Sau khi nhóm người khởi hành lần nữa, Chu Vọng một mực đưa ra câu hỏi rốt cuộc Từ Hành Chi bị thần tiên phương nào bắt đi.
Từ Hành Chi nghiêm túc nói: “Một người đàn ông vạm vỡ đầy lông ngực.”
Dù sao suýt thì bị một người phụ nữ bá vương ngạnh thượng cung* không phải chuyện vẻ vang gì, Từ Hành Chi cho rằng nếu mình nói chuyện mất mặt này ra, Chu Bắc Nam có thể dùng chuyện này cười nhạo mình một năm không lần nào trùng lặp.
*Bá vương ngạnh thượng cung: ám chỉ bị cưỡng gian.
Chu Vọng tò mò: “Vì sao hắn lại bắt ngươi?”
Từ Hành Chi đối đáp trôi chảy: “Hắn là thuộc hạ của chủ Phong Sơn, muốn báo thù cho chủ cũ.”
Chu Vọng: “Thế sao ngươi lại thay bộ quần áo khác rồi?”
Từ Hành Chi: “Quần áo ban đầu bị bẩn, Mạnh Trọng Quang lấy đồ của hắn cho ta mặc.”
Không chờ Chu Vọng hỏi tiếp, Từ Hành Chi đã giành nói trước: “Có phải ngươi muốn hỏi người kia bắt ta về báo thù, vì sao ta chẳng bị tổn hại sợi tóc nào hay không?”
Chu Vọng gật đầu.
Từ Hành Chi mở cái quạt vừa bị rơi ở bên suối ra, ghét bỏ nói: “Ngươi lắm câu hỏi thế.”
Chu Vọng: “...”
Lục Ngự Cửu nghe hai người họ nói chuyện từ nãy, không nhịn được: “Ha ha ha ha ha.”
Chu Bắc Nam đuổi từ sau tới, nói với Chu Vọng: “Ngươi đừng nói nhiều với hắn. Cái miệng đó của hắn phải bị khâu lại.”
Từ Hành Chi: “Ta nghe thấy rồi đấy.”
Chu Bắc Nam giễu cợt: “Ta sợ ngươi nghe thấy chắc?”
Từ Hành Chi nhặt một cục đất lên, xoay người ném về đằng sau.
Chu Bắc Nam giơ tay chặn lại theo bản năng, cục đất xuyên qua mu bàn tay và đầu Chu Bắc Nam, đập xuống đất vỡ tan thành vụn nhỏ.
Chu Bắc Nam cau mày: “Từ Hành Chi, ngươi nhàm chán thế hả?!”
Từ Hành Chi cười nói: “Thấy tâm trạng ngươi không tốt nên nói chuyện phiếm thôi. Chỉ muốn ngươi vui vẻ hơn thôi mà.”
Chu Bắc Nam: “Cút cút cút, ai tâm trạng không tốt?”
Từ Hành Chi dùng quạt gãi vết đỏ giống dấu hôn sau gáy: “Từ lúc đi ra khỏi tháp ngươi luôn im lặng không nói, không thì cũng lẩm bẩm linh tinh... Trước kia lúc ngươi có tâm trạng tốt cũng thế này sao?”
Chu Bắc Nam không tiếp lời Từ Hành Chi, một mình đi lên phía đầu, vác thương đi tiếp.
Từ Hành Chi buồn bực, Lục Ngự Cửu chạy tới.
Cậu ta nhỏ nhẹ nói với Từ Hành Chi: “Từ sư huynh đừng để ý, hắn cứ có tính thiếu gia vậy đó.”
“Không sao đâu.” Từ Hành Chi phe phẩy quạt, y hoàn toàn không định so đo chuyện nhỏ nhặt này: “Hắn có tâm sự gì?”
Lục Ngự Cửu nhỏ giọng, đáp: “Năm đó hắn gặp chuyện ở hẻm núi Hổ Khiêu.”
Chẳng trách.
