Phát điên?
Nghe thấy lời mà Triệu Thanh nói.
Đới Hạnh San đứng bất động ngay tại chỗ.
Trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.
Nếu như Đường Khắc Phong ở dưới mật thất làm loạn, thì đám Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu sẽ tự xử lý được, mà không cần báo cáo với Thiếu gia của bọn họ.
Với lại, như thế không thể gọi là phát điên.
Khái niệm giữa việc làm loạn, với phát điên là hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, dựa vào biểu hiện của Đường Khắc Phong vài ngày trước.
Cậu ta có lẽ sẽ không ngu ngốc tới mức tiếp tục làm loạn, để rồi người chịu khổ cuối cùng vẫn chỉ là cậu ta.
Vậy thì chỉ có một khả năng, Đường Khắc Phong đã phát điên, theo hướng bị bệnh tâm thần.
Nhưng tại sao tự nhiên khi không, cậu ta lại phát điên chứ?
Lẽ nào đây cũng là di chứng sau ca phẫu thuật não hay sao?
Mà Khâu Kính Hựu sau khi nghe Triệu Thanh báo lại.
Hai hàng lông mày cũng lập tức nhíu lại.
Trong đầu cũng xuất hiện những ý nghĩ phức tạp, giống như Đới Hạnh San.
Nhưng rồi Khâu Kính Hựu bất chợt lại nghĩ đến, có khả năng là Đường Khắc Phong đang cố tình giả điên.
Còn động cơ của cậu ta là gì, thì tạm thời Khâu Kính Hựu cũng chưa nghĩ ra.
- Đi, xuống dưới xem thử.
Khuôn mặt của Khâu Kính Hựu trong phút chốc trở nên u ám, lạnh lùng nói một câu.
Rồi lách qua người Triệu Thanh mà bước ra khỏi phòng ngủ.
Thấy hắn bước vào trong thang máy, nhấn nút di chuyển xuống dưới mật thất.
Đám người làm cũng vội vàng xuống dưới, bằng đường cầu thang bộ.
Ruột gan Đới Hạnh San nóng như lửa đốt.
Lúc này, cũng vội vàng đi theo đám người Triệu Thanh xuống dưới.
Mà không cần quan tâm rằng Khâu Kính Hựu, có cho phép cô được xuống mật thất, để gặp Đường Khắc Phong hay không.
Đám người di chuyển bằng đường cầu thang bộ, dĩ nhiên sao có thể nhanh hơn Khâu Kính Hựu, đi cầu thang máy được?
Khâu Kính Hựu là người đặt chân xuống mật thất đầu tiên.
Trong căn phòng giam giữ Đường Khắc Phong, vẫn còn vài Vệ sĩ canh giữ.
Nhìn thấy Khâu Kính Hựu bước vào trong phòng, bọn họ đều chắp tay cung kính cúi đầu.
Đường Khắc Phong ngồi trên tấm phản gỗ được kê trong phòng, cơ thể co ro nép sát vào một góc của bức tường.
Đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, miệng liên tục lẩm bẩm những câu không ai nghe rõ.
Nhưng trông giống như cậu ta đang chửi rủa người nào đó.
Lúc thì khóc, lúc lại cười, có lúc thì lại hét toáng lên một cách điên dại.
Bên mắt phía trên phần xương gò má bị gãy của Đường Khắc Phong, được dùng một miếng vải trắng che lại.
Hai chân sau khi bị rút gân, cũng bị vải trắng quấn chằng chịt bao bọc lại.
Hai ngày trước, Đường Khắc Phong được đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ nói phần xương gò má bị gãy của cậu ta đã bị di lệch quá nhiều.
Mô mềm xung quanh có dấu hiệu hoại tử.
Ngay cả sàn ổ mắt cũng bị tổn thương.
Cho nên, bắt buộc phải rạch một đường từ niêm mạc xuống dưới.
