Trở lại gian phòng, Trần Mộc Ngôn đem bản photo xếp gọn rồi để xuống,ngồi ở cạnh bàn xem lại.
Khoảng hơn chín giờ,Trần Mộc Ngôn chợt nhớ tới cái gì, chạy đi khóa cửa. Cậu cũng không muốn tối nay Trần Chi Mặc mang theo đạo cụ nửa đêm chạy đến bên giường mình diễn tiết mục truy đuổi.
Tay của cậu mới vừa sờ tới khóa cửa, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Trần Mộc Ngôn thân thể chấn động, thử dò xét hỏi một câu: “Mặc ca?”
Cửa bên kia truyền đến thanh âm cười khẽ , “Ở đây không phải là anh thì là em, chẳng lẽ còn có người khác?”
Có mở miệng trả lời cậu,cho thấy tối nay Trần Chi Mặc bình thường .
Trần Mộc Ngôn mở cửa ra, một ly sữa tươi được đưa đến trước mặt cậu.
“Em mỗi đêm cũng phải uống sửa tươi trước khi ngủ đúng không?Thật giống con nít “
“Uống sữa tươi trước khi ngủ rất tốt cho sức khỏe có được hay không, hơn nữa em còn là học sinh, cần lao động trí óc trí óc rất nhiều đấy!” Trần Mộc Ngôn cười nhận lấy ly sữa tươi,thật tốt quá, xem ra Mặc ca đêm hôm nay rất bình thường.
“Sao thế?Nhìn vẻ mặt em thở phào nhẹ nhõm , có phải hay không cho là anh lại muốn biến thành bà vợ mộng du tới đuổi giết em?” Trần Chi Mặc cười nhạt,từ phía sau ôm lấy Trần Mộc Ngôn đang uống sữa tươi .Mặc dù bọn họ là huynh đệ, nhưng tóm lại là hai nam nhân, Trần Chi Mặc ôm mình như vậy có chút kỳ quái.
Trần Mộc Ngôn cẩn thận rời khỏi ngực hắn, ngồi xuống cạnh bàn: “Ca,anh mang tới là sữa tươi mật ong của Riga à?”
“Đúng vậy ,em không thích?” Trần Chi Mặc ngồi ở một bên, ngón tay mềm nhẹ khuấy động tóc ngắn mềm mại của Trần Mộc Ngôn, “Em yên tâm, sau này anh sẽ không đem mấy thứ nhân vật đáng sợ kia về nhà nữa.”
“Mặc ca,anh nói được làm được đó.”Trần Mộc Ngôn cười một chút, nghĩ thầm có lẽ là bởi vì mấy ngày hôm trước Trần Chi Mặc làm mình sợ hãi cho nên hiện tại có chút đau lòng đây mà,nên mới ôm mình, ngày đó lúc hắn an ủi mình còn hôn trán của mình nữa,hắn đối với mình những hành vi tương đối thân mật này chẳng qua là biểu đạt hắn đối với đệ đệ này quan tâm thôi.
“Được.”Trần Chi Mặc cầm lấy ly sữa trống không,cúi đầu hôn bên trán Trần Mộc Ngôn, trái tim Trần Mộc Ngôn bỗng chốc đập thình thịch,xoay đầu lại,Trần Chi Mặc đã rời khỏi phòng.
Xem ra mình nên tìm thời gian cùng Trần Chi Mặc nói chuyện,dù sao Trần Mộc Ngôn cũng lớn như vậy rồi, bị ca ca suốt ngày cứ hôn rồi ôm,thật sự không quen.
Uống xong sữa tươi, Trần Mộc Ngôn xem sách khoảng mười mấy phút, cảm giác mình bắt đầu buồn ngủ.
Quên đi,ngày mai còn phải đi học , vẫn là đi ngủ sớm một chút .
Trần Mộc Ngôn chỉnh xong đồng hồ báo thức,đem đồ vật thu dọn một chút,ngã lên giường không bao lâu liền ngủ mất .
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh,cậu cảm giác có người ngồi ở bên cạnh mình, nhẹ giọng gọi cậu:”Tiểu Ngôn. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Cậu muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, ngón tay vô cùng ấm áp của đối phương khẽ vuốt khuôn mặt cậu,ôn nhu làm cậu không muốn tỉnh lại.
Người kia chậm rãi áp lên người cậu, bờ môi cậu bị ngậm lấy,bị đối phương trêu chọc mất tự nhiên đôi môi hé mở, sau đó hết thảy bị đối phương nắm trong tay.Cậu cảm giác được bàn tay cực nóng len vào trong vạt áo cậu,vuốt ve tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Trần Mộc Ngôn không tự chủ giãy dụa thân thể của mình, mà thứ bao phủ trên môi cậu cũng từ ôn nhu chuyển thành bá đạo, khí lực to lớn nhanh chóng làm cậu không thở nổi.
