Miệng đáp lời hắn, nhưng hai tay vẫn không quên bổn phận, mà đều đều xoa bóp hai chân cho Khâu Kính Hựu.
Lấy những điều hắn từng nói để phản bác lại hắn?
Câu trả lời này vừa vặn không để lộ, rằng Đới Hạnh San có phải là đang ghen hay không.
Hay lắm!
Cô thông minh và giỏi che giấu cảm xúc hơn Khâu Kính Hựu từng nghĩ rất nhiều!
Chỉ là... không có được một câu trả lời như ý muốn, hắn đâm ra khó chịu trong lòng.
Rốt cuộc thì từ đầu đến cuối, Đới Hạnh San có chút tình cảm nào đối với hắn hay không?
Nghĩ đến đây, Khâu Kính Hựu lại tự cười nhạo chính bản thân mình.
Hắn đối xử tệ bạc với Đới Hạnh San như vậy!
Khiến cho bây giờ chính bản thân cô, lại tự thừa nhận bản thân chỉ là một con chó bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Thì làm sao mà Đới Hạnh San có thể yêu người đàn ông, đã và đang từng ngày làm khổ mình, giống như hắn chứ?
Nhưng... tại sao khi nghĩ đến chuyện cô không có một chút tình cảm nào với hắn, trong lòng Khâu Kính Hựu lại cảm thấy cực kỳ bực bội như thế này?
Lẽ nào... hắn đã thật sự thích Đới Hạnh San, giống như lời hắn nói vào 10 năm trước hay sao?
- Biết thân, biết phận như thế là tốt! Người ta là thiên kim của một gia tộc danh giá, lại còn có thành tích học tập nổi trội. Cô không có cửa để so sánh đâu.
Khâu Kính Hựu thả cắm nhỏ của cô ra, rít lấy một hơi thuốc, ngả người dựa vào thành ghế, nhả khói lên trần nhà, rồi chậm rãi nhắm mắt này.
Hắn cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng.
Tự nhắc nhở bản thân, rằng Đới Hạnh San là con gái của người, đã hại chết mẹ ruột của hắn.
Khâu Kính Hựu tuyệt đối không được phép mềm lòng.
Mà sau khi hắn buông tha cho chiếc cằm nhọn của mình, thâm tâm Đới Hạnh San lại bắt đầu giễu cợt.
Nếu không phải do Khâu Kính Hựu dồn Đới gia của cô vào đường cùng, thì chẳng phải bây giờ Đới Hạnh San vẫn là Tiểu thư trâm anh thế phiệt, nắm trong tay tấm bằng Cử nhân, của trường Đại học danh giá ở Mỹ hay sao?
- Đợi... vị Tiểu thư kia đến đây. Quan hệ giữa chúng ta sẽ kết thúc, phải không?
Đợi đến khi Khâu Kính Hựu và cô gái tên Tinh Sa kia kết hôn, Đới Hạnh San cùng với hắn chắc có lẽ sẽ không thể tiếp tục mối quan hệ xác thịt này nữa.
Mới chỉ vài ngày trước, cô còn than thở không biết đến bao giờ, thì hắn mới thôi biến cô thành công cụ tình dục.
Thế mà ngay lúc này, Đới Hạnh San lại cảm thấy không muốn rời xa vòng tay của Khâu Kính Hựu chút nào.
Nghe thấy câu hỏi này của cô, hắn lập tức ngồi thẳng người dậy, đồng thời đem cặp mắt đen sâu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đới Hạnh San.
Về sau, Khâu Kính Hựu lại nhếch môi cười khẩy.
- Kết thúc? Cô đang nằm mơ à? Nếu tôi bảo rằng tôi muốn cả cô và cô ta... cùng nhau hầu hạ tôi thì sao?
Nghe hắn nói, cô vô cùng ngạc nhiên, một lần nữa lại nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên.
Bắt gặp ánh mắt không giấu nổi sự khó hiểu của Đới Hạnh San, Khâu Kính Hựu lại thản nhiên buông những lời không có liêm sỉ.
- Cô có cảm thấy nếu chúng ta vụng trộm sau lưng vợ tương lai của tôi, hay kể cả là khi tôi và cô ta đã chính thức kết hôn, sẽ thú vị hơn bây giờ rất nhiều hay không?
Hắn lại hơi vươn người về phía trước, đem bàn tay lành lạnh chạm nhẹ vào mái tóc của cô, khẳng định bằng một câu.
