Kỷ Bá Tể vô cớ hắt hơi một cái.
Ngôn Tiếu đứng đối diện hắn, phẩy phẩy chiếc quạt trong tay nói: "Phong lưu biến thành phong hàn rồi?"
"Đồ miệng quạ đen." Hắn không vui đáp lại: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ cầu mong cho bản thân mình đừng xảy ra chuyện gì, nếu không đống rắc rối này sẽ đổ hết lên đầu ngươi, để xem ngươi định giải quyết thế nào."
Nói đên đây Ngôn Tiếu cũng không cười nổi nữa, bất đắc dĩ thở dài: "Cũng không biết vận khí của ta kiểu gì. Ba ngày nghỉ ngơi vốn đã ở ngay trước mắt, nào ngờ chỉ qua một đêm, cả Bách Thảo Đường có ba vị y quan liền chết mất hai người."
"Như vậy không tốt sao? Chỉ cần hai lão y quan kia chết đi ngươi có thể lập tức lên thế chỗ của họ. Động cơ giết người này của ngươi còn hợp lí hơn so với vũ cơ kia."
Động tác phẩy quạt khựng lại, Ngôn Tiếu nhảy dựng lên bịt miệng hắn lại, vừa tức vừa buồn cười: "Tối hôm qua ta cũng chỉ là được tiểu mỹ nhân kia xem trọng hơn hai phần, đến hôm nay ngươi lại dám ăn nói lung tung vu khống ta."
Kỷ Bá Tể đẩy hắn ra, ánh mắt lạnh đi: "Ai nói ngươi được nàng xem trơng hơn hai phần, người hiện tại đang ở trong phủ của ta."
"Giữ được người nhưng không giữ được trái tim." Ngôn Tiếu thổn thức: "Ta đã có thể tưởng tượng ra được cảnh tiểu mỹ nhân dùng nước mắt rửa mặt khi ở trong phủ của ngươi rồi đấy."
Kỷ Bá Tể xoay người ra vẻ muốn bỏ đi.
"Ây da huynh đệ tốt, chúng ta không nói chuyện này nữa." Ngôn Tiếu vội vàng kéo người trở lại: "Ta tuy biết y thuật nhưng về độc dược thì không hiểu rõ bằng ngươi, tư phán lại cứ nhất quyết muốn ta điều tra xem đây là loại độc gì, ngươi giúp ta lần này đi."
Trên đũa của những người đã chết tối hôm qua đều bị bôi độc dược, chất độc không tan trong nước, có màu tím nhưng không có mùi. Hắn đã tra qua rất nhiều sách y thuật nhưng chẳng tìm được chút manh mối nào.
Kỷ Bá Tể lười biếng cầm lấy chiếc khay bạc, liếc mắt nhìn thứ bột phấn màu tím trên đó: "Đây không phải là cỏ vô ưu sao?"
Ngôn Tiếu ngạc nhiên: "Ngươi chỉ nhìn qua một lần liền biết được đó là thứ gì?"
"Nếu không tại sao ta lại gọi ngươi là lang băm chứ." Hắn cười hừ: "Lúc ta nhận biết được các loại độc dược thì ngươi vẫn còn đang hành tẩu giang hồ lừa gạt người khác đấy."
Vấn đề đã tìm ra lời giải, Ngôn Tiếu cũng không buồn tranh cãi về mấy lời lung tung kia của hắn, lập tức sai người đi bẩm báo tư phán.
"Cỏ vô ưu là thứ chỉ có trong cung, vậy hung thủ cũng chỉ có thể là những vũ cơ trong yến tiệc, chỉ có họ mới có thể đi lại giữa các bàn tiệc mà không gây ra nghi ngờ." Ngôn Tiếu trầm tư: "Nhưng đa phần các vũ cơ đều là do Đại Tư nuôi dưỡng, chẳng lẽ Đại Tư muốn dùng cách này để diệt trừ những đại thần vô dụng? Nhưng trực tiếp ban chết không phải đơn giản hơn sao?"
