Đới Hạnh San được đặt nằm trên giường.
Đợi Bác sĩ rời khỏi, Chu Thời Cảnh mới ngồi xuống ghế trước giường bệnh, một bộ lo lắng hỏi thăm tình hình của cô.
- Hạnh San, em thấy trong người thế nào? Có đau lắm không?
Nhìn thấy Đới Hạnh San sau khi sinh con xong vẫn bình an, mà Bác sĩ cũng không nói hai đứa nhỏ bị dị tật bẩm sinh.
Chu Thời Cảnh đến bây giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, hai đứa con của cô đã thuận lợi chào đời.
Chu Thời Cảnh cho rằng, sự xuất hiện của hai đứa nhỏ trên thế giới này.
Sẽ khiến cho Đới Hạnh San triệt để dập tắt ý nghĩ muốn tự tử.
Đới Hạnh San nằm trên giường, nhìn Chu Thời Cảnh mà yếu ớt lắc đầu.
- Bác sĩ đã tiến hành gây tê tủy sống trước khi sinh. Hiện tại, em vẫn chưa có cảm giác gì cả.
Mặc dù đã nghe cô nói như thế.
Nhưng nhìn dáng vẻ gầy gò, yếu ớt của Đới Hạnh San.
Chu Thời Cảnh vẫn không tránh khỏi đau lòng.
Cô là vì sinh con cho Khâu Kính Hựu, nên mới phải đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Để rồi bây giờ thành ra bộ dạng gầy yếu, giống như chỉ còn nửa cái mạng như thế này.
Vừa rồi, khi đứng ở bên ngoài phòng sinh.
Nỗi lo sợ trong lòng Chu Thời Cảnh lớn tới mức, không cách nào có thể diễn tả bằng lời.
Nếu như vừa rồi, ca mổ của Đới Hạnh San mà xảy ra sự cố.
Thì Chu Thời Cảnh cũng không biết bản thân, sẽ thành ra bộ dạng như thế nào.
- Phải rồi! Con em đâu? Còn có Thạc Vu nữa...
Vừa rồi, Đới Hạnh San chỉ mới kịp nhìn mặt con.
Còn chưa kịp để hai đứa nhỏ cảm nhận hơi ấm của mình, thì hộ sinh đã bế chúng nó ra khỏi phòng sinh.
Theo bản năng của một người đã chính thức làm mẹ.
Cô đương nhiên nóng lòng muốn biết, con của mình rốt cuộc đã được đưa đi đâu.
- Em không cần lo lắng. Mấy nữ hộ sinh đã đưa hai đứa nhỏ, đi làm phương pháp da kề da với Thạc Vu. Sẽ sớm được đưa đến bên cạnh em thôi.
Chu Thời Cảnh vừa trả lời, lại vừa tỉ mỉ chỉnh lại chiếc chăn đắp trên người Đới Hạnh San.
Sau đó, trên môi lại lộ ra một nụ cười, anh ta cố tỏ ra vui vẻ mà hỏi.
- Mà em đã đặt được tên cho hai đứa nhỏ chưa?
Nghe thấy câu hỏi của Chu Thời Cảnh.
Đới Hạnh San bây giờ mới sực nhớ ra.
Trước giờ, cô chỉ luôn muốn tìm cách, để đưa hai đứa nhỏ rời khỏi thế giới này.
Chứ chưa lúc nào nghĩ đến chuyện nên đặt tên con là gì.
Lúc trước, khi ở bên cạnh Khâu Kính Hựu, thì càng không cần nghĩ đến chuyện đó.
Bởi vì, hắn làm sao có thể để một người, từ đầu đến cuối chỉ xứng đáng làm người hầu cho các con của hắn, đặt tên cho hai đứa nhỏ chứ.
Nhưng trước kia, Khâu Kính Hựu cũng chưa từng đề cập đến chuyện, sẽ đặt tên cho con của hắn và Đới Hạnh San là gì.
Hiện tại, trên gương mặt nhợt nhạt của Đới Hạnh San, lại bất chợt lộ ra nét buồn rười rượi.
