Khâu Kính Hựu hét lên một tiếng, khiến tất cả những người có mặt ở đấy lúc bấy giờ, bao gồm cả Đới Hạnh San đều bị giật mình, đồng loạt đổ dồn sự chú ý lên người hắn.
Như sợ đám đàn em nghe không hiểu lời mình nói.
Khâu Kính Hựu quay đầu nhìn về phía đám người, đang kè kè bên cạnh Chu Thời Cảnh, Định Thành cùng Trần Chính.
Lạnh lùng lặp lại lời nói một lần nữa.
- Thả đám người Chu Thời Cảnh ra.
Khâu Kính Hựu cả đời bách chiến, bách thắng.
Suốt 10 năm nay, ngoại trừ ông bà Khâu.
Hắn chưa từng biết nhún nhường bất kỳ kẻ nào.
Thế mà ngày hôm nay, lại chỉ vì một người con gái, mà chấp nhận trở thành một kẻ thua cuộc.
Đám đàn em cũng khá ngạc nhiên, khi thấy Khâu Kính Hựu lại vì Đới Hạnh San, mà đồng ý tha cho đám người Chu Thời Cảnh.
Nhìn vào cánh tượng trước mặt, ai nấy cũng đều nhìn ra được, rằng tình cảm mà Khâu Kính Hựu dành cho Đới Hạnh San, là thật.
Đối với mệnh lệnh mà Khâu Kính Hựu đưa ra.
Cho dù có gây bất lợi cho cả hắn và đám đàn em, thì cũng không có bất kỳ một người nào dám làm trái.
Trong lúc đám đàn em đang tiến hành, cởi trói cho đám người Chu Thời Cảnh.
Thì Khâu Kính Hựu lại quay ra nhìn Đới Hạnh San, bằng đôi mắt đỏ ngầu chứa đựng sự oán trách.
- Mọi chuyện đã theo như ý em muốn. Em đã cảm thấy hài lòng chưa?
Đới Hạnh San nãy giờ vẫn đứng im ở một chỗ không nhúc nhích.
Con dao trong tay cũng không có ý định đâm vào sâu thêm.
Cô không ngờ Khâu Kính Hựu, lại vì sự an toàn tính mạng của cô, cùng hai đứa nhỏ mà đồng ý thỏa hiệp.
Rốt cuộc việc hắn đồng ý tha cho đám người Chu Thời Cảnh.
Thật sự là vì Đới Hạnh San, hay vì con của hắn?
Vừa rồi, còn cứng rắn như vậy.
Thế mà hiện tại, đối diện với lời chất vấn của Khâu Kính Hựu.
Cô lại nhất thời cảm thấy lúng túng, không biết phải phản ứng như thế nào.
Nếu đã đồng ý thả người, nghĩa là Khâu Kính Hựu cũng chấp nhận đứng ra chịu tội trước pháp luật, đúng không?
Hắn có phải là đang oán trách Đới Hạnh San.
Vì đã ép buộc hắn đến bước đường cùng hay không?
Không! Không phải chỉ là oán trách.
Khâu Kính Hựu có lẽ sẽ rất hận Đới Hạnh San.
Khi cô đã đem sự an toàn tính mạng của hai đứa nhỏ ra, để uy hiếp hắn.
- Đới Hạnh San, em thật tàn nhẫn!
Đau lòng là thế.
Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn cố gắng kiềm chế, để giọt nước mắt yếu đuối không rơi xuống trước mặt Đới Hạnh San.
Đúng! Cô thật sự rất tàn nhẫn!
Tàn nhẫn với trái tim của hắn!
Tàn nhẫn với tình yêu, mà Khâu Kính Hựu đã dành cho cô!
Sau khi được tháo còng tay.
Chu Thời Cảnh tự mình gỡ bỏ lớp băng dính dán ở miệng, rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Đới Hạnh San.
