Nghe thấy lời mỉa mai của hắn dành cho ba mình.
Nhưng Đới Hạnh San không dám phản bác, mà chỉ có thể im lặng.
Chuyện ba cô ép Nhâm Tẫn Xuân, trở thành nô lệ tình dục của ông ta, để đổi lấy việc Khâu Kính Hựu được đi học.
Không chỉ có lỗi với mẹ hắn, mà còn có lỗi với mẹ của Đới Hạnh San.
Chuyện này rõ ràng là Đới Mộ Hàn đã sai.
Cho nên, cô không thể lên tiếng bệnh vực ông ta.
Nhưng khi nghe thấy những lời chất vấn, của Khâu Kính Hựu dành cho ba mình.
Đới Hạnh San ít nhiều, cũng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
- Tôi xin lỗi! Thật lòng xin lỗi cậu! Tôi biết tôi sai rồi! Lúc trước, tôi không nên đối xử tệ với mẹ con cậu như vậy.
Cho dù giọng nói của Đới Mộ Hàn, thông qua loa của điện thoại, khi đối đáp với Khâu Kính Hựu, mang theo thái độ kính cẩn.
Nhưng vẫn chẳng thể làm cho hắn bớt căm ghét ông ta.
- Nếu như lời xin lỗi của ông, không thể khiến cho mẹ tôi sống lại, thì tốt nhất là ông nên im miệng lại đi.
Khâu Kính Hựu lạnh lùng nhìn qua Đới Hạnh San, ngay cả trong giọng nói lúc này cũng đã có sự thay đổi.
Không còn nhẹ nhàng giống như mọi ngày, sau khi biết cô mang thai nữa.
Mà thay vào đó là sự bất mãn, hắn hỏi.
- Còn muốn nói chuyện với ba mẹ của cô nữa không?
Nói chuyện với ba mẹ, mà Khâu Kính Hựu cứ ở bên cạnh giám sát như thế này.
Đới Hạnh San cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
Ít nhất, biết được ba mẹ vẫn bình an, là cô yên tâm rồi.
Nói thêm một lúc nữa, Đới Hạnh San chỉ e bản thân, sẽ chẳng thể cầm được nước mắt.
- Con vừa đến bệnh viện thăm Hoà Văn. Người của bệnh viện chăm sóc em ấy, rất tận tình và chu đáo! Ba mẹ cũng không cần phải lo lắng đâu.
- Bây giờ, con phải làm việc rồi. Ba mẹ ở trong đó nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi nào có cơ hội, con sẽ đến thăm hai người.
Khâu Kính Hựu vừa tắt máy.
Đới Hạnh San lại vội vàng quay mặt về phía cửa xe, để che giấu sự buồn tủi hiện ra trên gương mặt.
Hắn đã cho phép cô gọi điện cho người thân.
Mà Khâu Kính Hựu dường như đã tức giận, khi nghe những lời mà ba của Đới Hạnh San vừa nói.
Cho nên bây giờ, Đới Hạnh San căn bản, ngay cả khóc cũng không dám.
Hai từ “cơ hội” mà cô nói với ba mẹ của mình.
Giờ đây, đều phụ thuộc vào tâm trạng của Khâu Kính Hựu.
Nếu cứ im lặng thế này mà trở về biệt thự.
Không có người để cho hắn phát tiết.
Khâu Kính Hựu sợ bản thân mình sẽ phát điên mất.
Ngồi im trong xe một lúc rất lâu.
Hắn cuối cùng cũng để Vệ sĩ mở cửa xe hơi, rồi bản thân Khâu Kính Hựu mới bước xuống xe.
Hắn đi vòng sang cửa xe bên kia.
Vệ sĩ lúc này cũng đã mở cửa xe cho Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu không nói không rằng, nắm tay cô kéo ra khỏi xe, đi thẳng một mạch vào trong khu trung tâm thương mại.
Tuy nhiên, hắn trước sau vẫn không dám mạnh tay.
