Hắn bây giờ mới để ý đến cặp lồng đựng đồ ăn, đặt trên bàn làm việc mà Châu Tinh Sa vừa đem đến.
Cô ta vốn không biết trụ sở làm việc chính của Khâu Kính Hựu.
Chắc chắn là Vệ sĩ của hắn đã đưa Châu Tinh Sa đến đây.
Chẳng lẽ cô ta tìm đến tận Tập đoàn, chỉ vì muốn đem bữa trưa cho hắn thôi sao.
Khâu Kính Hựu hờ hững kéo tay Châu Tinh Sa ra khỏi vai mình, không mặn không nhạt mà hỏi.
- Sao em không ở nhà mà lại đến đây?
Cô ta không vội trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ khẽ kêu “a” một tiếng.
Vờ như Khâu Kính Hựu đã vô tình, chạm vào vết thương trên tay Châu Tinh Sa.
Nghe thấy tiếng kêu khe khẽ, đuôi mày của hắn hơi giật giật.
Khâu Kính Hựu ngẩng đầu nhìn Châu Tinh Sa.
- Có chuyện gì vậy?
Cô ta xoa xoa vết phỏng trên tay, cố tình làm ra bộ dạng yếu đuối, muốn được hắn vỗ về, yêu thương.
- Trước giờ, em không biết nấu ăn. Thấy anh đi làm vất vả, nên ban sáng em đã nhờ Hầu gái dạy em nấu vài món, để đem đến cho anh. Kết quả, không cẩn thận nên vừa bị phỏng, lại vừa cắt trúng ngón tay.
Nghe Châu Tinh Sa nói vậy, trong lòng Khâu Kính Hựu trộm nghĩ, là cô ta đang cố tình ra vẻ trước mặt hắn.
Nếu như Châu Tinh Sa thật sự muốn học nấu ăn, thì đã học từ lâu rồi.
Ai đời con gái hai mươi mấy tuổi đầu, mà ngay đến việc nấu ăn cũng không biết.
Cũng không thể ỷ vào việc cô ta là thiên kim Tiểu thư, trước giờ đều có người hầu hạ, nên mấy chuyện bếp núc không biết làm.
Đới Hạnh San cũng xuất thân từ danh môn, nhưng chẳng phải cô vẫn là một người phụ nữ đảm đang hay sao?
Nếu như Khâu Kính Hựu cảm thấy xót xa, khi nhìn thấy Đới Hạnh San vì nấu ăn mà bất cẩn làm mình bị thương.
Thì đối với Châu Tinh Sa, hắn chỉ cảm thấy cô ta đã kém cỏi trong việc nội trợ, nhưng lại còn thích làm màu.
Thái độ của Khâu Kính Hựu đối với Châu Tinh Sa, trước sau vẫn rất hời hợt.
- Em là Tiểu thư lá ngọc, cành vàng. Sau này, những chuyện như thế này, cứ để người làm lo liệu là được. Em không cần phải động tay vào, để tránh làm bản thân bị thương.
- Ở Tập đoàn cũng có nhà ăn. Sau này, em cũng không phải mang đồ ăn đến đây cho tôi làm gì, cho cực ra.
Cô ta ở trong bếp cả một buổi sáng để học nấu ăn, chỉ vì muốn được hắn chú ý tới.
Thế mà bây giờ, khi biết Châu Tinh Sa vì nấu ăn cho hắn mà bị thương, thái độ của Khâu Kính Hựu vẫn lạnh nhạt như cũ.
Khiến cho tâm trạng của cô ta, trong phút chốc trở nên vô cùng tồi tệ.
- Tại sao anh lại thờ ơ với em như vậy? Là vì anh vẫn còn giận em, về chuyện em đánh nhân viên của anh. Hay là vì chuyện liên quan đến cái cô họ Mao lần trước?
Nhận được sự chất vấn từ Châu Tinh Sa.
Hắn bây giờ mới sực nhớ ra, cô ta là người phụ nữ được ba mẹ nuôi của Khâu Kính Hựu, chỉ định sẽ trở thành vợ của hắn trong tương lai.
Cho dù có không thích cô ta, thì Khâu Kính Hựu cũng không được phép, để cho Châu Tinh Sa cảm thấy ấm ức.
Bằng không, để cô ta giận dỗi rồi bỏ về Canada, thì hắn khó lòng mà ăn nói với ba mẹ nuôi của mình.
