Vào thời khắc nhìn thấy Đới Hạnh San, xuất hiện trong phòng khách.
Chu Thời Cảnh không thể rời mắt khỏi cô.
Nhận ra được sự bất thường, trong việc đi lại của Đới Hạnh San.
Trong lòng anh ta liền dấy lên nghi vấn.
Chỉ khi nghe thấy giọng nói của Khâu Kính Hựu.
Chu Thời Cảnh mới thu lại tầm nhìn mà khách sáo nói.
- Không lâu. Hôm nay tôi mạo muội đến đây tìm Hạnh San, chắc là đã làm phiền đến Khâu Thiếu gia rồi!
Cùng là người ở trong giới thượng lưu.
Cả hai người đàn ông này ít nhiều cũng đã từng chặm mặt nhau, ở trong các sự kiện, triển lãm.
Chỉ là... lúc trước Khâu Kính Hựu và Chu Thời Cảnh, chẳng có mối liên hệ nào.
Nên không mấy để ý đến nhau mà thôi.
- Không phiền. Căn biệt thự này được Chu Thiếu gia hạ cố ghé đến, là niềm vinh hạnh cho tôi.
Bỏ qua mấy câu nói xã giao.
Chu Thời Cảnh nhìn Đới Hạnh San, đặc biệt quan tâm hỏi thăm.
- Chân của em bị sao vậy? Tôi thấy hình như việc đi lại của em, có chút bất tiện.
Nghe thấy câu hỏi của anh ta.
Đới Hạnh San thoáng có chút giật mình, quay qua nhìn sắc mặt của Khâu Kính Hựu.
Không thể nói với Chu Thời Cảnh rằng, mình bị Khâu Kính Hựu hành hạ, tới mức không thể khép chân lại được.
Đới Hạnh San chỉ đành lần nữa nói dối anh ta.
- Em... em bất cẩn bị té cầu thang thôi. Vết thương cũng không có gì nghiêm trọng. Cảm ơn anh đã quan tâm!
Sau lời nói của cô, Khâu Kính Hựu dò xét biểu cảm trên mặt Chu Thời Cảnh.
Rồi hơi nhích người qua một bên, muốn nhường phần ghế trống cho Đới Hạnh San ngồi xuống.
- Cô đang bị thương, đứng lâu không tiện. Ngồi xuống đây mà tiếp chuyện Chu Thiếu gia đi.
Khâu Kính Hựu càng dễ tính bao nhiêu, Đới Hạnh San lại càng cảm thấy sợ hãi bấy nhiêu.
Cô ra sức lắc mạnh đầu.
- Dạ thôi. Em đứng được rồi.
Thái độ của Khâu Kính Hựu đối với cô bây giờ, vô cùng dịu dàng.
Khác xa so với bản tính thường ngày của hắn.
- Bảo cô ngồi xuống thì ngồi xuống đi. Đừng để Chu Thiếu gia nghĩ rằng, tôi hà khắc với người làm trong nhà.
Đới Hạnh San nhìn qua Chu Thời Cảnh, có chút dè dặt.
Xong, về sau vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Chu Thời Cảnh thấy được loại tình tiết trước mắt, lại nhìn Khâu Kính Hựu mà nở một nụ cười.
- Khâu Thiếu gia đúng là nhân hậu thật đấy! Không chỉ đối xử tốt với người làm, mà còn không để ý chuyện Hạnh San, là con gái của người đã sát hại mẹ ruột của mình. Sẵn lòng cưu mang em ấy.
Rõ ràng lời kia là anh ta cố ý nói ra.
Nhưng lại làm như bản thân lỡ lời, vội vàng muốn bào chữa.
- Thật ngại quá! Đáng lẽ ra tôi không nên nhắc đến, chuyện buồn của Khâu Thiếu gia. Xin lỗi cậu! Mong Khâu Thiếu gia sẽ không để ý.
Khâu Kính Hựu đương nhiên, không bị những lời mà Chu Thời Cảnh vừa nói, làm cho tức giận.
Hắn vẫn lịch sự trả lời.
- Không sao. Tôi không để ý đâu.
- Chắc hẳn là Chu Thiếu gia ít nhiều cũng biết, tôi và Hạnh San từ nhỏ lớn bên nhau. Mà thời điểm mẹ tôi bị sát hại, Hạnh San căn bản không biết.
- Trước kia, Hạnh San chưa bao giờ vì chuyện. tôi chỉ là một thằng đầy tớ, mà coi khinh tôi. Ngược lại, cô ấy rất tốt với tôi.
- Đối với tôi, chuyện nào ra chuyện đó. Vợ chồng Đới Mộ Hàn có tội, và họ đã phải chịu trách nhiệm trước pháp luật rồi.
- Còn Hạnh San, cô ấy không có tội gì cả. Việc tôi cưu mang cô ấy, cũng vì muốn trả lại món nợ ân tình. Vì lúc trước Hạnh San cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều!
Đới Hạnh San ngồi bên cạnh, nghe mấy lời hắn nói.
