Thông qua Chu Thời Cảnh, Thạc Vu cũng đã sớm biết chuyện Khâu Kính Hựu vượt ngục.
Chu Thời Cảnh đoán không sai!
Chính đám bạn của Khâu Kính Hựu là người đã giúp đỡ hắn, trong việc trốn khỏi trại giam.
Thạc Vu cũng giống Chu Thời Cảnh, đều lo lắng sau khi Khâu Kính Hựu vượt ngục, sẽ gây bất lợi cho mẹ con Đới Hạnh San.
Hiện tại, nhìn thấy hắn xuất hiện trước mặt.
Thạc Vu bất chợt nhớ đến những tổn thương, mà Khâu Kính Hựu đã gây ra cho Đới Hạnh San, và cả chuyện lúc trước hắn ngang nhiên hành hung anh ta.
Hai chuyện dồn lại cùng một lúc, khiến sự phẫn nộ của Thạc Vu càng được đẩy lên cao.
Thạc Vu nhất thời quên mất chuyện, là người của Khâu Kính Hựu đã bắt anh ta đến đây.
Cứ thế xồng xộc lao đến, tóm lấy cổ áo của Khâu Kính Hựu, tức giận mà lớn tiếng nói.
- Thằng chó, mày làm tổn thương Hạnh San nhiều như vậy. Tại sao còn không đi chết đi? Tại sao mày vẫn còn mặt mũi sống trên đời này, hả?
Thạc Vu giơ một bàn tay đã sớm cuộn lại thành nắm đấm, dường như đang có ý định, đấm thẳng vào mặt người đàn ông trước mắt.
Nhưng Khâu Kính Hựu thế mà lại không có ý định tránh né, mà còn cố tình ngẩng mặt lên, thủ thế sẵn sàng tiếp nhận cơn giận của Thạc Vu.
Chỉ có đám bạn của Khâu Kính Hựu, lúc này vẫn còn ở trong phòng.
Không nhịn nổi khi thấy cảnh anh em của mình bị người khác hành hung, vội vàng tiến lên kéo Thạc Vu lại.
Một vị Bác sĩ vốn có tính cách ôn hoà giống như Thạc Vu, ngay lúc này lại chẳng thể kiểm soát được bản thân.
Nắm đấm còn chưa kịp giáng xuống gương mặt của Khâu Kính Hựu, cả người Thạc Vu đã lập tức bị kéo ra.
Anh ta càng mất bình tĩnh, liên tục giãy giụa rồi gào lên.
- Thả tao ra! Hôm nay, tao phải đập chết thằng khốn này! Pháp luật không trị được nó thì để tao.
Đối diện với sự phẫn nộ, thiếu điều muốn ăn tươi, nuốt sống hắn của Thạc Vu.
Khâu Kính Hựu ngược lại vô cùng bình tĩnh, điềm đạm nói với đám bạn của mình.
- Thả cậu ấy ra.
Tuy rằng sợ nếu buông tay, tên họ Thạc này sẽ lại giống như phát điên, mà tiếp tục lao tới tấn công Khâu Kính Hựu.
Nhưng thấy thái độ của thằng bạn, giống như không hề sợ Thạc Vu một chút nào.
Trương Lục cùng Viên Trọng cuối cùng cũng nghe lời, mà thả Thạc Vu ra.
Trước khi để Thạc Vu có cơ hội nhào đến hành hung hắn lần nữa, Khâu Kính Hựu lại nói với anh ta.
- Nếu như cậu vẫn còn muốn đánh tôi thì cứ việc đến đây. Nhưng tôi không hy vọng cậu sẽ đánh chết tôi. Đúng là tôi muốn chết trong tay của cậu, nhưng không phải chết một cách vô nghĩa như thế này.
- Chẳng lẽ cậu không có một chút thắc mắc, về lý do tại sao tôi lại cho người đưa cậu đến đây sao? Cậu nghĩ tôi tìm cậu đến đây, chỉ là để tạo điều kiện cho cậu đánh chết tôi sao?
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Thạc Vu vẫn nhìn ra được rằng trên gương mặt của Khâu Kính Hựu, xuất hiện rất nhiều vết thương, mà ngay cả băng gạt cũng không che hết được.
Xem ra, thời gian qua ở trong tù, cuộc sống của hắn cũng không mấy yên bình.