"Ngươi là y quan, không phải tư phán, nghĩ nhiều như thế làm gì?" Kỷ Bá Tể đứng dậy: "Nếu không còn chuyện gì khác thì ta về trước đây."
Ngôn Tiếu còn đang bận chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, nghe hắn nói vậy cũng chỉ xua xua tay.
Kỷ Bá Tể thầm mắng người kia một tiếng, sau đó một mình rời khỏi nội viện.
Bởi vì xảy ra án mạng nên cả bên trong nội viện lẫn đường phố bên ngoài đều thiết lập giới nghiêm, đi đến đâu cũng bị tra hỏi một lượt. Hắn bị hỏi đến mất kiên nhẫn, nhanh chóng quay trở về biệt viện.
Vừa bước vào nhà, Kỷ Bá Tể hơi nhướn mày.
Minh Ý mặc một thân váy màu khói ngọc bích, gấu váy xoè trên ghế tựa như một đoá hoa nở rộ, những đường cong uyển chuyển dần thắt lại, đai lưng màu củ sen ôm sát vòng eo thon thả, phần áo trên màu xanh khói vừa vặn ôm trọn phần mềm mại kia, không thừa một phân, cũng không thiếu một phân.
Nàng đang tập trung đọc sách, dù trời đã sẩm tối nhưng vầng trán đôi môi vẫn vô cùng tinh xảo, đôi mắt nàng ngập nước, gò má ửng hồng, ánh nến bên cạnh chiếu xuống càng khiến nàng trở nên dịu dàng hơn.
Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nàng ngẩng đầu, ánh mắt vừa ngạc nhiên vui mừng vừa có chút e lệ: "Đại nhân đã về?"
Kỷ Bá Tể đã thấy qua nhiều nữ nhân, chút tâm tư nhỏ của nàng không khó để hắn nhìn ra. Ví dụ như lớp trang điểm này chắc chắn vừa được dặm lại, độ cong của váy cũng đã được đặc biệt điều chỉnh qua.
Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy mấy chiêu này thật sự hữu ích, chẳng có nam nhân nào lại không thích mỹ nhân vì lấy lòng mình mà hao tổn tâm tư cả.
Hắn giang tay kéo nàng vào lòng: "Nhớ ta rồi?"
Minh Ý đỏ mặt, ngoan ngoãn ôm lấy hắn: "Đại nhân bận nhiều việc, nô sao dám tuỳ tiện quấy rầy ngài."
Hiểu chuyện thì có hiểu chuyện, nhưng dường như vẫn thiếu đi điều gì đó.
Kỷ Bá Tể ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng cằm nàng: "Vẫn còn đang nhớ thương vị đại quan tam phẩm kia của ngươi sao?"
Nàng hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Sao, làm sao có thể chứ, nếu đã theo đại nhân về nhà thì trái tim nô cũng chỉ có một mình đại nhân thôi."
"Nói dối." Hắn híp mắt.
Minh Ý ngượng ngùng gãi đầu lông mày, lẩm bẩm: "Ngài cũng phải cho nô chút thời gian để thích ứng chứ ạ..."
"Vừa hay." Hắn nói, "Nội viện vừa xảy ra án mạng, bọn họ muốn tra khảo những vũ cơ có mặt tối hôm qua, hay là ta đưa ngươi trở về giúp đỡ tra án, như vậy cũng có thể giúp ngươi từ từ thích ứng."
"Án mạng?" Nàng như bị doạ sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch, "Là ai xảy ra chuyện?"
"Y quan của Bách Thảo Đường." Hắn liếc nhìn nàng, "Ngươi có quen biết?"
Minh Ý liên tục xua tay: "Không quen."
Nàng lại do dự chớp mắt: "Nhưng tại sao bọn họ lại hoài nghi hung thủ là một trong các vũ cơ?"
"Hai người đó chết ngay dưới mí mắt của Đại Tư nhưng một chút dấu vết cũng không có, ngoài các vũ cơ thì chẳng còn ai có khả năng hạ độc." Hắn nhàn nhã nghịch đai lưng của nàng, "Tối qua ngươi cũng có mặt ở đó, một lát nữa không chừng sẽ có người tới truyền gọi ngươi."