Không thể không cảm thán, về tài năng diễn xuất của Khâu Kính Hựu.
Hắn lại có thể nói dối một cách lưu loát, không bị vấp bất kỳ một từ nào, mà thái độ vẫn rất thản nhiên.
Không giống như cô, chỉ cần phải nói dối thì thái độ, liền không thể giữ được sự bình tĩnh.
Khâu Kính Hựu không đi làm Diễn viên, quả thật là một thiệt thòi, cho ngành giải trí nước nhà.
- Cũng nhờ Hạnh San hiểu chuyện. Không để bụng chuyện tôi, đem tội trạng của ba mẹ cô ấy ra ánh sáng. Mà cả tôi và Hạnh San khi chạm mặt nhau, cũng không cảm thấy mất tự nhiên.
Chu Thời Cảnh nhìn qua Đới Hạnh San, thấy cô không có ý định phản bác lại lời nói của Khâu Kính Hựu.
Anh ta cũng không nói thêm về vấn đề này nữa, mà lại chuyển sang một chủ đề khác.
- Phải rồi! Vài ngày trước, nghe nói Khâu Thiếu gia bị mất một cái đồng hồ trị giá một triệu đô. Chuyện này không may, lại có liên quan đến Hạnh San và cậu Khắc Phong.
- Bây giờ, Hạnh San vẫn làm việc ở đây. Hẳn là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi?
Khâu Kính Hựu vươn tay cầm chén trà, đưa lên môi uống một ngụm cho đỡ khô cổ.
Nghe thấy câu hỏi tiếp theo của Chu Thời Cảnh.
Hắn cẩn thận đặt chén trà xuống khay sứ, rồi mới đáp.
- Nhắc đến chuyện đó, tôi lại tự cảm thấy bản thân mình, chưa già mà đã hồ đồ.
- Chẳng là đợt trước tôi có về chỗ ba mẹ nuôi, gặp thằng cháu trai nó kêu là thích chiếc đồng hồ đó, nên tôi đã tặng lại món đồ đó cho thằng bé.
- Lâu ngày, tôi cũng quên mất chuyện đó, nên đã vô tình nghi ngờ Hạnh San và Khắc Phong.
- Sau khi nhớ ra chuyện đó, tôi cảm thấy áy náy lắm! Chỉ vì sự đãng trí của tôi, mà hai người họ phải lên Cục Cảnh sát oan.
Thực tế, chẳng có chiếc đồng hồ vàng nào bị mất, hay được cho đi ở đây cả.
Tất cả đều là Khâu Kính Hựu cố tình thêu dệt lên, để có thể đường đường chính chính bắt Đới Hạnh San trở về.
- Tôi nghe Hạnh San nói cậu Đường phạm lỗi, nên đã bị Khâu Thiếu gia đuổi việc. Vậy... chắc là bây giờ cậu ấy không có ở đây rồi nhỉ?
Chu Thời Cảnh lại hỏi Đới Hạnh San.
- Không phải em nói muốn cho cậu Đường ở tạm bên nhà tôi, đến lúc sức khỏe của cậu ấy hoàn toàn hồi phục hay sao?
- Sau hôm chia tay ở Cục Cảnh sát, em nói là cùng cậu Đường đi có việc. Sao sau đó, không thấy em tới tìm tôi?
Lần này, không chỉ có Chu Thời Cảnh.
Mà Khâu Kính Hựu cũng ngạc nhiên đến nỗi, phải quay sang nhìn cô.
Hắn thật không ngờ, Đới Hạnh San lại quan tâm đến Đường Khắc Phong như vậy.
Vì để bảo vệ cậu ta.
Cô không chỉ nói dối Chu Thời Cảnh, rằng Đường Khắc Phong đã bị đuổi việc.
Mà còn nhờ vả Chu Thời Cảnh, sắp xếp chỗ ở cho cậu ta.
Mẹ nó!
Như vậy mà còn dám chối, là không cùng Đường Khắc Phong bỏ trốn hay sao?
Nhận được ánh mắt dò xét của cả hai người đàn ông.
Đôi bàn tay đặt trên đầu gối của Đới Hạnh San, gắt gao nắm chặt lấy nhau.
Cô bắt đầu tỏ ra lúng túng, không biết phải trả lời Chu Thời Cảnh, như thế nào về chuyện này.
Càng hoảng sợ không biết một lát, sau khi anh ta rời khỏi đây.
Đới Hạnh San phải giải thích với Khâu Kính Hựu thế nào, về chuyện của Đường Khắc Phong.
Cô tuyệt đối không thể nói với Chu Thời Cảnh, rằng hôm đó bản thân và Đường Khắc Phong, bị Khâu Kính Hựu bắt ép phải trở về.
Nên không thể đến biệt thự của anh ta.
Càng không thể để lộ chuyện Đường Khắc Phong, bị Khâu Kính Hựu cho người rút mất gân chân.
Bây giờ, còn đã phát điên.