Từ Hành Chi cau mày: “Ngươi có biết hắn đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ta cũng không biết.” Lục Ngự Cửu đáp: “Ta nhặt được hắn ở gần hẻm núi Hổ Khiêu. Khi đó hồn hạch của hắn đã rời khỏi cơ thể, chỉ còn một hơi tàn nữa là tan biến. Ta cứu hắn xong thì cũng hỏi hắn nhưng có lẽ hắn đã chịu kích thích quá nghiêm trọng, linh thể phân tán, hắn không nhớ được chút xíu gì liên quan tới chuyện đã xảy ra trước khi chết. Cũng vì linh thể hắn không hoàn chỉnh nên mấy năm nay phần lớn linh lực của hắn không được trọn vẹn, mãi không có cách nào khôi phục sức mạnh năm đó. Trong lòng hắn vẫn luôn kìm nén, vì thế từ khi biết lần này tới hẻm núi Hổ Khiêu, hắn có chút khúc mắc.”
Nói tới đây, cậu ta chắp hai tay lại, nói nhỏ; “Từ sư huynh đừng trách hắn, thật ra hắn không có ý đối đầu với huynh đâu...”
Từ Hành Chi cười: “Ngươi che chở cho hắn quá ha.”
Lục Ngự Cửu mím môi, nửa gương mặt trẻ con lộ ra dưới mặt nạ quỷ biến thành nửa cái bánh bao nhân đậu đỏ đỏ bừng: “Ta và hắn... Thật ra nhiều lúc hắn bảo vệ ta mới đúng.”
Từ Hành Chi nhìn vẻ mặt khoe khoang của Lục Ngự Cửu, không khỏi bật cười: “Không phải ngươi còn mấy quỷ nô nữa sao? Lần đầu tiên ta đến Man Hoang đã nhìn thấy bọn họ. Bọn họ đều mặc đồ của Thanh Lương Cốc, nhưng sao ta không thấy bọn họ đi lung tung cả ngày như Chu Bắc Nam?”
“Đó là tàn hồn của mấy vị sư huynh mà ta tìm được.” Nói tới chuyện này, mặt Lục Ngự Cửu bớt đỏ, mặt bánh bao trắng trẻo mịn màng nghiêm túc phồng miệng: “Chu Bắc Nam là hồn phách đầy đủ nhất trong số quỷ nô trong tay ta, không cần tiêu tốn tinh nguyên, hắn có thể tự duy trì hình dạng hồn phách không tiêu tan, còn hồn hạch của các sư huynh hao tổn quá mức, hiện hình cũng khó khăn, bình thường nếu để bọn họ thoải mái đi ra thì ta phải tiêu tốn rất nhiều tinh nguyên.”
Từ Hành Chi đã hiểu, quỷ nô và quỷ chủ có quan hệ cộng sinh, một bên cần được đóng dấu, tuyên thệ cống hiến hết mình cho quỷ chủ, bên còn lại thì cung cấp tinh nguyên, cho quỷ nô nguồn sinh tồn.
Quỷ chủ tu luyện ngày càng giỏi thì có thể nuôi số lượng quỷ nô làm việc hiệu quả càng nhiều, Minh Nha Quốc ở thời kỳ thịnh vượng, rất nhiều quỷ tu tinh thông thuật này, thậm chí có thể rắc lá thành binh, kêu gọi trăm vạn quỷ quân.
So với lúc đó, hai, ba con mèo nhỏ trong tay Lục Ngự Cửu thật sự xấu hổ.
Từ Hành Chi nói chuyện cười: “Thanh Lương Cốc nhiều quy tắc, ngươi tự ý ép thúc sư huynh, không sợ Ôn tóc trắng dạy dỗ sao?”
Nhắc tới người này, Lục Ngự Cửu đột nhiên im lặng.
Từ Hành Chi bình tĩnh quan sát phản ứng của Lục Ngự Cửu.
Đương nhiên y cố ý hỏi câu này.
Trong ký ức của nguyên chủ, trong người cùng thế hệ của bốn môn phái năm đó, Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam, Khúc Trì và Ôn Tuyết Trần có thể gọi là tài năng xuất chúng. Mà trong đó, Ôn Tuyết Trần cực kỳ căm ghét người không thuộc chính đạo, làm việc chính trực kiên cường, không hành động ngang ngược như nguyên chủ, không có tình cách mềm mại như Khúc Trì, không dễ kích động nổi nóng như Chu Bắc Nam.