Cô không biết rốt cuộc, nên để hai đứa con của mình mang họ Khâu, họ Nhâm, hay họ Đới mới đúng đây?
- Em... vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.
Chu Thời Cảnh thấy Đới Hạnh San có vẻ không vui, khi anh ta đề cập đến chuyện đặt tên, cho hai đứa con của cô và Khâu Kính Hựu, thì lại dịu dàng nói.
- Không sao. Dù sao em cũng là đẻ mổ, phải ở lại bệnh viện vài ngày, để Bác sĩ theo dõi tình hình sức khỏe.
- Tên cho con, em từ từ nghĩ cũng được. Đợi đến khi tình trạng sức khỏe của ổn định trở lại, tôi đưa em đi làm giấy khai sinh cho con.
Đới Hạnh San nghe vậy, cũng im lặng không nói gì nữa.
Bởi vì hai đứa nhỏ tuy là sinh non, nhưng tất cả bộ phận trên cơ thể, đã phát triển tương đối hoàn thiện, nên cũng không yếu đến mức cần phải nuôi trong lồng ấp.
Sau khi thực hiện phương pháp da kề da với Thạc Vu.
Hai đứa bé đã được đưa đến nằm bên cạnh Đới Hạnh San, để tiếp nhận sự che chở của mẹ.
Tuy Đới Hạnh San chỉ cần nằm trong bệnh viện thêm từ ba đến bảy ngày, là có thể xuất viện trở về.
Nhưng Đường Khắc Phong ở trong biệt thự của Chu Thời Cảnh, nóng lòng không chờ được đến lúc ấy.
Không tính thời gian cậu ta bị tâm thần.
Thì cũng phải hơn hai tháng, Đường Khắc Phong không được gặp Đới Hạnh San rồi còn gì.
Khi biết được Đới Hạnh San không chỉ, đã mang thai con của Khâu Kính Hựu.
Bị hắn làm cho rơi vào tình trạng chết lâm sàng, hôn mê sâu, đến khi tỉnh lại thì lại bị mất thị lực.
Mà khi đã ở dưới sự che chở của Chu Thời Cảnh rồi, nhưng cô vẫn bị Khâu Kính Hựu bắt đi.
Đường Khắc Phong vừa đau lòng, tức giận, lại vừa lo lắng cho Đới Hạnh San.
Cậu ta không hiểu lý do tại sao, mà mọi tai ương đều giáng xuống đầu cô gái nhỏ, mà Đường Khắc Phong yêu như thế.
Thế là dù hai chân bây giờ đã bị tàn phế, chỉ có thể ngồi xe lăn.
Nhưng Đường Khắc Phong vẫn đề nghị với Chu Thời Cảnh, cho phép cậu ta được vào trong bệnh viện thăm Đới Hạnh San.
Đường Khắc Phong vốn là một đứa trẻ mồ côi, không có lấy một người chảy cùng dòng máu với mình.
Đới Hạnh San chính là lý do duy nhất.
Để một người đã trở thành phế vật giống như Đường Khắc Phong, có nghị lực sống đến tận giờ phút này.
Từ chỗ Khâu Kính Hựu, Chu Thời Cảnh đã sớm biết, Đường Khắc Phong cũng có tình cảm với Đới Hạnh San.
Đó cũng chính là lý do tại sao cậu ta, lại bị Khâu Kính Hựu rút gân chân, bức ép tới mức phát điên.
Nhưng Chu Thời Cảnh cũng không tỏ thái độ khó chịu với Đường Khắc Phong.
Mà lại càng không phản đối yêu cầu của cậu ta.
Chu Thời Cảnh không ích kỷ giống như Khâu Kính Hựu.
Anh ta chưa bao giờ có tư tưởng, muốn chiếm Đới Hạnh San cho riêng mình.
Đối với Chu Thời Cảnh, miễn là cô được hạnh phúc.
Thì việc Đới Hạnh San có chọn anh ta hay không, cũng không quan trọng.
Lúc Đường Khắc Phong vào bệnh viện thăm Đới Hạnh San.