Muốn xem mũi dao sắc nhọn kia, có làm cô bị thương hay không.
Đới Hạnh San vừa mới nói rằng, Khâu Kính Hựu là người mà cô hận đến thấu xương.
Vậy có lẽ hiện tại, chắc Đới Hạnh San cũng không muốn nhìn mặt của hắn, thêm bất cứ một giây nào nữa.
Mặc dù rất không muốn phải rời xa cô.
Nhưng bây giờ Khâu Kính Hựu cũng hiểu, có làm thế nào thì Đới Hạnh San cũng sẽ không bao giờ, chấp nhận ở bên cạnh hắn thêm một lần nào nữa.
Có lẽ... đã đến lúc Khâu Kính Hựu cần phải trả giá, cho những tội ác mà bản thân đã gây ra.
Cố gắng kiềm chế cảm giác xúc động, những phút cuối trước lúc chia tay Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu quay lại, đưa hai tay ra phía trước, nhìn đám Cảnh sát mà lạnh lùng nói.
- Không phải các người muốn bắt tôi hay sao? Nào, tới đây.
Nếu như hôm nay không có Đới Hạnh San, đem tính mạng của hai đứa bé trong bụng ra uy hiếp.
Thì Cảnh sát e là cũng khó lòng mà đối phó được, với một nhân vật nguy hiểm giống như Khâu Kính Hựu.
Thấy hắn đưa tay ra phía trước.
Đám Cảnh sát liền hiểu ý của Khâu Kính Hựu, là muốn bọn họ đến còng tay hắn, rồi đưa hắn về Cục Cảnh sát.
Nếu như Khâu Kính Hựu bị bắt, thì đám Vệ sĩ cùng đàn em, cũng không thể thoát khỏi cảnh tù tội.
Nghĩ đến chuyện này, khi Cảnh sát tiến lên định bắt giữ Khâu Kính Hựu.
Một vài đàn em của hắn có phần khẩn trương, muốn tiến lên ngăn cản.
- Đại ca...
Thấy đám đàn em có ý gì làm loạn.
Khâu Kính Hựu giận dữ, đập mạnh tay vào tay vịn của chiếc xe lăn, thể hiện uy quyền của kẻ cầm đầu.
- Lùi lại...
Đám đàn em bị tiếng quát của Khâu Kính Hựu dọa sợ, không dám ho he.
Nhưng khi Cảnh sát chỉ mới còng được, một bên cổ tay của Khâu Kính Hựu, thì lại xảy ra một chuyện.
Một tên đàn em của Khâu Kính Hựu bất ngờ lao đến, dùng súng uy hiếp rồi kéo Chu Thời Cảnh, tách ra khỏi chỗ Đới Hạnh San đang đứng.
Đới Hạnh San đang ngây người, nhìn Khâu Kính Hựu bị Cảnh sát còng tay.
Lại bị hành động của tên đàn em, dưới quyền của hắn làm cho sửng sốt.
Vội vàng nhìn người đàn ông, đang bóp cổ Chu Thời Cảnh mà chất vấn.
- Anh muốn làm gì? Mau thả anh ấy ra!
Bất ngờ bị người của Khâu Kính Hựu một lần nữa khống chế.
Chu Thời Cảnh nhất thời cũng có chút hoảng.
Nhưng sau khi mất vài giây để định thần lại.
Chu Thời Cảnh cũng không có bất kỳ phản ứng nào, mà im lặng chờ xem người đàn ông kia muốn làm gì.
Tên đàn ông đang uy hiếp đến tính mạng của Chu Thời Cảnh, tên là Trường Lý.
Cậu ta cũng là một trong số những người, đã đi theo bên cạnh Khâu Kính Hựu nhiều năm.
Trường Lý không quan tâm đến lời nói của Đới Hạnh San.
Mà lại muốn dùng Chu Thời Cảnh để uy hiếp đám Cảnh sát.
- Các người ai dám tới gần, tôi giết cậu ta.