Nếu bảo Từ Hành Chi nói ra một người tuyệt đối không tham gia vào việc trộm thần khí mười ba năm trước, người duy nhất mà y nghĩ tới là Ôn Tuyết Trần.
Nhưng chỉ dựa vào hồi ức đứt quãng của nguyên chủ, nếu muốn chắp vá sự thật năm đó thì e rằng rất khó, vì thế Từ Hành Chi rất muốn biết được thông tin chuẩn xác từ Lục Ngự Cửu.
Ôn Tuyết Trần có tham gia vào cuộc phản loạn năm đó không? Bây giờ hắn ta trốn ở nơi nào đó trong Man Hoang hay ở ngoài Man Hoang?
Qua một lúc, Lục Ngự Cửu lí nhí nói ra đáp án: “Ta nghĩ... Chắc là Ôn sư huynh không còn trên trần thế nữa rồi.”
Từ Hành Chi ngạc nhiên, hơi nâng cao giọng: “Hả?”
Lục Ngự Cửu hỏi ngược lại: “Sư huynh ở bên ngoài mười ba năm, chưa từng nghe tới tin tức của Ôn sư huynh sao?”
Từ Hành Chi thầm nói trong lòng, ta mà nghe qua thì gặp ma rồi.
Y bèn lắc đầu.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Lục Ngự Cửu thoáng ảm đạm: “Thật sao? Ta thấy cũng đúng thôi.”
Từ Hành Chi không những không có đáp án mà lại thấy mơ hồ hơn, y không tiện hỏi lại, đành phải đưa mắt nhìn Lục Ngự Cửu đuổi theo Chu Bắc Nam ở phía trước.
Y đang định ngẫm nghĩ lại thông tin có được từ Lục Ngự Cửu lại bị một cánh tay túm lấy ống tay áo bên trái từ phía sau, một cái tay khác vòng qua từ sau lưng y, xoa cằm y.
Mạnh Trọng Quang ở phía sau y nhỏ giọng nói: “Sư huynh và hắn nói chuyện lâu vậy? Nói gì thế?”
Hơi thở nóng ấm của hắn phả tới khiến cổ Từ Hành Chi ngứa ngáy không thôi: “Nói chuyện linh tinh thôi.”
“Nói chuyện linh tinh mà nói lâu như thế.” Mạnh Trọng Quang ấm ức, “Vậy mà sư huynh còn chẳng muốn nói nhiều với ta. Trọng Quang cũng muốn nói chuyện với sư huynh.”
Từ Hành Chi vỗ mu bàn tay đang nghịch cằm mình của hắn: “Không biết lớn nhỏ. Được rồi, nói chuyện với ngươi là được chứ gì. Muốn nghe gì?”
Mạnh Trọng Quang vui vẻ vòng qua Từ Hành Chi đi lên trước, chắp tay sau lưng hỏi: “Muốn nghe sư huynh và Lục Ngự Cửu nói gì.”
Từ Hành Chi: “Bọn ta không nói gì hết.”
Mạnh Trọng Quang càng ấm ức hơn: “Sư huynh lừa ta, vừa nãy hai người nói về Chu Bắc Nam, nói về quỷ nô, còn nhắc tới Ôn Tuyết Trần, sao huynh lại bảo không nói gì?”
Từ Hành Chi suýt thì hộc máu: “Ngươi nghe hết rồi còn hỏi gì nữa?”
Trong mắt Mạnh Trọng Quang đầy ánh sáng gợn sóng lấp lánh chân thành, rung động lòng người: “Ta muốn sư huynh nói lại với ta, ta muốn nghe giọng sư huynh.”
Từ Hành Chi nghĩ, lão yêu tinh này đúng là yếu ớt không có ranh giới, thói xấu ai nuông chiều ra vậy chứ.
Y vừa nghĩ vừa nói: “Vừa nãy Lục Ngự Cửu đến nói với ta không cần so đo với Chu Bắc Nam...”
Cứ thế vừa đi vừa nói, mấy người họ đi được gần ba canh giờ.
