Khâu Kính Hựu sau khi tỉnh lại qua ba ngày hôn mê sâu.
Bản tính vẫn kiêu ngạo như cũ, hoàn toàn không có bất kỳ một sự thay đổi nào.
Nếu có, chắc chắn chỉ có thể là quan tâm, lo lắng cho Đới Hạnh San hơn.
Dám công khai cô là người phụ nữ của hắn, ngay trước mặt vợ chồng Khâu Thừa Ký và người ngoài.
Cũng như không dám đối xử tệ với Đới Hạnh San, giống như lúc trước nữa mà thôi.
Đương nhiên, đối với địa vị của Chu Thời Cảnh hiện tại
Khâu Kính Hựu cũng chẳng có chút nào nể sợ.
- Đúng là tôi từng ép buộc Hạnh San trở thành người phụ nữ của tôi. Nhưng sao cậu biết là Hạnh San chưa bao giờ, muốn trở thành người phụ nữ của tôi?
- Tôi và Hạnh San cũng có thể nói là thanh mai, trúc mã, từ nhỏ lớn lên bên nhau. Sớm đã tình trong đã tỏ, mặt ngoài còn e.
- Chính miệng Hạnh San cũng đã từng thừa nhận, là cô ấy yêu tôi. Chính Thiếu gia nhà họ Hứa là Hứa Phúc, cũng đã nhìn thấy điều này, từ trong ánh mắt của Hạnh San khi nhìn tôi.
Đang yên ngồi không cũng dính đạn.
Nhưng trên mặt Hứa Phúc, lại chẳng lộ ra bất kỳ biểu cảm bất mãn nào.
Hay cho câu “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”.
Trong lòng đám bạn của Khâu Kính Hựu thầm nghĩ.
Có phải hắn đang tự thừa nhận, rằng bản thân cũng có tình cảm với Đới Hạnh San hay không?
Thế mà lúc trước, khi đám người Trương Lục chất vấn.
Khâu Kính Hựu lại còn chối bai bải.
- Mà cho dù Hạnh San có thật sự, không muốn làm người phụ nữ của tôi đi chăng nữa. Thì có một chuyện tôi rất chắc chắn, đó là cô ấy cũng không muốn làm người phụ nữ của cậu.
- Cậu chẳng qua chỉ là kẻ thứ ba, đang muốn nhân cơ hội, tôi và Hạnh San xảy ra mâu thuẫn, để kéo cô ấy về phía mình mà thôi.
Tại sao hắn dám chắc rằng, Đới Hạnh San cho dù không muốn làm người phụ nữ của hắn, thì cũng sẽ không làm người phụ nữ của Chu Thời Cảnh?
Bởi vì, dựa vào địa vị của nhà họ Chu.
Thì cho dù Chu Thời Cảnh không ngồi vào vị trí Viện trưởng Viện kiểm sát, mà muốn đưa Đới Hạnh San rời khỏi Khâu Kính Hựu, cũng chẳng thiếu gì cách.
Nếu như Đới Hạnh San có tình ý với Chu Thời Cảnh, thì lần trước cô vốn không cần, ngoan ngoãn trở về bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Hắn càng biết rõ là cô và Chu Thời Cảnh, không thể nào thông đồng với nhau từ trước.
Bởi vì, nếu hai con người này bắt tay với nhau để chơi Khâu Kính Hựu.
Thì Đới Hạnh San không thể nào phát hiện ra chuyện, ba mẹ cô đã chết muộn như vậy được.
Càng không thể nào có chuyện, Chu Thời Cảnh đồng ý để Đới Hạnh San, trở về bên cạnh Khâu Kính Hựu, tiếp tục chịu khổ.
- Tôi có ép cô ấy sinh con cho tôi thật hay không, không quan trọng. Quan trọng là trong bụng của Hạnh San hiện tại, vẫn còn mang hai đứa con của tôi.
- Theo lý mà nói, tôi có quyền chăm sóc Hạnh San, cho tới khi cô ấy sinh hai đứa nhỏ ra. Cho dù là tôi có phải chồng hợp pháp của cô ấy hay không.
