Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 154: Từ từ chơi.



Mặc dù lực lượng Cảnh sát được điều động đến bệnh viện, để áp giải Khâu Kính Hựu về trại tạm giam tương đối đông.

Nhưng nhóm người dám đối đầu với người của chính phủ kia, lại còn đông hơn rất nhiều.

Đám Cảnh sát chi viện tạm thời vẫn chưa thấy tới.

Mà thiểu số thì khó lòng thắng được đa số.

Đám người bên phía Trần Chính, rất nhanh đã bị nhóm người kia dồn vào thế bí.

Mà xe công vụ lúc này đã bị bắn thủng lốp.

Đám Cảnh sát căn bản có muốn tháo chạy cũng không được.

Đợi đến khi đám người Trần Chính không còn khả năng chống trả nữa.

Nhóm người mặc một thân vest đen toàn bộ, mới bước xuống xe.

Tất cả bọn họ đều sử dụng khẩu trang màu đen, che kín nửa khuôn mặt.

Hai viên Cảnh sát phụ trách ngồi bên cạnh Khâu Kính Hựu, lúc này súng trong tay cũng đã hết đạn.

Bị hai tên xã hội đen dùng súng cưỡng chế, ép phải xuống xe.

Tất cả đám người mặc đồ đen kia, đều đồng loạt mở ô, đứng xếp thành hai đường thẳng dài, từ cửa xe nơi Khâu Kính Hựu đang ngồi, đến vị trí xe hơi của bọn họ.

Chỉ còn vài người cẩn thận kiệu Khâu Kính Hựu ra khỏi xe.

Một người dùng tay chắn ở cửa xe, để Khâu Kính Hựu khỏi bị cộc đầu.

Một người lại cầm ô, che trên đầu Khâu Kính Hựu, để tránh cho hắn khỏi nắng.

Khâu Kính Hựu được khiêng đi đến đâu, đám người kia đồng loạt cúi đầu đến đấy.

Nhìn là biết bọn họ là người của hắn, chứ không phải kẻ muốn bắt cóc Khâu Kính Hựu.

Thế lực phía sau Khâu Kính Hựu, nhất định phải rất lớn, thì mới dám ngang nhiên cướp người từ tay Cảnh sát, giữa ban ngày.

Khi Khâu Kính Hựu được đặt ngồi ngay ngắn trong xe hơi riêng, không biết đã nói gì với đàn em của mình.

Chỉ thấy sau đó, một vài người lôi Trần Chính ra khỏi xe của Cảnh sát.

Vớ được một chiếc còng tay trong xe, khoá hai tay ông ta lại, rồi tống lên xe của bọn họ.

Lúc này, Trần Chính đã bị cho ăn một viên đạn vào cánh tay.

Vừa đau đớn, vừa mất máu khá khiếu.

Khiến ông ta hoàn toàn mất đi khả năng tự vệ.

Đàn em của Khâu Kính Hựu, từ trên người Trần Chính, tìm được một trùm chìa khoá.

Nhanh chóng tiến hành mở khoá còng tay cho Khâu Kính Hựu.

Sau đó, đám người mặc đồ đen mới cụp ô xuống, nhanh nhẹn đồng loạt ngồi vào trong xe.

Một đoàn xe hơi dài đuỗn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Mấy chiếc trực thăng rất nhanh cũng biến mất giữa bầu trời xanh thẳm.

Toàn bộ xe hơi đã bị tay chân của Khâu Kính Hựu che đi biển số xe.

Cho dù đám Cảnh sát có kiểm tra camera trên đường, thì cũng chẳng tra được manh mối nào.

Nhìn theo hướng đoàn xe hộ tống Khâu Kính Hựu rời khỏi.

Tạ Luân bây giờ mới hạ cửa xe xuống, nói với vợ chồng Khâu Thừa Ký.

- Kính Hựu nó giỏi lắm! Cảnh sát trong mắt nó, cũng chỉ giống như là một đám ruồi muỗi thôi. Cô chú không cần lo lắng cho nó đâu. Hãy cứ để Kính Hựu tự quyết định cuộc đời của nó.

...

Ca phẫu thuật mắt của Đới Hạnh San, đã kết thúc từ nửa tháng trước, nhưng hai mắt của cô vẫn chưa thấy lại được ánh sáng.