Cảnh tượng lúc bấy giờ, là hình ảnh hai đứa nhỏ vô cùng đáng yêu, đang nằm hai bên ôm lấy cô ngủ một cách ngon lành.
Hai đứa con của Đới Hạnh San, đứa bé gái rất giống cô.
Còn đứa bé trai lại rất giống khuôn mặt của Khâu Kính Hựu lúc nhỏ.
Làm cho Đới Hạnh San đối với con trai của mình.
Càng nhìn thì lại càng nhớ đến Khâu Kính Hựu.
Cũng không biết hắn sau khi vào tù, cuộc sống như thế nào rồi.
Đường Khắc Phong không ngờ, lần cuối cùng cậu ta gặp Đới Hạnh San, cô vẫn còn chưa mang thai.
Thế mà đến khi gặp lại, Đới Hạnh San đã sinh ra hai đứa con của Khâu Kính Hựu.
Nhìn thấy mọi chuyện trước mắt, Đường Khắc Phong lại khó tránh khỏi tự trách bản thân mình.
Cậu ta cho rằng nếu lúc trước, bản thân chuốc thuốc mê, rồi bí mật đem Đới Hạnh San rời khỏi Khâu Kính Hựu.
Thì cô sẽ không rơi vào tình cảnh éo le giống như hiện tại.
Nhìn thấy Đường Khắc Phong một thân gầy gò, gần như chỉ còn da bọc xương, ngồi trên xe lăn.
Được đích thân Chu Thời Cảnh đẩy đến trước mặt Đới Hạnh San.
Cô lại xúc động đến đỏ mắt.
Đới Hạnh San nói vì cô, vì sự nhu nhược và vô dụng của cô, nên Đường Khắc Phong mới thành ra bộ dạng giống như bây giờ.
Thấy Đới Hạnh San khóc, Đường Khắc Phong lại nở một nụ cười ấm áp, rồi lại như muốn dùng sự dịu dàng của mình để dỗ dành cô.
Cậu ta nói tất cả mọi chuyện đều là do bản thân tự nguyện.
Đới Hạnh San không có lỗi gì cả.
Sau đó, Đường Khắc Phong còn nói với cô.
- Anh đã nói chuyện với Chu Thiếu gia rồi! Lần này, anh sẽ ra toà làm chứng. Chắc chắn không để Khâu Kính Hựu có cơ hội thoát tội.
Rồi cậu ta lại trách Đới Hạnh San.
Bảo rằng nếu lúc trước cô nghe lời Đường Khắc Phong.
Nói ra hết những bất công mà bản thân đã phải gánh chịu.
Cậy nhờ sự giúp đỡ của Chu Thời Cảnh.
Thì mọi chuyện cũng không đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Nghe cậu ta nói thế, vẻ mặt của Đới Hạnh San vốn dĩ đã vô cùng buồn bã, giờ đây lại càng tệ hơn.
Cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Cho rằng là vì trước kia bản thân không nghe lời Đường Khắc Phong.
Ngại cầu cứu sự giúp đỡ của Chu Thời Cảnh, nên mới hại rất nhiều người vô tội, bị Khâu Kính Hựu hành hạ.
Còn về chuyện của Khâu Kính Hựu.
Ban đầu, Đới Hạnh San báo Cảnh sát bắt hắn.
Không phải chỉ vì muốn giải cứu cho bản thân mình, cùng với đám người Chu Thời Cảnh.
Mà còn là vì những chuyện mà Khâu Kính Hựu đã gây ra, đối với Đường Khắc Phong và người nhà họ Đới.
Nhưng Đới Hạnh San chưa từng nghĩ đến chuyện, sẽ mượn pháp luật để lấy mạng Khâu Kính Hựu.
Cô nghĩ rằng nếu như hắn chết, cũng đâu khiến ba mẹ của cô có thể sống lại.
Chỉ cần để Khâu Kính Hựu lãnh mức án tù chung thân, để hắn phải tự dằn vặt bản thân đến hết đời, cũng đã là đủ rồi.
Đới Hạnh San không muốn sau khi hai đứa con của cô lớn lên.
Cô phải nói với chúng nó rằng, chính cô là người đã khiến ba của chúng nó bị xử tử.