Để nắn chỉnh lại phần xương bị di lệch, cố định lại bằng nẹp vít.
Đồng thời, tái tạo lại sàn ổ mắt, cắt bỏ những phần da thịt bị hoại tử.
Để tránh lây lan sang những phần mô, vẫn đang hoạt động bình thường.
Vốn dĩ bệnh viện có thể tiến hành, ghép lại gân chân cho Đường Khắc Phong.
Nhưng gân chân của cậu ta là do Khâu Kính Hựu sai người rút.
Cho phép Đường Khắc Phong được phẫu thuật. nắn chỉnh lại xương gò má.
Đấy đã là Khâu Kính Hựu nhân từ rồi.
Làm gì có chuyện, hắn cho người rút gân chân của Đường Khắc Phong, rồi lại bỏ một khoản tiền cho cậu ta, đi ghép lại gân chân?
Mặc dù số tiền bỏ ra để ghép gân chân, đối với Khâu Kính Hựu chỉ giống như một hạt cát trong sa mạc.
Nhưng trước khi Đường Khắc Phong được đưa đến bệnh viện lần nữa.
Khâu Kính Hựu đã đặc biệt dặn dò, không được phép ghép gân chân cho cậu ta.
Hắn muốn đôi chân của Đường Khắc Phong, phải bị tàn phế vĩnh viễn.
Đấy chính là cái giá mà cậu ta phải trả, cho việc dám động chạm đến uy quyền của Khâu Kính Hựu.
Cũng như bỏ trốn cùng Đới Hạnh San.
Nhưng hắn cũng không phải quá tuyệt tình.
Nhìn thấy Đường Khắc Phong bây giờ, bộ dạng thân tàn, ma dại, không thể đi lại được.
Khâu Kính Hựu cũng không cho người hành hạ cậu ta nữa.
Mà kê cho Đường Khắc Phong một tấm phản ở trong phòng, để cậu ta có thể ngủ ở trên đó.
Nhìn thấy Khâu Kính Hựu từng bước tiến về phía mình.
Đường Khắc Phong lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giống như nhìn thấy quỷ.
Cậu ta hoảng loạn xua tay, giống như muốn đánh đuổi Khâu Kính Hựu.
Vẻ mặt ngây ngô không khác gì một đứa trẻ lớn xác.
- Người xấu... người xấu... mau tránh ra đi! Không... không được lại đây...
Nhìn thấy bộ dạng như trẻ nhỏ bị ăn hiếp này của Đường Khắc Phong.
Khâu Kính Hựu dường như vẫn chưa tin, một kẻ cách đây ba ngày sau khi phẫu thuật não, vẫn còn có đủ sức lực để lớn tiếng chỉ trích hắn.
Bây giờ, khi không lại tự nhiên phát điên.
Khâu Kính Hựu hơi khom người, vươn ra tay dài bóp cổ Đường Khắc Phong.
Khuôn mặt của hắn có chút hung dữ, giọng nói thì vô cùng lạnh lùng.
- Đường Khắc Phong, tốt nhất cậu đừng giở trò với tôi. Bằng không, không chỉ cái mạng của cậu đâu, mà ngay cả Đới Hạnh San cũng bị liên lụy đấy.
Mặc dù vùng cổ bị bóp chặt đến nghẹt thở, nhưng Đường Khắc Phong dường như không quan tâm.
Hai tay cậu ta đưa ra phía trước, điên loạn liên tục đánh vào người Khâu Kính Hựu.
Khó khăn mở miệng, vừa để hấp thụ dưỡng khí, vừa không ngừng mắng chửi hắn.
- Đánh chết người xấu... đánh chết người xấu...!
Lúc này, Đới Hạnh San cùng người làm cũng đã xuất hiện trong phòng.
Vừa vặn nghe được những lời, mà Khâu Kính Hựu nói với Đường Khắc Phong.
