*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt lãng tử rất tệ, đã không thể dùng trắng bệch để miêu tả nữa, thoạt nhìn còn có vài phần xanh đen như người chết.
Thế nhưng nụ cười của hắn vẫn chân thành tha thiết, ngay cả đôi mắt sáng sủa cũng ắp đầy ý cười. Cứ như đứng trước mặt hắn là bạn cũ lâu ngày gặp lại chứ không phải người qua đường bình thủy tương phùng.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Nhạn, lệ khí trong mắt Nghiêm Mạc không khỏi nhạt đi, mở miệng hỏi:
– Không đuổi theo sao?
Nghiêm Mạc hỏi đương nhiên là Nhiêm bà đang chạy trốn, nếu mụ tú bà đó nói là thật, sợ là phải tìm cách giải cổ từ mụ.
Thẩm Nhạn lại lắc đầu:
– Tử Mẫu cổ ác độc vô cùng, Nhiêm bà lại quyết tâm muốn mạng ta, bắt mụ cũng không có ích gì. Còn huynh, sao lại ở đây ?
Thân trúng cổ độc, đi tìm Nhiêm bà cũng chỉ rơi vào thế ném chuột sợ vỡ đồ.
Lần này dọa lui được mụ, lần sau chưa chắc sẽ dễ dàng thế, Thẩm Nhạn không có ý định liên lụy Nghiêm Mạc vào cục, bởi vậy hắn uyển chuyển đổi đề tài.
– Gặp phải chút việc, trong lúc vô tình đi ngang qua nơi đây.
Nghiêm Mạc không tính nói mình có truy binh đằng sau, lần đầu tiên gặp thì phía sau Thẩm Nhạn cũng có truy binh, sợ liên lụy y mà vội vàng rời đi.
Nhưng Nghiêm Mạc không nói, Thẩm Nhạn lại nhẹ nhàng khụt khịt mũi, lộ chút ngạc nhiên:
– Truy Hồn tán? Cũng có người đang truy đuổi huynh ? Xin lỗi, chậm trễ thời gian của huynh rồi.
Có bằng hữu tinh thông dược lý, Thẩm Nhạn đối với chút dược tề truy tung cũng nằm lòng.
Thế nhưng hắn không lo lắng địch nhân theo sau Nghiêm Mạc sẽ mang đến cho mình phiền toái gì, cũng không có ý giúp bằng hữu bình thủy tương phùng cùng ngăn địch.
Lấy tình cảnh hiện giờ của hắn, đối phó Nhiêm bà là đã cố hết sức, ở lại sợ cũng chỉ là trói buộc – hắn chỉ là thành khẩn xin lỗi, vì mình chậm trễ nhất thời nửa khắc này.
– Cũng không tính là chậm trễ.
Đối với Thẩm Nhạn xin lỗi, Nghiêm Mạc như nhớ tới gì đó, từ trong người lấy một vật đưa ra.
Lãng tử thuận tay nhận lấy, thân hình cứng lại.
Cầm trong tay là một phong huyết thư, chữ viết đã đỏ sậm không sạch sẽ, còn lưu lại chút mùi máu tươi.
Hai ngày nay ngủ quá ít, lại trúng độc quá nặng, mắt hắn kỳ thật đã không nhìn được nữa, nhìn chăm chú hồi lâu, mới thấy rõ chữ trên huyết thư.
Nhẹ nhàng khép mắt, hắn thở dài nói:
– Đều là ta hại đại sư.
– Trí Tín nhờ ta đem di thư và vật chứng giao cho Thiếu Lâm Phương trượng, còn nhờ ta nói Phương trượng một câu, hung thủ không phải Thẩm Nhạn.
Nghiêm Mạc thuận miệng nói thêm.
Nghe thế, trong mắt lãng tử lóe sự kinh ngạc, chợt lại biến thành chua xót khôn kể, thật lâu sau, hắn trịnh trọng trả lời:
– Đa tạ.
Hai chữ vô cùng đơn giản, lại bao hàm hơn cả thiên kim, thậm chí ngay cả khi Nghiêm Mạc cứu mạng hắn, hắn cũng không hề nói ra.
Lãng tử không sợ mất mạng, hắn chỉ sợ chết đến quá oan uổng.
Nhưng trong giang hồ này đã không còn mấy người chịu tin con người lãng tử, càng miễn bàn ngàn dặm chạy băng băng, chỉ vì trả thanh danh cho hắn.
Sức nặng hai chữ này mặc cho ai cũng có thể nghe ra, Nghiêm Mạc lại không để trong lòng, ngược lại hỏi:
– Giờ huynh định đi đâu ?