Trường Lý cho rằng Chu Thời Cảnh, dù sao cũng là Viện trưởng Viện kiểm sát.
Tính mạng của anh ta, đối với đám Cảnh sát đương nhiên quan trọng.
Khâu Kính Hựu thấy đàn em tự tiện hành động, không coi lời nói của hắn ra gì, thì vô cùng tức giận, lại gắt lên một tiếng.
- Thả người...!
Nhưng lần này, sự phẫn nộ của Khâu Kính Hựu, lại chẳng đủ sức uy hiếp được Trường Lý.
Cậu ta chẳng những không nghe, mà còn chỉ trích ngược lại người đại ca của mình.
- Đại ca, không ngờ anh lại chỉ vì một người phụ nữ, mà bỏ mặc an nguy của trên dưới gần 10 nghìn người bọn em. Lần này, anh thật sự làm em quá thất vọng!
Nghe thấy lời nói mang theo sự bất mãn của Trường Lý.
Bây giờ, Khâu Kính Hựu mới chợt chận ra một chuyện.
Nếu như hắn bị bắt và bị xử tử hình, thì đám đàn em trong bang hội, e là cũng không thoát khỏi cái chết.
Vừa rồi, vì quá lo lắng cho sự an toàn của mẹ con Đới Hạnh San, mà Khâu Kính Hựu đã không nghĩ đến chuyện này.
Nhưng nếu được chọn lựa lại một lần nữa.
Chắc chắn hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp, đối với sự uy hiếp của Đới Hạnh San.
Bởi vì, đối với Khâu Kính Hựu mà nói.
Sớm đã không còn thứ gì trên đời này, quan trọng hơn sự an toàn tính mạng của mẹ con cô.
- Chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi. Có gan làm thì cũng phải có gan chịu.
Đám đàn em đi theo bên cạnh Khâu Kính Hựu bao nhiêu năm nay, cũng hưởng không ít vinh hoa, phú quý.
Bây giờ là lúc bọn họ phải thể hiện, lòng trung thành đối với Khâu Kính Hựu.
Khâu Kính Hựu ở đâu thì đám đàn em cũng phải ở đó.
Quả thật, khi quyết định báo Cảnh sát bắt giữ Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San không hề nghĩ đến, sẽ liên lụy đến nhiều người như vậy.
Nhưng đám người kia đi theo Khâu Kính Hựu.
Trước giờ, cũng làm không ít những việc phạm pháp.
Cho dù có phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, thì cũng chẳng có gì là oan ức.
Đới Hạnh San bây giờ, chỉ lo lắng cho sự an nguy của Chu Thời Cảnh.
- Cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu vực này rồi! Anh không thoát được đâu. Tôi khuyên anh nên thả Thời Cảnh ra. Đừng có sai càng thêm sai.
Nhưng Trường Lý lại đối với lời nói của Khâu Kính Hựu, hay Đới Hạnh San, đều không để vào trong màng nhĩ.
Bây giờ mà theo Cảnh sát về chịu tội.
Cậu ta chắc chắn chỉ có con đường chết.
Chẳng thà lợi dụng cọng rơm cứu mạng là Chu Thời Cảnh.
Biết đâu lại có thể tự mở ra cho bản thân một con đường sống?
- Nếu tôi không thể rời khỏi đây. Vậy thì Viện trưởng Viện kiểm sát của các người, hôm nay cũng đừng mong còn mạng.
Một mình Trường Lý đối đầu với Cảnh sát và Khâu Kính Hựu.
Cậu ta dường như cảm thấy chưa đủ.
Lại muốn dụ dỗ thêm đám đàn em của Khâu Kính Hựu.
- Các anh em cũng nhìn thấy rồi đấy. Khâu Kính Hựu từng nói, coi chúng ta giống như anh em một nhà. Nhưng ngày hôm nay, lại chỉ vì một con đàn bà, mà bỏ mặc sự sống chết của anh em chúng ta.