Chu Thời Cảnh đứng một bên, nhìn sự thay đổi trên gương mặt của Đới Hạnh San.
Anh ta cho rằng cô vẫn còn nặng tình với Khâu Kính Hựu.
Nên khi nghe người khác nhắc đến hắn.
Đới Hạnh San mới không nói gì.
...
Từ lúc Khâu Kính Hựu bị bắt tạm giam, vợ chồng Khâu Thừa Ký đã sớm làm thủ tục xin thăm gặp, gấp gáp muốn được gặp con trai.
Nhưng dường như bị người của chính phủ làm khó.
Phải tới gần một tuần sau khi hắn bị bắt, ông bà Khâu mới có thể gặp được Khâu Kính Hựu.
Tuy người bị bắt tạm giam không phải lao động khổ sai.
Nhưng từ khi vào trại tạm giam, Khâu Kính Hựu gần như không ăn, không ngủ được.
Đám Vệ sĩ cùng đàn em của hắn, đều bị đưa đến giam giữ tại một trại tạm giam khác.
Không còn có cơ hội gặp mặt Khâu Kính Hựu.
Thế là trừ những lúc có mấy tên cũng bị tạm giam, biết về thân thế của hắn và đến kiếm chuyện.
Thì Khâu Kính Hựu chỉ ngồi trong buồng giam của mình, không hề tiếp xúc với bất cứ ai.
Mỗi giây trôi qua, hắn đều nhớ đến cảnh tượng ngày hôm ấy.
Khi Đới Hạnh San cầm dao uy hiếp.
Ép Khâu Kính Hựu phải thả đám người Chu Thời Cảnh ra, và tự giác đầu hàng trước đám Cảnh sát.
Nhớ đến những lúc hắn cùng cô ngồi xem, những cử động nhỏ nhặt của hai đứa con trong bụng Đới Hạnh San.
Thông qua thước phim được trích xuất từ máy siêu âm.
Nhớ những lúc Khâu Kính Hựu ôm cô ngủ say trong lòng.
Lúc Đới Hạnh San mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, trông cô thật sự rất đẹp.
Rồi hắn còn nhớ cả những lần bản thân, không quan tâm đến cảm nhận của Đới Hạnh San, mà làm cô phải chịu nhiều tổn thương.
Nó khiến thâm tâm Khâu Kính Hựu tự dằn vặt rất nhiều.
Rồi mỗi khi hắn mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, thì lại nhìn thấy mẹ ruột của mình tìm về trong giấc mơ.
Nhâm Tẫn Xuân lại không ngừng oán trách Khâu Kính Hựu.
Nói rằng nếu không phải vì hắn phát sinh tình cảm với Đới Hạnh San.
Thì Khâu Kính Hựu cũng không đi tới bước đường như ngày hôm nay.
Trước giờ, bình thường vẫn có người kề cận cạnh bên.
Đến khi bị bắt tạm giam, mỗi đêm giật mình tỉnh lại trong buồng giam, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Xung quanh không có lấy một bóng người.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu của động vật, từ bên ngoài vọng vào qua ô cửa nhỏ.
Một nỗi trống trải, cô đơn ngày một lớn dần.
Giống như muốn nuốt chửng Khâu Kính Hựu.
Nhưng con người có những lúc, giống như ban ngày nghĩ đến chuyện gì, thì ban đêm sẽ mơ thấy điều đó.
Đã từ rất lâu rồi, trong lòng của hắn luôn tâm niệm một điều.
Đó là nhất định phải bảo vệ Đới Hạnh San.
Người con gái duy nhất mà Khâu Kính Hựu yêu.
Cho dù Đới Hạnh San có bị ức hiếp.
Thì người duy nhất được phép hiếp đáp cô, chỉ có thể là Khâu Kính Hựu.
Thế nên có một lần, ở trong mơ hắn đã vì Đới Hạnh San, mà xảy ra mâu thuẫn với mẹ ruột của mình.
Cũng kể từ ngày ấy, Khâu Kính Hựu không còn nằm mộng thấy mẹ ruột của mình nữa.
