Nhưng hiện tại hắn bị thương, đầu của hắn,chân của hắn còn có tay, này thì tốn cỡ bao nhiêu tiền nha!Chỉ bằng tiền lương của tạp chí,hắn như thế nào trả nổi !
Đáng hận nhất là cái tạp chí này hoàn toàn không cấp tiền bảo hiểm cho nhân viên …
Chờ một chút…… Bệnh viện vì cái gì an bài hắn trong phòng bệnh tốt như vậy?
Căn phòng này thiệt là to mà,cả phòng chỉ có một giường bệnh , trong này ít nhất phải hơn một ngàn đồng một đêm!
Không được! Hắn trả không nổi đâu, phải lập tức chuyển phòng bệnh !
Diệp Nhuận Hành giãy dụa đứng dậy để đè cái nút, không bao lâu,thì nữ y tá chạy tới.
“Ơ, ngài đã tỉnh? Cảm thấy thế nào? Tôi lập tức đi gọi bác sĩ!”
Diệp Nhuận Hành một tay bắt lấy cô, “Tôi muốn đổi phòng , giúp tôi đổi phòng !”
“Đổi phòng? Vì cái gì?” Nữ y tá giúp Diệp Nhuận Hành trở về chỗ .
“Gian phòng quá đắt , tôi thật sự trả không nổi ……”
Nữ y tá nở nụ cười, “Trần tiên sinh ngài không cần lo lắng,ca ca của ngài đã trả toàn bộ phí trị liệu ,ngài chỉ cần an tâm dưỡng thương là được.”
“Chờ chút…… Cô vừa gọi tôi là gì?Ngài Trần ? Còn nữa……ca ca của tôi chui ở đâu ra?” Diệp Nhuận Hành ngây dại, chẳng lẽ bệnh viện nhầm thân phận của hắn? Nhưng mà nếu như tên Trần này có ca ca gì đó ,thì tại sao lúc nộp phí không nhìn rõ người nằm trên giường không phải đệ đệ hắn?
Nữ y tá hồ nghi lên tiếng, “Tên ngài là Trần Mộc Ngôn, ca ca ngài là Trần Chi Mặc !
“Trần Chi Mặc?Là ảnh đế Trần Chi Mặc?” Diệp Nhuận Hành nhăn mày, Trần Chi Mặc khi nào thì trở thành ca ca hắn ?Cho dù hắn đối với các paparazzi rất lễ độ ,nhưng cũng không phải là đức mẹ đến đây vì mình ứng ra tiền thuốc thang cộng thêm phòng bệnh xa hoa này nha!Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đúng vậy, chính là ảnh đế Trần Chi Mặc. Bên ngoài mặc dù đồn đãi ngài ấy có một đệ đệ, nhưng giờ nhìn thấy ngài mới biết hai huynh đệ ngài lớn lên thật giống nhau.”Nữ y tá lộ vẻ mặt say mê khi nhắc tới Trần Chi Mặc.
Mình cùng Trần Chi Mặc lớn lên giống nhau? Này quả thật là lời buồn cười nhất thế giới ! Hắn Diệp Nhuận Hành tuy không phải mỗi ngày đều soi gương nhìn mặt mình, nhưng hắn biết mình lớn lên nhiều lắm coi như thanh tú mà thôi, căn bản không cùng loại như Trần Chi Mặc làm cho người khác hâm mộ đến nhân thần căm phẫn !
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi y tá bảo mình là Trần Mộc Ngôn……
“Gương, ta muốn xem gương!” Diệp Nhuận Hành quát to.
“Ngài Trần yên tâm,mặt của ngài không bị thương …”Nữ y tá thấy Diệp Nhuận Hành bỗng nhiên kích động ,vội trấn an, “Tôi sẽ gọi bác sĩ tới ngay!”
“Tôi nói tôi muốn gương!” Diệp Nhuận Hành hiện tại lo lắng lắm rồi , hắn chỉ muốn thấy rõ mình bây giờ rốt cuộc là ai.