- Còn cái chuyện cậu nói, hiện tại bản thân là người giám hộ duy nhất của Hạnh San. Chẳng có pháp luật nào công nhận cả.
- Chẳng lẽ, cứ dựa vào chuyện bây giờ Hạnh San, không có người thân ruột thịt bên cạnh, và cậu là ở bên cạnh cô ấy trong suốt những ngày qua. Thì có thể mặc định rằng, cậu là người giám hộ hợp pháp của Hạnh San hay sao?
- Nói như cậu, thì tôi nghĩ rằng mình cũng có thể trở thành, người giám hộ hợp pháp của Hạnh San. Trong bụng của cô ấy hiện tại, đang mang cốt nhục của tôi. Tôi cảm thấy để tôi làm người giám hộ cho cả Hạnh San, lẫn hai đứa nhỏ trong bụng cô ấy, sẽ hợp lý hơn cậu rất nhiều.
- Cảm ơn cậu đã thay tôi, trông nom người phụ nữ của tôi, cũng như các con của tôi suốt những ngày qua. Bây giờ, Hạnh San và hai đứa nhỏ có tôi lo lắng là đủ rồi. Không làm phiền một Viện trưởng, ngày bân trăm công, ngàn việc như cậu Chu đây phải bận tâm.
- Hạnh San nói kiếp sau không muốn gặp lại tôi. Chứ không nói kiếp này không muốn gặp tôi. Khi nào tôi nghe chính miệng cô ấy nói kiếp này không muốn gặp tôi nữa, thì tôi mới tin.
- Lời của cậu đối với tôi mà nói, không có giá trị.
Cho dù là nghe chính miệng Đới Hạnh San nói, kiếp này không muốn gặp hắn.
Cho dù kiếp này cô không tha thứ cho hắn.
Thì Khâu Kính Hựu cũng sẽ không bao giờ, từ bỏ việc bám theo Đới Hạnh San, đến chân trời, góc bể.
- Biết rõ những chuyện xảy ra ở trong biệt thự của tôi như vậy. Nghĩa là cậu đang ngầm thừa nhận, rằng cậu đang cho người theo dõi tôi sao?
- Xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác, sẽ bị phạt tiền từ 1 đến 6 vạn tệ, phạt tù lên đến 3 năm, và cấm đảm nhiệm chức vụ trong bộ máy nhà nước từ 1 đến 5 năm.
- Không biết là Viện trưởng Chu, đã tự giác viết đơn xin từ chức hay chưa?
Bây giờ, Khâu Kính Hựu mới để ý đến đám Cảnh sát, đi theo phía sau hắn từ phòng bên kia, đến phòng mà Đới Hạnh San đang nằm.
Trong lòng bắt đầu phát giác ra điểm bất thường.
Nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra như không có chuyện gì.
Khâu Kính Hựu nghiêng đầu nói với đám Cảnh sát.
- Mấy anh Cảnh sát này. Mấy anh là người công tư phân minh, vì nghĩa quên mình. Không biết bây giờ tôi báo án, các anh có bắt tạm giam, kẻ cố tình xâm phạm quyền riêng tư cá nhân, của người khác hay không?
Sau đó, hắn tì hai khuỷu tay lên tay vịn của chiếc xe lăn, quay lại nhìn Chu Thời Cảnh bằng cặp mắt loé lên sự thách thức.
- Hạnh San phải nằm trong kia như ngày hôm nay. Tất cả là lỗi của cậu, chứ không phải của tôi. Cậu có dám khẳng định rằng người nói chuyện ba mẹ Hạnh San, đã chết trong tù cho cô ấy biết, không phải là người do cậu cài vào, trong biệt thự của tôi hay không?
Chuyện mà Khâu Kính Hựu muốn giấu, lại có kẻ dám tiết lộ ra ngoài.
Thì chỉ có thể là kẻ muốn đối đầu với hắn.
- Nếu như Hạnh San không biết chuyện ba mẹ cô ấy đã mất, thì cô ấy sẽ không xảy ra mâu thuẫn với tôi. Sau đó, vì kích động quá mức mà nhảy lầu tự tử.
