Lần này, Khâu Kính Hựu có vẻ rất cương quyết, muốn giữ vững quyết định của mình.
Vừa nói dứt lời, liền thu về bàn tay đang cầm khẩu súng.
Để cho Đới Hạnh San dùng hai tay tự mình nắm giữ, cho khẩu súng không bị rơi xuống đất.
Trực tiếp dùng lời nói điều chỉnh, để nòng súng trong tay cô nhắm trúng mục tiêu.
- Cao lên chút! Không thôi bắn trúng mặt Chu Thời Cảnh bây giờ.
Đới Hạnh San ngồi trong lòng hắn, mếu máo gọi tên Khâu Kính Hựu.
Dường như vẫn mong có thể khiến hắn thay đổi tâm ý.
- Kính.. Kính Hựu...!
Khâu Kính Hựu thu vào tầm nhìn biểu cảm này của cô.
Chẳng những không cảm thấy đau lòng, mà ngược lại còn thấy Đới Hạnh San đáng yêu vô cùng.
Dáng vẻ yếu đuối như mèo nhỏ bị người khác ăn hiếp này của cô.
Đương nhiên là dễ thương hơn bộ dạng lạnh nhạt, của Đới Hạnh San đối với hắn rồi.
Bởi vì biết cô không nhìn thấy, nên Khâu Kính Hựu có thể thoải mái cong môi cười, vươn tay lau nước mắt cho Đới Hạnh San.
Nhưng lời nói thoát ra khỏi miệng vẫn rất kiên định.
- Thế nào? Có làm được không? Hay để tôi giúp em?
Nhớ đến chuyện vừa rồi hắn đã nói, rằng nếu như để Khâu Kính Hựu tự mình ra tay, thì nhất định sẽ bắn nát sọ của Chu Thời Cảnh.
Đới Hạnh San sợ đến phát run, vội vàng lắc đầu.
- Không... em làm...!
Hai tay của cô cố gắng giữ chặt khẩu súng, căng thẳng đến mức đổ cả mồ hôi.
Một người không hề có một chút kinh nghiệm cầm súng nào, giống như Đới Hạnh San.
Cho dù có nhìn thấy, thì cũng chẳng có tự tin bắn trúng mục tiêu.
Huống hồ, bây giờ hai mắt của cô đều không nhìn thấy gì.
Kêu Đới Hạnh San làm sao không sợ, sẽ không cẩn thận bắn chết người?
Cô run rẩy đưa khẩu súng lên cao một chút, theo yêu cầu của Khâu Kính Hựu.
Lúc này, trong đầu Đới Hạnh San bất chợt loé lên một ý nghĩ.
Bây giờ, súng đang nằm trong tay cô.
Hay là... nhân cơ hội này bắn chết Khâu Kính Hựu?
Nhưng ý nghĩ đó vừa bùng lên không lâu, thì đã nhanh chóng bị Đới Hạnh San dập tắt.
Hiện tại, đôi mắt của cô đang bị mất thị lực.
Làm sao có thể nhắm chuẩn xác, để một phát súng lấy mạng của Khâu Kính Hựu?
Mà hắn hiện tại đối với Đới Hạnh San, hoàn toàn không có một chút lòng tin nào.
Cô không tin Khâu Kính Hựu để cô tự cầm súng, mà không có một chút cảnh giác nào.
Để cô dễ dàng giết chết hắn như vậy.
Hơn nữa, nơi đây là địa bàn của Khâu Kính Hựu.
Xung quanh có rất nhiều người bảo vệ.
Mà cũng chỉ có một mình Khâu Kính Hựu, mới quan tâm đến sự sống chết của Đới Hạnh San.
Nếu bây giờ cô cầm súng bắn hắn.
Cho dù có thật sự thành công bắn chết Khâu Kính Hựu, thì Đới Hạnh San và đám người Chu Thời Cảnh, cũng đừng mong có thể toàn mạng mà rời khỏi đây.
Xem ra... bây giờ chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là đặt cược tất cả vào sự sống chết của Chu Thời Cảnh.
Chỉ hy vọng phát súng này của cô, sẽ không lấy mạng anh ta.