Chu Vọng còn nhỏ, không thể đảm đương trọng trách đi tìm mảnh vỡ chìa khoá, từ trước tới nay vẫn luôn ở lại trong tháp, đây là lần đầu tiên cô nhóc ra khỏi tháp.
Cô nhóc nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng trước đây chưa từng thấy, dù xung quanh sương mù quẩn quanh, mặt đất cằn cỗi vàng sẫm nứt toạc không nhìn thấy điểm cuối, cô nhóc vẫn vui vẻ chạy tới chạy lui, ngắt mấy nhành hoa, tay chân vụng về đan thành vòng hoa cho Khúc Trì và Đào Nhàn đội.
Cuối cùng, nhóm người quyết định nghỉ ngơi trong hang động dưới vách núi, ngủ mấy canh giờ rồi đi tiếp.
Mọi người tìm cỏ lau khô xung quanh, chuẩn bị trải làm giường chiếu.
Khúc Trì đi ra ngoài tầm một khắc, kéo một con quái vật hình hươu mọc răng người đang chết về.
Hắn nói với Đào Nhàn: “Cho đệ đó.”
Đào Nhàn bật cười: “Cho đệ hết sao?”
Khúc Trì gật đầu: “Cho đệ hết đấy.”
Đào Nhàn kiên nhẫn khuyên bảo: “Khúc sư huynh, một mình đệ ăn không hết nhiều thế này. Hay là chia cho mọi người một ít nhé?”
Khúc Trì nhìn người xung quanh một vòng, kiên quyết nói: “Mặc kệ, đây là của đệ.”
Dứt lời, hắn lại xoay ra ngoài kéo hai con quái vật hình thù kỳ dị về: “Đây mới là của bọn họ.”
Hắn thần bí kéo Đào Nhàn qua bên cạnh, nhỏ giọng nói với Đào Nhàn: “Con của đệ đẹp hơn hai con kia. Ta cố ý bắt về cho đệ đó.”
Nhưng hắn nói nhỏ như thế cũng chẳng có tác dụng gì cả, tất cả mọi người ngồi đó đều nghe rõ mồn một lời hắn nói.
Thấy Từ Hành Chi ngồi cạnh nhịn cười tái cả mặt, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Đào Nhàn đỏ bừng lên.
Cậu ấy cũng học theo Khúc Trì, nhỏ giọng nghiêm túc trả lời: “Ừm. Cảm ơn Khúc sư huynh.”
Khúc Trì cười dịu dàng, xoa tóc Đào Nhàn.
Mặc dù người tu đạo cần bỏ ham muốn ăn uống, ở đây ngoài Từ Hành Chi và Đào Nhàn thì ai cũng tích cốc thành công rồi, nhưng tụ tập bận rộn ăn một bữa cơm lại là hạnh phúc hiếm có nơi trần thế.
Chu Vọng và cốt nữ đốt một đống lửa, Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang ra ngoài hang động, chọn đi chọn lại, chọn được mấy cành cây ăn quả hương thơm ngào ngạt.
Dùng nó để nướng thịt, hun nướng ngon miệng là mỹ vị nhân gian.
Từ Hành Chi lấy thêm rất nhiều nước ở hồ nước mặn gần đó, dùng nồi trong nhẫn trữ đồ của Mạnh Trọng Quang treo lên ngọn lửa để chưng cất.
Nước hồ sôi sục, hạt màu trắng nhạt dần hiện lên dọc theo thân nồi.
Từ Hành Chi dùng cái lá đã rửa sạch vét muối hạt ngưng tụ, bắt được ánh mắt của Chu Vọng bèn hỏi cô nhóc: “Biết đây là gì không?”
Chu Vọng lắc đầu.
Từ Hành Chi cười nói: “Ngươi tích cốc tu luyện từ nhỏ, đương nhiên không biết đây là gì. Nếm thử đi.”
Chu Vọng nhìn tinh thể trắng y giơ lên trước mặt, dè dặt chấm một ít bỏ vào miệng, hơi cau mày, muốn tìm một mùi vị thích hợp trong tất cả giác quan để hình dung phù hợp về vật lạ này.
Sau khi do dự một lát, cô nhóc tìm ra mùi vị gần giống: “Đắng.”