- Cho nên, người hại Đới Hạnh San rơi vào tình trạng chết lâm sàng, hôn mê sâu là cậu chứ không phải tôi. Người nên cút khỏi đây cũng là cậu mới đúng.
- Thân là Viện trưởng Viện kiểm sát, làm về luật pháp nhưng lại biết pháp phạm pháp. Lạm dụng chức quyền. coi thường công dân.
- Mở miệng ra là “cút” với “biến”, trông cậu chẳng khác nào một kẻ vô văn hoá, thiếu giáo dục.
- Loại người giống như cậu, để mà cho đi tiếp đón đoàn đại biểu nước ngoài, thì chẳng khác nào làm trò cười cho cả thế giới.
- Tôi lại hứng thú muốn xem thử, sau khi Viện trưởng Chu hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, thì sẽ làm gì tôi. Cậu tính ở trước mặt bao nhiêu người thế này, hành hung hay là giết tôi?
Nghe qua cuộc đối thoại, giữa Khâu Kính Hựu và Chu Thời Cảnh.
Mọi người càng khẳng định rằng, những lời mà Chu Thời Cảnh nói, vào cái hôm Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San nhập viện cấp cứu, là hoàn toàn chính xác.
Nhưng dù sao bọn họ đều là người ngoài cuộc, không hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Nên ngay cả ông bà Khâu, cũng không can thiệp vào cuộc đối thoại giữa hai người kia.
Chỉ có Định Thành vừa mới đến.
Nghe thấy Khâu Kính Hựu lại đổ hết mọi tội lỗi của hắn, lên người Chu Thời Cảnh.
Thì liền nhịn không được, mà muốn nói chuyện phải trái với hắn.
Nhưng lại bị Chu Thời Cảnh ngăn cản.
Kể từ giây phút nghe Khâu Kính Hựu nói.
Đới Hạnh San cho dù không muốn làm người phụ nữ của hắn, thì cũng không muốn làm người phụ nữ của Chu Thời Cảnh.
Lửa giận trong lòng anh ta, thật sự đã đạt đến đỉnh điểm.
Chỉ muốn ngay lập tức lao đến, đấm cho Khâu Kính Hựu mấy cái vào mặt.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện, sau khi hành hung Khâu Kính Hựu rồi.
Chu Thời Cảnh rất có thể cũng sẽ bị bắt tạm giam.
Như vậy, sẽ không còn ai ở bên cạnh, trông nom, lo lắng cho Đới Hạnh San nữa.
Nên Chu Thời Cảnh lại phải cố gắng đè xuống, cơn giận đang muốn bộc phát.
Đến mức lòng bàn tay ngày càng siết chặt, móng tay cào xước da thịt, đem đến cảm giác đau rát.
Chu Thời Cảnh nhìn Khâu Kính Hựu, gương mặt bao phủ một tầng khí lạnh, như thế vẫn không chịu nhận thua.
- Nếu như không cho người theo dõi cậu, làm sao thu thập được bằng chứng phạm tội của cậu? Suốt những năm qua, cậu đã giết bao nhiêu người, buôn lậu bao nhiêu vũ khí, tham gia bao nhiêu hoạt động mua bán người. Chắc cậu Khâu cũng không nhớ hết được đâu nhỉ?
- Nếu việc tôi mất đi cái ghế Viện trưởng Viện kiểm sát, mà có thể khiến cậu phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, về những tội ác mà cậu đã gây ra. Thì tôi cũng cam tâm, tình nguyện.
Nhưng nếu chỉ dựa vào chuyện Chu Thời Cảnh, cài người vào biệt thự của Khâu Kính Hựu.
Mà muốn đá anh ta ra khỏi cái ghế Viện trưởng, thì khó lắm.
Ngay từ đầu, khi xác định là nhất định sẽ lật đổ một người vừa giàu có, quyền thế và có địa vị xã hội, lại còn gian xảo giống như Khâu Kính Hựu.