Khâu Kính Hựu vẫn ngồi trên xe lăn, được quản ngục đẩy vào trong phòng thăm gặp.
Chỉ có mấy ngày không gặp, mà ông bà Khâu trông con trai đã tiều tụy hơn rất nhiều, đến cả râu mọc dài còn chưa có cạo.
Khiến người làm cha, làm mẹ giống như vợ chồng Khâu Thừa Ký, không khỏi cảm thấy xót xa.
Bởi vì phòng này được làm bằng loại vật liệu cách âm cực tốt.
Nên chỉ cách qua một tấm kính trong suốt, bọn họ vẫn phải nói chuyện bằng điện thoại.
Thấy ông Khâu vội vàng cầm điện thoại bàn lên, áp vào tai.
Khâu Kính Hựu cũng chậm rãi làm theo.
Thấy hắn nghe máy, Khâu Thừa Ký liền vội hỏi.
- Mấy ngày nay, con sống trong này thế nào? Ba thấy con gầy đi nhiều rồi đấy. Có phải có người cố tình gây khó dễ cho con hay không?
Khâu Kính Hựu nhìn bộ dạng của ông bà Khâu.
Trông họ có vẻ cũng gầy đi nhiều, da dẻ vô cùng xanh xao.
Đặc biệt là Khâu Phu nhân, tuy rằng bây giờ không còn khóc trước mặt hắn.
Nhưng nhìn vào đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, viền mắt xuất hiện quầng thâm của bà.
Khâu Kính Hựu cũng đoán được bà vì lo lắng cho mình, mà đã khóc rất nhiều.
Xem ra, chuyện hắn bị Cảnh sát bắt, đã khiến ông bà Khâu bận tâm không ít.
- Con trai của ba đâu dễ để người khác bắt nạt như vậy. Này là chắc do con nhớ món ăn mẹ nấu, với lại chưa quen ăn đồ trong này, nên mới bị ăn bớt ít thịt thôi.
- Đợi đến khi con thích nghi được với môi trường trong này, thì tự nhiên sẽ trở về hình dáng của một người đàn ông, có thân hình hoàn hảo thôi.
- Ba mẹ không phải lo cho con đâu.
Lúc nói chuyện, Khâu Kính Hựu còn cố tình nở một nụ cười.
Chỉ với mục đích để cho vợ chồng Khâu Thừa Ký, bớt lo lắng cho mình.
Hắn không phải trẻ con, mà vừa mới bị người khác gây khó dễ một cái, đã vội mách cha mẹ nuôi của mình.
Hơn nữa, trước giờ ông bà Khâu đều sống ở Thiên Tân.
Cũng không có nhiều mối quan hệ ở Bắc Kinh này.
Vốn không thể vươn tay dài, can thiệp vào những chuyện xảy ra trong trại tạm giam.
Nói cho ba mẹ nuôi của Khâu Kính Hựu biết, hắn ở trong trại tạm giam bị người khác chèn ép.
Cũng chỉ khiến ông bà Khâu càng thêm lo lắng, chứ có ích gì?
Quan trọng là Khâu Kính Hựu vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lý do tại sao hắn lại bị nhốt trong cái trại tạm giam này.
Lần đó, Cảnh sát mới chỉ bắt được một số đàn em, trong băng đảng của Khâu Kính Hựu.
Người của hắn vẫn còn rải rác ở khắp nơi, trên toàn bộ cái đất Đại Lục này.
Nếu Khâu Kính Hựu muốn an toàn ra khỏi đây, rửa sạch tội danh của mình.
Cũng như dạy cho đám người không biết trời cao, đất dày kia một bài học, vì cái tội dám đắc tội với hắn.
Vốn không có gì là khó.
Chỉ là giữa Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San, đã có một thỏa thuận ngầm.
Hắn ở trong này là vì muốn giữ lại hai giọt máu duy nhất của mình.
- Ba nghe nói chuyện con bị Cảnh sát bắt, là vì Đới Hạnh San phải không?
Nghe ông Khâu nhắc đến Đới Hạnh San, nụ cười trên môi Khâu Kính Hựu chợt cứng đờ lại.