Nghĩ vậy, thái độ của Khâu Kính Hựu dần mềm mỏng hơn.
Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay của Châu Tinh Sa, dịu dàng đáp.
- Không phải. Tôi giận là bởi vì tôi thuê nhiều người làm như vậy, cốt là để ít nữa chúng ta kết hôn, em không phải động tay vào bất cứ chuyện gì cả.
- Nhưng mà em xem, chính em lại để bản thân bị thương như thế này. Có biết là tôi xót lắm không, hả?
Được Khâu Kính Hựu nắm tay, rồi lại được nghe hắn nói mấy lời đường mật.
Châu Tinh Sa rất nhanh đã vui vẻ trở lại.
Cô ta không nghĩ hắn lại quan tâm đến mình như vậy.
Châu Tinh Sa lại nũng nịu nói.
- Em chỉ là lo lắng đồ ăn ở Tập đoàn không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm. Với lại, em cũng chỉ là muốn tự tay chăm sóc anh thôi. Nhưng không ngờ nấu ăn lại khó như vậy.
Khâu Kính Hựu nghe vậy, lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Châu Tinh Sa, như muốn trấn an.
- Em yên tâm! Đầu bếp trong Tập đoàn đều được tôi mời về từ các nhà hàng năm sao. Tuyệt đối sẽ không có chuyện, không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.
- Tôi biết là em quan tâm đến tôi. Tôi cũng rất vui vì điều đó! Nhưng em muốn chăm sóc tôi, cũng không nhất thiết phải đích thân xuống bếp. Chứ em để bản thân bị thương vì tôi như thế này, tôi thấy áy náy lắm!
Thả tay cô ta ra, hắn mở ngăn kéo ở bàn làm việc, lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho Châu Tinh Sa.
- Được rồi! Đồ ăn cứ để ở đây, lát nữa tôi sẽ ăn. Bây giờ, tôi phải làm việc rồi! Em cầm chiếc thẻ này đi mua sắn, rồi về nhà đợi tôi. Chiều tối tôi sẽ tranh thủ về sớm với em.
Cô ta vươn tay tiếp nhận tấm thẻ từ tay Khâu Kính Hựu.
Khuôn mặt trở nên rạng rỡ hơn hẳn.
Châu Tinh Sa nghĩ rằng, hắn thật lòng muốn cô ta trở thành vợ của hắn, nên mới đưa thẻ ngân hàng cho cô ta.
- Vậy em về trước nha? Đồ ăn em mang đến, anh nhớ ăn đấy nhé!
Dứt lời, Châu Tinh Sa cầm theo chiếc thẻ, hí hửng rời khỏi phòng làm việc của Khâu Kính Hựu.
...
Tối muộn, Châu Tinh Sa lên lầu trên tìm Khâu Kính Hựu.
Nhưng khi cửa thang máy mở ra, cô ta lại nhìn thấy Đới Hạnh San, đi vào trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Đôi lông mày thanh mảnh của Châu Tinh Sa hơi xô lại.
Cô ta có chút khó hiểu.
Muộn như vậy rồi, Đới Hạnh San còn đến phòng của Khâu Kính Hựu để làm gì chứ?
Nhưng rồi ý nghĩ của Châu Tinh Sa chuyển về trạng thái đơn giản, khi cô ta nghĩ rằng Khâu Kính Hựu có lẽ là, muốn sai bảo Đới Hạnh San làm việc vặt gì đó.
Nhưng khi Châu Tinh Sa muốn bước vào trong phòng của Khâu Kính Hựu, thì ngay lập tức bị Hàm Minh chặn lại ở bên ngoài.
- Châu Tiểu thư, cô tính đi đâu vậy?
Cô ta có chút khó chịu, khi nhìn thấy hành động vô lễ của Vệ sĩ bên người Khâu Kính Hựu.
Châu Tinh Sa nhìn Hàm Minh bằng ánh mắt sắc lạnh, ngay cả lời nói cũng tỏ rõ sự khó chịu, trong lòng cô ta lúc này.
- Tôi muốn gặp anh Kính Hựu.
Hàm Minh nở một nụ cười tiêu chuẩn, cung kính nói với Châu Tinh Sa.
- Thiếu gia thấy trong người không khỏe, nên đã đi nghỉ từ sớm rồi! Nếu Tiểu thư không có việc gì quan trọng, xin hãy quay trở về phòng nghỉ ngơi đi ạ!