Nhưng điều đó cũng không khiến cho Thạc Vu, nảy sinh sự đồng cảm, đối với một tên cặn bã giống như Khâu Kính Hựu.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Đới Hạnh San vì bị Khâu Kính Hựu ép, phải mang thai và sinh con cho hắn, nên mới mắc căn bệnh cơ tim chu sinh.
Là máu nóng trong người của Thạc Vu lại dâng cao.
Quả thực sau khi thoát được ra khỏi sự khống chế, của đám bạn của Khâu Kính Hựu.
Thạc Vu vốn định tiếp tục lao đến, một lần nữa túm lấy cổ áo của Khâu Kính Hựu.
Nhưng chưa kịp hành động, thì đã bị câu hỏi của đối phương làm cho khựng lại.
Phải rồi!
Tại sao khi không Khâu Kính Hựu lại cho người đưa Thạc Vu đến đây?
Tại sao lại nói muốn chết trong tay anh ta?
Mục đích thật sự của việc Khâu Kính Hựu trốn khỏi trại giam là gì?
Thạc Vu phút chốc cau mày nghi hoặc, trực tiếp chất vấn Khâu Kính Hựu.
- Mày có ý gì?
- Tôi muốn hiến tim cho Hạnh San, và muốn nhờ cậu giúp.
Lần này hắn vượt ngục, trước là muốn xem cuộc sống của mẹ con Đới Hạnh San, trong mấy tháng qua như thế nào.
Sau chính là một lần nữa, muốn dùng tính mạng của mình, để đổi lấy sự sống cho Đới Hạnh San.
Để cô có thể thay thế Khâu Kính Hựu, vừa làm ba lại vừa làm mẹ, nuôi dạy hai đứa nhỏ nên người.
Nhưng hiện tại hắn đang là tội phạm bị truy nã, không thể ngang nhiên đến bệnh viện, đăng ký hiến tạng.
Mà trái tim sau khi được lấy ra khỏi cơ thể, nếu không được bảo quản thì chỉ có thể duy trì nhịp đập, trong vòng bốn giờ đồng hồ.
Mà chỉ có ở bệnh viện, mới có đầy đủ những trang thiết bị y tế hiện đại, để kiểm tra xem trái tim của Khâu Kính Hựu, có phù hợp để ghép cho Đới Hạnh San hay không.
Cũng như đảm bảo trái tim, sau khi được lấy ra khỏi cơ thể Khâu Kính Hựu, vẫn duy trì được sự sống.
Do đó, nếu muốn hiến tim cho Đới Hạnh San, và tránh được tai mắt của Chu Thời Cảnh.
Thì Khâu Kính Hựu buộc phải cần tới sự giúp đỡ của Thạc Vu.
- Tôi biết trước kia bản thân đã làm rất nhiều chuyện, khiến cho Hạnh San phải chịu nhiều ấm ức, tổn thương. Cho nên, tôi muốn dùng cả tính mạng của mình, để chuộc tội với cô ấy. Cậu sẽ giúp tôi chứ?
Đúng là lúc trước ở trong bệnh viện, Khâu Kính Hựu và Thạc Vu từng vì Đới Hạnh San mà xảy ra xung đột.
Nhưng đó chỉ là vì hai người bọn họ, đều có tình cảm với Đới Hạnh San.
Với lại, chuyện đó cũng trôi qua hơn một năm nay rồi.
Đường Khắc Phong cũng là một người tốt!
Nếu như không tìm được người phù hợp, để hiến tim cho Đới Hạnh San, thì đến cuối cùng thật sự phải hy sinh cậu ta.
Khâu Kính Hựu đang ở trong tù, chuẩn bị đón nhận bản án tử hình.
Thế mà chỉ vì nghe tin Đới Hạnh San bị bệnh, cần người hiến tim.
Hắn lại không màng đến sự an toàn của bản thân, cũng như đôi chân bị liệt của mình.
Mà trốn ra ngoài, để dùng chính sinh mệnh của mình, cứu lấy mạng sống của cô.
Điều đó chứng tỏ rằng Khâu Kính Hựu thật sự yêu Đới Hạnh San rất nhiều!
Thạc Vu không giống Chu Thời Cảnh.
Dù sao Khâu Kính Hựu cũng đang mang danh tử tù, sự sống ngắn ngủi.
Thạc Vu đương nhiên sẽ lựa chọn hy sinh Khâu Kính Hựu.
Để người tốt giống như Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, tiếp tục có cơ hội được sống.