– Qua sông, đi Vân Đài sơn tìm bằng hữu chữa trị cổ độc trong người.
Đứng cũng không đứng ổn, Thẩm Nhạn vẫn không một lời cầu cứu, chỉ thản nhiên cười nói quyết định của mình.
Nghiêm Mạc gật gật đầu:
– Ta đưa huynh qua sông.
Thẩm Nhạn không cầu, Nghiêm Mạc cũng thế.
Không có ý trưng cầu, dứt khoát nói ra quyết định, giống như bọn họ muốn qua không phải lạch trời Hoàng Hà, muốn tìm cũng chẳng phải núi Thái Hành, càng khỏi nói còn có địch nhân đuổi theo sau hai người.
Thẩm Nhạn sửng sốt một lát, rốt cuộc cũng cười ra.
– Đáng tiếc hôm nay không mang theo rượu, bằng không tất cùng Nghiêm huynh uống sảng khoái một chén.
Con đường phía trước mịt mù, đường lui hung hiểm, lãng tử biết rõ hơn ai hết. Nhưng nụ cười của hắn vẫn có sức cuốn hút lạ kỳ, như là những gian nan hiểm trở này chỉ xứng nhắm rượu lót dạ, không ngăn trở được bước chân của hắn.
Khóe môi Nghiêm Mạc cũng không khỏi cong nho nhỏ:
– Còn đi được chứ?
– Sợ là phải mượn chút lực.
Thẩm Nhạn mỉm cười, thoải mái tiến lên hai bước, Nghiêm Mạc cũng không để ý, vươn tay ôm chặt cánh tay còn lành lặn của hắn. Giậm chân, hai người cùng nhau chạy hướng bờ sông.
Bóng đêm lan dần, vầng trăng sáng rì rì trèo lên đỉnh, ánh bạc như sóng tuyết rơi xuống khiến mặt sông rộng lớn nhuộm hết ánh trăng, cũng khiến con sông lớn ban ngày thoạt nhìn nước réo nguy hiểm hiện đôi chút yên ả dịu dàng.
Nhưng bất luận kẻ nào đứng ở bên bờ Hoàng Hà, đều sẽ không tự chủ được ngừng thở.
Mặt sông rộng hơn mười dặm giống như mặt biển, đứng ở bờ sông, tựa hồ bạt ngàn san dã này đều là của con sông mênh mông cuồn cuộn, mắt nhìn không tới giới hạn.
Nước chảy ào ào hướng Đông mang theo vô số năm tháng và tang thương, cũng bồi dưỡng con dân Trung Nguyên một đời lại một đời.
Vô luận con sông này cư xử đôn hậu thận trọng uyển chuyển thế nào, nó vẫn là một con mãnh thú chính cống.
Lòng sông đầy nước bùn khiến hàng năm Hoàng Hà nước tràn thành lũ, đổi dòng cướp đường.
Động một cái là mấy mươi nghìn dân chúng trôi giạt khắp nơi, trong dòng nước vàng đục ẩn chứa nước ngầm nước xoáy vô tận, cũng quét đi mạng người tài bảo khó thể đếm hết, nếu có người dám can đảm khinh thị nó, thì tất bị nước sông vô tình này nuốt chửng.
Tối nay, lại có hai nam tử cả gan làm loạn, muốn bất chấp tìm nguồn của dòng sông này.
Trong mái lều xuề xòa, lão đò mặt đầy nếp nhăn run cầm cập cầu xin:
– Khách quan, khúc sông này không thể qua đêm được đâu! Lão đây chèo thuyền ở bờ sông này bốn mươi năm, quy tắc này chẳng ai dám phá. Sông này là Long vương gia chúng tôi ở, ban đêm hít một cái, liền có thể nuốt hết cả thuyền, lão thật sự là…
Bộp một tiếng, một miếng ngọc Long Phượng bội Dương Chi Bạch quăng trước mặt lão hán, thoáng xem chạm trổ liền biết là hàng tốt trị trên trăm lượng bạc.
Đôi mắt đột nhiên sáng lên, khuôn mặt già nua như quả hạch đào lập tức tràn ra nếp cười:
– Khách quan yên tâm! Vượt đoạn sông này không ai thạo đường hơn lão, trong hai canh giờ, lão nhất định đưa hai người tới bờ bên kia!
– Càng đừng nói bạc trên người ta đều làm ám khí ném xuống, giờ muốn tìm một thỏi bạc e cũng khó.