Để tự trấn an bản thân, Đới Hạnh San cố gắng tin tưởng, rằng Khâu Kính Hựu sẽ không để cô, chính tay lấy mạng của Chu Thời Cảnh.
Bởi vì, nếu như hắn thật sự muốn lấy mạng Chu Thời Cảnh, thì chỉ cần kêu đàn em xử lý anh ta là được.
Tại sao phải mượn tay của Đới Hạnh San, để tước đoạt mạng sống của Chu Thời Cảnh?
Nhưng cho dù đã cố gắng cưỡng ép bản thân, không được tiếp tục suy nghĩ tiêu cực.
Mà cô vẫn chẳng thể nào điều khiển được suy nghĩ của mình.
Lỡ như Khâu Kính Hựu vẫn cho rằng, Đới Hạnh San có tình ý với Chu Thời Cảnh.
Nên muốn chính tay cô giết chết anh ta thì sao?
Cho dù là hắn không có ý muốn lấy mạng của Chu Thời Cảnh.
Nhưng đôi mắt của Đới Hạnh San bây giờ, không thể nhìn thấy gì.
Lỡ như sơ ý bắn vào vị trí bên ngực trái của Chu Thời Cảnh thì sao?
Yêu cầu này của Khâu Kính Hựu, khiến cho có tới hai người đều đau lòng.
Đới Hạnh San đau lòng là vì ngày hôm nay, cô phải chĩa mũi súng vào người đàn ông thật lòng yêu mình.
Có thể vì cô mà sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm của một Viện trưởng, quỳ gối cầu xin Khâu Kính Hựu.
Còn Chu Thời Cảnh đau lòng là vì phải rơi vào hoàn cảnh, bị người con gái mình yêu chĩa súng vào người.
Dù không biết Khâu Kính Hựu đã nói gì với cô.
Nhưng Chu Thời Cảnh dám chắc hành động của cô bây giờ, là bị người khác ép buộc.
Cho nên cũng không trách Đới Hạnh San.
Trong khi Chu Thời Cảnh vẫn còn đang rất bình tĩnh.
Thì Định Thành và Trần Chính nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đều không tránh khỏi cảm thấy lo sợ.
Không ngờ Khâu Kính Hựu lại chơi ác đến như vậy.
- Giữ cho mặt súng thẳng, đừng để mặt súng nghiêng. Dùng lực ở cuối đốt ngón tay thứ nhất và đốt ngón tay thứ hai.
- Bóp cò phải dùng lực độc lập của ngón trỏ. Bóp cò êm, đều, thẳng trục nòng súng về phía sau cho tới khi đạn nổ.
Khâu Kính Hựu làm ra vẻ, giống như đang thật sự dạy Đới Hạnh San cách bắn súng.
Đến khi nhận thấy cô đã sẵn sàng, hắn liền đọc một khẩu lệnh.
- Được rồi! Bắn đi.
Trái tim trong lồng ngực của Đới Hạnh San, đập mạnh một cách bất thường.
Mặc dù nãy giờ cô không hề vận động, hay làm việc gì quá sức.
Trong lòng Đới Hạnh San liên tục nói “xin lỗi Chu Thời Cảnh”.
Rồi buộc phải nghe theo chỉ thị của Khâu Kính Hựu.
Dùng ngón tay bóp cò, bắn ra một viên đạn về phía Chu Thời Cảnh.
Thời khắc bên tai nghe thấy tiếng súng nổ, thời gian đối với Đới Hạnh San như đang ngưng đọng lại.
Trái tim bên ngực trái nhói lên từng cơn đau, kéo theo đó là cảm giác tức ngực, khó thở.
Nước mắt giàn giụa, toàn bộ sự sống như bị ai đó rút cạn.
Khiến toàn thân Đới Hạnh San như vô lực, ngồi bất động trên đùi của Khâu Kính Hựu.
Sau khi tiếng súng tan biến vào hư vô.
Đới Hạnh San phải mất mấy phút mới có thể định thần lại được.
Cố gắng đè xuống hơi thở hỗn loạn.
Đới Hạnh San dùng một tay nắm lấy góc áo của Khâu Kính Hựu, hoảng sợ mà hỏi.
