Từ lúc có người hô lên “Cửu Long hoàn”, Đinh Lịch Đan đã không thể ngồi yên trong bàn, đương nhiên ông biết rõ Trích Tinh lâu muốn thứ gì, nhưng không có ý lấy vật ấy xem như mồi nhử, nhưng giờ cảnh tượng hoàn toàn khác với ông nghĩ.
Đây không phải chuyện một mình đối mặt Trích Tinh lâu chặn giết, hay đơn giản như Thiên Môn, Tuệ Tâm các chưởng môn lén trao đổi vậy, mà là đặt mình vào hai đại thế lực tranh chấp, hơn trăm võ lâm đồng đạo cùng nhìn, trách nhiệm phiêu lưu đương nhiên phải lớn hơn mấy lần.
Nhưng ông có thể im lặng không nói chuyện sao?
Ánh mắt Đinh trang chủ nhìn về phía Thẩm Nhạn đứng bên cạnh, trong mắt cảm xúc phức tạp khó dò.
Nói cho ông ý đồ của Trích Tinh lâu, chính là Cam Tam Lang, trong giang hồ có ai mà không biết quan hệ của Cam Tam và Thẩm Nhạn?
Hơn nữa, kẻ đứng cạnh Thẩm Nhạn là ai?
Chỉ liếc mắt ông liền nhận ra, tướng mạo giống Diêu Lãng, võ công lại yêu tà quỷ mị, không phải chính là sát tinh giết Đinh Hoảng, Nhiễm Phong rồi thả mạng Đinh Bân sao.
Cho nên lúc Thẩm Nhạn nói ra có người giữ Cửu Long hoàn, ông liền bị bức vào tuyệt lộ.
Quả thật như Thẩm Nhạn nói, mang ngọc có tội, mảnh Cửu Long Hoàn trong tay ông bất luận có tác dụng như trong truyền thuyết hay không, đều đã biến thành thứ mỗi người mơ ước, nếu Trích Tinh lâu có thể vì Cửu Long hoàn này thiêu sạch chính điện Bạch Loan phong, Tô phủ có thể vì Cửu Long hoàn này đồ diệt cả nhà Chúc phủ, vậy bọn họ sẽ đối xử Đạp Tuyết sơn trang thế nào, chẳng lẽ chúng sợ uy danh sơn trang nhà ông ư?
Khỏi nói đêm qua Đạp Tuyết sơn trang đã cùng Tê Phượng sơn trang tấn công tổng đàn Trích Tinh Lâu, nếu trận chiến này thành, trừ diệt Ma Môn này, thì sẽ có bao nhiêu người hoài nghi ông đã lấy bao nhiêu Cửu Long Hoàn?
Giang hồ hiểm ác, chẳng lẽ trừ Trích Tinh lâu, trừ Tô phủ, ai có thể cam đoan không người hỏi kì vật như Cửu Long hoàn sao?
Phải biết con đường vong mệnh mới là chuyện không ít trong giang hồ này, sau trận này, Đạp Tuyết sơn trang sợ là vĩnh không có ngày yên bình.
Mãi đến giờ phút này, Đinh Lịch Đan mới phát hiện đây là một ván cờ đã bố trí tỉ mỉ, nhưng đáy lòng ông lại ngay cả trách cứ thiết cục cũng chẳng nổi. Chỉ vì thế cục này tuy rằng từng chuỗi xuyên vào nhau, lại làm được quang minh chính đại, còn ẩn ẩn có ý giúp ông.
Chỉ cần ông cầm khoai nóng phỏng tay này tung ra, nghi kỵ nguy hiểm ép quanh thân lập tức liền sẽ tan thành mây khói, mà có thời cơ nào càng thích hợp hơn bây giờ chứ.
Cho nên Đinh Lịch Đan đứng dậy, cầm ra Cửu Long hoàn giấu ở trong lòng.
Đinh trang chủ vừa mở miệng, trong sân chớp mắt liền im lặng, mặc cho ai cũng không nghĩ tới vật trong truyền thuyết cứ thế xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Cầm Cửu Long Hoàn không phải là giang hồ lãng tử vô môn vô hộ như Thẩm Nhạn, mà là Trang chủ Đạp Tuyết sơn trang một trong Tứ đại sơn trang, những ánh mắt tham lam lập tức tắt đi vài phần, bất luận Cửu Long hoàn này là thật hay giả, kéo cho mình một cừu nhân trước lại không sáng suốt.