Cốt cũng chỉ vì nghĩ đến, hai đứa bé trong bụng Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu muốn thử xem, sau khi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, tâm trạng của cả hắn và cô, có khá hơn được hay không.
Chẳng phải những lúc trong người cảm thấy khó chịu.
Đám phụ nữ đều lựa chọn đi mua sắm, để giải tỏa cảm giác bức bối trong lòng hay sao?
Cứ thế bị Khâu Kính Hựu nắm tay kéo đi.
Đới Hạnh San căn bản không có cơ hội để từ chối.
Chắc cũng phải sáu tháng rồi, cô chưa đặt chân đến khu trung tâm mua sắm.
Ngay cả lần trước bị bắt cóc ra ngoài.
Đới Hạnh San cũng không có cơ hội, đến những nơi như thế này.
Nắm tay cô dạo một vòng qua vài ba gian hàng.
Cứ giống như một cặp tình nhân.
Khâu Kính Hựu bất chợt dừng bước, rồi quay lại hỏi Đới Hạnh San.
- Có muốn mua gì không?
- Em không muốn mua gì cả.
Bây giờ, cô chỉ có một ước muốn duy nhất.
Đó là ngay lập tức trở về nhà, leo lên giường nằm rồi nhắm mắt lại.
Đới Hạnh San thích ngủ!
Vì khi cô chìm sâu vào giấc ngủ, cô sẽ không phải lo nghĩ đến thực tại và tương lai, giờ đây đã quá tàn nhẫn đối với với cô nữa.
Nhưng Đới Hạnh San cũng lại sợ ngủ!
Bởi vì, cô sợ mỗi khi cô khép mắt lại, thì sẽ lại mơ thấy ác mộng.
Cho dù mỗi lần nghe thấy giọng nói, hay nhìn thấy gương mặt của vợ chồng Đới Mộ Hàn, là cơn giận lại sôi sục trong lòng.
Nhưng lần này, Khâu Kính Hựu tuyệt nhiên, lại không trút giận lên người Đới Hạnh San.
Hắn biết bây giờ, cô không có tâm trạng nào để mua sắm.
Nhưng hiện tại, Đới Hạnh San đang mang thai.
Cứ để cô suốt ngày ở trong biệt thự, đối diện với bốn bức tường.
Nhất định sẽ khiến cô cảm thấy u uất, tù túng.
Nên Khâu Kính Hựu mới cố tình, đưa Đới Hạnh San đến đây.
Hy vọng có thể dựa vào việc mua sắm, khiến cô tạm thời quên đi những muộn phiền trong lòng.
- Muốn gọi điện cho ba mẹ cô, thì tôi cũng đã cho gọi rồi. Cô có thể nào đừng trưng ra cái vẻ mặt ủ rũ, như thế có được không?
- Lỡ sau này các con tôi sinh ra, khuôn mặt của chúng nó lúc nào, cũng không thể tươi tắn thì làm thế nào?
Miệng buông lời trách móc Đới Hạnh San.
Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn kéo tay cô, đến khu vực bày bán đồ ăn.
Cầm lấy một hộp Granola, nhét vào trong tay cô.
- Vừa rồi, cô ăn rất ít. Ăn thêm cái này đi.
Dù lần trước đã vào cửa hàng tiện lợi. mua đồ cho Đới Hạnh San.
Nhưng hắn vẫn bị mù trong việc chọn sữa cho bà bầu.
Không biết ngoài ba loại sữa lần trước được nhân viên tư vấn, thì còn loại sữa nào tốt, cho phụ nữ đang mang thai nữa hay không.
Thấy chai sữa bầu pha sẵn đặt trên kệ, là loại sữa của Pháp mà Khâu Kính Hựu đã từng mua.
Hắn liền vươn tay cầm lấy chai sữa đó, rồi tiếp tục đưa đến tay Đới Hạnh San.
Cho dù tâm trạng có không tốt cỡ nào, thì cô vẫn phải ăn uống đầy đủ.