- Nếu như cô đang mong có thể thoát khỏi tôi, thì thật tiếc vì đã làm cho cô phải thất vọng rồi! Cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ buông tha cho cô đâu.
Đới Hạnh San cúi đầu xuống, trong lòng dâng lên những suy nghĩ phức tạp.
Khâu Kính Hựu muốn cô sau này làm người thứ ba, tiếp tục làm nô lệ trong bóng tối của hắn?
Rồi tự nhiên Đới Hạnh San lại ngẩng đầu, mạnh dạn hỏi thêm một câu.
- Vậy... Thiếu gia có yêu vị Tiểu thư đó không?
Đây là điều cuối cùng mà cô muốn biết ngay lúc này.
Nhận được ánh mắt khó hiểu của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San lại có chút giật mình.
Cô sợ câu hỏi kia của bản thân, vô tình đã để lộ tình cảm dành cho hắn, mà Đới Hạnh San đã cất giữ bấy lâu nay.
Cho nên, vội vàng lấp liếm bằng một câu nói khác.
- Em... chỉ là... chỉ là hơi tò mò thôi. Nếu như Thiếu gia yêu vị Tiểu thư kia, và... cô ấy cũng đành tình cảm cho Thiếu gia. Em sợ... nếu như biết được quan hệ giữa hai chúng ta, cô ấy sẽ đau lòng.
Khâu Kính Hựu lại thu tay về, cũng học theo Đới Hạnh San.
Không phủ định cũng chẳng thừa nhận.
Chỉ buông một câu, khiến cô cứ phải canh cánh trong lòng, về chuyện liên quan đến Khâu Kính Hựu và vị hôn thê của hắn tên Tinh Sa kia.
- Việc tôi làm thì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Sau này, những chuyện không liên quan đến cô thì không phải hỏi. Làm tốt bổn phận của mình là được.
...
Ngày hôm sau.
Khi Khâu Kính Hựu đã đến Tập đoàn rồi, Đới Hạnh San theo thường lệ, đến lau dọn phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ của Khâu Kính Hựu thật sự rất rộng, thế mà chỉ có một mình Đới Hạnh San dọn dẹp, thật sự rất vất vả.
“Cạch!”
Một tiếng động nhỏ vang lên, cũng đủ thu hút sự chú ý của cô.
Đới Hạnh San quay đầu lại nhìn, phát hiện Đường Khắc Phong đã bước vào trong phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.
Nếu để Khâu Kính Hựu biết được, chuyện Đường Khắc Phong ở riêng trong phòng với cô thế này, mà cửa phòng lại còn đóng chặt.
Thì không chỉ có Đới Hạnh San, mà chính cậu ta cũng gặp rắc rối lớn.
- Không phải anh nói trong người không khỏe, nên mới xin Thiếu gia cho ở nhà một ngày hay sao? Sao anh không ở trong phòng nghỉ ngơi, mà lại lên đây làm gì?
Đường Khắc Phong chẳng mất bao lâu đã đi tới trước mặt cô.
Cũng không giấu diếm, mà thành thật nói.
- Chuyện đó... là anh lừa Thiếu gia! Do anh muốn có thời gian để nói chuyện riêng với em, nên mới cố tình viện cớ ở nhà ngày hôm nay.
Nhận thức được sự khó hiểu, đang hiện hữu trên nét mặt của Đới Hạnh San lúc này.
Đường Khắc Phong chủ động giải thích.
- Hạnh San, nghe lời anh. Em rời khỏi đây đi! Hãy bỏ hết tất cả, đi càng xa càng tốt. Chứ em cứ ở đây chịu đựng sự đày đọa của Thiếu gia thế này, anh sợ đến một ngày, em sẽ không sống nổi nữa mất.
Việc khuyên nhủ cô nên bỏ trốn, đã lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của cậu ta vô số lần, trong suốt hơn hai tháng qua.
Nhưng phải tới tận ngày hôm nay, Đường Khắc Phong mới dám đứng trước mặt Đới Hạnh San, lấy hết can đảm để nói ra.
Cô đứng nhìn Đường Khắc Phong trong sự im lặng rất lâu, về sau liền quay mặt đi hướng khác.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc, mà nở một nụ cười nhạt.
- Anh biết là em không thể mà.
Tuy là kẻ ăn, người ở trong nhà của Khâu Kính Hựu. Nhưng Đới Hạnh San biết vẫn có những người thật lòng đối xử tốt với cô.
