rất thuận lợi, sau khi chuẩn bị mấy ngày cho khoa mục bốn, trước khi thi, anh gọi điện thoại cho Tống Huy Dực, nghe được giọng nói lười biếng ở đầu kia, anh bởi vì cười nhẹ mà gây ra cộng hưởng chấn động cách thiết bị điện tử giống như hóa thành một luồng điện truyền tới, chui thẳng vào tai Tống Huy Dực, trầm thấp, ngứa: “Không phải muốn cho anh kinh hỉ sao, kết quả em còn chưa rời giường.”
Tống Huy Dực buồn ngủ tỉnh hơn phân nửa, bởi vì mới vừa tỉnh, giọng nói của cô rất lười biếng: “Yên tâm đi, anh trước tiên ngồi xe huấn luyện viên đi thi đi, lát nữa thi xong rồi em tới đón anh.”
Xe của bọn họ chính dừng ở dưới lầu một cái tiểu khu đang chờ một người học viên cuối cùng, Ngô Lạc đứng ở ven đường trong ánh sáng sáng sớm, nhìn quanh bốn phía một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em muốn làm ở đâu? Em có thể đi trước..."
“Ngô Lạc! Mau lên xe!” Huấn luyện viên ở ghế điều khiển cách cửa sổ hô to.
Tống Huy Dực ngồi dậy: “Anh vừa rồi nói cái gì?”
“Không có gì,” Ngô Lạc bước nhanh chạy về trong xe, trước khi cúp máy nói một câu: “Chờ anh thi xong rồi lại nói.”
Trên tờ giấy nhỏ Ngô Lạc rút được viết số 315, trong đại sảnh lầu ba mênh mông ngồi mấy trăm người, cơ bản tay mỗi người đều cầm một cái điện thoại, miệng lẩm bẩm.
Ngô Lạc không xem đề, tất cả đề trong kho đề anh sớm đã đọc thuộc làu làu.
Hệ thống cứ cách một lát sẽ truyền đến một giọng nữ tiêu chuẩn cứng nhắc, người được gọi đến số đi vào thi, anh đứng ở cửa phòng thi bày đầy máy tính liếc mắt một cái, trong lòng tính toán số người bên trong có thể chứa được, thời gian mỗi người trả lời câu hỏi, suy tính ra thời gian mình có thể thi.
Anh có chút đứng ngồi không yên, cuối cùng đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, xe của Tống Huy Dực rất dễ thấy, khi gọi đến số 230 thì một cái thần long vẫy đuôi*, lái vào bãi đỗ xe.
* Nguyên văn: Thần long bãi vĩ 神 龍 擺 尾: có nghĩa: “rồng thần quẫy đuôi”. Nguyên trong kinh Dịch không có câu này, mà chỉ có câu “Lý hổ vĩ, điệt nhân, hung” của hào Lục tam quẻ Lý, có nghĩa “đi sau cọp, đạp đuôi cọp, bị nó quay lại cắn, nguy hiểm”. Kim Dung giải thích tên chiêu này được lấy từ câu trên, để tả khí thế mạnh mẽ và hung dữ của chiêu thức. Người đời sau thấy chữ “hổ” không hợp trong môn chưởng pháp “hàng long” nên đổi thành “Thần long bãi vĩ”.
Trong lòng Ngô Lạc bị ấm áp tràn đầy, anh thậm chí có thể tưởng tượng cô ở nhà bởi vì cách ăn mặc mà làm chậm trễ thời gian, lúc lái xe trên đường lại là nôn nóng như thế nào.
Quả nhiên, cửa xe ghế lái mở ra, lao xuống một bóng dáng mảnh khảnh, thân ảnh kia vội vội vàng vàng, vừa mới chạy ra hai bước lại thở hổn hển* chạy trở về, tay đặt trên tay nắm cửa dường như đang khóa cửa xe.
* Nguyên văn là “khí cấp bại phôi” (气急败坏): vừa có nghĩa là rất tức giận hoặc rất bối rối.
Ngô Lạc mừng rỡ không được, ngay cả lúc thi cũng cảm thấy những đề thi kia cũng trở nên đáng yêu lên, mỗi cái đều quen mắt, mỗi cái đều đã sớm có đáp án.