Để hai đứa nhỏ trong bụng sau khi sinh ra, mới mong không bị dị tất bẩm sinh, hay là suy dinh dưỡng.
Bởi vì, hai đứa bé trong bụng Đới Hạnh San, đã định là bắt buộc phải sinh ra rồi.
Dù tương lai của chúng có đi về đâu.
Thì thân là một người mẹ, cô cũng nhất định phải sinh ra, những đứa con thật là khỏe mạnh.
Nghĩ vậy, Đới Hạnh San cầm chai sữa kẹp vào nách.
Dùng tay mở nắp hộp Granola, bắt đầu ăn các loại hạt ngũ cốc, cùng trái cây sấy khô ở bên trong.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Khâu Kính Hựu chợt cảm thấy có chút vướng mắt.
Bèn vươn tay rút chai sữa ra khỏi nách của Đới Hạnh San.
Rồi nắm tay cô kéo đến chỗ một cửa hàng đồ ăn, trong khu trung tâm thương mại.
Để Đới Hạnh San ngồi xuống ghế.
Hắn đặt chai sữa lên trên mặt bàn, rồi cũng ngồi xuống vị trí đối diện với cô.
Buổi trưa, chỉ mới mua cháo dinh dưỡng cho Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu căn bản chưa có thứ gì bỏ vào bụng.
Gọi cho cô thêm một phần bánh flan dừa trứng.
Thuận tiện hắn cũng gọi cho bản thân một phần sunday roast.
Đới Hạnh San nói không muốn mua gì.
Nhưng sau khi hai người cùng ăn xong, Khâu Kính Hựu lại đưa cô đến khu vực mua sắm.
Chọn mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, cũng như thực phẩm dinh dưỡng tốt cho bà bầu.
Sau đó, lại thấy hắn đi mua rất nhiều quần áo, cho trẻ em tầm học Trung học, cũng như đồ dùng học tập.
Tuy thắc mắc không hiểu, Khâu Kính Hựu mua những thứ đó để làm gì.
Nhưng Đới Hạnh San cũng không hỏi.
Rời khỏi trung tâm thương mại, hắn cũng không vội đưa cô trở về biệt thự.
Điều khiến Đới Hạnh San rất đỗi ngạc nhiên.
Đó là đoàn xe của Khâu Kính Hựu, lại đỗ lại ở trước cổng trường Trung học, mà trước đây cô với hắn từng theo học.
- Thiếu gia, tại sao chúng ta lại đến đây?
- Vì không khí trong lành ở đây, sẽ tốt cho hai đứa bé trong bụng cô.
Đợi Vệ sĩ mở cửa xe, Khâu Kính Hựu liền bước xuống, rồi cẩn thận đỡ Đới Hạnh San ra ngoài.
Lâu rồi cô không về thăm trường cũ.
Nơi này bây giờ đã đổi mới rất nhiều.
Không còn những lớp học cũ kỹ giống như trước kia nữa.
Nơi này cũng là nơi chôn giấu biết bao kỷ niệm, giữa Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu.
Để Vệ sĩ xách đồ, hắn lại cẩn thận đỡ cô, tiến vào bên trong khuôn viên trường học, đi thẳng lên phòng Hội đồng.
Lúc bấy giờ, phòng Hội đồng cũng có vài ba thầy cô, đang ngồi nói chuyện với nhau.
Cô giáo chủ nhiệm của Khâu Kính Hựu lúc trước tên là Dung.
Bây giờ, đã là phó Hiệu trưởng của trường.
Vừa nhìn thấy hắn xuất hiện trước cửa phòng, trên gương mặt của người phụ nữ tên Dung liền rạng rỡ hơn hẳn.
Vội đứng dậy khỏi ghế, mà bước đến trước mặt Khâu Kính Hựu.
- Kính Hựu lại về thăm trường, thăm thầy cô, thăm các em đấy à?
Hắn và Đới Hạnh San trước là chào hỏi cô Hiệu trưởng, sau là chào các thầy cô có mặt trong phòng.