Trông bộ dạng này của Đới Hạnh San, Khâu Kính Hựu biết rằng cô không thể giải đáp, được thắc mắc của Chu Thời Cảnh.
Dựa vào tình hình trước mắt, xem ra hắn vẫn nên giải vây cho cô trước, để Chu Thời Cảnh khỏi phải nghi ngờ.
Rồi từ từ mới hỏi tội của Đới Hạnh San sau.
- Lúc giận lên thì nói thế, chứ Khắc Phong theo tôi đã nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao. Tôi thật không nỡ đuổi việc cậu ấy.
- Mấy ngày trước, Khắc Phong cùng Hạnh San về đây, tôi và cậu ấy đã giảng hoà với nhau rồi.
- Tôi cảm thấy Khắc Phong vừa phẫu thuật não xong, cần có thời gian nghỉ ngơi, thư giãn. Cho nên, đã đặc biệt sắp xếp cho cậu ấy đi du lịch vài ngày rồi.
- Với lại, vài ngày trước tôi cũng bị cảm. Có lẽ Hạnh San vì mải chăm sóc cho tôi, nên mới quên liên lạc lại với cậu.
- Đã làm phiền Chu Thiếu gia phải mất công lo lắng rồi!
Nghe thấy Khâu Kính Hựu lên tiếng, giải đáp thay cho Đới Hạnh San.
Chu Thời Cảnh cũng không tỏ ra nghi ngờ gì cả.
Cứ giống như bạn bè lâu ngày không gặp.
Chu Thời Cảnh vẫn chưa dừng lại việc hỏi thăm Đới Hạnh San.
- Tôi nhớ lúc trước em đã tốt nghiệp chuyên ngành âm nhạc, tại một trường Đại học ở Mỹ, phải không?
- Tôi cũng biết vì nhà họ Đới phá sản, nên em mới không thể tiếp tục, theo đuổi ước mơ của mình.
- Nếu như bây giờ em vẫn còn đam mê với âm nhạc, thì tôi nghĩ rằng bản thân tôi, có thể giúp em tạo dựng sự nghiệp, từ chính đam mê mà em đã từng ấp ủ trong lòng.
Không lỗ mãng giống như Thạc Vu.
Chu Thời Cảnh rất khôn khéo, khi biết đánh tiếng đến Khâu Kính Hựu.
- Tôi biết Khâu Thiếu gia cũng rất tốt với Hạnh San! Nhưng thay vì để em ấy suốt đời làm Hầu gái cho cậu. Tôi mong Khâu Thiếu gia cũng có thể tạo điều kiện, để Hạnh San có thể tiếp tục, theo đuổi sở thích của mình.
Nghe thấy Chu Thời Cảnh ngỏ ý muốn giúp đỡ cô, tiếp tục theo đuổi ước mơ ca hát của mình.
Đới Hạnh San thoáng có chút ngạc nhiên, rồi lại quay sang quan sát biểu cảm trên mặt Khâu Kính Hựu.
Trước kia, âm nhạc chính là một phần trong cuộc sống của cô.
Nếu hỏi Đới Hạnh San có muốn tiếp tục theo đuổi, ước mơ ca hát của mình hay không?
Câu trả lời chắc chắn là có.
Nên khi nghe lời đề nghị của Chu Thời Cảnh.
Cô cảm nhận được niềm đam mê của mình, đang trỗi dậy một cách mãnh liệt trong lòng.
Nhưng Đới Hạnh San biết rất rõ, Khâu Kính Hựu sẽ không bao giờ đồng ý, cho cô tiếp tục theo đuổi, sự nghiệp ca hát của mình đâu.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Đới Hạnh San, trong phút chốc liền chùng xuống.
Bình thường, Khâu Kính Hựu còn không để cho cô, tiếp tục theo đuổi đam mê ca hát của mình.
Huống hồ, bây giờ trong lòng hắn đang rất tức giận.
Vì chuyện Đới Hạnh San nhờ vả Chu Thời Cảnh, sắp xếp chỗ ở cho Đường Khắc Phong.
Hòng muốn trốn tránh sự truy tìm của hắn.
Thì làm sao Khâu Kính Hựu có thể đồng ý, với đề nghị này của Chu Thời Cảnh kia chứ?
Tuy trong lòng đang vô cùng khó chịu, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi.
- Chu Thiếu gia có điều không biết. Lúc trước, tôi cũng đã từng ngỏ ý muốn giúp đỡ Hạnh San, tiếp tục theo đuổi ước mơ ca hát của mình.
- Nhưng Hạnh San nói bây giờ, em trai của cô ấy vẫn còn ở trong bệnh viện, sống đời sống thực vật. Còn ba mẹ của cô ấy thì phải chịu cảnh, ngồi sau song sắt đến hết đời.
- Hạnh San không còn tâm trí nào, để tiếp tục theo nghiệp ca hát.
Như sợ Chu Thời Cảnh sẽ không tin lời mình nói.
Khâu Kính Hựu cố tình quay sang hỏi Đới Hạnh San.
- Hạnh San, tôi nói như thế có đúng không?