Ngày hôm sau, Khâu Kính Hựu vẫn đến Tập đoàn như bình thường, bỏ mặc Châu Tinh Sa ở lại trong biệt thự của hắn.
Để tránh Châu Tinh Sa nghi ngờ về thân phận của Đới Hạnh San.
Hắn và cô đều thống nhất, để Đới Hạnh San mặc đồng phục của Hầu gái.
Châu Tinh Sa ngồi ở trong phòng khách, vừa nhìn thấy Đới Hạnh San từ trên lầu đi xuống, cô ta đã vội gọi cô lại.
- Này cô...
Thấy Đới Hạnh San quay đầu nhìn mình, Châu Tinh Sa lại nói.
- Cô tên Hạnh San phải không? Lại đây tôi bảo.
Dù sao cô ta cũng là khách của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San không tiện từ chối yêu cầu này của Châu Tinh Sa, nên ngoan ngoãn bước đi về phía cô ta đang ngồi.
- Châu Tiểu thư, cô cần gì sao?
- Cô là Hầu gái trong nhà, chắc là cũng biết những thói quen cùng sở thích của anh Hựu, phải không?
- Cô có thể nói cho tôi biết những thói quen, và sở thích của anh Hựu được không?
Chẳng là Châu Tinh Sa cũng sắp trở thành vợ của Khâu Kính Hựu rồi.
Để cuộc sống hôn nhân được viên mãn, cô ta nghĩ mình nên tìm hiểu về hắn nhiều hơn.
- Thói quen, sở thích của Thiếu gia sao?
Nghe câu hỏi của Châu Tinh Sa, Đới Hạnh San khẽ lẩm bẩm một câu nhỏ nhí trong miệng.
Cô thoáng chốc ngây người.
Những kỷ niệm thời thơ ấu bỗng chốc lại ùa về.
Những hình ảnh hiện lên trong đầu nhỏ của Đới Hạnh San, rõ mồn một giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
...
- Anh Hựu, cho anh bánh này. Đây là bánh dì An dạy em làm đấy.
Một bé trai đang chăm chỉ nhổ cỏ ở vườn hoa trong biệt thự.
Thì bất chợt có một bàn tay nhỏ bé, trắng nõn nà đưa đến trước mặt nó một đĩa bánh củ mài.
Trong lúc cái bụng đang trống rỗng, lại nhìn thấy những khối bánh màu trắng thơm ngon, cùng với hình dạng đẹp mắt.
Khiến cho Nhâm Kính Hựu phải nuốt nước miếng.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của một bé gái bên tai.
Hắn vẫn phải cố gắng lảng tránh sức hấp dẫn của đĩa bánh kia, mà ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tà.
Khâu Kính Hựu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Đới Hạnh San.
Trên người cô mặc một bộ sườn xám cách tân hai mảnh, làn váy xoè bay bay trong gió.
Mái tóc đen dài tết hai bên, khuôn mặt tròn trịa xinh xắn, nước ra trắng sáng.
Đặc biệt đôi môi hồng hào luôn dành cho hắn một nụ cười.
Vừa nhìn thấy Đới Hạnh San, Nhâm Kính Hựu cũng lập tức nhoèn miệng cười.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi hắn liền méo mó.
- Tiểu thư đem bánh cho tôi thế này, không sợ bà chủ biết được sẽ trách mắng hay sao?
Đới Hạnh San là hạt ngọc châu của Chuyên Tú Uyển.
Bà ta trước nay rất coi trọng thân phận và địa vị xã hội.
Đương nhiên không thích việc con gái của mình, quá thân thiết với người làm trong nhà.
Bởi vì bị rung động trước vẻ đẹp và sự đoan trang, thuỳ mị của Đới Hạnh San.
Nên Nhâm Kính Hựu dù mới chỉ có mười bốn tuổi, nhỏ như vậy mà đã biết là phải cố gắng học hành.
Mong sao sau này lớn lên thoát ra khỏi kiếp làm thuê, thì mới có cơ hội cưới được Đới Hạnh San làm vợ.
Mà hai từ “dì An” thoát ra từ miệng của Đới Hạnh San, cũng là nhắc đến một cô giúp việc trong nhà họ Đới.
- Cái này là em lén giấu đi cho anh, mẹ em sẽ không biết được đâu. Mà em đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi? Đừng gọi em là Tiểu thư nữa, nghe xa lạ lắm!
- Thay vì gọi như thế, anh cứ gọi em là Hạnh San đi.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, lanh lảnh đáp.
Nhâm Kính Hựu nghe Đới Hạnh San nói thế thì lại cười, nhưng cũng không quên giải thích cho cô hiểu.
- Ông bà chủ sẽ không vui, nếu như nghe thấy tôi gọi thẳng tên của cô. Nhưng nếu như cô thích, sau này những lúc chỉ có hai chúng ta, tôi sẽ gọi cô là Hạnh San, được không?
Đới Hạnh San vui vẻ gật đầu đồng ý, rồi cũng không quên nhắc nhở hắn.
- Vậy anh ăn bánh đi.
Cô lại một lần nữa đưa đĩa bánh về phía Nhâm Kính Hựu.
Hắn nhìn xuống đôi bàn tay dính đầy đất của mình, rồi lại nhìn đĩa bánh củ mài, khuôn mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
- Nhưng mà... hai tay của tôi đều đang bẩn mất rồi.
Đới Hạnh San nghe vậy, liền đưa ra chủ ý.
- Vậy để em đút cho anh ăn.
Không đợi xem Nhâm Kính Hựu có đồng ý hay không.