- Kính Hựu, kết quả... kết quả thế nào...?
Khâu Kính Hựu căn bản không biết, cái lần Đới Hạnh San dùng súng bắn hắn bị thương.
Đã gây ra một nỗi ám ảnh trong lòng của cô, lớn đến như thế nào.
Bây giờ, chỉ cần mỗi khi nghe thấy tiếng súng, là cô sẽ lại sợ hãi mà thu mình lại.
Như muốn hoá thành người tí hon.
Khâu Kính Hựu lại một lần nữa, dịu dàng vươn tay lau nước mắt cho Đới Hạnh San.
Còn không quên dành cho cô một lời tán dương.
- Em đã bắn trúng trái táo trên đầu Chu Thời Cảnh. Vợ tương lai của tôi thật sự rất giỏi!
Đới Hạnh San nghe thấy câu trả lời của hắn, mới dám thở mạnh ra một hơi.
Nhưng cô chỉ vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vì viên đạn mình bắn ra không làm Chu Thời Cảnh bị thương, không được bao lâu.
Thì Khâu Kính Hựu lại bất thình lình nói một câu, khiến sự hoảng sợ lại quay về dày vò Đới Hạnh San.
- Sang trái một chút. Người tiếp theo là Định Thành.
Mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng cô có thể nhìn ra Định Thành cũng giống Chu Thời Cảnh, là một người tốt.
Mà Đới Hạnh San lại càng hiểu rõ, Định Thành chính là vì cũng nhúng tay vào chuyện liên quan đến Khâu Kính Hựu.
Cũng muốn bảo vệ cô, nên mới bị bắt về đây.
Làm sao Đới Hạnh San có thể lỡ lòng, mà để một người đàn ông tốt giống như Định Thành, cứ như vậy mà chết dưới nòng súng của cô?
Vừa rồi, là Đới Hạnh San may mắn, nên mới không bắn trúng cơ thể của Chu Thời Cảnh.
Nhưng lần này, ai biết cô có được may mắn như thế nữa hay không?
- Kính Hựu... hay là... chúng ta dừng lại đi, có được không?
Nhìn thấy gương mặt của Đới Hạnh San đã tái xanh vì sợ.
Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn chưa chịu dừng lại hành động, ức hiếp mẹ của các con hắn.
- Sao vậy? Kỹ thuật bắn của em giỏi như vậy, thì phải thừa thắng xông lên chứ.
- Tôi vẫn còn muốn chơi nữa. Nếu em không làm, hay là để tôi chơi cho?
Biết rõ là nếu như để Khâu Kính Hựu cầm súng.
Nhất định sẽ không nương tay, đối với những người bên cạnh Chu Thời Cảnh.
Cho nên, Đới Hạnh San trong lúc sợ hãi vẫn khẩn trương lắc đầu.
- Không... không cần...!
Cô căng thẳng dùng hai tay nắm chặt khẩu súng, điều chỉnh theo hướng mà Khâu Kính Hựu vừa nói, mà trong lòng không tránh khỏi hồi hộp.
Đới Hạnh San theo khẩu lệnh của Khâu Kính Hựu, bắn ra thêm một viên đạn nữa.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng đạn nổ một lần nữa vang lên.
Cô như bị lấy đi nửa cái mạng.
Lo lắng không biết bản thân, có bắn trúng người của Định Thành hay không.
- Tiếc quá! Lần này, em không bắn trúng mục tiêu, mà lại bắn trúng người Định Thành rồi.
Giọng nói của Khâu Kính Hựu vang lên bên tai, khiến Đới Hạnh San thất thần đánh rơi khẩu súng trên tay.
Nước mắt rơi lã chã.
Cô phải mất thêm mấy phút bất động, mới bắt đầu có phản ứng cho chuyện vừa xảy ra.
Đới Hạnh San dùng hai tay nắm lấy viền áo của Khâu Kính Hựu, khóc nức lên từng tiếng.
- Anh ấy... anh ấy bị thương ở đâu rồi? Cầu xin anh... xin anh cho người cứu Định Thành!
Cô thật sự không dám tưởng tượng.
Nếu Định Thành cũng vì phát đạn này của cô, mà chết đi giống Trần Thân ngày trước.