"Đừng mà." Nàng có chút suy sụp, "Ngài nhìn cũng biết nô vốn không phải kiểu người có thể đi giết người khác, xin đại nhân minh giám."
Nàng vừa khẩn trương chóp mũi liền ửng hồng, đôi mắt ngấn nước long lanh, xem dáng vẻ giống như rất dễ bị bắt nạt.
Kỷ Bá Tể cười như không cười nhìn nàng: "Nếu đã không giết người thì ngươi sợ cái gì."
Minh Ý khóc không ra nước mắt, ngón tay thon dài nắm lấy vạt áo của hắn, liều mạng lắc đầu: "Nô chỉ sợ nhà lao vừa tối tăm vừa bẩn thỉu, không những có côn trùng còn có cả chuột, nơi như thế dù đến một lần cũng chẳng khác nào đi chịu tội, xin đại nhân hãy giơ cao đánh khẽ."
Kỷ Bá Tể nhàn nhã nhìn nàng, mãi tới khi thấy nàng gấp đến độ thật sự sắp bật khóc mới giang tay ôm nàng ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng nhéo cằm nàng: "Có đại nhân ta ở đây, ngươi còn sợ cái gì?"
Minh Ý từ từ thả lỏng, sau đó nhẹ nhàng dựa vào người hắn, chóp mũi dụi vào cổ hắn như một đứa trẻ đang làm nũng: "Đại nhân doạ chết nô rồi..."
Hắn chính là muốn doạ nàng.
Kỷ Bá Tể tung hoành chốn ong bướm đã nhiều năm, hiểu rõ lòng người, tiểu cô nương này trước đây không biết tính toán, không hiểu bản thân nên dựa dẫm vào ai, nên doạ nàng nhiều một chút mới phải.
Bây giờ chẳng phải đang nàng đang ngoan ngoãn bám chặt vào người hắn, không vùng vẫn cũng không hề trốn tránh, đôi tay mảnh khảnh của nàng ôm lấy cổ hắn cứ như sợ hắn sẽ chạy mất.
Tuy nhiên, thân mật thì thân mật, sau đó hắn vẫn gọi riêng Tuần ma ma tới.
Tuần ma ma báo cáo lại mọi chuyện như một thói quen: "Vị cô nương này không hề có liên lạc với người bên ngoài, cũng không có hành động gì khả nghi, thân thế thanh bạch, xuất thân có thể điều tra, chỉ là nói hơi nhiều một chút."
Kỷ Bá Tể chỉ quan tâm đến mấy điều phía trước, còn việc nàng nói nhiều hay ít, đợi qua mấy ngày nữa khi cảm giác mới mẻ của hắn qua đi, dù nàng có nói gì hắn cũng chẳng nghe lọt tai.
Vì vậy hắn chỉ hỏi: "Nàng có sở thích gì không?"
Tuần ma ma bĩu môi: "Vàng bạc ngọc thạch, nàng đều thích."
Nữ nhân tham tiền không có gì kì quái, nhưng đây là lần đầu tiên Kỷ Bá Tể thấy có người tham lam một cách trắng trợn như vậy. Người người đều biết tiền tài là thứ dung tục, cho dù có thích đi chăng nữa cũng sẽ che giấu điều đó. Cô nương này thì hay rồi, dáng vẻ quang minh chính đại như chỉ sợ người khác không biết mình hám tiền vậy.
Cũng chẳng sao, ngân hóa lưỡng cật (*), chút tiền này hắn có thể cho nàng, chỉ cần sau này không dây dưa phiền phức thì mọi chuyện đều dễ nói.
*银货两讫: hai bên hoàn thành giao dịch, thanh toán khoản tiền và giao hàng, không ai nợ ai (tiền trao cháo múc, thanh toán sòng phẳng)
Như vậy vấn đề liền tới rồi, tiểu cô nương này rốt cuộc cảm thấy bao nhiêu vàng bạc mới đủ cho một đêm xuân đây?