- Một con người như vậy, có đáng để chúng ta kính nể nữa hay không?
- Bây giờ, anh em nào muốn sống thì cứ theo phe tôi. Có Chu Thời Cảnh trong tay, chúng ta còn sợ không thể an toàn rời khỏi đây hay sao?
Trước lời đề nghị hết sức thuyết phục của Trường Lý.
Có không ít người vì tham sống, sợ chết, mà sẵn sàng phản bội Khâu Kính Hựu, để đứng về phía cậu ta.
Hôm nay, có lẽ là một ngày vô cùng tồi tệ của Khâu Kính Hựu.
Người phụ nữ hắn yêu thì gọi Cảnh sát đến, để bắt hắn vào trong tù.
Với hy vọng Khâu Kính Hựu sẽ phải lãnh mức án cao nhất.
Còn những người anh em từng vào sinh ra tử với Khâu Kính Hựu.
Chỉ vì muốn bảo toàn mạng sống, mà sẵn sàng quay lưng lại với hắn.
Cũng may, vẫn còn những người thân cận như Hàm Minh, Duy Phương, Tần Mạnh, Đăng Hạo là không phản bội lại Khâu Kính Hựu.
Thậm chí, Duy Phương còn cảm thấy bất bình mà lên tiếng.
- Mày đi theo đại ca bao nhiêu năm nay, đã bao giờ đại ca bạc đãi mày chưa? Mà bây giờ, khi đại ca gặp nạn,thì mày lại lôi kéo người bán đứng đại ca như thế này hả?
- Chúng mày đúng là một lũ ăn cháo, đá bát!
Những tưởng nghe xong những lời châm chọc của Duy Phương.
Trường Lý sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng không.
Cậu ta vịn vào những lời Duy Phương vừa nói, mà càng thêm lớn lối.
Ngang nhiên tiếp tục chỉ trích Khâu Kính Hựu.
- Đúng! Tao không phủ nhận từ lúc đi theo Khâu Kính Hựu, chúng ta đã được hưởng rất nhiều lợi lộc. Nhưng đổi lại chúng ta đã phải bán mạng cho hắn. Chẳng lẽ mày không thấy hay sao?
- Những phi vụ làm ăn nguy hiểm, đều là chúng ta phải đi giao hàng. Còn hắn thì chỉ việc ngồi ở nhà hưởng thụ, lúc nào cũng có vài người phụ nữ vây quanh. Cho dù chúng ta có chết, thì hắn cũng chẳng tổn hại đến một cái móng tay.
- Rồi đến lúc Khâu Kính Hựu cảm thấy không vui, lại đem chúng ta ra làm thú vui tiêu khiển, bằng những trò chơi bệnh hoạn.
- Đến bây giờ, Khâu Kính Hựu muốn chết chỉ vì con đàn bà kia. Chẳng lẽ chúng ta cũng phải chết chung với hắn hay sao?
Trường Lý khẽ lắc đầu, bộ dạng của cậu ta hiện giờ, rõ ràng là đang rất không bình tĩnh.
- Không! Mày muốn thì đi mà chết theo Khâu Kính Hựu. Tao vẫn còn muốn sống.
Lần này, tới lượt Đăng Hạo cũng nhịn không được mà xen vào.
- Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Sao mày không thử nghĩ xem, để ngồi vào vị trí như ngày hôm nay, đại ca cũng đã từng phải trải qua những ngày tháng, bị người khác coi là một con chó giống như anh em chúng ta?
Đúng thế. Làm gì có người nào từ khi sinh ra, đã trở thành ông trùm xã hội đen?
Những chuyện mà Khâu Kính Hựu đã từng phải trải qua, sợ rằng còn tồi tệ hơn đám đàn em của hắn.
Để leo lên được vị trí như ngày hôm nay.