Rồi Khâu Kính Hựu mới đáp lời cô giáo chủ nhiệm cũ.
- Em vừa ghé qua trung tâm thương mại, tiện mua luôn ít đồ cho mấy em học sinh nghèo trong trường. Có gì nhờ cô giúp em, chuyển đến tay mấy em học sinh ạ.
- Lần nào em đến thăm trường, cũng đem theo nhiều quà như thế này. Nhà trường nhận nhiều cũng lấy làm ngại.
Phó Hiệu trưởng trường ngó qua đống đồ, trên tay đám Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu, rồi lại nhìn hắn khách sáo nói.
Bây giờ, bà ấy mới để ý đến Đới Hạnh San, đi theo bên cạnh học sinh ngoan của mình.
- Em tên là gì nhỉ? Cô trông em quen quen. Có phải em cũng từng là học sinh của trường này không?
Lần nào đến cũng mang nhiều đồ?
Lời này của cô giáo Dung là có ý gì?
Chẳng lẽ Khâu Kính Hựu thường xuyên đến đây lắm sao?
- Cũng chẳng đáng là bao nhiêu. Em thấy tiết trời cũng chuyển lạnh rồi, nên mua mấy bộ quần áo mùa đông cho các em.
- Giúp được những em học sinh nghèo, có thể được tiếp tục đến trường. Em cảm thấy rất vui!
Không chỉ thường xuyên mua đồ đến cho học sinh trong trường.
Mà hắn còn tài trợ toàn bộ tiền học phí, cho tất cả học sinh nghèo trong trường, trong suốt bốn năm trở lại đây.
Thậm chí, tiền để sửa chữa lại toàn bộ cơ sở vật chất trong trường.
Cũng đều do Khâu Kính Hựu bỏ ra.
Ngoài việc hỗ trợ kinh phí cho ngôi trường, mà hắn từng theo học này.
Khâu Kính Hựu còn bí mật thành lập một tổ chức từ thiện.
Nhưng không bao giờ kêu gọi từ thiện, từ những mạnh thường quân.
Mà chỉ dùng tiền của chính mình, đi quyên góp, giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh.
Những gia đình kinh tế khó khăn.
Và cũng chẳng bao giờ hắn để lộ danh tính của mình, trong những công tác từ thiện.
Trừ việc quyên góp cho ngôi trường này.
Khâu Kính Hựu đơn giản nghĩ, nếu thật tâm bản thân muốn giúp ích cho xã hội.
Thì không nhất thiết phải thể hiện cho người khác biết, rằng hắn đang làm từ thiện.
Lý do Khâu Kính Hựu thường xuyên đến đây.
Là bởi vì nơi này, từng lưu giữ những ký ức đẹp giữa hắn và Đới Hạnh San.
Mà không bị bất kỳ một người nào vấy bẩn.
Dù là đứng ở giữa sân trường, hay đi qua từng lớp học.
Khâu Kính Hựu cũng đều cảm thấy, tâm hồn của mình được nhẹ nhõm.
Cảm giác bản thân được sống là chính mình.
Đợi hắn đáp lời cô giáo chủ nhiệm của mình trước, rồi Đới Hạnh San mới lên tiếng.
- Thưa cô, em tên Hạnh San. Trước đây, em từng theo học ngôi trường này, cũng từng được cô chỉ dạy. Nhưng chắc là cô không nhớ em.
Những người đã qua giai đoạn trưởng thành, thì ngoại hình sẽ không có nhiều thay đổi, bằng những người đang trong giai đoạn dậy thì.
Lâu rồi cô không về thăm trường, cô phó Hiệu này cũng không phải là Giáo viên chủ nhiệm của Đới Hạnh San.
Chuyện bà ấy không nhận ra cô, cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng Đới Hạnh San thì vẫn còn nhớ cô giáo tên Dung này.
- Một hai lần có thể là không đáng kể, nhưng nhiều cái không đáng kể đó, góp lại cũng thành nhiều. Hơn nữa, mấy năm qua toàn bộ chi phí, sửa sang lại cơ sở vật chất trong trường, đều là nhờ vào tấm lòng tốt của em.