Điều này khiến Chu Thời Cảnh từ suy nghĩ, chắc chắn Đới Hạnh San sẽ khôi phục lại được thị lực, dần có phần lo lắng.

Chỉ lo Đới Hạnh San vĩnh viễn phải sống trong bóng tối.

Suốt nửa tháng trời, Đới Hạnh San luôn mang vẻ mặt ủ rũ, lúc nào cũng ngồi trên giường bệnh.

Tâm trí lúc nào cũng rơi vào tình trạng mơ hồ, nghĩ về những chuyện đã xảy ra, kể từ sau khi nhà họ Đới phá sản.

Cho dù, Chu Thời Cảnh đã từng nhiều lần khuyên nhủ, rằng cô phải giữ một tinh thần lạc quan, thì đôi mắt mới mau chóng hồi phục.

Nhưng cũng chẳng thể lay chuyển được tâm lý của Đới Hạnh San.

Cô chưa bao giờ quên, hai đứa nhỏ trong bụng mình là con của Khâu Kính Hựu.

Nhưng Đới Hạnh San sớm đã không còn ý định, phá bỏ hai đứa trẻ này.

Bởi vì, dù thế nào thì chúng cũng là con ruột của cô.

Đới Hạnh San và hai đứa nhỏ... có sống thì cùng sống, mà chết thì cùng chết.

Chu Thời Cảnh ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, cầm dao gọt một trái xoài của Nhật.

Lại dùng thái độ vui vẻ để nói chuyện với Đới Hạnh San.

- Mắt của em bây giờ đã tháo băng, sức khỏe cũng đã hồi phục. Hay là... vài hôm nữa, tôi làm thủ tục xuất viện cho em. Em thấy sao?

- Biết đâu, sau khi rời khỏi nơi lúc nào, cũng toàn mùi thuốc sát trùng này. Tâm trạng của em sẽ tốt hơn, và từ em đó cũng sớm lấy lại được thị lực thì sao?

- Bác sĩ riêng mà tôi thuê, đều là những người dày dặn kinh nghiệm trong việc khám, chữa bệnh. Tin chắc sẽ chăm sóc tốt cho em, không thua gì Bác sĩ ở trong bệnh viện.

- Mà Bác sĩ riêng, có khi còn chăm sóc tốt hơn ấy.

Nghe thấy lời đề nghị của Chu Thời Cảnh.

Đới Hạnh San bây giờ, mới bắt đầu nghĩ đến chuyện.

Sau khi xuất viện, cô sẽ sống ở đâu?

Chu Thời Cảnh nào phải người thân ruột thịt của cô.

Đới Hạnh San đâu thể cùng em trai, dựa vào sự giúp đỡ của anh ta mãi được.

Cô đã mắc nợ Chu Thời Cảnh và Đường Khắc Phong quá nhiều rồi!

Đới Hạnh San không muốn mang tiếng đào mỏ Chu Thời Cảnh.

Đôi mắt này của cô, nhất định phải lấy lại được ánh sáng.

Trước khi rời khỏi thế giới này, Đới Hạnh San phải kiếm tiền trả nợ cho Chu Thời Cảnh.

Đâu thể cứ ăn không của anh ta mãi được.

Nhưng mà... bây giờ, ba mẹ Đới Hạnh San đã không còn.

Cô không còn người thân ruột thịt nào, để có thể gửi gắm em trai cả đời.

Nếu muốn tự tử, lẽ nào cô buộc phải mang theo cả Đới Hoà Văn hay sao?

Thấy Đới Hạnh San vẫn chỉ im lặng.

Chu Thời Cảnh đoán cô lại đang nghĩ ngợi lung tung.

Liền ngẩng đầu nhìn Đới Hạnh San, lo lắng hỏi.

- Hạnh San, em đang nghĩ gì vậy? Có nghe thấy lời tôi nói không?

Mặc dù, hiện tại không nhìn thấy gì.

Nhưng cô vẫn dựa vào giọng nói, quay mặt về phía anh ta, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Không có gì. Em chỉ đang nghĩ, bản thân mắc nợ anh nhiều như vậy. Không biết đến bao giờ mới trả hết được.

- Còn chuyện làm thủ tục xuất viện. Vẫn phải nhờ anh thay em sắp xếp.

Nợ nần về vật chất, còn có thể trả được.

