Nhắc tới mảnh vỡ chìa khóa, Từ Hành Chi nhức hết cả đầu.
Y chỉ vào bản thân: “Ngươi muốn dẫn ta đi?”
Trong mắt Mạnh Trọng Quang đầy vẻ tha thiết, sán lại gần: “Sư huynh không muốn ở bên cạnh Trọng Quang sao?”
Từ Hành Chi vốn là người tạo ra Mạnh Trọng Quang, lại qua mấy ngày ở chung, Từ Hành Chi càng hiểu rõ tính cách Mạnh Trọng Quang hơn.
Hắn là một thích ăn mềm không ăn cứng, nhẹ nhàng mềm mỏng còn được, hơi phản đối thôi là hắn có thể phát rồ ngay.
Từ Hành Chi sợ mình nói “không muốn” xong sẽ bị hắn dùng xích bạc siết cổ tại chỗ, sau đó hắn sẽ vừa vặn xích vừa khóc lóc hỏi mình tại sao không muốn.
Nhưng y thật sự không muốn đi chút nào, một là không muốn tận mắt thấy Mạnh Trọng Quang có được mảnh vỡ chìa khóa mà không thể làm gì được, hai là sợ biến số ở Man Hoang quá lớn, không chờ hắn nghĩ ra cách thoát khỏi nơi này, bản thân y đã hi sinh anh dũng rồi.
Từ Hành Chi thử từ chối: “Lúc này ta chỉ gây trở ngại thôi.”
Mạnh Trọng Quang cười lộ lúm đồng tiền cực kỳ ngọt ngào, hai tay nắm tay áo Từ Hành Chi, nhỏ nhẹ nói: “Không sao hết, Trọng Quang bằng lòng bị sư huynh cản trở.”
Trái tim Từ Hành Chi dính một đòn, chợt hoảng hốt.
Cho dù Từ Hành Chi biết trước mặt mình là một yêu vật giết người không chớp mắt nhưng trong giây phút này, hắn vẫn là thiếu niên trong sáng, không chút tì vết lại thích làm nũng trong ký ức của nguyên chủ.
“Sư huynh đi theo ta, ta mới yên tâm.” Mạnh Trọng Quang sượt theo bên giường nằm xuống, dè dặt lắc vạt áo của Từ Hành Chi: “Người của Cửu Chi Đăng đã biết sư huynh ở đây, hắn vẫn chưa chấm dứt ý đồ xấu với sư huynh, chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cướp sư huynh đi, vì thế sư huynh không thể ở lại đây nữa.”
Cái cớ này đúng là đầy đủ, Từ Hành Chi đang định gật đầu thì nghe thấy Mạnh Trọng Quang nói tiếp: “Ta sẽ không để sư huynh rơi vào tay bất cứ kẻ nào.”
Nghĩ tới tương lai dù thế nào mình cũng phải đi, Từ Hành Chi thử hỏi dò: “Nếu sau này ta rời đi thì sao?”
Mặt Mạnh Trọng Quang lạnh tanh: “Sư huynh muốn đi đâu? Đi tìm ai?”
Chuyện này không giải quyết được sẽ thành tâm bệnh.
Từ Hành Chi quyết tâm: “Nếu sau này ta muốn đi, ngươi có giết ta không?”
Mạnh Trọng Quang im lặng một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Xem ra sư huynh vẫn chưa tha thứ cho Trọng Quang.”
Từ Hành Chi nghĩ đó không phải điều đương nhiên sao, bản thân nguyên chủ phải gánh tội giết sư phụ, chịu nỗi đau rút xương, mình tới Man Hoang mới được hai ngày đã nối lại tình xưa với Mạnh Trọng Quang, chẳng phải quá giả tạo rồi ư? Nguyên chủ đâu phải Quan Thế Âm Bồ Tát.
Từ Hành Chi nói: “Tạm thời không nói đến việc này. Cho ta một đáp án. Nếu ta giúp ngươi ra khỏi Man Hoang, ta muốn tới một nơi mà không ai tìm thấy, ngươi có đưa ta đi không?”
Mạnh Trọng Quang không đáp, vạt áo bị siết trong lòng bàn tay hơi biến dạng.
Từ Hành Chi nói nửa đùa nửa thật: “Không muốn à? Đến lúc đó ngươi sẽ giết chết ta hay chặt đứt chân ta?”
