*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi hết hành lang, sau khi họ ra khỏi bệnh viện, Vincent nuốt ngụm nước bọt, nhìn Giang Dĩ Lâm trước mặt.
Chàng trai tóc đen hờ hững, biểu cảm không vì sau khi trải qua tình huống trước đó mà thay đổi tí ti nào, mang lại cảm giác đáng tin cũng như an tâm.
_như thể cho dù bị lôi vào tình cảnh lạ lẫm kỳ bí này, hắn cũng đón nhận nó với thái độ vô cùng bình thản.“Vậy tiếp theo chúng ta... Làm thế nào để ra khỏi đây?”
Giang Dĩ Lâm nghe Vincent nói vậy, dừng lại nhìn chung quanh bệnh viện, không phát hiện bất cứ dấu hiệu có quái vật ẩn nấp gần đây.
“Tôi có tìm được một manh mối, quái vật bắt chúng ta vào đây, có vẻ cái kết chính là bị trói vào thập tự giá và thiêu sống trong nhà thờ Silent Hill này.”
“Tất nhiên, theo tuyến thời gian thì phải là việc xảy ra vào vài chục năm trước, nếu chúng ta giờ chạy vào nhà thờ cũng là việc vô ích thôi.”
“Nhưng mà nếu muốn vạch trần đầu đuôi ra thì chúng ta vẫn phải đến nhà thờ tìm hiểu thử, tôi nghi ngờ, muốn ra khỏi Silent Hill này, điểm mấu chốt nằm ở nhà thờ đó.”
“Nhà thờ?”
Vincent ngẩn ra. Người đàn ông tóc vàng sờ cằm mình, giọng điệu nghe kỳ kỳ, “Nhà thờ... Nhà thờ Silent Hill...Hồi trước tôi có nghe đồn.”
“Tôn giáo địa phương là một nhánh của đạo Cơ Đốc, hồi thời Trung cổ đã từng thiêu sống nữ phù thủy cũng như tra tấn một số người ngoại đạo, cách làm khá là dã man.”
“Khoan đã, quát vật đã bắt chúng ta vào đây...Nguyên nhân gì mà bị truy bắt sau đó chịu tội bởi thánh đường vậy?”
Vị cảnh sát lúc này mới nghĩ tới một vấn đề có tính then chốt như thế.
“Đồng tính luyến đối với phần lớn tôn giáo là bất dung, càng khỏi nói nó còn có tình thân máu mủ trong đó nữa.”
Vincent nghe Giang Dĩ Lâm nói vậy thì ngây ra, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Trong đầu anh có một phỏng đoán không đâu vào đâu.
_không lẽ... Con quái vật mà người trẻ tuổi nói đến có liên quan đến cậu ta sao?
_không lẽ, người mà con quái vật thích là...?
Suy nghĩ ấy Vincent còn chưa được nghĩ cho kỹ hơn, anh chỉ thấy màn sương đen nặng trịt tụ lại trước mặt, sau khi sương đen tản ra rồi, một nhà thờ theo trường phái Gothic cứ thế hiện ra trước mặt họ.
Vincent không kịp cản đã thấy chàng trai phương Đông tóc đen thản nhiên đi vào một mạch.
Vị cảnh sát tóc vàng vò mạnh đầu mình, nhỏ giọng làu bàu, “Hứ! Lại không nói một tiếng nào, cũng không thương lượng gì cả... Trực tiếp đi vào luôn à?”
Nói thì nói thế, Vincent cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Anh lại lấy cây súng lục trong quần ra, đặt nó chếch lên hông, phòng ngừa vào rồi lại có chuyện kỳ lạ xảy ra nữa.
Tuy Vincent cũng biết, đối phó với quái vật xưa nay chưa từng gặp, súng lục có lẽ cũng chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng vậy cứ coi như khoác thêm bảo hiểm cho mình đi.
Ngài cảnh sát theo sau Giang Dĩ Lâm, đi vào thánh đường.
…
Đương khi cả hai vào hẳn thánh đường rồi, phát hiện trong nhà thờ không một ánh đèn, trông cực kỳ u ám.
Vincent hơi bất cẩn, suýt thì vấp phải ghế gỗ được đặt phía kia, hơi loạng choạng.
_...Mùi gì thế này? Thối chết?
Vincent đặt tay lên cái ghế mà vịn, dường như ngửi được mùi lạ không giống với bên ngoài, chợt nhăn mũi một cái.
Bên trong cái nhà thờ bị bỏ hoang này tràn ngập một mùi khó diễn tả - khá giống mùi hôi của xác chết không được xử lý tốt hoàn toàn.
Anh không khỏi nổi lên chút dự cảm xấu, lấy cây đèn pin cầm tay bên túi khác, bật công tắc lên.
Mà ngay lúc này, Vincent khó tin nổi mở to mắt.