Ngô Lạc xem như là người nhanh nhất làm xong và nhấp vào nộp bài thi, anh gia nhập vào đội ngũ trước đó, lại bị đưa đến một phòng nhỏ khác tuyên thệ.
Anh sắp bị nghi thức dài dòng này tra tấn đến mức hoàn toàn không có kiên nhẫn, tuyên thệ xong, là người đi nhanh nhất, anh thần thần khí khí đi ra khỏi tòa nhà.
Tống Huy Dực sớm đã xen lẫn trong một đám người thân đi cùng nhón chân mong chờ, vừa nhìn thấy Ngô Lạc liền thấu đi lên kích động hỏi: “Qua sao qua sao?”
“Này còn phải nói.” Ngô Lạc nhướng mày: “Max điểm.”
“Anh cũng thật lợi hại.” Tống Huy Dực nâng lên mắt lấp lánh, kéo tay Ngô Lạc đưa anh đến bãi đỗ xe.
Cô vừa mới ngồi lên xe, đã bị một bàn tay kéo qua, đôi môi ấm áp của Ngô Lạc vội vàng phủ lên môi cô, anh ôm lấy mặt cô, ngậm lấy môi cô, trước khi cô kịp phản ứng lại, đầu lưỡi thẳng tắp đi vào, cướp đoạt hô hấp của cô, liếm láp dây dưa với môi lưỡi cô.
Tống Huy Dực bị anh triền miên lưu luyến hôn môi làm cho người có chút nhũn ra, đầu lưỡi cô bị câu triền mút vào, kỹ thuật hôn của Ngô Lạc tiến bộ rất nhanh, anh không còn trực tiếp sáng tỏ hiện ra dục vọng của mình như trước kia, mà là tiến thối có cách, làm cho người nhớ.
Hai tay Tống Huy Dực không biết từ lúc nào đã gắt gao kéo lấy cổ áo Ngô Lạc, giống như là muốn phòng ngừa mình ngã xuống, nghênh đón thừa nhận nụ hôn ẩm ướt ôn nhu này.
Khi tách ra, Ngô Lạc nhìn đôi mắt mê mang và đôi môi đỏ thắm hơi hé mở của cô, nhẹ nhàng cười cười, mở môi cọ qua làn da cô: “Em muốn dẫn anh đi nơi nào?”
“A…… Đúng,” Tống Huy Dực thình lình hoàn hồn, cô lúng ta lúng túng khởi động xe, bắt đầu trở về.
Lúc lái xe vào tầng hầm, thần trí của cô đã hoàn toàn khôi phục, cô đặc biệt dừng xe ở bên cạnh chiếc Wrangler mới tinh kia, lúc xuống xe trên mặt là không kiềm chế được hưng phấn.
Ngô Lạc trong lòng có chút bất an, anh vốn tưởng rằng Tống Huy Dực hôm nay muốn dẫn anh chơi điểm không giống nhau, không nghĩ tới lại trở về tiểu khu nhà mình.
Anh bị đôi tay mềm mại đẩy đi, cho đến khi đối mặt với một chiếc xe việt dã bóng loáng.
“Em…… đang làm cái gì vậy?”
Tống Huy Dực nghẹn rất nhiều ngày, hiện tại rốt cục có thể nói ra, cô nhảy lên, hai tay mở ra triển lãm chiếc xe kia: "Ta da ta da! Đây là quà của anh khi lấy được bằng lái! ”
Ngô Lạc đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Tống Huy Dực còn duy trì tư thế vui vẻ ban đầu, tươi cười cứng đờ trên mặt, cô đi qua chọc chọc khuôn mặt căng chặt của Ngô Lạc: "Cao hứng choáng váng rồi? ”
Trong lòng Ngô Lạc giống như có vô số tòa nhà cao tầng sụp đổ, anh nhắm mắt lại, khi lại mở ra đã là màu đen nồng đến không tan ra được, anh cơ hồ không nghe thấy giọng nói của mình: "Em tặng anh cái này làm gì? ”
"Bởi vì bây giờ anh có thể lái xe a." Phản ứng của Ngô Lạc ngoài dự kiến của Tống Huy Dực, cô kéo kéo góc áo anh: "Mỗi ngày anh phải đi làm ở vài nơi khác nhau, sau này có thể lái xe đi. "
Thấy anh vẫn là không nói lời nào, Tống Huy Dực phóng nhuyễn thanh âm, ở bên cạnh anh xoay tới xoay lui: “Đây chính là em sáng tinh mơ liền bắt taxi đi lái nó trở về, chỉ vì cho anh một kinh hỉ.”