Lắc đầu, Nghiêm Mạc không nói nữa, đỡ lãng tử đi tới con thuyền nhỏ ở bờ sông.
Thuyền của lão hán là thuyền cỏ bồng màu đen chở nửa người nửa hàng hóa, cáu bẩn không biết để dành bao nhiêu năm không dọn dẹp, bốc ra mùi tanh hôi khó ngửi. Thế nhưng hai vị công tử ca đều không ghét bỏ, cùng ngồi trên đầu thuyền.
Nhìn khách đã ngồi xuống, lão hán đem cây đuốc ở đầu thuyền buộc cao hơn chút, đi đến mép thuyền đẩy sào trúc, một cái sào thật dài chống bờ, chiếc thuyền liền nhẹ bẫng trượt vào lòng sông.
Ban đêm trên Hoàng Hà toàn sương mù, hơi nước không có mặt trời áp chế như bất tận, tự do lan ra mặt sông.
Trong sương khói bao phủ, dòng sông có vẻ càng yên tĩnh hơn. Tựa như một con rồng lớn đang say giấc nồng, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua bên tai, giống như con ác long phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng ngủ mơ.
Khinh công bay rồi lại liều mạng chiến đấu, Thẩm – Nghiêm hai người đã sớm mệt lả, nay đã lên thuyền, hiển nhiên muốn khoanh chân vận công.
Trong hơi nước yên lặng cùng tiếng gió bao bọc này, ngay cả nhập định đều trở nên giống như rơi vào giấc ngủ say.
Lão hán chèo thuyền ban đầu còn nói liên miên gì đó, thế nhưng thuyền càng đi vào lòng sông, lão cũng dần ít nói đi, như là sợ đánh thức mộng đẹp của ác long.
Không biết qua bao lâu, Nghiêm Mạc đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng thẳng một nơi nào đó trong sương mù.
Sau một lúc lâu, y đột nhiên đứng lên, nhanh chóng cởi bỏ quần áo và giày dép trên người, chỉ còn một cái khố đứng ở đầu thuyền, ánh trăng dịu dàng rơi xuống da thịt như bạch ngọc của y, tựa hồ tản ra vầng sáng mờ mờ ảo ảo, mỗi một tấc da đều có vẻ vừa đúng.
Đây là một thân hình đủ để làm người ta mê muội, thế nhưng chủ nhân thân hình lại tản ra sát khí khiến người ta khiếp sợ.
– Nghiêm huynh.
Một giọng nói điềm đạm khàn khàn gọi lại y, lãng tử nhẹ nhàng vung tay:
– Nếu không chê, dùng nó đi.
Vươn tay, Nghiêm Mạc bắt được thứ Thẩm Nhạn ném tới. Đó là thanh bảo kiếm lóng lánh trong suốt, giống như dao băng, chỉ có một thước ba phân, danh gọi “Vô Ảnh”.
Dứt lời, trần người nhảy vào trong nước, ngay cả một bọt nước cũng không bắn lên rồi biến mất không thấy. Lão hán nhìn thấy cảnh này không khỏi nóng nảy lên:
– Khách quan, đây chính là giữa sông đó! Sao có thể tùy tiện nhảy vào trong, cẩn thận Long Vương…
– Long Vương?
Thẩm Nhạn vẫn ngưng thần nhìn chăm chăm mặt sông nơi Nghiêm Mạc biến mất, một hồi sau mới miễn cưỡng trả lời.
– Sợ là Long Vương không đến, bảo thủy quỷ tới trước. Lão này, lão cột cây đuốc hơi bị cao đấy…
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt già nua dưới cây đuốc màu cam đột nhiên dữ tợn lên, sào trúc đột nhiên đập mặt nước rút ra một thanh kiếm trong trúc, lão hán tựa hồ trẻ mấy chục tuổi, động tác nhanh như sấm đâm thẳng phía Thẩm Nhạn.
Không có binh khí, không có ám khí, thân trúng kì cổ độc vào phế phủ, thậm chí ngay cả cánh tay đều bị thương một cái, lúc này lãng tử dường như chỉ còn con đường thịt cá trên thớt.
Nhưng hắn ngay cả mặt cũng không chuyển, còn cánh tay vẫn có thể cử động, đầu ngón tay bắn ra một đường vụt sáng, nháy mắt ngập vào ấn đường sát thủ, người gập lại chao đảo, rớt ra ngoài thuyền.
Thẩm Nhạn lại đột nhiên vươn tay.
Không phải kéo cái xác sắp lọt vào trong nước, mà là lợi nhận trong tay cái xác.