Trên trần nhà thờ có những hoa văn màu máu, nét nguệch ngoạc như của trẻ con vậy, hiển nhiên cái người chịu tra tấn kia lúc ấy đã đánh trí rồi.
Nhìn kỹ thì mấy đường đỏ lòm này vẽ đè lên bức họa thánh khiết giống như kiểu vẽ khắc lên vật vậy.
_ giống như ma vương đến từ địa ngục trào phúng thẳng mặt những hình tượng thần thánh không thể xâm phạm này.Mà trên mấy bức tường vẽ gần đó, có những vật gì trông như thanh sắt rũ xuống, mỗi thanh còn xuyên qua mỗi người.
Những người ấy dường như đã chết từ rất lâu, thịt da trên mặt đã thối rữa hết cả, chỉ còn lại bộ xương âm u.
Trên bộ xương được trùm áo choàng dài màu đen, đèn pin lia một vòng chiếu sáng phía dưới thì đụng phải một cái xương đầu lâu khô quắt, trông cực kỳ đáng sợ.
Cảnh tượng đẫm máu bên trong thánh đường khiến hai người trong nháy mắt phải dừng bước.
Vincent hơi run tay, tay cầm đèn pin cũng lắc lư theo.
Anh không khỏi nhìn Giang Dĩ Lâm, “... Đây là thứ gì?”
Giang Dĩ Lâm nhìn áo choàng đen dài trên những bộ xương, nhẹ giọng nói, “Thầy tu, không... Nhìn quần áo của bọn họ, hẳn đã từng là giáo chúng tôn giáo địa phương Silent Hill.”
Chàng trai tóc đen dời mắt sang mấy thanh sắt đâm qua người bọn họ.
_quả là hình phạt kinh hoàng...“Anh nhìn đi, thanh sắt đâm xuyên qua cơ thể họ từ dưới lên, rồi lại nhô ra khỏi miệng họ.”
“Tôi đoán là, lúc những người này bị treo lên trần nhà vẫn còn sống.”
Giang Dĩ Lâm giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Mà chàng trai tóc đen bình thản như vậy càng khiến Vincent cảm thấy hơi sởn tóc gáy.
“Cậu quan sát kỹ đến vậy sao? Làm tôi hơi hãi đó...”
Vị cảnh sát tóc vàng thì thào.
Giang Dĩ Lâm không đáp lại, hắn đi lên trước vài bước, đặt cây đèn pin của Vincent nằm ngang.
Tia sáng không chiếu lên trần nhà nữa, mà chiếu thẳng đến vị trí trung tâm nhà thờ.
Tại khu vực trung tâm nhà thờ có một cây thánh giá, mà trên cây thánh giá lại không có thi thể nào.
Giang Dĩ Lâm tiến lên trước vài bước, cẩn thận quan sát cây thánh giá, không khỏi hơi trầm tư trong đầu.
_ tình hình này, em trai mình khi đó có lẽ không chết, đồng thời còn tiến hành trả thù những tín đồ muốn thiêu sống nó, đều sử dụng phương thức sát hại đẫm máu này.
“Nhưng mà...”Giang Dĩ Lâm hơi nhíu mày.
Chàng trai tóc đen tiếp tục tiến lên, đến trước chỗ cây thánh giá.
Cả cây thánh giá được cố định trên một bộ quan tài đen thùi, nhìn sơ khoảng 2m rưỡi.
Giang Dĩ Lâm không khỏi nhẹ nhàng đưa tay ra, lướt trên vết máu đã khô bên ngoài.
“Nhưng mà... Nếu khi đó nó không chết, vậy bây giờ nó ở đâu?”
Trên cây thánh giá vẫn còn để lại manh mối – đã từng có người bị đóng đinh bên trên, giãy dụa rất lâu vẫn không thể vùng ra khỏi.
“Giang... Cậu mau nhìn lên! MAU NHÌN LÊN?!”
Nghe thấy giọng nói run run của Vincent, Giang Dĩ Lâm chợt ngẩng đầu lên.
Bãi máu trên trần thánh đường, chúng thấm ra từ góc tường, đánh đến khu trung tâm không ngừng...
Đến khi bãi máu ấy tụ thành thực thể, hoàn toàn vấy bẩn toàn bộ bức họa tường vốn còn nhìn khá rõ sự thánh khiết kia, vừa nhỏ giọt xuống như nhiễu sáp nến.
“... Lại đến nữa à? Dịch chuyển bên trong thế giới?”
Giang Dĩ Lâm nổi vài phần hứng thú trong mắt.
Hắn thấy những cái xác rõ ràng đã hoàn toàn mất đi sự sống thế mà lại uốn éo chuyển động, như sống lại lần nữa vậy, đồng thời vươn cái tay trơ xương ra, như muốn thoát khỏi thanh sắt treo chúng nó lên.
Đúng lúc này, Giang Dĩ Lâm cũng nghe thấy tiếng thông báo từ hệ thống.