Khâu Kính Hựu cũng đã không còn nhớ, rằng bàn tay đã nhuốm đầy máu tanh của bao nhiêu người rồi nữa.
- Nếu có trách thì phải trách mày, không được tài giỏi giống như đại ca mà thôi. Nếu không có đại ca trước che chở, liệu anh em chúng ta còn có thể, sống đến ngày hôm nay hay không?
Trường Lý nghe xong lại kích động mà gắt lên.
- Tao không cần biết. Bây giờ, tao chỉ muốn sống... chỉ muốn sống...! Mày hiểu không?
Cậu ta còn có cha mẹ, vợ con.
Cậu ta không muốn chết sớm như thế này.
Trường Lý biết Chu Thời Cảnh chẳng có một chút giá trị nào, để có thể uy hiếp Khâu Kính Hựu.
Cậu ta muốn dùng Chu Thời Cảnh để đe dọa đám Cảnh sát.
Cho nên, sau khi đáp lời Đăng Hạo.
Trường Lý đem theo dáng vẻ không bình tĩnh, quay sang nói với đám Cảnh sát.
- Các người mau chuẩn bị xe, để chúng tôi có thể rời khỏi nơi này. Bằng không thì xuống âm phủ mà tìm Chu Thời Cảnh.
Khâu Kính Hựu bây giờ, không có thời gian để tranh cãi với Trường Lý.
Nhân cơ hội cậu ta không chú ý.
Hắn cầm lấy khẩu súng từ tay Hàm Minh, ngắm chuẩn mục tiêu mà bắn ra một viên đạn.
Tiếng đạn nổ khiến Đới Hạnh San giật mình sợ hãi.
Viên đạn Khâu Kính Hựu bắn ra, ghim trúng vào bàn tay đang cầm súng của Trường Lý.
Khiến cậu ta vì đau đớn mà đánh rơi cây súng.
Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn chưa có ý định dừng tay.
Đợi Trường Lý cùng Chu Thời Cảnh tách nhau ra.
Khâu Kính Hựu lại bắn ra thêm một viên đạn nữa.
Viên đạn lần này xuyên qua hai lớp áo, ghim thẳng vào bên ngực trái của Trường Lý.
Tuy không khiến cậu ta chết ngay lập tức.
Nhưng đạn bắn vào chỗ này, thì cơ hội sống sót cũng rất mong manh.
Khâu Kính Hựu muốn lấy mạng của Trường Lý, không phải bởi vì cậu ta phản bội hắn.
Mà là bởi vì cậu ta gọi Đới Hạnh San bằng ba từ “con đàn bà”.
Xong, đây cũng là cái giá phải trả, cho những kẻ dám phản bội Khâu Kính Hựu.
Khâu Kính Hựu vốn cũng có cơ hội để giết chết Chu Thời Cảnh, nhưng hắn lại không làm thế.
Đám Cảnh sát không ngờ Khâu Kính Hựu bị liệt nửa người, mà thân thủ vẫn nhanh như vậy.
Bọn họ không kịp có thời gian ngăn cản.
Dù sao Khâu Kính Hựu cũng sắp phải vào tù rồi, nên cũng không ngại trước đó giết thêm một người nữa.
Mặc dù Trường Lý bây giờ cũng là tội phạm.
Nhưng trước khi cậu ta bị kết án, đám Cảnh sát cũng không thể để Trường Lý chết.
Một vài người mau chóng sơ cứu vết thương, rồi đem cậu ta đến bệnh viện gần nhất.
Bị trúng hai phát đạn, vết thương chảy máu không ít.
Khiến Trường Lý cho dù có muốn nhặt súng lên, bắn trả Khâu Kính Hựu thì cũng không thể.
Mà đám người vừa quyết định theo phe Trường Lý.
Lúc này đã bị hành động dứt khoát của Khâu Kính Hựu, dọa sợ đến tái xanh mặt mày.