Lúc này, tiếng thi thể rơi xuống nước mới vang lên, nhưng chỉ là một tầng sóng nước, mặt sông liền lần nữa trở lại yên tĩnh.
Cầm kiếm ngồi ở đầu thuyền, Thẩm Nhạn có chút xuất thần nhìn trăng tròn trên trời, lần trước ngắm trăng là năm nào tháng nào?
Thế tục hỗn loạn, hình như ngay cả lãng tử hắn cũng không tâm tư hoa tiền nguyệt hạ*, nay mệnh trong sớm tối, sao lại đột nhiên lưu luyến bóng trăng dịu dàng thế này.
*trước chỉ cảnh vui chơi nghỉ ngơi nay chỉ nơi nói chuyện yêu đương.
Tiếng gió thổi vi vu qua đám cỏ bồng đen, đêm lại tối như mực. Một chiếc thuyền lá đơn côi cứ vậy trôi trên con sông rộng lớn yên tĩnh, như xuôi dòng, lại như vĩnh viễn bất động.
Trong sương mù dày đặc xa xôi chốc chốc truyền đến vài tiếng kêu rên, lúc lại tiếng binh khí chạm nhau, cùng với sóng gợn nhấp nhô không ngớt, tựa như một dạ khúc mông lung.
Qua hồi lâu, có lẽ là giây lát sau, đầu thuyền vang lên tiếng nước ào.
Một ngón tay oánh bạch như ngọc nắm mép thuyền, năm ngón tay thon dài, khớp ngón tay thon gầy, giống như u hồn ngã sông mà chết trèo lên đầu thuyền.
Nhưng nếu là u hồn, chỉ sợ cũng là con quỷ tuấn mỹ có thể viết vào thoại bản*.
*một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống. Chủ yếu kể về lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Lãng tử nở nụ cười:
– Nghiêm huynh, vất vả rồi.
Nghiêm Mạc trồi lên khỏi mặt nước, nhẹ nhàng nhảy lên mũi thuyền.
Cho dù trải qua tử đấu, người y vẫn không hề dính một chút máu tươi, trên thân thể trắng nõn cân xứng phủ đầy nước, khố đều trở nên như trong suốt dán vào người.
Nhẹ nhàng vẩy bọt nước trên cánh tay, Nghiêm Mạc vươn tay:
– Kiếm trả lại huynh.
Vô Ảnh kiếm mỏng mảnh ở dưới ánh trăng thoạt nhìn như trong suốt, cùng cánh tay trắng nõn vô hà* hoà lẫn.
*không tỳ vết.
Thẩm Nhạn cười cười, tiếp nhận đoản kiếm, thuận tay đưa một vật:
– Ta cũng được một thanh kiếm, vừa lúc tặng huynh.
Nghiêm Mạc nhìn lái đò đã biến mất không thấy, sáng tỏ nhận lấy trường kiếm.
Đó là thanh kiếm trong gậy, thân kiếm mảnh dài sắc bén, tựa hồ có ánh sáng tràn ra, là loại kiếm y thích nhất.
Uốn uốn mũi kiếm, Nghiêm Mạc không khỏi khen:
– Kiếm tốt.
Khen xong, y cũng không dây dưa, thong dong mặc quần áo vào rồi quan sát một chút phương hướng mới ngồi ở đầu thuyền, vươn tay cầm song mái chèo.
– Huynh biết chèo thuyền? – Lãng tử không khỏi hiếu kì hỏi.
Có thể ở trong Hoàng Hà hung hiểm vô cùng đánh nhau, kỹ năng bơi cũng coi như thiên hạ vô song, giờ ngay cả thuyền đều biết chèo, chẳng lẽ y xuất thân là ngư dân?
– Trước đây học võ với sư phụ, không cho ăn thịt, chỉ có thể tự bắt cá dưới sông.
Khi đó Nghiêm Mạc mỗi ngày ăn được đều là độc trùng, khắp núi đồi ngay cả vật sống bình thường cũng không có, vì mò chút cá tôm để no bụng, không biết y phải tốn bao nhiêu sức lực.
Như là bị mỉm cười của y lây nhiễm, hàng mày nhíu lại của Thẩm Nhạn cũng giãn ra:
– Đừng nói, năm đó thỏ phía sau núi đều bị ta giết sạch, khi đó khinh công chính là luyện đến nhập môn…
Hai người tầm mắt giao nhau, đều không khỏi cười thành tiếng, Nghiêm Mạc nhẹ nhàng đẩy mái chèo, chiếc thuyền như bay lướt tới bờ bên kia.