Cô đã hí hửng vươn tay cầm một chiếc bánh vừa trắng lại vừa mềm, đưa lên miệng của hắn.
- Nào, anh há to miệng ra đi.
Nhìn hành động của Đới Hạnh San, ban đầu Nhâm Kính Hựu có chút ngại.
Nhưng về sau vẫn há miệng để cô đút khối bánh vào, rồi mới cẩn thận cắn một miếng nhỏ.
- Anh thấy thế nào? Có ngon không?
Cô hồi hộp muốn biết ý kiến của Nhâm Kính Hựu, đối với thành quả mà Đới Hạnh San vừa làm ra.
Hắn chậm rãi nhấm nuốt miếng bánh trong miệng, đến khi nuốt hết toàn bộ thức ăn xuống dạ dày, Nhâm Kính Hựu mới nhìn Đới Hạnh San cười đáp.
- Rất ngon! Tiểu... à không, Hạnh San làm món gì cũng đều ngon hết.
Được khen, cô thích thú nở một nụ cười thật tươi, làm lộ chiếc má núm đồng tiền, trông thật duyên dáng.
- Hựu, anh thích thứ gì nhất?
Nhâm Kính Hựu rất nhanh đã có câu trả lời.
- Tôi thích Hạnh San nhất!
Đới Hạnh San nghe xong liền đỏ mặt.
Mặc dù đây không phải là câu trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của cô, nhưng nó lại là lời mà Đới Hạnh San muốn nghe.
Cũng không biết tại sao sau khi nghe Nhâm Kính Hựu nói, cô lại có cảm giác rạo rực trong lòng.
- Không mà... ý em là sở thích của anh ấy.
Nhìn bộ dạng ấp úng của Đới Hạnh San, hắn biết là cô ngại, nhưng vẫn tiếp tục muốn trêu chọc cô.
- Tôi thích được cưới Hạnh San làm vợ.
Đã ngại đến đỏ cả mặt rồi, mà vẫn còn bị Nhâm Kính Hựu chọc ghẹo.
Đới Hạnh San vờ tỏ ra giận dỗi, bưng đĩa bánh đứng dậy, xoay người toan bỏ đi.
- Hứ, anh toàn trêu em thôi. Em không thèm nói chuyện với anh nữa đâu.
Nhâm Kính Hựu thấy cô giận, nghĩ rằng lời nói của mình không đúng.
Nên vội vàng đứng dậy, chạy đến chặn trước mặt Đới Hạnh San.
- Tôi... tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Lần sau tôi không dám thế nữa. Cô đừng giận mà.
Cô nhìn bộ dạng cuống cuồng của hắn, liền không nhịn được mà phì cười.
- Coi bộ dạng của anh kìa. Em cũng chỉ trêu anh thôi.
Sau khi phát hiện hoá ra Đới Hạnh San cũng chỉ muốn trêu mình.
Nhâm Kính Hựu ngượng ngùng tới mức không biết nói gì nữa, mà chỉ có thể đưa tay lên gãi đầu.
...
- Này, cô đang nghĩ gì mà thần người ra vậy?
Giọng nói của Châu Tinh Sa lần nữa lại vang lên.
Không chỉ cắt ngang hồi tưởng trong đầu của Đới Hạnh San, mà còn khiến cô giật mình.
- À, nếu như là chuyện này thì thật xin lỗi! Tôi không thể giúp gì được cho Tiểu thư rồi!
- Tôi chỉ mới đến đây làm được hơn hai tháng, nên cũng chưa thông thuộc được hết những thói quen, cũng như là sở thích của Thiếu gia.
- Tôi cảm thấy chuyện này, Châu Tiểu thư nên hỏi anh Hàm Minh, hoặc hỏi trực tiếp Thiếu gia thì sẽ tốt hơn.
Khâu Kính Hựu bây giờ đã là Thiếu gia giàu có.
Không chỉ tính cách thay đổi, mà ngay cả sở thích cũng thay đổi hoàn toàn.
Đối với những chuyện liên quan đến hắn.
Đới Hạnh San cảm thấy bản thân tuỳ tiện nói với người khác, không khéo lại tự rước họa vào thân.
Bây giờ, đối diện với Châu Tinh Sa, Đới Hạnh San lại tự cảm thấy bản thân mình giống như một kẻ tội đồ.
Chỉ mới vài ngày trước thôi, cô còn có suy nghĩ cố chấp muốn ở bên cạnh người đàn ông, sắp trở thành chồng của Châu Tinh Sa.
Đới Hạnh San là người được Khâu Phu nhân chỉ điểm, sau này sẽ trở thành vợ của Khâu Kính Hựu.
Còn Đới Hạnh San không danh, không phận.
Chính là kẻ thứ ba chen vào giữa hai người bọn họ.
Châu Tinh Sa cũng là con người, chắc chắn cũng sẽ biết đau lòng.
Có lẽ Châu Tinh Sa sẽ rất hận Đới Hạnh San.
Nếu như biết cô đã ngủ với chồng sắp cưới của cô ta.
Không phải chỉ một, mà là rất nhiều lần.
Mặc dù biết rõ ngoài Đới Hạnh San và Châu Tinh Sa.
Khâu Kính Hựu còn có hàng tá những người phụ nữ khác ở bên ngoài, lúc nào cũng sẵn sàng mua vui cho hắn.
Và... Khâu Kính Hựu cũng chẳng xem trọng hôn sự với Châu Tinh Sa.
Nhưng Đới Hạnh San lại chẳng thể nói cho cô ta biết, những sự thật đau lòng này.