Một trong số đó có Đường Khắc Phong.
Đới Hạnh San biết cậu ta lo nghĩ cho cô.
Nhưng thật sự... cô không thể rời khỏi Khâu Kính Hựu được.
Phần nhiều là vì người nhà cô đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Dựa vào tính khí của Khâu Kính Hựu, bất cứ lúc nào hắn cũng dám lấy mạng ba mẹ và em trai của Đới Hạnh San.
Còn phần nhỏ chỉ đơn giản là cô không lỡ rời xa Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San nuôi dưỡng tình cảm dành cho Khâu Kính Hựu từ nhỏ đến lớn, đâu phải nói buông là có thể buông.
Kể từ lúc hay tin Khâu Kính Hựu đã có vị hôn thê, cô đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ giữa bản thân mình và hắn.
Tất cả là do Đới gia nợ Khâu Kính Hựu.
Cho nên, bây giờ cho dù hắn có muốn Đới Hạnh San trở thành người thứ ba, chen vào giữa Khâu Kính Hựu và vợ sắp cưới của hắn.
Cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.
Em trai phải sống đời sống thực vật, ba mẹ thì vào tù không hẹn ngày trở ra.
Cuộc đời của Đới Hạnh San sớm đã bị hủy trong tay Khâu Kính Hựu.
Vậy có thể cho cô ngu ngốc cả một kiếp này, để được mãi mãi ở bên cạnh hắn được không?
- Không! Em có thể. Chỉ cần em nói muốn đi, anh sẽ giúp em.
Đường Khắc Phong kích động, vươn tay nắm lấy tay của Đới Hạnh San.
Mà quên mất rằng Khâu Kính Hựu không thích bất kỳ một người đàn ông nào khác, nắm tay cô.
- Nghe anh lần này thôi. Đới Hoà Văn đã sớm chết não rồi! Cậu ta sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa đâu.
- Còn ba mẹ của em... bây giờ họ sống trong tù, ngày đêm bị Thiếu gia cho người đánh đập, hành hạ. Rõ ràng là sống không bằng chết.
- Đời người không có bao nhiêu. Em không thể vì một người đã không còn cách để cứu sống, và hai người cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, mà để cho Thiếu gia mặc sức dày vò, hành hạ như vậy được.
- Coi như anh cầu xin em được không? Ngay bây giờ, hãy chạy đến một nơi thật xa, đừng để Thiếu gia tìm thấy em nữa! Và cũng đừng suốt ngày chỉ biết sống vì người khác nữa!
Đường Khắc Phong cứ thế nói một tràng.
Mà không hề hay biết, cậu ta đã vô tình chạm vào điểm yếu chí mạng của Đới Hạnh San.
Nghe Đường Khắc Phong nhắc đến Đới Hoà văn, nhưng lại hàm chứa sự tiêu cực.
Cô thậm chí còn kích động hơn cậu ta.
Đới Hạnh San dứt khoát rụt tay lại.
Coi Đường Khắc Phong giống như kẻ tội đồ, mà tức giận hét vào mặt cậu ta.
- Anh im đi! Hoà văn nhất định sẽ tỉnh lại. Em không cho phép anh trù ẻo thằng bé.
Đến lúc này, Đới Hạnh San thật sự đã không thể giấu nổi những cảm xúc trong lòng.
Một giọt nước mắt không tự chủ được, tràn ra khỏi viền mắt, trượt dài xuống làn da trắng hồng của cô.
Từ lúc quen biết với Đường Khắc Phong đến nay, đây là lần đầu tiên Đới Hạnh San nổi nóng với cậu ta.
- Còn hai người đang bị Thiếu gia hành hạ ở trong tù kia, không phải ai xa lạ, mà là ba và mẹ của em. Là người đã sinh ra em, và nuôi dưỡng em tới tận bây giờ.
- Nếu đổi lại là anh. Liệu anh có thể bỏ mặc sự sống chết của chính ba ruột, để tìm đường thoát thân một mình hay không?
Đới Hạnh San là người rất coi trọng gia đình.
Cho dù là cả đời này, Đới Hoà Văn không thể tỉnh lại được nữa.
Hay là ba mẹ của cô bây giờ đã tuổi cao, sức yếu, chẳng sống được bao lâu nữa.
Thì lương tâm của Đới Hạnh San cũng không cho phép cô bỏ mặc họ.