Từ Hành Chi vỗ đầu cô nhóc: “Từ sư huynh dạy ngươi, cái này gọi là “mặn”. Ngươi không cần cố gắng nhớ, sau này ta làm món này thêm mấy lần, ngươi sẽ biết mặn là gì.”
Dứt lời, y lại lẩm bẩm: “Mật hoa trong Man Hoang cực kỳ đắng, không nuốt được. Để ta tìm xem có tìm được vị ngọt gì không, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi thế nào là “ngọt”.”
Chu Vọng ngây người.
Cô nhóc không ngờ Từ Hành Chi lại để ý tới việc dạy mình thế nào là “mặn”, “ngọt” như thế.
Một lúc lâu sau cô nhóc mới nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn Từ sư huynh.”
Mạnh Trọng Quang ngồi cạnh đống lửa, ánh mắt nhìn Từ Hành Chi còn nóng rực hơn lửa gấp mấy lần.
Cốt nữ cũng cười theo, nhân tiện bỏ củi vào trong ngọn lửa bập bùng, củi phát ra tiếng cháy tách tách.
Đào Nhàn ngồi chếch trong hang động, xúm với Khúc Trì trải giường chiếu.
Lục Ngự Cửu không có việc gì để làm nhìn một lúc, đi ra khỏi hang, dọc theo đường núi đi tới vách đá cách đó không xa.
Quả nhiên Chu Bắc Nam đang ở đó hóng gió.
Nghe tiếng bước chân, hắn ta đoán ra người tới là ai: “Sao ngươi biết ta ở đây?”
Lục Ngự Cửu hơi hất cằm lên: “Mắt ngươi là mắt ra, đương nhiên ta biết quỷ nô ở đâu rồi.”
Chu Bắc Nam bật cười, không nói nữa.
“Ta cũng không quan tâm gì ngươi đâu...” Lục Ngự Cửu dùng gan bàn chân sượt cát đá trên mặt đất: “Nếu ngươi không muốn đến hẻm núi Hổ Khiêu, ta và ngươi cùng nhau quay về cũng không phải không được...”
Chu Bắc Nam ngồi một chân chống trên vách đá, một chân buông thõng xuống vách đá, giống y tư thế ngồi quen thuộc của Chu Vọng: “Đương nhiên ta muốn tới. Dù bị Từ Hành Chi cười nhạo cả đời, ta cũng muốn biết rốt cuộc năm đó ta chết thế nào.”
“Biết mấy cái này làm gì?” Lục Ngự Cửu vắt hết óc nghĩ ra từ ngữ an ủi, ngồi xuống cạnh Chu Bắc Nam: “Nếu không phải vì ký ức quá đau khổ, linh phách của ngươi sẽ không vỡ vụn...”
“Nhưng ta luôn chỉ có non nửa linh lực thế này không phải kế sách lâu dài.” Chu Bắc Nam nhìn Lục Ngự Cửu: “Ngươi là quỷ chủ của ta, dẫu sao ta cũng phải cho ngươi ít mặt mũi mới được chứ.”
Lục Ngự Cửu: “Ta chẳng cần...”
Cậu ta chưa nói hết câu đã bị Chu Bắc Nam ôm vào lòng.
Lục Ngự Cửu không kịp chuẩn bị, nói chuyện bị vấp: “Ngươi... Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Vóc người Lục Ngự Cửu quá nhỏ, bị Chu Bắc Nam to cao lực lưỡng ôm vào lòng, Chu Bắc Nam có thể đặt cằm lên tóc cậu ta dễ như ăn cháo.
Giọng Chu Bắc Nam không còn hung tợn nữa, nghe như được phủ một lớp áo lông thú ẩm hơi sương: “Ta muốn bổ sung tinh nguyên.”
Lục Ngự Cửu muốn giãy khỏi lồng ngực hắn ta lại bị hắn ta khẽ quát ngừng lại: “Đừng nhúc nhích.”
Lục Ngự Cửu: “Bổ sung tinh nguyên thì ta cần điều động bùa chú ra...”
Chu Bắc Nam nói: “Ôm ngươi là được rồi.”
Lục Ngự Cửu chợt biến thành một con tôm được luộc chín: “Ngươi, ngươi to gan, ta là quỷ chủ của ngươi đó.”