Thì Đới Hạnh San sẽ đau khổ như thế nào.
Toàn bộ cử chỉ của Đới Hạnh San, đều được Khâu Kính Hựu cóp nhặt hết vào trong tầm nhìn.
Hắn biết lần này sự hoảng sợ của cô đã đạt đến đỉnh điểm rồi, nên cũng không có ý định bức ép Đới Hạnh San thêm.
Mà chỉ nhẹ nhàng vươn tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng trấn an.
- Không cần phải sợ. Đạn vừa rồi em bắn ra chỉ là đạn cao su. Bắn vào cơ thể người cùng lắm cũng chỉ tổn thương mô mềm. Hoàn toàn không có khả năng gây tử vong đâu.
Hiện tại, đám người Chu Thời Cảnh chính là vũ khí trong tay Khâu Kính Hựu.
Được sử dụng nhằm mục đích, để hắn khống chế Đới Hạnh San.
Làm sao Khâu Kính Hựu có thể để đám người kia, chết dưới nòng súng của Đới Hạnh San được chứ?
Khoảnh khắc viên đạn va chạm với cơ thể của Định Thành.
Đám người Chu Thời Cảnh đã biết đạn trong chiếc súng trên tay của Đới Hạnh San, vốn không phải đạn kim loại.
Có điều... khi viên đạn bay về phía đám người Chu Thời Cảnh, vẫn khiến bọn họ sợ thót tim.
Chu Thời Cảnh không sợ chết.
Nhưng Đới Hạnh San bây giờ, vẫn còn bị Khâu Kính Hựu khống chế.
Kêu anh ta làm sao có thể yên tâm mà nhắm mắt?
Đới Hạnh San bây giờ mới vỡ lẽ.
Hoá ra, mục đích thật sự của việc Khâu Kính Hựu, bày ra trò chơi chết chóc nay, chỉ là muốn thử cô.
Xem ra... Đới Hạnh San đã đoán đúng.
Khâu Kính Hựu đối với cô bây giờ, lúc nào cũng có sự đề phòng.
Nếu như vừa rồi, Đới Hạnh San thật sự dùng súng bắn Khâu Kính Hựu.
Thì người chết cuối cùng vẫn không phải là hắn, mà là đám người Chu Thời Cảnh.
- Lần này, tôi không lấy mạng bọn họ. Nhưng nếu như em còn dám tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi, thêm bất cứ một lần nào nữa. Thì tôi không dám đảm bảo, đạn lần sau sẽ vẫn là đạn cao su đâu.
- Còn nữa, thời gian tới tốt nhất em nên nghỉ cách lấy lòng tôi đi. Chỉ cần tôi cảm thấy khó ở trong người, thì tôi sẽ cho người bẻ gãy một khớp xương trên người bọn họ. Bẻ đến khi bọn họ không còn xương để bẻ nữa mới thôi.
Trò chơi này của Khâu Kính Hựu, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Vừa có thể thử xem, Đới Hạnh San có vì Chu Thời Cảnh, mà cầm súng bắn hắn thêm lần nữa hay không.
Lại vừa có thể lấy được nước mắt của người đẹp.
Khiến cho cô không còn dám tỏ ra thờ ơ với Khâu Kính Hựu nữa.
Mặc dù đã biết vết thương của Định Thành không có gì nghiêm trọng.
Nhưng trái tim trong lồng ngực của Đới Hạnh San, vẫn còn đập mạnh vì sợ.
Nghe thấy lời đe dọa của Khâu Kính Hựu, cô cũng chỉ có thể bất lực mà thở dài trong lòng.
Hắn vẫn luôn tàn nhẫn như vậy.
- Được rồi! Hôm nay, chơi tới đây thôi. Tôi lại muốn nghe thấy tiếng con nghịch ngợm, đạp vào thành bụng của em rồi.
Đàn em nghe vậy liền hiểu ý, một vài người hộ tống Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San trở lại phòng ngủ.
Một vài người khác cũng nhanh nhẹn, giải đám người Chu Thời Cảnh, về phòng giam dưới mật thật.
Bị đàn em của Khâu Kính Hựu kéo đi.