Nhưng có vài người sợ, có vài người thì không. Tô lão gia tử khẽ hừ một tiếng:
– Hóa ra có mảnh Cửu Long hoàn giấu ở Đạp Tuyết sơn trang, đúng vậy, lấy thân phận Đinh phu nhân, có một mảnh cũng không lấy lạ kỳ. Nhưng cho dù vậy, cũng chỉ là đem Đinh huynh đặt trên lửa nướng mà thôi, sao có thể chứng minh được lão phu thèm nhỏ dãi bảo tàng hư vô mờ mịt đó chứ? Chỉ sợ vẫn là có người muốn đục nước béo cò, đảo loạn trận trừ ma đại hội này đi…
Khi nói lời này, tầm mắt Tô lão gia tử nhìn thẳng về phía Thẩm Nhạn đứng ngoài đại sảnh, trong lòng áp chế không được tức giận.
Vốn lão còn tưởng rằng Cửu Long hoàn ở Đạp Tuyết sơn trang sớm bị Trích Tinh lâu đoạt đi, mới không để ở Đinh Lịch Đan trong lòng.
Ai nghĩ, không ngờ Trích Tinh lâu cũng thất thủ, Cửu Long hoàn đó chẳng những không mất, còn bị đưa đến trước mặt mình.
Lệ khí chợt lóe trong mắt, lão âm thầm bàn tính, đợi lát nữa nhất định phải nghĩ mọi cách lấy Cửu Long hoàn này vào tay mới được.
Tô lão gia tử đặt tội danh cho Thẩm Nhạn không thể nói không nặng, nhưng Thẩm Nhạn lại cười nhẹ:
– Tô lão gia tử quá lo rồi, kỳ thật bỉ nhân đích xác không có ý tưởng gì tốt lắm, chỉ có một điểm có thể khẳng định, tay cầm trọng bảo không hẳn là chuyện tốt, nếu không quan tâm, thế thì sao không hủy nó đi?
Hai chữ hủy đi này vừa ra khỏi miệng, thần sắc không ít người đều thay đổi.
Ở đây có vài kẻ ngu dốt mấy, lập tức liền nghe ra thâm ý trong lời Thẩm Nhạn, bất luận Cửu Long hoàn này ở trong tay ai, đều tránh không được có người nổi lòng tham, hoặc là cường thủ hào đoạt, hay nổi lên tinh phong huyết vũ, tương lai thế tất sẽ là họa võ lâm, cuốn càng nhiều người vào trận tranh đoạt chém giết này.
Thế nhưng nếu có người có thể hủy đi Cửu Long Hoàn Bội trong tay, như vậy chín cái thiếu một cái, cái khác sợ cũng trở thành phế vật, thì có mấy người sẽ vì thứ này liều chết đánh nhau nữa chứ?
Tức khắc Tuệ Tâm Phương Trượng vỗ tay tuyên Phật, Vương Hổ và Xung Hòa đạo trưởng yên lặng gật đầu, mà những Thiên Môn đạo nhân trong mắt tuy hiện không cam tâm, nhưng cũng không nói gì, Đinh trang chủ cầm ngọc bội chỉ là do dự một lát liền mỉm cười:
– Thẩm công tử nói đúng, Đạp Tuyết sơn trang ta lại không có ý nghĩ dây máu ăn phần bảo tàng, sao cần để ý thứ này.
Nói xong, ông lật cổ tay, đặt ngọc bội vào lòng bàn tay, một chưởng khác vận lực liền muốn nghiền nát mảnh ngọc bội. Một trận ồ lên từ trong viện truyền đến, có người kinh hô, cũng có người phát ra tiếc hận thở dài, trọng bảo thế này há là mỗi người đều có thể bỏ qua?
Trong sảnh ngoài sảnh, vẫn có người luyến tiếc.
Tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên phá vỡ đất trời, cùng lúc đó, vài tiếng trầm đục từ trong viện truyền đến, chỉ thấy một làn khói đỏ nhạt lan ra. Không biết là ai rống lớn một tiếng.
“Có độc!”
Trong viện lập tức vang lên tiếng động đổ bàn ghế, ngay sau đó liền truyền đến tiếng kim thiết chạm nhau. Tuệ Tâm, Xung Hòa hai vị võ lâm tiền bối trên mặt biến sắc, đồng loạt bay nhanh phóng về phía viện, mà thế cục bên người Đinh Lịch Đan cũng bỗng chốc đại biến.
Chỉ thấy Tô lão gia tử vung song chưởng lên, giống như điện bắn tới Đinh Lịch Đan.