Nữ y tá chạy ra ngoài, tìm một hộp trang điểm,nắp hộp có một cái gương nhỏ.
“Tôi nói thật mà ngài Trần trên mặt ngài không có bị thương ,còn nữa bác sĩ rất nhanh sẽ đến đây!”
Diệp Nhuận Hành không nghe đến nàng đang nói cái gì,chẳng qua là mở gương ra nhìn,sau đó hoàn toàn ngây dại…..
Trong gương ,khuôn mặt tuyệt đối không phải là hắn , mà là người ngày đó ở trong ga-ra chạy xe máy đuổi theo mình .
Sắc mặt của hắn ở trong nháy mắt trắng bệch , “Đây không phải ta. . . . . . Đây không phải là ta. . . . . .”
Diệp Nhuận Hành đóng nắp hộp lại,sau đó mở ra ,nhìn thấy khuôn mặt như cũ có ba phần giống Trần Chi Mặc. Chẳng qua là so với Trần Chi Mặc còn lộ vẻ ngây thơ,thêm vài phần tùy hứng .
“Chuyện này rốt cuộc là sao …..” Diệp Nhuận Hành bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn về phía y tá, “nói cho tôi biết, người cùng tôi bị tai nạn đâu rồi,hắn gọi là Diệp Nhuận Hành,hắn làm sao rồi?”
Nữ y tá suy nghĩ một chút, “hắn……đã chết .”
“Đã chết?” Nếu như Diệp Nhuận Hành đã chết, như vậy hắn bây giờ là ai?
“Đúng vậy a, nghe nói hắn là phóng viên tạp chí Bát Quái ! Có một cô bé đã tới, khóc thảm thương!”
Cô bé…… Diệp Nhuận Hành chỉ có thể nghĩ đến Thẩm Thanh , nếu như nói trên đời này sẽ còn ai vì hắn mà khóc .
Diệp Nhuận Hành lắc lắc đầu, hết thảy những chuyện này làm hắn hỗn loạn.
Tại sao bọn họ đều nói mình đã chết , mà mình thì lại biến thành Trần Mộc Ngôn, hơn nữa còn là đệ đệ Trần Chi Mặc ?
Không……Nhất định hết thảy mọi chuyện là mơ! Chỉ cần hắn tỉnh , tỉnh mộng thì mọi chuyện cũng sẽ trở lại quỹ đạo!
Hắn là Diệp Nhuận Hành phóng viên thử việc của tờ báo Bát Quái , y bỏ học vào năm thứ ba của đại học y, cha bởi vì phá sản mà chết , còn có một bằng hữu là Thẩm Thanh đang quan tâm đến mình……
Lúc này, bác sĩ đến.
Nữ y tá như được cứu nhìn về phía bác sĩ : “Bác sĩ Lâm, ngài Trần giống như có chút không bình thường, ngài còn muốn tôi lấy gương nhìn ,sau khi xem xong còn nói người trong gương không phải hắn……”
Bác sĩ Lâm nhíu mày, tay lấy đèn pin kiểm tra mắt Diệp Nhuận Hành một chút, sau đó hỏi Diệp Nhuận Hành một chút vấn đề.
Như là hỏi một cộng một bằng mấy, một năm có bao nhiêu ngày. . . . . . Diệp Nhuận Hành cảm thấy không phải mình ngốc chính là tên bác sĩ này hỏi ngu!
“Năng lực tư duy của ngài thoạt nhìn không có vấn đề,nhưng ngài không nhớ được tên mình,cũng không nhớ được ca ca ngài là Trần Chi Mặc ?
“Tôi biết Trần Chi Mặc ,nhưng không nhớ hắn là ca ca tôi……”Diệp Nhuận Hành không biết phải như thế nào giải thích tình cảnh của mình thế nào với bác sĩ,hơn nữa hắn giải thích thế nào cũng không ai tin tưởng.