Nhìn thấy Khâu Kính Hựu lại bóp cổ Đường Khắc Phong, giống như lần trước.
Còn cậu ta thì cứ thế đánh tới tấp vào người hắn.
Cứ như thể đang sợ không thể chọc cho Khâu Kính Hựu nổi điên, rồi lấy mạng Đường Khắc Phong không bằng.
Đới Hạnh San vô cùng hốt hoảng.
Sợ rằng khi cơn giận trong người Khâu Kính Hựu lên tới đỉnh điểm, sẽ thật sự bóp chết Đường Khắc Phong.
Cô vội vàng chạy đến bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Nhưng chỉ dám vươn hai tay, nắm lấy bàn tay đang bóp cổ Đường Khắc Phong, chứ hoàn toàn không dám gỡ tay hắn ra.
- Xin Thiếu gia bớt giận! Muốn biết Khắc Phong là điên thật hay giả điên. Thật ra. chỉ cần đưa anh ấy đến chỗ Bác sĩ thần kinh là được.
- Mà Thiếu gia nhìn xem, bộ dạng của Khắc Phong như thế này. Chắc chắn là do ảnh hưởng của việc phẫu thuật não, nên đã thật sự dẫn đến tình trạng, thần trí không được bình thường.
- Em biết mạng sống của Khắc Phong, trong mắt Thiếu gia chẳng có gì đáng giá. Thiếu gia muốn lấy mạng anh ấy, thì bất cứ lúc nào cũng có thể.
- Nhưng bây giờ Khắc Phong đã thành ra bộ dạng người không ra người, ma cũng chẳng ra ma. Thiếu gia cần gì phải vì một người điên mà làm bẩn tay mình, có phải không?
Đới Hạnh San biết những lời mà bản thân nói ra bây giờ, chính là đang hạ thấp giá trị của Đường Khắc Phong.
Nhưng bản tính của Khâu Kính Hựu trước giờ, ưa mềm không ưa cứng.
Giống như hắn từng nói, những người có thân phận giống như cô và Đường Khắc Phong.
Mà đi đối đầu với hắn, thì chỉ như trứng chọi với đá.
Chỉ có sử dụng biện pháp mềm mỏng, thì mới mong có thể xoa dịu lửa giận trong lòng Khâu Kính Hựu.
Khiến hắn tha chết cho Đường Khắc Phong.
Quả nhiên, chiêu lạt mềm buộc chặt này của Đới Hạnh San, thật sự có tác dụng.
Bàn tay Khâu Kính Hựu đang bóp cổ Đường Khắc Phong dần nới lỏng, cuối cùng dứt khoát thu về.
Đồng thời, biểu cảm trên mặt cũng nhanh chóng trở về bộ dạng điềm tĩnh, như chưa từng nổi giận.
- Đưa cậu ta đến chỗ Bác sĩ thần kinh? Không cần rắc rối vậy đâu. Cứ trực tiếp bỏ đói cậu ta là được.
- Để tôi xem nếu thật sự Đường Khắc Phong giả điên. Thì sau khi đói lả, cậu ta có còn sức để mà tiếp tục diễn nữa hay không.
Đường Khắc Phong được buông tha.
Tâm tình của Đới Hạnh San, nhẹ nhõm chưa được bao lâu, thì lại bị lời nói của Khâu Kính Hựu, làm cho vô cùng lo lắng.
Suốt hai ngày nay, Khâu Kính Hựu lúc nào cũng bắt Đới Hạnh San, phải ở bên cạnh hầu hạ hắn.
Thành ra, Đường Khắc Phong được đưa đến bệnh viện rồi trở về từ khi nào.
Cô căn bản không hề hay biết.
Trông cậu ta bây giờ, so với mấy ngày trước lại gầy đi rất nhiều.
Một bên mắt vì ca phẫu thuật nắn chỉnh xương gò má, mà tạm thời không thể nhìn thấy.
