*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kế đó, cha đỡ đầu đại nhân cúi người nhẹ nhàng hôn lên mẩu giấy viết thư ấy, hành động của y dịu dàng như khiến người khác sinh ảo giác đã qua một đời vậy.
Giang Dĩ Lâm đứng phía sau người đàn ông tóc nâu lạnh, từ từ quay đầu nhìn.
_ hắn cảm giác... Slender Man đến rồi.
"Choang... choang... "
"Choang... choang... "
Phía sau người đàn ông, có một bóng hình uốn éo không ngừng.
Đó là một cái bóng đen dài ngoẵng, dần dần hiện thân từ nơi góc tường.
Xuất hiện trước nhất, chính là cặp chân dài bất thường kia.
Ngay sau đó, bàn tay không có ngón tay hiện ra.
Kế tiếp, là bộ vest thẳng thớm.
Cuối cùng... Lên đến gương mặt trắng toát không mắt không mũi ấy.
Nó xuất hiện trong thư phòng cha đỡ đầu, nhìn đăm đăm vào y một cách rét lạnh.
Hình ảnh dừng đúng lúc này.
Giang Dĩ Lâm chậm rãi đi tới trước bàn gỗ đỏ, cầm lên lá thư trong tay cha đỡ đầu, lật nó lại.
Trên mặt trước chính là bức thư mà chàng trai tóc đen là mình đã viết.
Giang Dĩ Lâm đọc nội dung bức thư thành tiếng, nhìn Slender Man lúc này đang giả dạng Vera.
Nó không nhúc nhích, vẫn cứ ngơ ngác mà đứng đó.
Sau đó cảnh vật dần dần thay đổi, biến thành một cảnh khác.
Sau khi cha đỡ đầu rời khỏi thư phòng, chỉ còn lại Slender Man lén lút từ nãy, nó lật bức thư được người đàn ông cẩn thận cất giữ lên.
Bàn tay của nó, gom góp sức lực khác hẳn người thường, trong cái chớp mắt bức thư đã bị xiết nhăn nhúm!
Slender Man dụng hết sức lực, vò bức thư thành một cục ném xuống đất.
Sau đó, nó hơi trù trừ, cuối cùng ngồi thụp xuống đất, nhặt cục giấy lên.
Mấy cuốn xúc tu vươn ra từ bộ vest, con quái vận vest mở dàn phẳng bức thư bị vo cục lại, những chữ "ngài Auston" cuối cùng, chúng bị mờ đi hết, không để lại vết gì.
_ như vậy... Nó có thể tự huyễn hoặc rằng... Bức thư đầy tình cảm này, là vật sở hữu của nó viết cho mình.
Khung cảnh cuối cùng tan biến đi hết.
Giang Dĩ Lâm nghĩ thế thì người trong ký ức hẳn là người đã biến mất.
_ cha đỡ đầu rất tốt với mình... Hắn đã luôn biết chứ.
Không biết vì sao, chàng trai tóc đen lại cảm thấy hốt nhiên trong lòng.
_ cho dù chỉ là một phó bản trò chơi... Người đàn ông kia... Y thật sự đã chết rồi ư?
Kìm nén tâm tư mình lại, Giang Dĩ Lâm vẫn tiếp tục nói.
Hắn nói với Slender Man rằng, “Như mi đã thấy đấy... Cha đỡ đầu thật sự sẽ không đốt đi những bức thư ấy.”
“Mà y sẽ cẩn thận cất giữ mỗi bức thư, kể cả bức thư vào sinh nhật năm 18 tuổi có ngôn từ có hơi kịch liệt kia nữa... Y cũng sẽ không đốt đi.”
“… bởi vì đó là ta viết.”
“Cứ hễ là thứ ta đưa cho cha đỡ đầu đại nhân, y đều sẽ cẩn thận cất giữ, nhưng mà...”
Chàng trai tóc đen ngẩng đầu lên, chân mày hắn hơi nhíu lại, dồn lên nếp nhăn như dãy núi khiến người khác không đành lòng.
Hắn chậm rãi nói ra toàn bộ tâm tư Slender Man-
“Chỉ có mi mang lòng đố kị mới có thể không nhịn được, đốt đi những bức thư... Bởi vì những bức thư đó không phải là viết cho mi.”
“Mi rất có tâm mà đóng vai tất cả mọi người bên cạnh ta, hơn nữa trên rất nhiều phương diện còn hoàn thành rất tốt, ít nhất là ta không cảm nhận được cha đỡ đầu đại nhân, quản gia, Joey... của hiện tại; Hoặc là nói những người khác, có gì khác so với trước đây.”
“Nhưng mi lại không biết đến niềm vui người đời và giữ gìn...”
“… những thứ đó mi đều không có, mi chỉ có sự đố kị thuộc về ma quỷ mà thôi.”
「 tícccch… tícccch… 」
「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 95% 」
_ không, không phải như thế mà...
Câu nói sau cùng, như một lời phán quyết cuối cùng dành cho Slender Man vậy.
Nó đột nhiên ngồi thụp người xuống, cánh tay thuông đuộc kia, quấn chặt kín đầu mình, như tự bảo vệ, không muốn nghe những lời chàng trai kia nói nữa.
_ thật đau lòng quá đỗi...
Vật sở hữu mà nó đặt trong lòng nhiều nhất, mỗi một câu chàng trai ấy nói ra, từng chữ thốt lên, đều khiến lòng mình đau thêm thật nhiều.
Slender Man đột nhiên ý thức được sự thật mà lòng chảy máu... Một sự thật khiến nó gần như không cách nào chấp nhận nổi.