Trong khi Cảnh sát tiến hành còng tay Khâu Kính Hựu, cùng đám đàn em và Vệ sĩ của hắn.
Thì Đới Hạnh San cũng không còn tự dùng dao chĩa vào bụng mình nữa, mà chạy đến chỗ Chu Thời Cảnh đang đứng.
- Thời Cảnh, anh không sao chứ?
Đới Hạnh San trông thấy dáng vẻ của Chu Thời Cảnh, hình như gầy đi rất nhiều, so với lúc bọn họ gặp lại ở biệt thự của Khâu Kính Hựu.
Cô đoán có lẽ từ khi Chu Thời Cảnh, bị Khâu Kính Hựu cho người bắt giữ.
Chế độ ăn uống chắc cũng không được tốt, lại thêm bị người của người đàn ông kia hành hạ, nên mới thành ra bộ dạng gầy yếu như thế này.
- Tôi không sao. Ngược lại là em, có bị thương ở đâu không? Cho dù có muốn Khâu Kính Hựu bị Cảnh sát bắt, em cũng không nên đem sự an toàn tính mạng của bản thân, cùng hai đứa nhỏ ra đặt cược như vậy.
- Có biết vừa rồi em làm tôi sợ như thế nào hay không?
Nhận được câu hỏi từ Chu Thời Cảnh.
Bây giờ, Đới Hạnh San mới một lần nữa để ý đến, Khâu Kính Hựu đã bị Cảnh sát còng tay, sắp sửa được đưa ra khỏi nơi này.
Nhưng cô lại vờ bày ra vẻ mặt vô tình, quay lại nhìn Chu Thời Cảnh mà đáp.
- Em không sao. Anh vì em nên mới bị bắt đến đây, chắc người nhà của anh đã rất lo lắng.
- Cho dù phải làm bất cứ chuyện gì, em cũng nhất định phải cứu anh thoát khỏi tay Khâu Kính Hựu.
Mà Khâu Kính Hựu nhìn thấy cảnh kia, thì trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu nhói đau.
Không ngờ trước lúc chia tay, còn để Khâu Kính Hựu nhìn thấy cảnh tượng, người phụ nữ hắn yêu quan tâm người đàn ông khác, ngay trước mặt hắn như thế này.
Liệu rằng sau khi rời khỏi đây, Đới Hạnh San có để Chu Thời Cảnh trở thành ba, của các con Khâu Kính Hựu hay không?
Liệu rằng cô có sinh hai đứa nhỏ trong bụng ra hay không?
Hay Đới Hạnh San sẽ đem chúng nó, đi gặp vợ chồng Đới Mộ Hàn, giống như lời cô nói?
Trước khi bị Cảnh sát đưa đi, Khâu Kính Hựu vẫn luyến tiếc nhìn Đới Hạnh San bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Trong mắt chứa đựng một nỗi xót xa không thể nói thành lời.
- Hạnh San, cầu xin em... cầu xin em đừng bỏ con... có được không...?
Bàn tay cầm con dao giấu sau lớp váy cưới không ngừng siết chặt.
Cô vì câu hỏi kia, mà một lần nữa quay ra nhìn Khâu Kính Hựu, nhưng lại mím môi không nói gì.
Bây giờ, chính bản thân Đới Hạnh San còn không biết, là cô có nên tiếp tục tồn tại trên đời này nữa hay không.
Khâu Kính Hựu không nhận được bất kỳ một câu trả lời nào nữa, cứ thế bị Cảnh sát đưa lên xe.
Ngôi biệt thự vừa rồi còn chật kín người, bây giờ đã trở nên trơ trọi.
Khi những chiếc xe công vụ của Cảnh sát, lần lượt nối đuôi nhau rời đi.
Khâu Kính Hựu ngồi trong xe, nhưng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Đới Hạnh San, thông qua ô cửa của chiếc xe hơi, cho đến khi không còn nhìn thấy cô nữa mới thôi.