Khiến cho Đới Hạnh San càng cảm thấy. mắc nợ Đường Khắc Phong nhiều hơn nữa.
Cậu ta đã yếu như vậy rồi, mà bây giờ còn bị bỏ đói nữa.
Sức đâu mà Đường Khắc Phong có thể chịu được?
Đới Hạnh San quay lại nhìn Khâu Kính Hựu, tỏ ra lo lắng mà nói.
- Thiếu gia, sức khỏe của Khắc Phong hiện tại còn yếu lắm! Nếu như còn bị bỏ đói, em lo là anh ấy sẽ chết mất.
- Xin Thiếu gia đừng bỏ đói Khắc Phong, có được không?
Hắn bất chợt đặc biệt chú ý đến cô, rồi từng bước tiến lên phía trước.
Nhìn thấy Khâu Kính Hựu đem theo dáng vẻ quỷ quái tiến về phía mình.
Đới Hạnh San giật mình sợ hãi, vội vàng lùi lại phía sau.
Cho đến khi bước đi của cô bị vách tường chặn lại.
Khâu Kính Hựu đút một tay vào trong túi quần, từ trên cao hạ tầm mắt nhìn xuống, gương mặt tràn đầy nỗi sợ của Đới Hạnh San.
- Sao, cô lo lắng cho Đường Khắc Phong? Muốn chứng minh rằng bản thân, thật sự có tình cảm với cậu ta, nên lúc trước mới bỏ trốn cùng cậu ta?
Cô giật mình nhìn lên.
Đợi đến khi đáy mắt hằn sâu gương mặt của hắn, thì liền hoảng loạn lắc đầu phủ nhận.
- Không... không phải... em không có...! Em... chỉ là em...!
Đới Hạnh San muốn giải thích với Khâu Kính Hựu, rằng bản thân thật sự không có một chút tình cảm nam nữ nào đối với Đường Khắc Phong.
Càng không hề bỏ trốn cùng cậu ta.
Nhưng nhất thời lại không biết phải nói thế nào.
Mà cho dù cô có nói được, thì có lẽ hắn cũng chẳng tin.
Khâu Kính Hựu bất ngờ vươn tay, nắm lấy cằm nhỏ của Đới Hạnh San, chặt đứt ý định muốn cúi đầu xuống của cô.
Hai người mặt đối mặt, hắn dường như cũng không phải đang tức giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
- Không có thật sao?
Mặc dù giữa Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu không phải là người yêu, càng không phải tình nhân.
Việc hắn dày vò, hành hạ cô chỉ là vì muốn trả thù thay cho mẹ ruột của mình.
Thế nhưng con người này, dường như lại muốn độc chiếm cả thể xác, lẫn trái tim của Đới Hạnh San.
Đới Hạnh San bắt đầu căng thẳng, hai lòng bàn tay nắm chặt, đã xuất hiện một tầng mồ hôi.
Cô nhìn Khâu Kính Hựu ấp úng nói.
- Thật... thật mà...!
Thật ra, sau khi trút giận lên người của Đường Khắc Phong lẫn Đới Hạnh San.
Hắn cũng đã bỏ qua chuyện, bọn họ tự ý trốn khỏi biệt thự rồi.
Vừa rồi, Khâu Kính Hựu chỉ muốn xem thái độ của Đới Hạnh San mà thôi.
Lúc này, hắn thả cằm cô ra, chậm rãi nói.
- Nếu cô đã không quan tâm. Vậy... cứ bỏ đói Đường Khắc Phong trong vòng ba ngày.
- Sau ba ngày, mà cậu ta vẫn còn sống, ở trong tình trạng điên điên khùng khùng như thế này. Thì tôi sẽ tin là cậu ta bị điên thật.
- Còn nếu như sau ba ngày, mà cậu ta thật sự mất mạng. Thì cứ coi như là số cậu ta, không may mắn đi.