Nghe đến yêu cầu này của Khâu Kính Hựu, Thạc Vu tức thì đổi cách xưng hô.
- Cậu nói có thật không?
Thạc Vu chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa, xem thử Khâu Kính Hựu có thật sự muốn dùng mạng của mình, để đổi lấy sự sống cho Đới Hạnh San hay không?
Thấy thái độ của anh ta đang dần bình tĩnh trở lại, còn hỏi hắn câu kia.
Khâu Kính Hựu đoán Thạc Vu nhất định sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, mà bắt tay với hắn trong việc cứu lấy mạng sống của Đới Hạnh San.
- Thật! Nếu không đã chẳng nhờ đám bạn của tôi đưa cậu đến đây.
Nhận được câu trả lời này của Khâu Kính Hựu.
Trong lòng Thạc Vu dường như có thêm động lực, trong việc điều trị căn bệnh của Đới Hạnh San.
Nhưng ngoài mặt chẳng hề tỏ thái độ vui mừng.
Dù sao khi một trái tim khác được ghép vào cơ thể của Đới Hạnh San, cũng là lúc một người phải rời khỏi thế giới này.
Cho dù người này có là tình địch của Thạc Vu đi chăng nữa, thì anh ta cũng không cho phép bản thân, được coi thường mạng sống của Khâu Kính Hựu.
- Được, tôi đồng ý giúp cậu lần này.
Giúp Khâu Kính Hựu cũng chính là giúp Đới Hạnh San.
Thạc Vu đương nhiên sẽ không từ chối.
Mà khi nhận được sự đồng ý của anh ta.
Khâu Kính Hựu không hề quan tâm đến chuyện bản thân có thể sắp phải chết, còn vui vẻ nở một nụ cười.
- Cảm ơn cậu!
Nhưng khi nghĩ đến Chu Thời Cảnh, sắc mặt của Khâu Kính Hựu thoáng chốc lạnh đi.
Hắn lại nói với Thạc Vu.
- Tôi muốn trước khi hiến tim cho Hạnh San, cậu sẽ giúp tôi giữ bí mật về chuyện này, không được tiết lộ cho người khác biết, kể cả là Chu Thời Cảnh.
Nếu như để Chu Thời Cảnh biết được nơi ẩn náu của Khâu Kính Hựu.
Chắc chắn anh ta sẽ không chỉ cho người, bắt hắn quay trở lại nhà giam, mà còn ngăn cản việc Khâu Kính Hựu hiến tim cho Đới Hạnh San.
Thạc Vu hoàn toàn không biết, nhưng vết thương trên người Khâu Kính Hựu, là Chu Thời Cảnh sai người làm ra.
Anh ta chỉ đơn giản nghĩ bây giờ, Khâu Kính Hựu đang là tội phạm bị truy nã, nên không muốn người khác biết hành tung của mình.
Vì vậy, Thạc Vu đã đồng ý với Khâu Kính Hựu.
…
Vài ngày sau, Khâu Kính Hựu được hoá trang để đến bệnh viện, tiến hành xét nghiệm nhóm máu, kháng nguyên, cũng như siêu âm kích thước trái tim.
Xem có đù điều kiện để hiến tim cho Đới Hạnh San hay không.
Khâu Kính Hựu thật sự đã rất vui mừng, khi các xét nghiệm cho thấy hắn hoàn toàn đủ điều kiện, để hiến tim cho Đới Hạnh San.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Khâu Kính Hựu có nguyện vọng được đến nhìn mặt Đới Hạnh San lần cuối, và đã nhận được sự đồng ý của Thạc Vu.
Vệ sĩ của Hứa Phúc đẩy xe lăn của Khâu Kính Hựu, đi qua phòng bệnh nơi mẹ con Đới Hạnh San đang ở.
Hắn nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều Vệ sĩ canh giữ.
Đoán chừng là người của Chu Thời Cảnh.
Thông qua cửa phòng không đóng, Khâu Kính Hựu nhìn vào bên trong.
Thấy Đới Hạnh San đang cùng Chu Thời Cảnh chăm sóc hai đứa nhỏ.
Trông bọn họ mới thật giống một gia đình hoàn chỉnh, khiến Khâu Kính Hựu nhìn mà khó tránh khỏi đố kỵ.
Đây cũng là lần đầu tiên, Khâu Kính Hựu được tận mắt nhìn thấy hai đứa con của mình, mà không cần thông qua phim ảnh.