Đinh trang chủ giờ phút này đang đứng ở góc đại sảnh, trước mặt cũng không có ai cản trở, Tô lão gia tử một thân chưởng pháp vốn đã xuất thần nhập hóa, xung chi lực này khiến người khó lòng phòng bị, Đinh Lịch Đan còn chú ý ngọc bội trong tay, vung thẳng chưởng đón đỡ, chỉ nghe ầm một tiếng, chân ông không vững liên tục lui vài bước, trong miệng mũi liền chảy ra máu tươi.
Nhưng mà Tô lão gia tử mau, động tác Ngụy Lăng Vân vẫn đứng ở cạnh lão cũng không tính chậm, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, thay Đinh Lịch Đan ngăn cản hậu chiêu, vừa quát nhạc phụ mình:
– Lão gia tử, chẳng lẽ ông thật muốn vì bảo tàng hư vô mờ mịt đó không để ý cơ nghiệp nhà mình…
Tô lão gia tử chưởng phong run lên, cười dữ tợn cất tiếng:
– Tiểu súc sinh dám ngăn cản ta, chết đi!
Theo tiếng gầm lên, cương khí quanh thân lão lập tức tăng vọt, giống như một con hổ điên lần thứ hai lao ra. Cùng làm bạn còn có mấy cái bóng khác, không biết từ đâu hiện thân, vây quanh toàn bộ đại sảnh, dưới đất, trên phòng đều có người cầm nỏ cứng rắn, bắt đầu bắn tên vào phòng.
Nếu là tên tầm thường, đối với những võ lâm cường giả này chỉ sợ chẳng tạo thành tổn thương gì, nhưng Đinh Lịch Đan vừa đứng vững chân, liền chùi vết máu bên môi cao giọng hô:
– Không đúng! Chư vị cẩn thận, chúng ta có thể đã trúng độc gì đó…
Trang chủ Đạp Tuyết sơn trang là hàng lứa gì?
Dù võ công Đinh Lịch Đan chênh lệch Tô lão gia tử một ít nhưng sẽ không kém quá xa, không hề có lực hoàn thủ liền bị thương phế phủ như vậy, đó là tình huống không bình thường.
Đã nhập chiến Tuệ Tâm, Xung Hòa đám người đương nhiên cũng nhận ra, chỉ cần hơi vận khí, liền ẩn ẩn có độc chất theo nội tức khuếch tán, đám người Thiên Môn đạo nhân ra sức chống cự cung nỏ đang bắn càng khổ không nói nổi.
Tô lão gia tử cười to ra tiếng.
– Chuẩn bị cho các ngươi lên đường, một hai lại muốn nếm thử lợi hại trước, hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát !
Tô phủ thọ yến sao sẽ là chuyện dễ đối phó gì, trong rượu chuẩn bị trên bàn mỗi người đều trộn thuốc, nếu không vận công thì thôi, phàm là vận công thì sẽ độc phát, nhưng thuốc này thời gian ngấm rất dài, ban đầu lão còn định đợi khi mọi người rời đi rồi chia đường chặn giết, rồi giá họa lên đầu Trích Tinh lâu, ai ngờ lại dùng vào lúc này. Cũng may mắn lão sớm có chuẩn bị, nỏ tề này chính là một trong số đó.
Ngụy Lăng Vân cùng lão đối chiến lại không có lộ một chút sợ hãi, ngược lại giận dữ mắng một tiếng:
– Không ngờ lão lại hạ độc! Tô Tử Hồng, lão muốn đoạn tuyệt cả thiên hạ sao!
Tiếng hắn gầm lên cùng mũi kiếm trong tay sắc bén tấn mãnh, tựa hồ không hề đem lão giả trước mặt xem như nhạc phụ mình, nhưng mà một tiếng cười khẽ lại vang lên bên tai hắn:
– Thì ra Lăng Vân công tử không hề trúng độc, xem ra công tử cũng không thích uống rượu cha vợ mình lắm nhỉ.
Theo tiếng cười, hai bóng người cũng vọt lên, một bóng đen trong đó như quỷ mỵ, bắt đầu tập sát ám vệ cầm nỏ trong viện, một bóng còn lại thì vòng qua hai người đối chiến, vụt cái đi đến trước mặt Đinh trang chủ, tay trái đổ ra đan hoàn:
– Đinh trang chủ thỉnh ăn vào trước, tại hạ mạo muội, hại Đinh trang chủ bị thương.