Chu Bắc Nam ừ một tiếng: “Ta biết, ta là quỷ nô của ngươi... Ta không còn là đại công tử của Ứng Thiên Xuyên từ lâu rồi.”
Lục Ngự Cửu bỗng chốc không biết nói gì nữa, quanh co một lúc lâu bèn cam chịu vùi đầu vào lồng ngực Chu Bắc Nam, ấp úng nói: “Chỉ được bổ sung một lúc thôi.”
Chu Bắc Nam mỉm cười: “Được.”
Ánh mắt hắn ta lướt tới sắc trời mờ mịt, nhìn về phía hẻm núi Hổ Khiêu, không rời đi nữa.
Lúc này, ở đại điện Phong Lăng Sơn.
Ôn Tuyết Trần dùng một tay xoa ấn huyệt Thái Dương, biểu cảm vô cùng lạnh lùng: “Như vậy đó, ta chỉ dẫn được hai người về. Ở đó người đi mất, tháp trống không. Ta dùng linh lực thăm dò nơi bọn họ có thể đi, Mạnh Trọng Quang để lại dấu vết linh lực ở bốn phương tám hướng, bởi vậy ta không thể đoán ra hướng đi của họ.”
Cửu Chi Đăng ngồi trên cao, vẫn mặc bộ đồ ngày xưa, dây buộc tóc xanh lam nhạt làm nổi bật lên mái tóc đen nhánh của hắn, cũng làm nổi bật gương mặt trắng nhợt lạnh lẽo của hắn: “Sư huynh không ở trong tháp thật ư?”
Ôn Tuyết Trần hỏi ngược lại: “Ngươi không nghe ta nói gì sao?”
Cửu Chi Đăng đứng lên, thong thả bước xuống mấy bước: “Ngươi tới Man Hoang lần nữa.”
Ôn Tuyết Trần: “Làm gì?”
Cửu Chi Đăng nghiêm túc kiểm kê: “Ngươi tới đó đưa ít hạt dưa, bánh ngọt, ít vải vóc màu xanh lam và màu trắng sạch sẽ, sư huynh thích hai màu này nhất, để ở cửa tháp cao.”
Ôn Tuyết Trần: “Ngươi muốn làm gì?”
Cửu Chi Đăng sắp không bình tĩnh được nữa: “Dù thế nào bọn họ cũng sẽ phải trở về. Sư huynh thích những thứ đó, huynh ấy vừa về là có thể dùng...”
Ôn Tuyết Trần không nói gì, ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn thẳng vào Cửu Chi Đăng.
Dưới ánh mắt xen lẫn sự lạnh lùng vô hạn đó, Cửu Chi Đăng vốn hơi sốt ruột thoáng thu vẻ mặt kích động lại.
Hắn ngồi lại về ghế, nghĩ một lúc lâu mới nói: “Tạm thời không cần nữa.”
Ôn Tuyết Trần vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe Cửu Chi Đăng nói: “Ta tự tới Man Hoang tìm sư huynh.”
“Ngươi không thể đi.” Ôn Tuyết Trần khó mà tin nổi nói: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi vào Man Hoang thì ai xử lý công việc của bốn môn phái? Từ Hành Chi ở bên cạnh Mạnh Trọng Quang, chẳng lẽ Mạnh Trọng Quang lại gây bất lợi cho hắn được chắc? Hơn nữa, ngươi biết hướng đi của bọn họ không? Man Hoang rộng lớn, ngươi muốn tới đâu tìm hắn?”
Cửu Chi Đăng lạnh lùng nói: “Dù sư huynh ở bên cạnh Mạnh Trọng Quang một giây một khắc nào thôi, ta cũng thấy buồn nôn.”
Ôn Tuyết Trần thấy Cửu Chi Đăng kiên quyết, ánh mắt lạnh lùng kìm nén xuống một lúc mới cứng rắn nhả ra hai chữ: “Ta đi.”
Hắn ta nói xong thì cúi đầu nhìn hay tay mình, nở nụ cười bi thảm: “Năm đó ta không thể tự ra tay diệt trừ kẻ gian. Qua mười ba năm, đến lúc giải quyết tàn cục rồi.”