“Ta sẽ không gây tổn thương cho sư huynh.” Mạnh Trọng Quang nhẹ giọng nói: “Ta thà thiêu chết bản thân cũng không muốn tổn thương sư huynh dù chỉ một chút.”
Từ Hành Chi không nói gì.
Cái này là câu trả lời gì chứ?
Y vốn định phản bác, bắt Mạnh Trọng Quang cam kết rằng hắn ra khỏi Man Hoang thì phải đưa mình về thế giới ban đầu, để trao đổi, mình sẽ nói cho hắn biết vị trí có mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Từ Hành Chi cảm thấy não mình úng nước thật rồi.
Với cái tính như con sói con của Mạnh Trọng Quang, dù bây giờ hắn đồng ý với mình, đợi sau này ra khỏi đây, dù hắn trói mình lại nhốt vào phòng tối, Từ Hành Chi cũng không dám nổi cáu.
Bầu không khí bỗng đông cứng.
Một lúc lâu sau, Từ Hành Chi thở dài: “Thôi vậy.”
Hai chữ “thôi vậy” nói cho Mạnh Trọng Quang nghe, cũng là nói cho bản thân Từ Hành Chi nghe.
Ai bảo mình gây nghiệp chướng, viết ra Mạnh Trọng Quang cơ chứ.
Mạnh Trọng Quang cũng biết chủ đề này khiến mọi người không vui, hắn chủ động lật sang trang khác.
Ngón tay hắn lần theo vạt áo cẩn thận bò lên trên, ngoắc lấy đầu ngón tay Từ Hành Chi, tội nghiệp lấy lòng.
Mạnh Trọng Quang đúng là có vẻ đẹp rung động lòng người được ông trời ban cho, Từ Hành Chi liếc mắt nhìn đã mềm lòng ngay tức khắc.
Y có lý do tin tưởng, dù Mạnh Trọng Quang dùng khuôn mặt này đi xin cơm cũng hoàn toàn có thể dựa vào nó để làm giàu.
Bầu không khí ngột ngạt hơi tiêu tan, Mạnh Trọng Quang lại nói: “Nếu sư huynh ngủ đủ rồi thì cùng ta ra ngoài hóng gió một lát đi.”
Mạnh Trọng Quang cởi dây xích cho Từ Hành Chi rồi dẫn y ra khỏi tháp.
Trước khi Từ Hành Chi ra khỏi tháp thờ ơ không để ý gì, vẫn suy nghĩ có nên nói vị trí mảnh vỡ chìa khóa cho Mạnh Trọng Quang biết hay không, nhưng vừa tùy ý giương mắt lên nhìn, y bị cảnh đẹp trước mắt làm cho ngạc nhiên đến mức trợn mắt há miệng.
Nền trời vốn mờ mịt giờ đây sao mờ rải rác, ánh sao mênh mang, biển ánh sáng trút xuống, một mảng u tối lạnh lẽo như nước chảy sương mờ, chôn vùi mất hơn nửa đỉnh núi gần đó.
Có một mảng biển sao cực kỳ tráng lệ đánh chiếm bầu trời u ám vô tình lân cận.
Từ Hành Chi tưởng mình gặp ảo giác, ra sức chớp mắt mấy lần mới xác định thứ mình nhìn thấy không phải đồ giả.
Từ Hành Chi vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Đây là?”
Mạnh Trọng Quang không nhịn được lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Ta làm cho sư huynh đó.”
Từ Hành Chi: “Ngươi làm thế nào...”
Mạnh Trọng Quang trả lời rất ung dung: “Man Hoang cằn cỗi nhưng vẫn có một ít linh thạch.”
Từ Hành Chi nghe vậy thì thay đổi sắc mặt.
Trước khi vào Man Hoang, sở thích của Từ Hành Chi tạp nham, từng đọc rất nhiều sách quái lạ không chính thống, kết hợp với ký ức của nguyên chủ, y biết linh thạch là thứ mà tiên gia cần dùng để tu luyện, cần linh khí trời đất, nguyên thạch trăm năm và sương tinh khiết làm chất dinh dưỡng, ba thứ hợp lại mới tạo ra một viên.
Linh thạch phẩm chất bình thường đã khó có được, mười mấy viên đủ để một tu sĩ bình thường tăng tốc tiến trình tu luyện, mà linh thạch tốt thì càng quý hiếm như bảo ngọc.