Chứ còn món nợ ân tình, chỉ e suốt đời cũng trả không hết.

Nghe thấy lời của Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh bỗng chốc lại tỏ ra không vui.

- Em lại khách sáo với tôi rồi đấy. Tiền bạc với tôi mà nói, không quan trọng. Sức khỏe của em đối với tôi mới là quan trọng nhất.

- Tôi không bắt em phải trả lại cho tôi bất cứ thứ gì cả. Tất cả những chuyện tôi làm cho em, đều là tự nguyện, không cần em phải báo đáp.

- Thậm chí, tôi đã rất không vui. Khi em chỉ vì muốn trả lại tiền tôi đóng viện phí cho em, mà lấy tiền từ chỗ Khâu Kính Hựu.

- Giữa chúng ta, em có cần nhất định phải tính toán rõ ràng với tôi như thế không?

- Nhưng mà... nếu như em thật sự cảm thấy mắc nợ, và muốn trả nợ cho tôi. Thì phải ngoan ngoan nghỉ ngơi cho tốt! Chỉ cần em khỏe mạnh, đó chính là sự đền đáp xứng đáng nhất đối với tôi.

Mặc dù biết rõ từ hôm tỉnh lại đến giờ.

Đới Hạnh San ăn uống rất ít.

Ngay cả cháo dinh dưỡng, mà người làm trong biệt thự của Chu Thời Cảnh nấu.

Mỗi lần ô cũng đều chỉ ăn được một nửa rồi bỏ.

Nhưng Chu Thời Cảnh vẫn cố chấp đặt miếng xoài chín, vừa mới bổ vào trong tay Đới Hạnh San.

- Em ăn xoài đi. Tôi biết, bây giờ tinh thần của em vẫn không thật sự được thoải mái, nên không muốn ăn gì cả.

- Nhưng nên nhớ. Bây giờ, em không chỉ ăn cho bản thân mình, mà còn phải ăn cho hai đứa bé trong bụng.

Nghe Chu Thời Cảnh nhắc đến Khâu Kính Hựu.

Tâm trạng vốn đã không vui của Đới Hạnh San, lại càng thêm ảo não.

Chu Thời Cảnh chắc vẫn không biết, chuyện trả tiền cho anh ta, vốn không phải chủ ý của cô và Đường Khắc Phong.

Mà là Khâu Kính Hựu muốn cắt đứt mọi mối liên hệ, giữa Đới Hạnh San và Chu Thời Cảnh.

Nên mới cố tình ra mặt thay cô và Đường Khắc Phong, trả tiền cho anh ta.

Nhưng chuyện này bây giờ, cũng đã chẳng còn quan trọng nữa.

Nên Đới Hạnh San cũng không có ý định, giải thích với Chu Thời Cảnh.

Bụng bầu của cô cũng đã sắp đến ngày sinh rồi.

Mặc dù hiện tại, Đới Hạnh San cũng không tính sinh hai đứa nhỏ này ra.

Nhưng nếu để thai nhi chết lưu trong bụng, có thể sẽ đe dọa đến tính mạng của cô.

Trước khi chưa sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Đới Hạnh San tuyệt đối không thể chết.

Thế là cho dù không muốn ăn.

Nhưng cô vẫn miễn cưỡng đưa miếng xoài lên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhìn thấy Đới Hạnh San đã chịu ăn trái cây.

Chu Thời Cảnh thật sự rất vui!

Điện thoại trong túi quần của anh ta, lúc này lại đổ chuông, thông báo có cuộc gọi đến.

Chu Thời Cảnh đặt con dao cùng quả xoài đang gọt dở, lên chiếc đĩa sứ trên mặt tủ, ngay sát đầu giường bệnh của Đới Hạnh San.

Cẩn thận dùng khăn giấy lau tay, rồi mới lấy điện thoại ra xem.

Nhìn thấy màn hình hiện số điện thoại của Định Thành.

Chu Thời Cảnh không chút do dự, lập tức nghe máy.

- Alo, tôi đây.

Không biết Định Thành đã nói gì với anh ta.

Mà sau khi nghe máy, vẻ mặt Chu Thời Cảnh lập tức tối sầm lại, kích động đứng dậy khỏi ghế.