Phải mất mấy phút, hắn mới lại lên tiếng đáp.
- Ba mẹ cũng đừng trách cô ấy. Là vì con bắt cóc Hạnh San. Cô ấy chỉ là muốn tự cứu lấy bản thân mình, nên mới báo Cảnh sát mà thôi.
Ngay cả khi Đới Hạnh San khiến Khâu Kính Hựu bị Cảnh sát bắt.
Mà hắn đối với cô vẫn không có lấy nửa lời oán trách.
Ngược lại, còn nói đỡ thay cho cô.
Từ chuyện này, ông Khâu cũng nhìn ra được, cậu con trai này của mình, là thật lòng yêu cô gái kia.
Nếu mẹ ruột của Khâu Kính Hựu không chết oan, dưới sự hành hạ của vợ chồng Đới Mộ Hàn.
Thì có phải là bây giờ, hai đứa trẻ này đã nên duyên vợ chồng, và không rơi vào tình cảnh trớ trêu như ngày hôm nay rồi hay không?
- Vậy, vụ án của con... còn cách nào có thể xoay chuyển được hay không? Con có cần ba mẹ làm gì không?
Mặc dù theo quan điểm của Khâu Thừa Ký trước giờ, thì ông luôn dạy con cháu của mình, đó là có gan làm thì cũng phải có gan chịu trách nhiệm.
Nhưng đến giờ phút này, khi chứng kiến đứa con trai duy nhất của mình, không chỉ bị bắt tạm giam, mà còn có nguy cơ phải đối mặt với mức án tử hình.
Ông Khâu thật sự không thể để mặc cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Nếu có thể làm gì đó, để Khâu Kính Hựu được giảm nhẹ tội.
Khâu Thừa Ký chắc chắn sẽ làm hết sức có thể.
Ông Khâu thật sự không muốn phải đối mặt với cảnh tượng, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.
- Ba còn nhớ hơn hai tháng trước, khi ở bệnh viện con từng nói rằng, những việc con làm thì sẽ tự mình chịu trách nhiệm, kể cả có phải đánh đổi cả tính mạng hay không?
- Hiện tại, đã đến lúc con nên dùng mạng sống của mình, để trả giá cho tất cả những chuyện mà con đã làm.
- Ngày con vào trong trại tạm giam, thì cũng đã xác định sẽ không bao giờ trở ra nữa.
Thời điểm Khâu Kính Hựu để Cảnh sát còng tay mình lại, ở ngay trước mặt Đới Hạnh San.
Thì cũng là lúc hắn đã xác định bản thân, cũng vĩnh viễn mất cô, mất tất cả.
Đới Hạnh San là cả thế giới trong lòng của Khâu Kính Hựu.
Không có cô bên cạnh, hắn duy trì sự sống của mình cũng có nghĩa lý gì?
- Bây giờ, con chỉ mong ba giúp con ba chuyện.
- Thứ nhất, con đã làm giấy chuyển nhượng Tập đoàn của mình cho ba, trước thời điểm con bị bắt. Con hy vọng sau này, ba có thể thay con quản lý nó.
- Thứ hai, hy vọng lần sau ba mẹ đến thăm con, sẽ dẫn theo cả chú Cẩn. Con có chuyện muốn nói với chú ấy.
- Còn chuyện cuối cùng, con muốn nhờ ba điều tra xem Hạnh San bây giờ đang ở đâu, cuộc sống của cô ấy như thế nào, và có còn giữ lại hai đứa bé trong bụng hay không.
Chuyện duy nhất khiến Khâu Kính Hựu, vẫn luôn canh cánh trong lòng, ngay tại thời điểm này.
Đó là ba mẹ con Đới Hạnh San.
Cô hận hắn như vậy.
Liệu có thể vì chuyện Khâu Kính Hựu chấp nhận đi tù, mà giữ lại hai đứa nhỏ trong bụng.
Cũng như không làm chuyện, tự tổn hại đến bản thân mình hay không?
Đới Hạnh San đã từng nhảy lầu tự tử một lần.
Không ai có thể đảm bảo chuyện tương tự sẽ không xảy ra lần nữa.