Chu Thời Cảnh đương nhiên, cũng đã phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
- Dựa vào chuyện cậu từng bạo hành Hạnh San. Cậu không có tư cách trở thành người giám hộ hợp pháp của cô ấy, càng không có tư cách đến gần cô ấy. Kể cả là khi trong bụng Hạnh San, đang mang thai con của cậu.
- Để cậu đến gần Hạnh San. Lỡ như cậu lại làm cô ấy bị thương, thì phải làm thế nào?
- Khâu Kính Hựu, cậu đừng có mà đem trách nhiệm của mình đổ lên đầu người khác.
- Nếu như không phải cậu chà đạp, sỉ nhục, bạo hành tình dục Hạnh San. Rồi còn ép cô ấy phải sinh con cho cậu, và không được phép gặp người thân. Thì Hạnh San lấy gì kích động?
- Nếu như không phải là cậu, đẩy ba mẹ của Hạnh San vào trong tù. Thì làm sao bọn họ lại chết ở trong tù?
- Tôi sẽ thuê luật sư, để bảo vệ quyền lợi về thân thể, danh dự và nhân phẩm cho Hạnh San.
Nói đến đây, Chu Thời Cảnh tiến lên vài bước, muốn đến gần Khâu Kính Hựu.
Nhưng rất nhanh đã bị Đàm Đại cản đường.
- Yên tâm đi! Tôi chỉ muốn nói riêng với Khâu Kính Hựu vài lời thôi. Tuyệt đối sẽ không động tay, động chân với cậu ta đâu.
- Đánh loại người giống như Khâu Kính Hựu. Chỉ làm bẩn tay của tôi mà thôi.
Nghe lời giải thích của Chu Thời Cảnh.
Đàm Đại vẫn có chút cảnh giác.
Nhưng khi quay lại nhìn vẻ mặt của Khâu Kính Hựu, thấy hắn không có phản ứng gì.
Đàm Đại mới lặng lẽ đứng qua một bên.
Chu Thời Cảnh bước đến trước mặt Khâu Kính Hựu.
Khom người vịn hai tay lên thành xe lăn, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai hắn.
- Tôi nhất định sẽ bắt cậu phải trả giá, cho việc cậu đã làm tổn thương Hạnh San, bằng mức án tù không tử hình, thì cũng phải là chung thân.
- Đợi đến khi cậu bị cách ly hoàn toàn với xã hội. Thì tôi tự tin rằng bản thân chắc chắn sẽ có cách, để dành được trái tim của Hạnh San.
- Trước kia, cô ấy từng nói yêu cậu. Đâu có nghĩa là bây giờ vẫn còn yêu cậu.
Ánh mắt sắc bén của hai người giao nhau.
Chu Thời Cảnh rất nhanh đã đứng thẳng người lên, đồng thời lùi lại vài bước.
Không đợi Khâu Kính Hựu kịp có cơ hội bộc phát sự giận dữ.
Chu Thời Cảnh đã quay sang nói với đám Cảnh sát.
- Các anh Cảnh sát, tôi muốn báo án, về việc Khâu Kính Hựu quấy rối cô Đới Hạnh San.
- Còn nữa, Khâu Kính Hựu hiện tại đang bị tình nghi, có liên quan đến những hoạt động phạm tội đặc biệt nghiêm trọng.
- Tôi đề nghị nên đưa cậu ta về phòng tiếp tục trị liệu, cho mau chóng hồi phục sức khỏe. Tránh trễ nải công tác điều tra của Cục Cảnh sát.
So với một người đang thất thế giống như Khâu Kính Hựu.
Đám Cảnh sát đương nhiên sẽ lựa chọn, nghe lời một người là Viện trưởng Viện kiểm sát, giống như Chu Thời Cảnh hơn.
Một người trong số đám Cảnh sát, bây giờ mới lên tiếng nói.
- Người nhà của cậu Khâu Kính Hựu, muốn tự mình đưa cậu ta trở về phòng của mình. Hay để chúng tôi giúp một tay?
Nghe Chu Thời Cảnh nói, anh ta muốn dành lấy trái tim của Đới Hạnh San.
Lại thấy đám Cảnh sát có ý muốn, tách hắn ra khỏi người hắn yêu.
Khâu Kính Hựu cuối cùng, đã không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Kích động muốn đứng dậy khỏi xe lăn, nhằm mục đích muốn chống lại sự cưỡng chế sắp sửa diễn ra, nhưng vô ích.
Đôi chân của Khâu Kính Hựu bây giờ.
Giống như đã hoàn toàn tê liệt, không còn cảm giác.
Khiến cho hắn không có cách nào tự mình đứng dậy.
Đôi đồng tử bao phủ bằng một màu đỏ tươi như màu máu.
Khâu Kính Hựu giận dữ gào lên.
- Tôi không đi. Các người không có tư cách chia cắt tôi với Hạnh San.
Đám bạn của hắn cùng ông bà Khâu, nhìn thấy bộ dạng này của Khâu Kính Hựu, thì vô cùng đau lòng
Hhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Hiện tại, Khâu Kính Hựu đang vướng vào một vụ án, đặc biệt nghiêm trọng.
Mọi thứ như đang muốn chống lại hắn.
Nếu như bây giờ. còn cố tình chống đối người thi hành công vụ.
E là sẽ càng bất lợi cho Khâu Kính Hựu.
Thế là Đàm Đại dù muốn hay không.
Cũng phải nắm lấy tay cầm đẩy sau của chiếc xe lăn, rồi lên tiếng trấn an Khâu Kính Hựu.
- Được rồi. Tạm thời, tao sẽ hộ tống mày đến phòng xét nghiệm, kiểm tra xem hai chân của mày có sao không. Rồi lúc khác chúng ta lại đến thăm Đới Hạnh San.
Nói rồi, Đàm Đại chậm rãi dùng lực đẩy chiếc xe lăn, để cho nó từ từ lăn bánh về phía trước.
Nhưng Khâu Kính Hựu ngồi trong xe lại không chịu yên phận.
Mà dùng lực ở hai lòng bàn tay, bấu chặt lấy phần tay vịn của xe lăn, kích động muốn nhấc mông lên khỏi mặt ghế.
- Tao không đi. Tao phải ở lại bên cạnh Hạnh San, cho đến khi cô ấy tỉnh lại. Mày có phải là bạn tao không đấy? Tại sao lại hùa theo đám người kia, đối phó với tao?
Chiếc xe lăn bánh được một đoạn rồi, mà Khâu Kính Hựu vẫn cố tình ngoái đầu lại, lớn tiếng nói với Chu Thời Cảnh.
- Chu Thời Cảnh, cậu đừng hòng thừa nước đục thả câu. Hạnh San nhất định sẽ không bao giờ yêu cậu đâu.
Hứa Phúc đi bên cạnh, nhẹ nhàng dùng tay chỉnh cho mặt của Khâu Kính Hựu quay ra phía trước, rồi bình tĩnh nói.
- Nghe tao nói này. Chu Thời Cảnh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, một cách hoàn hảo. Chỉ nhằm mục đích khiến mày vướng vào vòng lao lý.
- Bây giờ, mày đang bị Cảnh sát để ý. Chuyện mày ở kia đấu võ mồm với Chu Thời Cảnh, chẳng những không có ích lợi gì. Mà còn càng dễ bị cậu ta nắm thóp.
- Bây giờ, mày phải thật bình tĩnh. Giống như trước đây, dùng cái đầu lạnh để xử lý mọi chuyện. Không được để Chu Thời Cảnh, dễ dàng đạt được mục đích.
- Tạm thời, gác chuyện tình cảm qua một bên đi.
- Mày thấy anh em đã bao giờ bán đứng, hay gây bất lợi cho mày chưa?
Bình thường, Hứa Phúc là người ít dính vào tệ nạn nhất, trong số mấy thằng chơi chung với Khâu Kính Hựu.
Nhưng điều đó. đâu có nghĩa là anh ta sẽ khoanh tay, đứng nhìn Khâu Kính Hựu bị người khác tính kế.
Khâu Kính Hựu ngẩng đầu nhìn Hứa Phúc.
Dường như hiểu được ý của thằng bạn, khiến bàn tay đang bấu chặt lấy chỗ để tay của xe lăn dần nới lỏng.
Cũng không còn sừng cồ lên như một đứa bé, khi không đạt được thứ mình muốn nữa.
- Tao đã nằm trong bệnh viện được gần một tuần rồi sao? Trong thời gian tao hôn mê, đã xảy ra những chuyện gì?
Sau khi thật sự bình tĩnh lại, Khâu Kính Hựu mới hỏi.
Chu Thời Cảnh nói, anh ta đã ở bên cạnh Đới Hạnh San gần một tuần nay.
Cho nên, Khâu Kính Hựu đoán bản thân, có lẽ cũng đã ở trong bệnh viện, được gần một tuần.
- Chính xác thì cả hôm nay là ngày thứ sáu, mày ở trong bệnh viện. Ngay hôm mày nhập viện cấp cứu, người của Cục Cảnh sát đã bắt tạm giam, tất cả Vệ sĩ của mày. Cũng như khám xét biệt thự của mày.
- Chu Thời Cảnh nói nếu như mày có thể khôi phục ý thức, thì sẽ khiến mày phải ra hầu toà.
Hứa Phúc lại bình thản đáp.
Vừa rồi, khi nghe Chu Thời Cảnh nói.
Nhất định sẽ khiến cho hắn, phải nhận mức án phạt, không phải tử hình thì cũng là chung thân.
Thật ra, trong lòng Khâu Kính Hựu chẳng có một chút nào cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì, ngay từ khi chính tay hắn giết một mạng người đầu tiên.
Thì Khâu Kính Hựu đã xác định rằng bản thân, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay.
Hơn nữa, không có Đới Hạnh San ở bên cạnh.
Chỉ sợ những nỗi nhớ nhung về cô, còn dày xéo tâm can.
Khiến cho Khâu Kính Hựu còn cảm thấy sợ hãi, và đau đớn hơn cả cái chết.
Tuy nhiên, Khâu Kính Hựu nhất định sẽ không bao giờ để Chu Thời Cảnh, có thể dễ dàng đạt được mục đích đâu.
Tạ Luân thấy Khâu Kính Hựu có vẻ trầm tư.
Liền dùng một tay vỗ lên vai của hắn một cái, hống hách nói.
- Được rồi. Chuyện trước mắt phải kiểm tra, xem cái chân của mày làm sao đi. Rồi cố gắng nghỉ ngơi cho lại sực. Sau đó, mới từ từ nghĩ cách đối phó với Chu Thời Cảnh.
- Anh em mình đông như thế này. Chẳng lẽ lại để thua một thằng nhãi, mới bò lên được cái ghế Viện trưởng Viện kiểm sát hay sao?
Thằng bạn của hắn nói đúng.
Bây giờ, Khâu Kính Hựu phải nhanh chóng bình phục.
Để còn dành lại Đới Hạnh San từ tay của Chu Thời Cảnh.
Khâu Kính Hựu nhanh chóng được các Bác sĩ, đưa đi chụp CT lại một lần nữa.
Để kiểm tra xem có sai sót gì, trong lần chẩn đoán di chứng ở vùng đầu, vào ba ngày trước hay không.
Rồi mới tiến hành xét nghiệm công thức máu, và siêu âm vùng bụng.
Sau mấy tiếng phân tích, nghiên cứu.
Bác sĩ mới đi tới phòng hồi phục tích cực, nơi mà Khâu Kính Hựu đang nằm, để thông báo kết quả.
- Chúng tôi thật tiếc khi phải nói rằng, Khâu tổng đã bị liệt nửa người. Do những tổn thương của hệ thần kinh ngoại vi, sau khi rơi vào tình trạng chết lâm sàng.
- Cùng với việc liệt hai chân, thì Khâu tổng còn bị liệt dương. Trường hợp của Khâu tổng là trường hợp nặng, đã mất khả năng cương cứng. Không thể xuất tinh, cũng như không thể có con bằng phương pháp tự nhiên.