May mà Đới Hạnh San hiện tại không nhìn thấy gì, nên Chu Thời Cảnh mới giấu được, dáng vẻ bàng hoàng này của anh ta.

Chu Thời Cảnh tạm thời bỏ điện thoại ra khỏi tai, cố gắng giữ bình tĩnh mà quay sang nói với cô.

- Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.

Chu Thời Cảnh khẩn trương tới mức, không cần biết Đới Hạnh San có đồng ý hay không, đã nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh.

Chu Thời Cảnh đi tới nơi vắng người trong dãy hành lang, tiếp tục nghe máy.

Nhưng lúc này, anh ta đã hoàn toàn không thể che giấu, sự tức giận của bản thân.

- Bọn họ cướp người đi từ khi nào? Giữa ban ngày, ban mặt, mà bọn chúng dám cướp người từ tay Cảnh sát sao?

- Mà sao người của Cục Cảnh sát thành phố, lại không thể đối phó được với đám người đó?

Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu, khiến Chu Thời Cảnh nhất thời không thể giữ được sự bình tĩnh.

Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Thời Cảnh bây giờ.

Nhưng chỉ cần nghe qua giọng nói, cũng đủ để Định Thành đoán được, Chu Thời Cảnh đang phẫn nộ cỡ nào.

- Cách đây hai tiếng rồi. Tôi vừa về đến cơ quan, nhận được tin liền gọi cho ông ngay đấy.

- Do lực lượng bên kia quá đông! Gần như đã hoàn toàn áp đảo người của Cảnh sát. Lại còn chuẩn bị cả trực thăng, để từ trên không trung xả đạn xuống.

- Ngay cả Phó Cục trưởng Trần, mà bọn họ cũng dám bắt đi. Xem ra, bọn chúng đã có sự chuẩn bị từ trước rồi.

- Nếu Khâu Kính Hựu không sợ Cảnh sát, thì tay chân của hắn có lẽ cũng như vậy. Cho nên, việc cướp người ngay giữa ban ngày, cũng chẳng có gì là lạ.

Càng nghe những lời mà Định Thành nói, càng khiến lửa giận trong lòng của Chu Thời Cảnh thêm bùng cháy.

Khuôn mặt của người đàn ông, thường ngày vốn dĩ ôn hoà, mà giờ đây trở nên lạnh lùng dọa người.

Ánh mắt sắc bén nổi lên tơ máu, như thể chỉ một cái nhìn cũng có thể đoạt mạng, những người lọt vào tầm ngắm của anh ta.

Bàn tay gắt gao cuộn chặt thành nắm đấm.

Những đường gân xanh dữ tợn nổi lên chằng chịt.

Khó khăn lắm mới khiến Khâu Kính Hựu vướng vào vòng lao lý.

Chu Thời Cảnh tuyệt đối không thể để, hắn thoát tội một cách dễ dàng như vậy được.



Ở hiện trường, có tra được manh mối gì không?



Đây cũng có thể là một cơ hội tốt, để tóm gọn thế lực trong bóng tối của Khâu Kính Hựu.

- Tay chân của Khâu Kính Hựu làm việc vô cùng cẩn thận, hoàn toàn không để lại một chút dấu vết nào. Lần theo camera an ninh, đến quận Phòng Sơn thì mất dấu.

- Cũng không biết Khâu Kính Hựu, bắt Phó Cục trưởng Trần để làm gì.

Chút hy vọng cuối cùng bị dập tắt.

Chu Thời Cảnh bất lực dựa người vào bức tường phía sau lưng.

Bên tai lại vang lên lời nhắc nhở của Định Thành.

- Ông phải trông chừng Đới Tiểu thư cho thật cẩn thận đấy. Tôi nghĩ lần này thoát khỏi tầm kiểm soát của Cảnh sát, thế nào Khâu Kính Hựu cũng bắt Đới Tiểu thư đi.

- Lát nữa, tôi sẽ báo với bên Cục Cảnh sát, phái thêm người đến bảo vệ Đới Tiểu thư.

Nghe người bạn của mình nhắc đến Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh lập tức bị dọa cho giật mình, vội vàng nhìn về phía phòng bệnh, nơi người con gái của anh ta đang nằm.

Mà bên ngoài vẫn luôn có Vệ sĩ của Chu Thời Cảnh, luôn túc trực bảo vệ.