『tíccch... tícccch... 』
『Đang kiểm tra... Đang kiểm tra...』
『 Chiếu lại hồi ức thứ 3 – thánh đường』
Khung cảnh, lại trở nên méo mó lần nữa.
… “THIÊU SỐNG NÓ!! THIÊU SỐNG NÓ!!! THIÊU SỐNG NÓ!!!”
“THIÊU SỐNG NÓ!! THIÊU SỐNG NÓ!!! THIÊU SỐNG NÓ!!!”
Trong bóng tối mơ hồ, Giang Dĩ Lâm nghe thấy những âm thanh ra sức mà gào lên.
“THIÊU SỐNG NÓ!! THIÊU SỐNG NÓ!!! THIÊU SỐNG NÓ!!!”
Chàng trai tóc đen mở mắt ra.
Hắn đứng tại chỗ, phát hiện lúc này, hắn dường như đã về lại đêm ấy.
Giang Dĩ Lâm quay đầu, thấy được em trai mình đầy máu bị trói trên thánh giá.
Trên ghế ngồi bên dưới có vô số tín đồ mặc áo choàng đen dài.
Những tín đồ này bỏ mũ trùm xuống, lộ ra từng gương mặt tái nhợt.
Các tín đồ trùm áo choàng đen dù mặt không chút cảm xúc, nhưng gào cảm xúc mang theo nhiệt huyết đến tận cùng lắm.
Những tín đồ này đồng loạt giơ cao đốt lửa trong tay, như thể đó chính là thánh hỏa nhen trong lòng họ.
“Mọi người im lặng một chút.”
Đúng lúc đó, Giang Dĩ Lâm nghe thấy một giọng nói khá mơ hồ.
Giọng nói ấy, dường như trong ký ức của Giang Húc Vân đã được xử lý đặc biệt, nghe không rõ lắm, nhưng dù vậy, Giang Dĩ Lâm vẫn nghe ra sự quen thuộc khó tả bên trong.
Mà người lên tiếng, rõ ràng uy vọng cực cao, cơ bản là đảm nhiệm chức vụ như giáo hoàng trong tôn giáo địa phương Silent Hill này.
Sau khi người đàn ông đưa tay ra, người nọ chỉ nhẹ nhấc tay trong không trung, các tín đồ trước đó còn sôi trào lắm lập tức im miệng, đồng loạt thả tay xuống, nghiêm chỉnh trông như đã được huấn luyện vậy.
“Ta nghĩ, tất cả mọi người đã biết rất rõ rồi, nhưng ta muốn nhắc lại lần nữa rằng chàng trai bị trói trên thánh giá này đã phạm sai lầm.”
“Cậu ta là tồn tại bị Thượng đế từ bỏ - vị này... Cái vị đến từ bên ngoài này...Cậu ta lại dám đem lòng yêu chính anh ruột mình, rồi còn làm ra chuyện bất luận đến như vậy ngay tại trường học! Thật sự quá hoang đường!”
“Thượng Đế sẽ không tha thứ cho hắn...”
“Mà ta, hóa thân cho ý chí của Thượng Đế ở thế giới này, Thượng Đế ban cho ta quyền... Xét xử tội đồ này!”
“Bây giờ ta truyền quyền lợi này giao phó cho mọi người, các tín đồ của ta! Hãy lấy cậu ta làm gương, những ai phạm tội sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào!”
Một câu kết luận ngắn gọn thế, nghe vào hời hợt vô cùng, thoáng cái đã khơi dậy sự sùng bái nồng nhiệt của đám tín đồ này rồi.
Bọn họ lại đồng loạt giơ tay cao, giơ ngọn đốt lên thật cao.
“THIÊU SỐNG NÓ!! THIÊU SỐNG NÓ!!! THIÊU SỐNG NÓ!!!”
Giang Dĩ Lâm thấy em trai mình, dù nghe vậy cũng chỉ nhắm chặt mắt, cơ hồ cũng không muốn tranh luận thêm nữa, biểu cảm lãnh đạm ơ đến nỗi gần như hơi lạnh lùng.
“Húc Vân.”
Giang Dĩ Lâm không tự chủ khẽ gọi tên cậu, mà tất nhiên, chàng trai bị trói trên thánh giá không thể nghe thấy tiếng gọi của anh trai cậu được.
“THIÊU SỐNG NÓ!! THIÊU SỐNG NÓ!!! THIÊU SỐNG NÓ!!!”
Đám đông ra sức gọi cho đã, cổ họ hằn gân xanh, ra sức mà gào đến tái mét từng người, mặt mũi ai cũng đỏ bừng.
“THIÊU SỐNG NÓ!! THIÊU SỐNG NÓ!!! THIÊU SỐNG NÓ!!!”
Chàng trai tóc đen nhìn đám tín đồ bên dưới, bỗng sinh ra một cảm giác hoang đường.