Người tới chính là Thẩm Nhạn, Đinh Lịch Đan bên môi cười khổ càng đậm, cũng không nghi ngờ đan dược hắn cầm ra có đáng tin không, cầm lấy ăn vào:
– Tiểu tử ngươi thật ra đã tính kế…
Ông còn chưa nói xong, sâu trong Tô phủ đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang ầm ầm, như là Cửu Thiên Huyền Lôi từ đâu bổ xuống, theo đó một tiếng nữ tử thét lên thê lương từ sau viện truyền đến.
Tô lão gia tử biến sắc, có người nhân cơ hội đánh lén nội trạch, nội trạch Tô gia cũng không như trạch đinh nhà khác, có Hoa phu nhân tọa trấn, bình thường mấy trăm người đều không hẳn có thể nhảy vào, có thể bức nàng kêu đến thảm thiết, tuyệt đối không phải kẻ địch đơn giản!
Nhưng giờ cường địch hoạn trắc, trong tay Đinh Lịch Đan lại có một mảnh ngọc bội, sao lão có thể bứt ra như vậy!
Hung ác trong mắt đại thịnh, Tô Tử Hồng không hề giữ lại, song chưởng mang theo cương phong sắc bén trảo trường kiếm Ngụy Lăng Vân.
Trong lòng Ngụy Lăng Vân cũng có chút nôn nóng, lúc này một đám chính phái nhân sĩ đã sớm ngã trái ngã phải, nội lực đứt đoạn, trong đây trừ Tô phủ hạ độc ra, còn có đồ ăn Trích Tinh lâu bỏ thuốc vào.
Dù đám người Tuệ Tâm nội lực thâm hậu, không sợ độc trong rượu, đối mặt một đám phế vật cần bảo vệ, cũng bị những ám vệ Tô phủ làm cho chống đỡ chừng hết nổi, mình thì thừa cơ hội này tự tay đâm Tô Tử Hồng, vừa có thể nổi bật đại chấn, có thể khiến Tô phủ rắn mất đầu, tấn công vào càng thêm đơn giản.
Nhưng Thẩm Nhạn câu kia ra miệng, cái hình tượng càng chiến càng hăng này của hắn thoạt nhìn như có chút khác thường, hơn nữa người này không chọn Tô lão gia tử, ngược lại đem tinh lực đặt ở Đinh Lịch Đan, nếu mảnh Cửu Long Hoàn bội đó thật sự bị bọn họ hủy mất, chẳng phải là giỏ trúc múc nước công dã tràng sao!
Tựa hồ có thể cảm nhận được rối rắm trong lòng Ngụy Lăng Vân, Thẩm Nhạn hoàn toàn không nhìn Tô lão gia tử như điên cuồng kia, ngược lại thò tay đỡ người bên cạnh, cao giọng nói:
– Đinh trang chủ, không bằng chúng ta cùng tiến lên trợ chiến, nơi này liền giao cho Lăng Vân công tử…
Ngụy Lăng Vân kiếm phong nhoáng lên một cái, như là đột nhiên không địch lại song chưởng đối phương, hiểm hiểm bị một luồng chưởng phong quét ra. Tô lão gia tử nào sẽ để ý tiền con rể này, như bay đánh tới Đinh Lịch Đan.
Nhưng lần này lão chưa thể đắc thủ như trước, không biết khi nào, tiếng cung nỏ trong đại sảnh chợt giảm, bóng đen kia đã giải quyết đại bộ phận ám vệ, thân hình vụt như điện bắn tới phía này, trường kiếm sáng như tuyết như một kinh hồng, chém thẳng tới Tô lão gia tử.
Uy của một kiếm này còn mạnh hơn Ngụy Lăng Vân rất nhiều, Tô Tử Hồng không dám sơ suất, trong chốc lát, liền đã cùng người so mấy chiêu. Thẩm Nhạn không nhìn đánh nhau bên này, mà là cười với Ngụy Lăng Vân:
– Nếu Lăng Vân công tử không địch lại nhạc phụ mình, không bằng cùng chúng ta đi tiền viện, trợ Tuệ Tâm Phương Trượng cùng Xung Hòa đạo trưởng chống lại ngoại địch?
Thẩm Nhạn mở miệng vẫn dùng nội lực như trước, âm thanh chớ nói đại sảnh, ngay cả tiền viện đều nghe rành mạch, Ngụy Lăng Vân trên mặt chợt lóe một chút mây đen, nhìn nhìn Nghiêm Mạc triền đấu cùng Tô Tử Hồng, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, bay hướng ngoài viện.