Trong lòng anh ta bất chợt có cảm giác bồn chồn, lo lắng.

Không... bằng mọi giá...

Chu Thời Cảnh cũng tuyệt đối không để Khâu Kính Hựu, đưa Đới Hạnh San đi.

- Tôi về phòng bệnh chăm sóc Hạnh San. Ông giúp tôi điều tra, về những chuyện liên quan đến Khâu Kính Hựu. Có manh mối gì, lập tức báo cho tôi biết.

...

- Xin lỗi đại ca! Bọn em đến trễ. Khiến đại ca chịu khổ nhiều rồi!

Một đám người mặc vest đen, xếp theo thứ tự người có địa vị cao thì đứng trước, người có địa vị thấp thì đứng sau.

Toàn bộ chắp tay cung kính cúi đầu, hướng đến người đàn ông phía sau rèm trúc.

Duy Phương đại diện lên tiếng nói.

Tất cả bọn họ có mặt ở đây, đều chỉ chờ Khâu Kính Hựu hỏi tội.

Bên kia rèm trúc, Khâu Kính Hựu thoải mái ngâm mình trong hồ nước nóng, được thiết kế chạy dài trong biệt thự.

Bên cạnh là hai cô gái quỳ trên sàn nhà.

Một người giúp Khâu Kính Hựu xoa bóp bả vai.

Người còn lại hầu hạ rót rượu cho hắn.

Hai cô gái này, là hai trong số những người mà lúc trước, Khâu Kính Hựu mua lại từ đám buôn người.

Cả hai đều xinh đẹp nổi bật.

Bọn họ ở đây, chỉ là chờ Khâu Kính Hựu đến, để tận hưởng sự phục vụ của bọn họ.

Bọn họ cũng đã từng nhiều lần thử tìm cách bỏ trốn.

Nhưng lần nào cũng đều bị bắt lại, và hành hạ đến thừa sống, thiếu chết.

Cuối cùng, bọn họ chỉ đành chấp nhận số phận, giống như Đới Hạnh San lúc trước.

Ngoan ngoãn trở thành nô lệ của Khâu Kính Hựu.

Hoàn toàn từ bỏ ý định bỏ trốn.

Mà lâu rồi mới lại thấy Khâu Kính Hựu đến trụ sở của bang hội.

Phụ nữ của đại ca, đám người Duy Phương đương nhiên cũng không ai dám động đến.

Tính ra thì đám phụ nữ bên cạnh Khâu Kính Hựu cũng nhàn.

Khâu Kính Hựu chậm rãi rít một hơi thuốc, thản nhiên quay sang nhả khói thuốc thẳng vào mặt cô, gái đang dùng hai tay nắm chặt chai rượu ngoại xa xỉ.

Mặc dù chỉ vừa mới xuất viện.

Nhưng hắn muốn uống rượu, hút thuốc.

Ai dám ngăn cản?

Lâu rồi mới được thoải mái như thế này.

Khiến cho Khâu Kính Hựu thiếu điều muốn ngủ quên.

- Không cần phải tự trách. Đến sớm, đến muộn, chẳng bằng đến đúng lúc.

Nếu đám đàn em của hắn hấp tấp, vội vàng.

Lộ diện ngay sau khi Khâu Kính Hựu nhập viện.

Không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Sợ là chẳng những không tóm được lão già Trần Chính, mà còn bị thua dưới tay của đám Cảnh sát.

- Chuẩn bị đi. Đợi sau khi Hạnh San xuất viện. Đích thân tao sẽ đến đón mẹ con cô ấy.

Thấy Khâu Kính Hựu không có ý định trách phạt.

Đám người Duy Phương bây giờ, cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Vâng, còn Chu Thời Cảnh... đại ca muốn xử lý tên đó như thế nào ạ?

Khâu Kính Hựu từ tốn đưa ly rượu vang đỏ lên môi uống một ngụm.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt hắn loé lên sự thâm sâu.

Không biết nghĩ đến điều gì đó, khiến Khâu Kính Hựu trong phút chốc, lại nở một nụ cười quỷ dị.

- Không gấp! Đợi đến khi đón Hạnh San về đây, thuận tiện bắt nó về, từ từ chơi.

- Dù sao bây giờ, Hạnh San ở trong bệnh viện, cũng cần phải có người chăm sóc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv