Vành tai mẫn cảm bị khiêu khích, nhất thời đỏ lên gay gắt.
Bầu ngực non mềm bị vây hãm, lại giống như từng chút nở rộng.
Nụ hoa be bé càng thêm hồng hào, đẹp đẽ.
Chỉ tiếc là nó lại bị hai lớp phòng vệ, trên người Đới Hạnh San che khuất.
Cho dù là cô hay Khâu Kính Hựu, đều không thể chiêm ngưỡng cảnh xuân phơi phới.
Ở khoảng cách gần như thế này, mỗi một hơi thở của hắn có tiết tấu ra sao, đều không thể lọt qua vành tai của Đới Hạnh San.
Hơn hai tháng không quan hệ.
Không chỉ có Khâu Kính Hựu, mà chính Đới Hạnh San cũng phải cảm thấy bứt rứt trong lòng.
Nhưng cho dù không vì hai đứa nhỏ trong bụng, thì cho dù ham muốn trỗi dậy một cách mãnh liệt trong người.
Đới Hạnh San cũng làm sao có thể, chủ động cầu xin Khâu Kính Hựu thỏa mãn cô?
Nếu làm như vậy.
Chắc chắn hắn sẽ lại châm chọc Đới Hạnh San.
Nói cô là loại con gái lẳng lơ, lúc nào cũng thèm khát đàn ông.
Mà Đới Hạnh San càng không cho phép bản thân sa đọa.
Đến mức phải hèn mọn cầu xin người đàn ông này, đến chà đạp lên thân xác của cô.
Chỉ là hiện tại, toàn bộ sự tôn nghiêm của Đới Hạnh San, đều đã bị Khâu Kính Hựu vấy bẩn.
Khoái cảm đang dần áp đảo lý trí, khiến cô không tự chủ được mà rướn người lên, tự dâng mình đến tận tay hắn.
Bàn tay đang giữ tay Khâu Kính Hựu cũng dần nới lỏng, cuối cùng liền buông ra.
- Ưm...
Nhận được sự hưởng ứng của Đới Hạnh San, sắc mặt hắn lập tức tươi tỉnh hơn hẳn.
Dáng vẻ lạnh lùng lúc này hoàn toàn biến mất.
Không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa.
Khâu Kính Hựu vội vàng cởi hai nút cúc đầu, trên chiếc áo ngủ của Đới Hạnh San.
Kéo lớp áo lót xuống dưới, khiến đôi gò bồng tròn căng, lập tức hiện ra trước mắt hắn.
Khâu Kính Hựu cúi đầu xuống, đem sự ấm áp của môi lưỡi, toàn bộ đều phủ lên một bên bầu ngực.
Khi đã không còn lớp áo giáp bảo vệ, hắn dễ dàng cảm nhận được sự mềm mại, ở vòng một của Đới Hạnh San.
Khi dùng một bàn tay xoa nắn, trái đào ngoại cỡ còn lại, đang không ngừng ưỡn cao.
Cả thân hình cao lớn của Khâu Kính Hựu, vẫn chỉ nằm bên cạnh, chứ không hề đè lên người Đới Hạnh San.
Nên cô cũng không sợ hắn, sẽ vô tình đè chết hai thiên thần trong bụng.
Lâu rồi mới lại được tận hưởng cảm giác, chìm đắm trong khoái cảm bất tận.
Nó khiến cả người Đới Hạnh San nâng nâng, khó tả.
Như thể đang lạc vào chốn bồng lai, tiên cảnh.
Mật ngọt tiết ra làm ướt đẫm cả hai lớp quần.
Khiến hai chân cô liên tục cọ xát.
Vừa khó chịu, lại vừa hưng phấn.
Khâu Kính Hựu một mặt dùng đầu lưỡi, phết một lớp nước mỏng lên một trái đào to lớn.
Rồi trực tiếp cuốn lấy nụ hoa cương cứng vào trong miệng, vừa liếm láp lại vừa cắn nhẹ khiêu khích.
Mặt khác, lại dùng ngón tay mân mê nụ hoa còn lại.
Đùa nghịch kéo giãn rồi thả tay, khiến nó bắn ngược trở lại lồng ngực Đới Hạnh San.
Hắn bây giờ, chỉ hận không thể nuốt cả bộ ngực mềm mại này vào trong bụng, chiếm làm của riêng.
Cảm giác tê dại lan đến từng tế bào.
hiến Đới Hạnh San không thể kìm hãm được những tiếng rên rỉ.
- Ưm... em... nóng... khó chịu...!
Mà lúc này, vật cứng rắn nơi đũng quần của người đàn ông, đã căng cứng đến cực điểm.
Giống như đang mách bảo với Khâu Kính Hựu rằng. nếu còn không mau giải thoát cho nó.
Thì con thú hung dữ trong cơ thể hắn, sẽ xé toang lớp vải mỏng mà chui ra ngoài.
Trực tiếp vọt vào trong cơ thể, mẹ của các con Khâu Kính Hựu.
Hắn vội vàng nhả ra thứ mà chắc chắn, sau này các con hắn sẽ rất thích, ở trên người của Đới Hạnh San.
Vừa rồi bị Khâu Kính Hựu chiếm dụng.
Hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề.
Mỗi lần dịch vị trong miệng được nuốt xuống, là mỗi lần yết hầu nam tính lại chuyển động đầy khiêu gợi.
Khâu Kính Hựu cầm lấy bàn tay của Đới Hạnh San, nhẹ nhàng đưa vào trong hai lớp quần của hắn.
Để cô có thể cảm nhận được cậu nhỏ của hắn, bây giờ nóng bỏng như thế nào.
Ham muốn tình dục lan tỏa, trong cơ thể của Khâu Kính Hựu lúc này.
Vừa vặn tỉ lệ thuận, với thân nhiệt ngày càng tăng cao của hắn.
Nhưng trái lại, vành môi khô khốc không ngừng run rẩy.
Như thể Khâu Kính Hựu đang đứng, giữa Bắc cực lạnh như băng.
- Giúp tôi... rồi tôi sẽ làm cho cô cảm thấy dễ chịu. Mau giúp tôi...! Không thì tôi sẽ chết mất...!
Bây giờ, toàn thân của Đới Hạnh San đều đã bị dục vọng bủa vây.
Nếu như không được Khâu Kính Hựu thỏa mãn.
Cô sợ bản thân cũng sẽ bị dày vò đến phát điên.
Vả lại, bây giờ Đới Hạnh San có thể từ chối, yêu cầu của hắn được sao?
Vì muốn mau chóng đến phiên Khâu Kính Hựu thỏa mãn mình.
Cô liền chủ động kéo quần của hắn xuống, để bàn tay đang nắm lấy vật thể gân guốc, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Vật thẳng dài giữa hai chân Khâu Kính Hựu, được bàn tay mềm mại của Đới Hạnh San, chăm sóc tận tình.
Rất nhanh đã không còn hung hăng, giống như lúc ban đầu nữa.
Cơ thể hắn cũng dần thả lỏng.
Miệng rộng phát ra những tiếng rên rỉ ái muội.
Nhưng rất nhanh đã tan biến vào hư không.
Khi Khâu Kính Hựu một lần nữa cúi đầu, vùi vào bộ ngực trắng trắng, mềm mềm.
Một bàn tay vẫn ra sức trêu đùa, nơi đầy đặn trước ngực của Đới Hạnh San.
Tay còn lại trượt xuống phía dưới, lật cả người của cô nghiêng về phía hắn, mạnh mẽ nắn bóp cặp mông cong quyến rũ.
Khâu Kính Hựu rất nhanh đã luồn tay, vào trong quần của Đới Hạnh San.
Lướt qua bãi cỏ thưa thớt, tìm được nguồn nước thanh khiết, từ hang động nhỏ hẹp giữa hai chân cô.
Nơi này của Đới Hạnh San, cứ giống như đào nguyên vô tận.
Có uống bao nhiêu cũng không hết nước.
- Hm... chỗ này của cô... đã ướt lắm rồi đấy...! Giá mà bây giờ, tôi có thể tiến vào, thì có phải là sướng lắm hay không?
Hành động dụ dỗ, lời nói khiêu khích.
Như một liều thuốc khiến cơ thể Đới Hạnh San, ngây ngất trong khoái cảm bất tận.
Hạ thể co giật theo từng hành động kích thích của hắn.
Cũng bởi vì đã chăm sóc Khâu Kính Hựu nhiều lần, nên cô ít nhiều cũng có kinh nghiệm, chiều chuộng cậu nhỏ của hắn.
Một tay Đới Hạnh San dùng lực vừa phải, vuốt ve gậy thịt dài thẳng.
Tay còn lại vo tròn hai viên ngọc quý của Khâu Kính Hựu.
Sự sung sướng lan đến tận chân tơ, kẽ tóc.
Khiến chính hắn cũng không nhịn được, mà phải ngẩng đầu rên rỉ.
Hai tay Đới Hạnh San đẩy nhanh tốc độ vuốt ve dị vật cứng rắn.
Chẳng mấy chốc Khâu Kính Hựu đã đạt đến cao trào, trực tiếp giải phóng hạt giống lên người cô.
Vừa rồi, hắn nói nếu như Đới Hạnh San giúp hắn.
Khâu Kính Hựu cũng sẽ giúp cô thoải mái.
Hắn đã nói thì nhất định phải làm.
Khâu Kính Hựu đẩy cơ thể Đới Hạnh San về tư thế nằm ngửa.
Rồi chủ động trượt người xuống phía dưới, để phần đầu của hắn bằng với hạ thể của cô.
Hai bàn tay cẩn thận, kéo quần Đới Hạnh San xuống.
Để có thể nhìn thấy khe suối, vẫn đang róc rách truyền nước ra ngoài.
Cảnh đẹp trước mắt, khiến người đàn ông nhịn không được.
Mà cúi đầu dùng chiếc lưỡi bằng phẳng của mình, rút cạn từng giọt sương ngọt ngào chảy ra.
Rồi quét một vòng quanh cửa động, nhẹ nhàng kích thích khoái cảm, trong cơ thể Đới Hạnh San.
Khi bàn tay Khâu Kính Hựu rời khỏi cặp đào trắng tuyết.
Nơi ấy còn để lại những dấu vết hồng hào, chứng minh hắn đã từng đi qua.
- Ưm... sướng... hơ...!
Mặc dù bây giờ, không phải chăm sóc cậu nhỏ của hắn nữa.
Nhưng dưới sự trêu đùa của môi lưỡi Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San căn bản không thể nằm im.
Cả cơ thể không ngừng vặn vẹo, khiến bầu ngực sữa mềm mại, cũng phải rung chuyển theo.
Đới Hạnh San nhịn không được, mà rên rỉ đầy thỏa mãn.
Vì sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng cô.
Mà hành động khẩu giao của Khâu Kính Hựu, vô cùng nhẹ nhàng.
Cũng chỉ để Đới Hạnh San lên đỉnh duy nhất một lần.
Rồi hắn liền ôm cô vào trong nhà tắm, đích thân mình làm sạch cơ thể, cho cả cô và hắn.
...
Sau cái ngày mà Đới Hạnh San, và Khâu Kính Hựu thỏa mãn nhau.
Cô dường như vẫn còn buồn, vì chuyện không được nhìn thấy Đới Hoà Văn.
Nhưng cũng không còn lạnh nhạt với hắn nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi, thấm thoát cái thai trong bụng Đới Hạnh San, đã được 20 tuần tuổi.
Bác sĩ tiến hành siêu âm lại, lần này càng chắc chắn rằng Đới Hạnh San, thật sự mang thai một bé trai và một bé gái.
Nhưng ngày tháng êm đềm không kéo dài được bao lâu.
Thì một ngày kia, khi Khâu Kính Hựu vừa mới thức dậy vào buổi sớm.
Bước ra khỏi phòng ngủ, thì đập vào mắt hắn là vẻ mặt, cực kỳ lo lắng của Hàm Minh.
Vừa nhìn thấy hắn mở cửa bước ra.
Cậu ta đã vội vàng nói, kéo theo đó là bộ dạng vô cùng bàng hoàng.
- Thiếu gia, có chuyện lớn rồi! Thị trưởng Nhậm và Cục trưởng Thất bị bắt tạm giam rồi!
Nghe được lời kia của Hàm Minh.
Vẻ mặt Khâu Kính Hựu lập tức biến sắc.
Bộ dạng giống như khó chấp nhận sự thật này.
- Cậu vừa nói gì? Hai người đó bị bắt từ khi nào? Lý do bị bắt là gì? Ai là người đứng sau chuyện này?
Không để Hàm Minh kịp trả lời.
Hắn bây giờ mới phát hiện ra, bản thân đang đứng trước phòng ngủ của chính mình.
Vì không muốn làm ảnh hưởng, đến giấc ngủ của Đới Hạnh San.
Hắn liền bảo Hàm Minh theo mình đến phòng làm việc.
- Dạ hai người đó bị bắt từ nửa đêm hôm qua. Nhưng tôi sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thiếu gia, cho nên bây giờ mới dám báo.
Dù sao hai người kia mới chỉ bị bắt tạm giam, chưa có công văn đưa ra xét xử.
Làm sao quan trọng bằng việc nghỉ ngơi của Khâu Kính Hựu?
- Nghe nói Thị trưởng Nhậm và Cục trưởng Thất tham gia một bữa tiệc, có dính đến chất cấm và gái mại dâm, nên mới bị bắt.
Đợi Khâu Kính Hựu ngồi xuống ghế sofa trong phòng làm việc.
Hàm Minh mới cẩn thận trả lời từng câu hỏi của hắn.
Khi nhắc đến người đúng sau chuyện này, cậu ta lại lén lút quan sát biểu cảm trên mặt Khâu Kính Hựu.
Có chút sờ sợ, nhưng vẫn là không thể không nói.
- Còn người đứng sau chuyện này... là Chu Thời Cảnh.
Nghe đến cái tên quen thuộc này.
Vẻ mặt của Khâu Kính Hựu, ngay lập tức tối sầm lại.
Khiến Hàm Minh nhìn mà không khỏi phát run.
Chu Thời Cảnh mới chỉ ngồi vào cái ghế, Viện trưởng Viện kiểm sát được hai tháng rưỡi.
Làm sao lại dám động vào hai nhân vật lớn, như Nhậm Thương và Thất Đằng?
- Không đúng. Viện kiểm sát không có quyền bắt tạm giam công dân.
Nhất là hai người kia còn là người của chính phủ.
- Tại sao Chu Thời Cảnh có thể bắt người?
Đối diện với lời chất vấn của Khâu Kính Hựu.
Dựa vào những thông tin đã điều tra được, Hàm Minh vội đáp.
- Người đưa ra lệnh bắt giữ không phải Chu Thời Cảnh, mà là Thủ tướng Quốc vụ viện. Nghe nói con gái ông ta, là thanh mai với Chu Thời Cảnh. Và cậu ta còn có một người bạn, làm trong Cục Điều tra hình sự Quốc gia.
- Xin lỗi Thiếu gia! Vì bây giờ tôi mới biết được chuyện này.
Tám tháng trước, Khâu Kính Hựu chỉ kêu Duy Phương điều tra, toàn bộ mọi thứ liên quan đến Chu Thời Cảnh.
Chứ không hề kêu Hàm Minh phải điều tra anh ta.
Cho nên, chuyện lần này hắn không thể nào trách Hàm Minh được.
Phải rồi!
Sao Khâu Kính Hựu có thể quên mất, chuyện con gái của Thủ tướng là người có quan hệ, rất thân thiết với Chu Thời Cảnh kia chứ?
Để thả cho Chu Thời Cảnh, leo lên được cái ghế Viện trưởng Viện kiểm sát, rõ ràng là một sai lầm của hắn.
- Có biết động cơ của Chu Thời Cảnh trong chuyện này là gì không?
Chu Thời Cảnh đứng đằng sau thao túng, để Thủ tướng Chính phủ phát lệnh bắt người.
Chỉ đơn giản là vì nhìn ra được, Nhậm Thương và Thất Đằng là hai con sâu, đang đục khoét trong bộ máy nhà nước.
Hay là anh ta còn suy tính nào khác?
Thấy Khâu Kính Hựu không hỏi tội mình.
Hàm Minh cuối cùng mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi lại cung kính đáp.
- Thưa Thiếu gia, chuyện này tạm thời vẫn chưa tra ra được.
Không có được một câu trả lời như ý muốn.
Khâu Kính Hựu lại lạnh lùng nói.
- Tiếp tục điều tra cho tôi. Bằng mọi giá phải tra rõ chuyện này.
- Còn nữa. Thời gian này, để ý thật kỹ Chu Thời Cảnh cho tôi. Nếu thấy cậu ta, có bất kỳ hành động nào bất thường, thì phải lập tức báo cho tôi biết.
Khâu Kính Hựu mệt mỏi, dùng tay day nhẹ hai bên thái dương.
Vừa mới sáng ngày ra, mà hắn đã có cảm giác, hôm nay là một ngày tồi tệ.
- Vâng, tôi đã rõ! Còn hai người kia... Thiếu gia định tính thế nào? Chúng ta có nên cứu bọn họ ra không?
- Không cần. Tay chân của hai lão già đó cũng không ít. Chuyện này không cần chúng ta phải nhúng tay vào.
Khâu Kính Hựu không chỉ không cứu hai người kia, mà thời gian này còn càng không thể đến tìm gặp bọn họ.
Hắn tuyệt đối không thể để bản thân, bị kéo xuống đầm lầy giống như bọn họ được.