Chỉ tiếc rằng cả đời này của hắn, không có lấy nổi một lần được tự tay bế hai đứa nhỏ.
Càng không có phúc phận, được nghe chúng nó gọi mình một tiếng “ba”.
Khâu Kính Hựu trông Đới Hạnh San, so với lần cuối cùng gặp ở trại tạm giam, lại gầy đi nhiều.
Đoán chừng căn bệnh cơ tim chu sinh đã hành hạ cơ thể của cô không ít.
Trong lòng Khâu Kính Hựu lại càng cảm thấy xót xa.
Vệ sĩ chỉ có thể đẩy Khâu Kính Hựu chậm rãi đi qua căn phòng đó, mà không dám nán lại lâu.
Vì sợ người của Chu Thời Cảnh sẽ nhận ra hắn.
Khi chiếc xe lăn đi qua phòng bệnh của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu thầm nói trong lòng một câu.
“Hạnh San, em nhất định phải sống thật hạnh phúc!”
…
Để tránh người khác nghi ngờ, cũng như để hợp pháp hoá quá trình ghép tim.
Thạc Vu đã phải nói dối rằng người đồng ý hiến tim cho Đới Hạnh San, bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Việc dùng axit huỷ hoại gương mặt của mình, chính là chủ ý của Khâu Kính Hựu.
Bởi vì thời gian đó, Đới Hạnh San sợ phải rời xa hai đứa nhỏ, một mực không chịu làm phẫu thuật ghép tim.
Đám người Thạc Vu lo lắng bệnh tình của cô càng kéo dài, sẽ càng nguy hiểm đến tính mạng của Đới Hạnh San.
Với lại, cũng lo sợ Cảnh sát sẽ tìm thấy Khâu Kính Hựu, nên phải cố tình nói hắn bị bỏng axit, đang rơi vào tình trạng nguy kịch.
Để buộc Đới Hạnh San phải đồng ý làm phẫu thuật ghép tim sớm.
Khâu Kính Hựu cố tình muốn huỷ đi gương mặt của mình, để đến khi vào trong bệnh viện, bất cứ ai cũng không nhận ra hắn.
Lúc Khâu Kính Hựu đưa ra chủ ý này, cả Thạc Vu cùng đám bạn của hắn đều vô cùng sửng sốt.
Không nghĩ đến hắn vì muốn cứu sống Đới Hạnh San, chẳng những từ bỏ mạng sống của mình, mà còn muốn huỷ đi gương mặt đẹp trai.
Hứng chịu nỗi đau đớn thấu đến tận xương tủy, khi axit ăn mòn lớp da thịt nơi nó đi qua.
Cả Thạc Vu và đám người Hứa Phúc ban đầu đều phản đối, không muốn Khâu Kính Hựu đối xử tệ với bản thân như vậy.
Ngay cả khi hắn sắp gần đất, xa trời.
Nhưng Khâu Kính Hựu lại một mực giữ nguyên quyết định của mình, không chịu nghe lời khuyên của ai.
Đàm Đại hỏi hắn có nhất định phải làm như vậy không?
Khâu Kính Hựu chỉ bình tĩnh nói.
- Trước khi chết, tao muốn trải qua cảm giác bị mù cả hai mắt, giống như Hạnh San đã từng phải trải qua. Dù sao tao cũng là người sắp chết rồi, diện mạo có gì quan trọng nữa chứ.
- Tao đã làm rất nhiều chuyện ác, không chỉ làm tổn thương Hạnh San, khiến Đường Khắc Phong bị tàn phế, mà còn giết hại vô số người.
- Cho dù có phải trải qua cảm giác da thịt bị axit ăn mòn, cũng không đủ để chuộc lại những lỗi lầm mà tao đã gây ra.
- Nếu như chỉ đơn giản là chết vì hiến tim, thật sự quá nhẹ nhàng đối với một thằng khốn giống như tao.
Hắn không chỉ hiến tim cho Đới Hạnh San, mà còn có nguyện vọng hiến toàn bộ những bộ phận có ích, trên cơ thể của mình cho y học.
Khâu Kính Hựu thật sự hy vọng mỗi một bộ phận trên cơ thể của mình, đều có thể góp phần cải thiện chất lượng cuộc sống của người khác.
Như vậy, hắn cũng coi như có thể phần nào chuộc lại, những tội ác mà bản thân đã gây ra trong quá khứ.