Mức độ quý hiếm của linh thạch thường được phân biệt bằng độ sáng, long lanh óng ánh, đẹp sạch sẽ không tỳ vết mới được gọi là tốt nhất, độ sáng giảm dần thì giá trị càng giảm.
Trên thế gian, một viên linh thạch cực tốt đủ để trở thành vật trấn tiệm của một tiệm đồ cổ, nghìn lượng vàng cũng khó đổi được, dù vậy vẫn có vô số người giàu có tranh giành nó, muốn dùng nó để hấp thụ linh khí, kéo dài tuổi thọ.
Man Hoang là ngục giam của kẻ phạm tội bất lương bị lưu đày, dù đã tồn tại nghìn năm nhưng ánh sáng mặt trời không đủ, mưa dầm mịt mù, chỉ hai thứ đó thôi cũng khiến việc tạo nên linh thạch cực tốt trở nên rất khó khăn, chứ đừng nói chi là nơi hổ sói chiếm đóng, quỷ thú tung hoành, ngọn núi nào cũng có quái vật canh giữ, không dễ dàng xâm chiếm.
Nhưng mà Mạnh Trọng Quang lại dùng linh thạch cực tốt tạo nên bầu trời sao ở xung quanh tháp cao.
Mạnh Trọng Quang hỏi lấy lòng: “Sư huynh, huynh có thích không?”
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy hàng nghìn hàng vạn luồng ánh sáng chiếu lên người cực kỳ ấm áp, thứ nó tỏa ra không chỉ là ánh sao mà còn là linh lực tinh khiết không tạp chất.
Có lẽ ánh sao tự nhiên vô tận này dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, thậm chí Từ Hành Chi có cảm giác kỳ lạ như mạch máu thông suốt, mạch chảy trơn tru như ngọc lăn trong khay.
Qua một lát, y mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Mạnh Trọng Quang đang đầy chờ mong.
Từ Hành Chi nói: “Rất tốt, rất đẹp.”
Mạnh Trọng Quang siết chặt tay, giơ tay lên muốn nắm lấy tay Từ Hành Chi, nhưng được nửa chừng, hắn chỉ nắm lấy ống tay áo y, quơ lắc như làm nũng: “Sư huynh chỉ cần thích là được.”
Từ Hành Chi: “Sao lại nghĩ tới việc làm cái này?”
Mạnh Trọng Quang bĩnh tĩnh nhìn Từ Hành Chi, ánh sao chiếu xuống đôi mắt hắn, long lanh ánh nước, đẹp đến mức khiến người ta câm lặng không thốt lên lời: “Không phải sư huynh muốn ngắm sao hả?”
Từ Hành Chi: “...”
Tới bây giờ y mới nhớ ra, trước khi thuộc hạ của Cửu Chi Đăng tới nhìn trộm bọn họ bị phát hiện, y từng than thở với Mạnh Trọng Quang rằng bầu trời ở Man Hoang không có mặt trời, cũng không có mặt trăng, quá đơn điệu.
Y chỉ thuận miệng nhắc đến lại nhận được một bầu trời sao.
Trong lòng Từ Hành Chi hiểu rõ, bầu trời sao này không thuộc về y, y mà nhận tấm lòng này sẽ rất thẹn với lòng, nhưng nhìn dải ngân hà đồ sộ này, y vẫn khó nén nổi sự yêu thích.
Hơn nữa, vừa nghĩ tới Mạnh Trọng Quang dùng hết công sức thu thập linh thạch xung quanh, Từ Hành Chi lại liên tưởng đến sóc nhỏ vui vẻ tích cực tích góp lương thực.
Y khẽ cười thành tiếng: “Cần gì phải vậy chứ? Ta chỉ nói một câu thế thôi.”
“Tất cả những gì sư huynh nói ta đều ghi nhớ trong lòng.” Mạnh Trọng Quang vỗ lồng ngực mình, cứ như nhân tiện thu câu nói trước đó của Từ Hành Chi vào: “Ta sẽ không quên câu nào."
Từ Hành Chi cạn lời, chỉ đành học theo nguyên chủ trong ký ức, vuốt ve tóc hắn: “Ta không đáng để ngươi nhọc lòng như vậy.”
“Đáng chứ.”