_ đó chính là... Vật sở hữu của nó, em ấy cũng không tin tưởng mình như những gì em ấy biểu hiện ra.
Chàng trai ấy vĩnh viễn xem mình là nhân loại, còn nó vĩnh viễn chỉ là quái vật.
Hết thảy đều được vạch ra rõ ràng như thế đó, giống như một ranh giới đã được định sẵn từ rất lâu rồi, bất cứ thứ gì cũng không thể nào phá vỡ, buồn đau vẫn đến như mọi ngày thôi.
Giang Dĩ Lâm nhìn bóng hình Slender Man, tay chậm rãi chống lên tay vịn, đứng lên khỏi xe lăn.
_ hắn đang nghênh đón kết cục sau cùng.
Nhưng mà sau đó, hắn khẽ nhíu nhíu mày.
Giang Dĩ Lâm phát hiện thông báo tiến độ tìm hiểu thế giới quan đạt 100% của hắn vẫn chưa từng xuất hiện.
Nó cứ đứng im ở vạch 95%, chưa từng nhích thêm lần nào nữa.
Việc này nói lên... Hắn đã đoán sai chỗ nào đó.
_ ta đã đoán sai cái gì chứ?
Chàng trai tóc đen cúi đầu nhìn Slender Man đang co mình trên mặt đất kia.
Con quái vận vest đó, bỗng như một chú cún nhỏ đáng thương, nhích dần trên mặt đất, để đến gần.
Nó vươn ra hai tay, ôm lấy đùi phải chàng trai tóc đen, như đang khẩn cầu hắn vậy.
_ đừng thất vọng về ta mà... Xin em đó.
_ đừng không tin ta mà... Xin em đó.
_ đừng nghi kỵ ta mà... XIN EM ĐÓ.
Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu.
Rõ ràng âm thanh vẫn các kiểu máy móc như trước, nhưng giọng điệu lại có phần nặng nề hơn.
「 đang kiểm tra … đang kiểm tra… 」
「tiến độ tìm hiểu thế giới quan đã đạt đến 95%, có thể trở về… 」
「 xin hỏi … xin hỏi… 」
「… có trở về hay không? 」
Giang Dĩ Lâm cúi đầu, nhìn dáng vẻ của Slender Man, nó nằm bên chân mình, cái thân mình vốn dĩ cao lớn đến thế, vào giờ phút này lại co mình trên đất, trông vô cùng hạn tương phản.
_ cơ hồ quả thật khá đáng thương...
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn than nhẹ, sờ cái đầu bóng loáng của Slender Man.
Một cử chỉ vô cùng dịu dàng, giống như bóng hình trước đây trong đêm mưa đã tặng hắn bông hồng, an ủi hắn đừng khóc.
Giang Dĩ Lâm trong lòng lặng lẽ nói với hệ thống …
“Trở về đi.”
「 tícccch… tícccch… 」
「 đang kiểm tra, đang kiểm tra... 」
「 Phó bản Slender Man – đánh giá: A+ 」
Quay lại căn phòng giam giữ mình lúc ban đầu, Giang Dĩ Lâm phát hiện mình vẫn nằm trên giường.
_ ta có phải là... Có nhiều chỗ đã hiểu lầm nó rồi không?
Hắn nhớ lại kết quả sau cùng so với phó bản lần trước là hoàn thành tuyệt đối, thì tuột hơn hẳn, lên tiếng hỏi nghe có chút trầm thấp: “Hệ thống này, ta muốn biết ta đã đoán sai chỗ nào ở thế giới lần này?”
“Tại sao 5% cuối cùng... Lại giậm chân tại chỗ không đạt đến được vậy?”
Hệ thống trầm mặc một chốc, nói, 「 ngài biết không... Ngài Giang. 」
「 trên thực tế ngài đã đoán sai hai điểm. 」
「Điểm thứ nhất là – Slender Man... Từ trước đến giờ nó chưa từng nghĩ đến chuyện làm thương tổn ngài. 」
「 Từ đầu đến cuối nó không hề nghĩ đến việc cố ý hạ độc ngài, bất kể nó có giả dạng thành những người khác hay không. 」
「 nó tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện làm hại ngài – đây là bản năng của nó. 」
「 còn lý do mà thời điểm ngài vừa tiến vào phó bản đã mơ mơ hồ hồ trúng độc thần kinh nằm trên giường, chẳng qua là vì thể chất của Slender Man. 」
「 e rằng ngài không biết rồi... Trong những câu chuyện kinh dị đô thị của Mỹ, rõ ràng đã chỉ ra rằng, những người bị Slender Man tiếp cận, rình rập, sẽ sống một đời trong cảnh bệnh tật. 」
「 trước đây nó trong đêm đen ấy, nó đã một mực trông coi ngài, bởi vì ngài đã tiếp xúc quá gần với nói, cho nên cơ thể ngài mới xuất hiện phản ứng như thế, vì thế mà ngài mới vừa vào phó bản đã nằm liệt giường thế kia. 」
「 mà nguyên nhân này... Nó cũng chưa từng nói với ngài. 」
「 bởi vì nó sợ một khi ngài biết rồi... Thì sẽ không muốn chạm vào nó nữa. 」
「 ngài nói nó là vì đố kị, giả dạng thành con người, nhưng thật ra, nguyên nhân trọng yếu nhất mà nó giả dạng thành dáng vẻ loài người, đóng giả thành một con người, chính là vì... 」
「 chỉ khi nó mang cơ thể của con người mới có thể ôm lấy ngài mà không làm ngài bị thương– 」