Cậu có thể cảm giác được cánh tay kia dọc theo cột sống một đường xuống phía dưới,lực đạo vuốt ve tựa hồ đang ẩn nhẫn cái gì đó, mà cái loại tình cảm nhiệt liệt này muốn bộc phát ra, điều này làm Trần Mộc Ngôn mơ hồ cảm thấy sợ,cậu cho rằng mình nên tỉnh lại,nhưng suy nghĩ của cậu bị giam trong não không cách nào khống chế tứ chi .
Quần ngủ của cậu bị kéo xuống,cậu biết chân mình bị đối phương nâng lên,có cái gì đó mềm mại dọc theo bắp chân của cậu thẳng tới chân ,máu bên dưới da thịt dường như muốn tuôn trào cùng đối phương tiếp xúc nơi kia,cậu biết người kia đang mút vào chỗ đó của mình.
Hô hấp của hắn kéo dài, nhiệt độ thân thể không ngừng tăng cao.Tựa hồ người kia đang lưu luyến khu vực tư mật,làm hô hấp cậu không khỏi kéo dài .
Trần Mộc Ngôn bị thanh âm đồng hồ đánh thức .
Cậu gãi gãi đầu, có chút mệt mỏi rã rời, đi tới phòng tắm bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Bỗng dưng, cậu nhớ lại thanh âm kỳ quái tối hôm qua .
Người kia gọi mình”Tiểu Ngôn” . Trong cái nhà này gọi mình Tiểu Ngôn trừ Trần Chi Mặc thì còn ai?
Trần Mộc Ngôn kéo quần ngủ mình ,còn có quần dài, sau đó thở ra một hơi.
Hoàn hảo, ấn ký gì trên người cũng không có.
Sau đó cậu có cảm giác mình thật buồn cười,chỉ cần Trần Chi Mặc cười,những tuấn nam mỹ nữ còn không rối rít quỳ gối dưới chân hắn, dùng một buổi tối đến phòng thân đệ đệ mình làm cái gì chứ?
Đại khái là do trước khi ngủ Trần Chi Mặc ôm rồi hôn trán mình đi,nên buổi tối mới có thể mơ hoang đường như vậy.
Xuống lầu dưới,dì Lý đã đem bữa ăn sáng chuẩn bị xong, Trần Chi Mặc vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh bàn xem báo chí, nghe thấy thanh âm Trần Mộc Ngôn,hắn duỗi dài cánh tay đẩy ly sữa tới cho Trần Mộc Ngôn.
“Cái kia. . . . . . Mặc ca . . . . .”
“Sao thế?”
“Anh tối hôm qua. . . . . . Không có tới phòng em chứ?”Trần Mộc Ngôn nói xong nhất thời cảm giác mình hỏi cái vấn đề này thật ngu ngốc.
Trần Chi Mặc từ phía sau tờ báo nhô đầu ra, nụ cười giống như ánh nắng nhẹ nhàng khoan khoái, “Em trong phòng có bảo bối gì sao?”
“Không có. . . . . . Không có gì. . . . . .” Trần Mộc Ngôn lúng túng cúi đầu, ăn trứng tươi. Cậu nhanh chóng ăn xong bữa ăn sáng, cầm túi sách xông ra ngoài, mới vừa chạy ra không có mấy bước, đã bị Trần Chi Mặc túm lại.
“Em định để cái đầu tổ quạ này ra cửa?”Trần Chi Mặc thanh âm có mấy phần buồn cười.
“A, cái này ,em buổi sáng thử nhiều lần rồi, nó vẫn cứ vểnh lên.”
“Theo anh.” Trần Chi Mặc kéo cậu về phía trước .
“Không có gì,chẳng qua là vài cọng tóc mà thôi !”
“Anh đây đánh cuộc khi đi học người ngồi phía sau em nhất định sẽ rất buồn cười.”Trần Chi Mặc ánh mắt trêu chọc,cái loại cảm giác vô tư này làm Trần Mộc Ngôn cảm thấy mắt mình thật sự quá nhìn kỹ,một chút cũng không giống người đàn ông.
Trần Chi Mặc trong phòng tắm có rất nhiều dưỡng phẩm bảo vệ đầu tóc ,chỉnh tề đặt ở trên kệ. Hắn cầm qua một chai nước, trước tiên đem tóc Trần Mộc Ngôn làm cho ướt nhẹp, cắt tỉa, sau đó sấy khô.
Cảm giác được ngón tay của hắn xuyên qua từng sợi tóc, Trần Mộc Ngôn hô hấp có chút không thông thuận, máu tựa hồ cũng theo động tác ngón tay đối phương mà toát ra .
Phun lên nước định hình ,Trần Chi Mặc xoa đầu Trần Mộc Ngôn,dùng một loại ngữ điệu rất thưởng thức nói: “Ừm, đệ đệ của ta rất tuấn tú.”