Hắn hiện tại được coi là gì? Tá Thi Hoàn Hồn? Hay là cưu chiếm thước sào?
Hay là hắn chẳng qua chỉ tạm thời mượn thân xác Trần Mộc Ngôn một chút , khi tỉnh lại hắn sẽ phát hiện hết thảy chỉ là mộng?
“Bác sĩ, tôi ngủ một chút được không? Tôi cảm thấy mình hơi mệt.”
“Được, nghỉ ngơi một chút , tin tưởng tôi ngài Trần ,mọi việc hết thảy rồi sẽ tốt.” Bác sĩ vỗ vai Diệp Nhuận Hành một cái, “Ca ca ngài bận việc một chút , có thể không đến thăm ngài được.”
Trần Chi Mặc sao ? Nha…… Không…… Thành thật mà nói Diệp Nhuận Hành một chút cũng không muốn gặp hắn ,phải biết rằng đây là thân thể của đệ đệ hắn ,nếu hắn phát hiện ra thì làm cái gì đây?
Hắn có nên tìm Mao Sơn đạo sĩ tới làm phép không nhỉ …?
Diệp Nhuận Hành càng nghĩ càng thấy hoang đường.
Trong phòng yên tĩnh lại, Diệp Nhuận Hành trong lúc miên man suy nghĩ lần nữa ngủ thiếp đi .
Nhưng lần này hắn không ngủ quá lâu, bởi vì có y tá vào giúp hắn đổi chai thuốc truyền dịch .
Diệp Nhuận Hành thất vọng phát hiện ra chân của mình vẫn được bó thạch treo ngược ở nơi đó, phòng bệnh của hắn vẫn là phòng hạng nhất, khi hắn mở ra hộp trang điểm kia,khuôn mặt trong gương vẫn là của Trần Mộc Ngôn.
Mẹ ơi. . . . . . Làm ơn có ai nói cho hắn biết phải làm sao bây giờ?
Hắn không phải Trần Mộc Ngôn,cho dù hắn vĩnh viễn trong thân thể Trần Mộc Ngôn cũng không chắc là những người khác không phát hiện ra sự dị thường của hắn,hắn sớm muộn cũng bị lộ!
Hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn không muốn bị người khác xem là kẻ điên!
Một ý nghĩ hiện ra trong đầu hắn, cũ rích nhưng là rất thực dụng, đó là làm bộ mất trí nhớ.
Kế sách này trong phim truyền hình cùng trong tiểu thuyết bị viết nhừ ra rồi, nhưng Diệp Nhuận Hành biết, đây là kế sách duy nhất hắn có.
Trời tối, Diệp Nhuận Hành nghênh đón khảo nghiệm thứ nhất khi làm Trần Mộc Ngôn , chính là ca ca Trần Chi Mặc đến.
Sau buổi cơm tối, Trần Chi Mặc mang kính râm đi tới.
Hắn trời sinh thì có loại khí chất bắt tầm mắt người khác, ngay cả động tác kéo ghế cũng lộ ra mạnh mẽ mà ưu nhã.
Diệp Nhuận Hành cúi đầu, hắn không dám nhìn tới Trần Chi Mặc.
Đối phương kéo ra một bên ghế ngồi xuống ,đem kính râm trên ngón tay đùa bỡn.
“Vận khí không tệ, ngươi còn sống.” Thanh âm có chút mùi vị hời hợt .
Diệp Nhuận Hành ừ, một tiếng, nghe giọng điệu đối phương nói chuyện tựa hồ quan hệ cùng Trần Mộc Ngôn không tốt, này nghĩa là mình có lẽ có cơ hội có thể bưng bít quá khứ.
“Ta còn nghe bác sĩ nói, ngươi mất trí nhớ.”
Diệp Nhuận Hành vẫn như trước gật gật đầu.
Trần Chi Mặc cười khẽ một tiếng: “Hay là nói ngươi trốn tránh trách nhiệm nên mới lừa bịp?”