Mạnh Trọng Quang không nghĩ kỹ lời Từ Hành Chi nói có ẩn ý gì, hắn nghiêm túc nhìn Từ Hành Chi, nói: “Sư huynh, ta rất muốn hoán đổi thân thể với huynh, để sư huynh bước vào thân thể ta một lần. Như vậy huynh có thể biết trong mắt ta huynh tốt nhường nào.”
Trái tim Từ Hành Chi khẽ rung động, ngửa đầu ngắm trời, trong lòng không khỏi cảm thán muôn phần vì tình cảm phụ huynh này, đồng thời cũng nghi ngờ nhiều hơn về chuyện năm đó.
Mạnh Trọng Quang thấy Từ Hành Chi tập trung ngắm sao, không để ý tới mình, vẻ mặt chó con tranh công đòi phần thường trước đó dần xị xuống, nụ cười dần biến mất: “Sư huynh, những vì sao đó đẹp không?”
Từ Hành Chi: “Đẹp.”
Mạnh Trọng Quang ấm ức: “Sư huynh, trước kia huynh từng dạy ta, ngắm cảnh thấy vui, cảnh không quan trọng, người cùng ngắm cảnh mới quan trọng.”
Từ Hành Chi ở thế giới thực cũng chưa từng nhìn thấy trời sao được lượm nhặt tạo thành mà mênh mông thế này, thuận miệng nói: “Hả, vậy à?”
Mạnh Trọng Quang: “...”
Nhưng mà Mạnh Trọng Quang nhắc đến chuyện này, Từ Hành Chi lại nghĩ tới một chuyện: “Chu Bắc Nam và những người khác đâu? Còn Chu Vọng nữa, gọi bọn họ ra ngắm đi.”
“Vừa nãy bọn họ đã ngắm đủ rồi.” Giọng Mạnh Trọng Quang cực kỳ không vui: “Ta bảo bọn họ về phòng tự ngắm rồi.”
Từ Hành Chi ừ một tiếng: “Vậy thì được. A Vọng sống trong Man Hoang từ nhỏ, chắc là chưa từng nhìn thấy ánh sao đẹp thế này.”
Mạnh Trọng Quang thầm cắn răng, ngửa đầu nhìn bầu trời sao một lúc, khi cất lời lần nữa, giọng nói ẩn chứa mấy phần xấu xa kỳ dị: “Sư huynh, muốn nhìn thấy ánh sao đẹp hơn không?’
Từ Hành Chi: “Hả?”
Không chờ y tỉnh táo lại, y cảm nhận được một trận nổ vang bên tai, âm thanh khác lạ vang mãi không dứt, cứ như quỷ núi khóc thầm, sau đó, Từ Hành Chi trừng mắt nhìn bầu trời linh thạch chảy xuôi gợn sóng trên sông ngân hà trước đó bùng ra ánh đỏ như núi lửa phun trào dung nham.
Bầu trời nổ tung, các vì sao rơi xuống, linh thạch hóa thành vô số đá vụn và bụi lấp lóe ở giữa không trung, đua nhau rơi xuống, vẽ lên từng đường hình cung sao băng màu trắng ngà trên nền trời.
Mãi đến khi lớp bụi đầu tiên bay xuống lòng bàn tay Từ Hành Chi, y mới ý thức được Mạnh Trọng Quang đã làm gì.
“Mạnh Trọng Quang?” Từ Hành Chi khó mà tin nổi nói: “Ngươi làm nổ linh thạch rồi? Đó là linh thạch đó!”
Mạnh Trọng Quang lại trưng vẻ mặt ngây thơ vô tội ra: “Ta biết.”
Mặc dù không phải nguyên chủ, Từ Hành Chi cũng có kích động muốn gõ đầu dạy hắn cách làm người: “Tên phá của nhà ngươi!”
Mạnh Trọng Quang không hề bị lay động, ngược lại càng liều lĩnh hơn, đầu ngón tay hơi cụp xuống lại có thêm một vùng sao trời nổ tung như pháo hoa, mưa sao dồn dập rơi xuống, lúc sắp chạm đất, mảnh vỡ linh thạch hơi lớn đốt cháy thành quả lựu đỏ nóng bỏng trong lúc rơi xuống, cuối cùng rơi xuống suối trong đá trắng, ùm một tiếng không thấy tăm hơi.
Mạnh Trọng Quang quay đầu nhìn Từ Hành Chi, nghiêm túc nói: “Ta không thích sư huynh nhìn chằm chằm một thứ quá lâu.”