Cô tựa mặt vào lồng ngực Ngô Lạc, lồng ngực kia không còn ấm áp mềm mại như ngày xưa, cứng rắn như một khối sắt, cộm đến cô sinh đau, dĩ vãng sẽ ôm chặt cô ôm ấp cũng không có đến, chỉ có một tòa thân thể lạnh lẽo.
Tống Huy Dực nâng mặt lên, trong tầm mắt là cằm của Ngô Lạc kéo căng thành một đường thẳng tắp, bởi vì phẫn nộ, ngực anh lên xuống phập phồng, mỗi một cái đều kéo dài, giống mang theo cực lực áp lực cùng khắc chế.
Cô dùng một loại ngữ khí khó có thể tin và không xác định hỏi anh: "Anh bây giờ là đang tức giận sao?"
Trả lời cô là càng thêm lạnh buốt lạnh lùng: “Em đi đem chiếc xe này lui.”
Tống Huy Dực bỗng chốc ném ra góc áo anh, lui về phía sau một bước.
"Tại sao em phải lui!" Cô hét lên: "Những gì em đã mua sẽ không trả lại."
Cô vội vội vàng vàng từ trong túi lấy ra một cái hộp bao bì tinh xảo, ném cho Ngô Lạc: "Anh muốn tặng người cũng được bán cũng được, dù sao nó là của anh! ”
Ngô Lạc căn bản không vươn tay tiếp, anh hờ hững đứng đó, ánh mắt nhìn cô lạnh băng như đao, cái hộp rơi thẳng xuống đất, trong nháy mắt chạm đất, cái nắp bị lực đẩy mạnh xốc lên, chìa khóa xe bên trong cũng nảy lên theo, cuối cùng lẳng lặng rơi xuống trên mặt đất xi măng.
Tầm mắt Ngô Lạc dừng ở phía trên, chỉ một cái chớp mắt đã rất nhanh dời đi, anh giống như là nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn không chịu nổi, rốt cuộc không thể chịu đựng được cất bước liền đi về phía lối vào xe, đi được cũng không quay đầu lại.
Tống Huy Dực như thế nào cũng không cách nào tin tưởng Ngô Lạc thế nhưng thật sự cứ như vậy đi rồi, cô gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò bướng bỉnh kia, cho đến khi biến mất ở chỗ rẽ.
Lòng của cô đều tại xé rách, cô bình sinh lần đầu tiên hao hết tâm tư chuẩn bị tâm ý lại bị người vô tình giẫm đạp, đồ vật trên mặt đất giống có sinh mệnh, đang ở tùy ý cười nhạo cô, khuất nhục cô.
Phía dưới chìa khóa xe là một tấm card nho nhỏ, đó là buổi sáng cô đỏ mặt viết xuống: Chúc mừng anh lấy được bằng lái! Chúng ta có thể ở mặt trên làm tình, anh cũng có thể dùng nó chở em đi bất cứ nơi nào, em sẽ dạy anh lái mỗi một chiếc xe.
Ở cuối cô dùng bút lông màu đỏ vẽ một cái gương mặt tươi cười.
Gương mặt tươi cười kia cười đến càng thêm châm chọc, cô bỗng nhiên giống như điên rồi nhào xuống đất, đem tờ giấy kia xé đến tan tác rơi rớt, cô cầm lấy cái chìa khóa màu đen kia, hung hăng đập về phía mặt tường.
Tống Huy Dực thất hồn lạc phách mà trở về nhà, một khắc đóng cửa lại, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, chôn mặt vào đầu gối, khóc thảm thiết ra tiếng.