“Trách nhiệm gì cơ?” Diệp Nhuận Hành ngẩng đầu , tại một khoảnh khắc chạm vào ánh mắt Trần Chi Mặc ,điều này làm hắn một trận kinh hãi, đang lúc hắn muốn cúi đầu,ngón tay Trần Chi Mặc giữ lấy cằm hắn.
“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đụng phải người phóng viên gọi Diệp Nhuận Hành ?” Thanh âm lạnh băng của Trần Chi Mặc làm Diệp Nhuận Hành trong khoảng thời gian ngốc trệ , cái vấn đề này muốn hắn trả lời như thế nào? Hắn làm sao có thể đụng chính hắn?
“Không. . . . . . Không phải ta. . . . . .” Diệp Nhuận Hành thật vất vả mới nói nên lời .
“ngươi không phải nói ngươi mất trí nhớ , ngay cả anh trai là ta đều không nhớ rõ sao ?” Trần Chi Mặc khóe miệng giơ lên, mang theo vài phần trêu đùa, nhưng lại làm Diệp Nhuận Hành cảm thấy vạn phần áp lực.
Hắn nói…..Hắn buộc phải nói…..
Không được ,hắn khổng thể nói!
Chớp mắt,Diệp Nhuận Hành đại não cấp tốc vận chuyển .
“Không phải. . . . . . Là nữ y tá nói xe máy của ta đụng vào một chiếc xe hơi, không có đụng phải người. . . . . .”
Trần Chi Mặc ánh mắt phảng phất tiến vào đại não Diệp Nhuận Hành ,chậm rãi bò sát dọc theo thần kinh hắn , xâm lấn sâu trong suy nghĩ hắn .
Đang lúc Diệp Nhuận Hành sắp quên mất hô hấp như thế nào, đối phương buông lỏng tay ra .
Trần Chi Mặc cúi đầu sửa sang cổ áo mình một chút , “Ngươi nên may mắn không phải ngươi đâm chết hắn, bằng không ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.”
“Ngươi rất quan tâm cái chết của hắn sao?” Diệp Nhuận Hành không biết tại sao mình hỏi ra cái vấn đề này , hắn rõ ràng chỉ là paparazzi, Trần Chi Mặc hoàn toàn không cần quan tâm sống chết của mình như vậy .
Giờ phút này Trần Chi Mặc khẽ nhíu mày, nhìn vẻ mặt đệ đệ mình , tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Điều này làm cho Diệp Nhuận Hành vội vàng cúi đầu lần nữa , “Ta nói. . . . . . Ta là đệ đệ ngươi, ngươi quan tâm người khác tựa hồ quá nhiều . . . . . .”
“Thế nào, thoát khỏi tai nạn xe cộ sau ngược lại hướng ta làm nũng rồi?” Trần Chi Mặc buồn cười nói, nhưng ánh mắt của hắn một khắc cũng không có từ trên người Trần Mộc Ngôn rời đi .
“Ta. . . . . . Ta mệt , muốn ngủ . . . . . .” Diệp nhuận Hành cảm thấy mình cũng sắp không chịu nổi khi chịu đựng ánh mắt tra hỏi của Trần Chi Mặc.
“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Trần Chi Mặc đứng dậy rời khỏi phòng, Diệp Nhuận Hành tùy thời thở ra một hơi.
Trần Chi Mặc đi tìm y tá chăm sóc Trần Chi Ngôn.
“Ta muốn hỏi cô một chút, đệ đệ ta sau khi tỉnh lại có nói gì không?”
Nữ y tá là lần đầu tiên tiếp xúc Trần Chi Mặc khoảng cách gần như vậy , lộ ra hô hấp dồn dập . Trần Chi Mặc cười khiến đối phương buông lỏng, muốn cô nhớ lại phản ứng lúc ấy của Trần Mộc Ngôn .
“Chuyện này, ngài Trần nói hắn phải đổi phòng bệnh, nói cái gì hắn không trả nổi.”
“Còn gì nữa không?”