Từ Hành Chi: “...”
Ánh mắt Mạnh Trọng Quang vừa chân thành vừa đáng yêu, dù cho hắn nói ra lời hoang đường thế nào cũng có cảm giác đáng tin kỳ quặc: “Sư huynh chỉ cần nhìn ta thật lâu là được.”
Từ Hành Chi im lặng một lát, chỉ đành thở dài nói: “Đúng là lãng phí.”
Ở thế giới thực, việc này tương đương với đổ mấy chục nghìn lượng vàng xuống biển để chơi.
Mạnh Trọng Quang mỉm cười: “Nếu sư huynh còn muốn ngắm sao nữa thì ta lại làm thêm lần nữa.”
Từ Hành Chi lập tức khuyên can: “Thôi thôi, đừng làm. Biết đâu ngươi lại làm nổ lần nữa.”
“Sư huynh không cần lo lắng việc này.” Mạnh Trọng Quang nói: “Sư huynh muốn ngắm pháo hoa mấy lần, ta sẽ để sư huynh ngắm từng đấy lần. Chỉ cần sư huynh muốn, dù thế nào Trọng Quang cũng sẽ tìm về cho huynh.”
Lời này không hề giả dối.
Những đồ trang trí trong phòng Từ Hành Chi không phải là đồ có sẵn trong Man Hoang, nhất là cái giường gỗ chạm trổ hoa văn to đùng kia, kết cấu hoa văn điêu khắc được ai đó tự khắc ra từng nét.
Trong ký ức của nguyên chủ, ngoại trừ nguyên chủ, người từng ngủ trên cái giường đó chỉ có Mạnh Trọng Quang.
Mức độ trọn vẹn giống như y bản gốc thế này chỉ có thể chứng minh, trong lúc nguyên chủ không biết, Mạnh Trọng Quang đã nghiên cứu cái giường đó hàng nghìn hàng vạn lần, ngay cả độ nghiêng của đài hoa sen điêu khắc cũng không khác quá nhiều so với bản gốc.
Từ Hành Chi đột nhiên có chút ngưỡng mộ thân thể ban đầu của nguyên chủ.
Để loại bỏ tâm trạng kỳ lạ này, y nhìn lên bầu trời lần nữa.
Linh thạch giá trị liên thành đang rơi từng viên xuống, linh lực cực kỳ thuần khiết tản ra và đổ xuống, bao trùm toàn bộ tháp cao, toàn thân Từ Hành Chi không có chỗ nào không bị linh khí ấy nhuộm lên, ngay cả tay trái cầm quạt cũng hiện lên lớp ánh sáng mỏng dìu dịu.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng tàn lụi của linh thạch mới biến mất trên không trung, chỉ còn lại vầng trăng mông lung như ngọc trai biến thành từ nước mắt người cá phát sáng tỏa nhiệt.
Từ Hành Chi chờ ánh sao tan hết mới dần bình tĩnh lại từ cảm giác nhức nhối.
Y nói chuyện chính với Mạnh Trọng Quang: “Bao giờ chúng ta lên đường?”
Tới bây giờ, y hoàn toàn không biết mình đã ngủ trong phòng bao lâu rồi.
Chắc hẳn cách lúc thám tử của Cửu Chi Đăng bị bắt không ít canh giờ, nếu bọn họ không đi thì sợ Cửu Chi Đăng sẽ phái truy binh tới đánh trực diện luôn.
Mạnh Trọng Quang hiểu được nỗi lo lắng của Từ Hành Chi, chủ động nắm tay y: “Không sao đâu, sư huynh chỉ cần ngủ nghỉ tốt là được. Ai dám tới, ta sẽ...”
Nói được một nửa, Mạnh Trọng Quang đột nhiên im lặng, vẻ mặt ngạc nhiên.
Ngón tay hắn đúng lúc giữ ở một huyệt lớn trên cổ tay Từ Hành Chi, sau đó không dời đi nữa.
Một lúc sau, Mạnh Trọng Quang ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sư huynh?”
“Sao thế?” Từ Hành Chi nghe ra một chút kỳ lạ trong giọng Mạnh Trọng Quang: “Xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Trọng Quang bấm chặt cổ tay y, dùng nhiều sức khiến Từ Hành Chi hít sâu một hơi: “Sư huynh, có phải huynh giấu ta điều gì không?”