- Cô, các thầy cô, cũng như các em nhỏ trong trường, đều rất biết ơn em.
- Nói thì nói vậy. Chứ nếu em có dư, em giúp đỡ các em trong trường, thì cô và mọi người cũng đều lấy làm vui vẻ.
Bây giờ nhìn kỹ lại, người phụ nữ mới giật mình khi chợt nhận ra.
Đới Hạnh San là con gái của người, đã hại chết mẹ ruột của Khâu Kính Hựu.
Hôm lâu rồi lướt mạng xã hội, cô giáo Dung cũng nhìn thấy hình ảnh Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu, cùng xuất hiện tại bệnh viện.
Mặc dù cũng rất thắc mắc, không hiểu lý do gì, mà cô và hắn vẫn có thể đi chung với nhau.
Sau chuyện gia đình Đới Hạnh San bị phá sản, ba mẹ cô phải ngồi tù đến hết đời.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng, giữa hai người Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu.
Phó Hiệu trưởng trường cũng không tiện hỏi.
- Hai em vào trong này ngồi uống chén trà, nói chuyện với mọi người cho vui.
Thái độ của người phụ nữ kia vẫn rất niềm nở.
Coi như không biết chuyện gì về gia đình Đới Hạnh San.
Nhưng Khâu Kính Hựu lại vội từ chối, lời đề nghị của cô giáo Dung.
- Dạ thôi, không làm phiền các thầy cô nói chuyện. Bọn em xin phép đi dạo quanh trường một lát rồi về ạ!
Nhận được sự đồng ý của phó Hiệu trưởng trường.
Cô và hắn mới đi xuống dưới sân trường.
Đi bên cạnh Khâu Kính Hựu, Đới Hạnh San lặng lẽ quay sang nhìn hắn.
Không ngờ một người máu lạnh, vô tình giống như Khâu Kính Hựu.
Lại có lúc tốt bụng, chủ động bỏ tiền ra làm từ thiện như thế.
Đi qua gốc cây cổ thụ, nhìn từng chiếc lá phượng bị gió cuốn bay, những hồi ức xa xưa lại ùa về trong lòng hai người.
Đới Hạnh San nhớ hồi còn học ở ngôi trường này.
Tính cách của cô khá nhút nhát, thường bị bạn học trêu ghẹo.
Khi ấy, Khâu Kính Hựu lúc nào cũng đứng ra bảo vệ Đới Hạnh San.
Có rất nhiều lần hắn vì bảo vệ cô, mà bị nam sinh khác đánh đến mức, khắp nơi trên cơ thể đều xuất hiện những vết bầm tím, những vết xước tụ máu.
Rồi khi đám học sinh thường bắt nạt Đới Hạnh San, biết Khâu Kính Hựu là con trai của người làm trong gia đình cô, lại còn không có ba.
Thì lại lấy chuyện đó ra làm cái cớ để mỉa mai hắn.
À, không phải!
Năm đó, cậu nhóc luôn bảo vệ Đới Hạnh San là Nhâm Kính Hựu, chứ không phải là Khâu Kính Hựu.
Người mà Đới Hạnh San yêu cũng chỉ có thể là Nhâm Kính Hựu.
Một cậu bé hoạt bát, đáng yêu, lương thiện, ngay đến một con kiến cũng không lỡ giết.
Không khí ở đây đúng là rất trong lành.
Nhưng lại khiến trong lòng của cô thêm phần nặng nề.
Cùng Đới Hạnh San đứng dưới tán cây.
Có rất nhiều chuyện Khâu Kính Hựu muốn nói với cô, nhưng lại chẳng thể mở miệng.
Hắn càng không cho phép bản thân, mang những ký ức đẹp giữa hai người lúc còn đi học ra, để mỉa mai Đới Hạnh San.
Lúc cô và Khâu Kính Hựu về đến biệt thự, thì hoàng hôn cũng đã tắt nắng.