Mà Chu Thời Cảnh vẫn không nhịn được, cố tình ngoái đầu lại nhìn theo bóng dáng của Đới Hạnh San, đang được người đàn ông khác ôm trong lòng.
...
Những ngày tiếp theo, vì sợ Khâu Kính Hựu sẽ thật sự bẻ xương của đám người Chu Thời Cảnh.
Nên thái độ của Đới Hạnh San đối với hắn, đã không còn lạnh nhạt như trước.
Cho đến một ngày, cô tự nhiên lại chủ động bắt chuyện với Khâu Kính Hựu.
- Ừm... Kính Hựu, anh có thể nào mở khoá còng tay cho em được không? Mặc dù bây giờ em không nhìn thấy gì. Nhưng em biết bên cạnh anh có rất nhiều người bảo vệ, cũng như canh giữ nơi này.
- Với lại, bây giờ em đã tạm thời bị mất thị lực. Có muốn một mình bỏ trốn thì cũng không thể.
- Hơn nữa, em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Mà bản thân em cũng sắp thành vợ của anh rồi. Anh cứ còng tay của em thế này, đám đàn em của anh nhìn thấy thì thật sự là không hay cho lắm!
Lúc bấy giờ, Khâu Kính Hựu đang ngồi trên giường ngay bên cạnh Đới Hạnh San.
Nghe qua lời đề nghị của cô, hắn cũng cảm thấy có lý.
Nhưng cũng không trực tiếp đồng ý, mà lại muốn trao đổi điều kiện với Đới Hạnh San.
- Muốn tôi mở khoá còng tay cho em? Được thôi. Chỉ cần em gọi tôi một tiếng ‘chồng yêu’, tôi sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu của em.
Nghe thấy điều kiện trao đổi của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San cắn môi do dự.
Hắn cũng thật biết cách nắm bắt cơ hội.
Lại muốn lợi dụng chuyện này mà ức hiếp cô.
Khâu Kính Hựu trông thấy vẻ mặt do dự của Đới Hạnh San.
Lập tức cong môi nở một nụ cười thú vị, rồi lại hỏi một câu.
- Thế nào? Không muốn gọi? Chúng ta sắp kết hôn rồi, mà ngay cả việc đơn giản là gọi tôi một tiếng “chồng yêu”, em cũng không muốn làm.
- Vậy thì sao có thể trở thành chị dâu, của đám đàn em bên cạnh tôi? Sao có thể trở thành Khâu Phu nhân của tôi? Lại càng chẳng có lý do gì, để kêu tôi mở khoá còng tay cho em cả.
Cô vì sợ hắn sẽ vì chuyện này mà tức giận, rồi cho người hành hạ đám người Chu Thời Cảnh.
Với lại, đây cũng là phương án duy nhất, để Khâu Kính Hựu chịu mở khoá còng tay cho Đới Hạnh San.
Nghĩ vậy, cô cuối cùng cũng phải thỏa hiệp với hắn.
- Chồng... chồng yêu...! Có thể mở khoá còng tay cho em không?
Giây phút nghe thấy Đới Hạnh San gọi mình bằng “chồng”, trái tim bên ngực trái của Khâu Kính Hựu vì thổn thức mà đập loạn.
Hắn đã mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Rõ ràng là Khâu Kính Hựu đã ép buộc Đới Hạnh San, phải gọi mình bằng chồng, thì mới chịu mở khoá còng tay cho cô.
Nhưng lúc này, hắn lại tự mình huyễn hoặc, rằng Đới Hạnh San đã thật sự công nhận, Khâu Kính Hựu là chồng của cô.
Sau khi đã đáp ứng yêu cầu của hắn.
Kết quả mà Đới Hạnh San nhận được, lại không phải là Khâu Kính Hựu mở khoá còng tay cho cô.
Đới Hạnh San cảm nhận được, bàn tay ai đó nâng cằm cô lên.
Tiếp đó là một nụ hôn ngọt ngào, cùng với hơi thở quen thuộc, phủ lên đôi môi mềm mại của cô.
Chính xác, người nâng cằm Đới Hạnh San là Khâu Kính Hựu.
Mà người đang chiếm lấy cánh môi của cô, cũng là hắn.