Lời này của Hàm Minh, khiến cô ta bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Nếu thật sự Khâu Kính Hựu đã đi nghỉ rồi.
Vậy tại sao Đới Hạnh San lại vào trong phòng ngủ của hắn?
Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
- Tôi không tin! Nếu anh Kính Hựu đã đi nghỉ, thì tại sao các người lại để Hạnh San, bước vào phòng ngủ của anh ấy?
- Tôi muốn vào trong xem thử. Nếu thật sự anh Kính Hựu đã đi nghỉ rồi, thì tôi sẽ lập tức trở về phòng của mình.
Châu Tinh Sa bắt đầu làm loạn, muốn đẩy cửa để xông vào trong, nhưng vẫn bị Hàm Minh chặn lại.
- Châu Tiểu thư, tôi nói là Thiếu gia cảm thấy trong người không khỏe, nên đã đi nghỉ từ sớm rồi. Còn Hạnh San chỉ là vào trong lấy đồ của Thiếu gia, đem đi giặt mà thôi.
- Tôi là Vệ sĩ của Thiếu gia. Làm bất cứ chuyện gì cũng theo lệnh của Thiếu gia. Bây giờ, Châu Tiểu thư lại ở đây nói không tin tưởng tôi. Lẽ nào ý của Tiểu thư là đang nghi ngờ Thiếu gia hay sao?
Được sự nhắc nhở của Hàm Minh, cô ta mới giật mình nhận ra là bản thân đã lỡ lời.
Châu Tinh Sa bắt đầu cuống cuồng muốn giải thích.
- Không phải! Tôi không hề có ý muốn nghi ngờ anh Kính Hựu. Chỉ là... à, phải rồi! Không phải vừa rồi anh nói anh Kính Hựu, thấy trong người không khỏe hay sao?
- Tôi chỉ là lo lắng cho anh ấy, nên mới nôn nóng muốn vào trong, xem tình hình sức khỏe của anh Kính Hựu mà thôi.
- Nếu như không thể biết rõ tình trạng sức khỏe của anh ấy. Tôi sợ đêm nay bản thân mình, sẽ không thể yên tâm mà ngủ ngon.
- Chẳng lẽ Hạnh San là Hầu gái, mà có thể vào trong phòng ngủ của anh Kính Hựu, lúc anh ấy đang ngủ. Còn tôi đường đường là vợ sắp cưới của anh ấy, lại không thể vào trong hay sao?
Hàm Minh đường đường là cánh tay đắc lực nhất của Khâu Kính Hựu.
Để đối phó với Châu Tinh Sa, đối với cậu ta chẳng phải chuyện gì quá khó khăn.
Thiếu gia của cậu ta, đã không muốn cho Châu Tinh Sa vào trong phòng.
Thì cho dù có chết, Hàm Minh cũng phải ngăn cản cô ta cho bằng được.
- Châu Tiểu thư, tôi xin phép nhắc lại một lần nữa, là Hạnh San chỉ vào bên trong lấy quần áo của Thiếu gia để đem đi giặt. Sau đó, sẽ trở ra ngoài ngay.
- Đừng nói với tôi là cô đang ghen tị với một cô Hầu gái đấy nhé?
- Một người vào có thể không sao. Nhưng nhiều người vào có thể ảnh hưởng, đến việc nghỉ ngơi của Thiếu gia.
- Bây giờ, tôi có thể cho Tiểu thư vào trong. Nhưng nếu như chẳng may, Tiểu thư làm kinh động đến việc nghỉ ngơi của Thiếu gia. Thì xin hỏi Châu Tiểu thư rằng cô có thể một mình gánh lấy trách nhiệm, khi Thiếu gia nổi giận hay không?
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang, lo sợ của Châu Tinh Sa.
Hàm Minh tương đối hài lòng.
Ít nhất thì cô ta vẫn còn biết sợ Thiếu gia của cậu ta.
Rồi Hàm Minh lại bồi thêm một câu.
- Tôi thật lòng khuyên Châu Tiểu thư một câu. Nếu như cô thật sự muốn trở thành vợ của Thiếu gia nhà tôi, thì cô nên tiết chế lại bản tính Tiểu thư của mình đi.
- Thiếu gia nhà tôi sẽ không bao giờ thích, một cô vợ không hiểu chuyện đâu.