Một khắc kia, cậu có một loại lỗi giác mình bị Trần Chi Mặc nâng trong lòng bàn tay
“Ca. . . . . Em đi học. . . . . .”
“Đi đi.”
Bất quá sinh hoạt sáng nay tại trường của Trần Mộc Ngôn không thể nào thuận lợi.
Sáng nay tiết học chung,chứa hơn hai trăm người trong phòng học,cậu trước sau trái phải cũng không có người ngồi. Cậu biết cậu ở trong mắt rất nhiều người là quái vật, ở quá gần sẽ đem bọn họ xé xác.
Nếu như chẳng qua là nghe giảng bài cũng không sao cả , nửa giờ học cuối là thảo luận nhóm.
Trần Mộc Ngôn chung quanh các bạn học cũng đã bắt đầu,chỉ có cậu cô đơn, hơn nữa dường như không có nhóm nào nguyện ý nhận cậu vào.
Ba nhóm ngoại trừ một chỗ,Khương Phi nhìn cậu một cái, nhưng rất nhanh hắn sẽ đem tinh lực thả vào các bạn học khác.
Vừa lúc đó, Đinh San San ngồi xuống bên cạnh cậu: “Này,Trần Mộc Ngôn, xem ra chỉ có tôi nguyện ý hu tôn hàng quý (*) ngồi ở bên cạnh cậu.”
(*):người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp
Cô quả thực chính là cứu tinh Trần Mộc Ngôn, “Quái vật rốt cuộc tìm được người đẹp của mình rồi!”
“Cái gì?” Đinh San San hỏi.
“Không có gì, không có gì, thảo luận nhóm.” Trần Mộc Ngôn vội vàng đem vấn đề giáo sư trình bày.
Thảo luận nhóm xong,bọn họ có hơn hai mươi phút đem kết quả viết ra, báo cáo ngắn chừng năm trăm chữ ,rồi nộp.
Tan lớp , Đinh San San vỗ vai cậu: “Cậu xế chiều có khóa ?”
“Không có, bất quá tôi đến thư viện tự học.”
“Ôi trời ạ, Trần Mộc Ngôn thật biến thành một học sinh ngoan nha!”
Cậu và Đinh San San lúc trong phòng ăn xếp hàng, không nghĩ tới người nhiều dị thường .
“Người thật nhiều, aiii” Trần Mộc Ngôn thuận miệng cảm thán một câu, người trước mặt cậu quay đầu lại ngẩn ra, sau đó liền lui về phía sau, “Trần thiếu gia mời lên trước!Thật thật xin lỗi tôi mới vừa rồi không có nhìn thấy ngài!”
Người này vừa mở miệng, phía trước mấy người cũng theo sát nhường ra.
Trần Mộc Ngôn ngây ngẩn cả người, phía sau hắn Đinh San San ha hả nở nụ cười,”Trần thiếu gia,xem ra uy của cậu vẫn còn nha!”
“Không cần, các ngươi tới trước,hơn nữa ta xế chiều không có tiết, chờ cũng được.”
Những người kia tựa hồ không thể tin được lời cậu nói,cho là cậu tức giận, vội vàng nói: “Trần thiếu gia,chúng ta thật sự là không nhìn thấy ngài . . . . .”
“Các bạn, các ngươi đã xếp thành hàng ngũ chờ không phải là rất tốt sao? Không nên làm hàng rối loạn,như vậy các bạn phía sau sẽ có ý kiến .” Trần Mộc Ngôn mỉm cười đưa tay xin bọn họ trở lại hàng.
Những người kia vừa xếp hàng còn vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Trần Mộc Ngôn.
Mười mấy phút sau, Trần Mộc Ngôn bưng mâm thức ăn cùng Đinh San San đến bàn ăn.
“Nè, tôi trước đây ngang ngược lắm sao?Sao mỗi người đều sợ tôi?”
“Oh, ít ra tôi không sợ cậu.”
“Cảm tạ Thượng Đế còn giữ một người không sợ tôi .”
Ăn xong cơm trưa,Trần Mộc Ngôn đến thư viện.Cậu đến xế chiều hai giờ trước cũng mệt rã rời, trong khoảng thời gian này dù không có hiệu suất học tập gì,cậu định trước gục xuống bàn thiêm thiếp trong chốc lát.
Khi cậu ngồi dậy duỗi lưng một cái,phát hiện Khương Phi ngồi cách đó không xa.
Người này có phải hay không quyết định muốn giám thị mình? Muốn xem một chút Trần Mộc Ngôn có phải thật hay không biến thành học sinh giỏi?
Trần Mộc Ngôn buồn cười lắc đầu, mở ra bài chép lúc sáng,đợi đến bốn giờ rưỡi ,điện thoại cậu bắt đầu rung lên.