~ Quái vật, bóng đen, Mạnh Trọng Quang ~
Edit: Huyên
Từ Bình mở mắt ra.
Xung quanh y là bóng đêm thăm thẳm không nhìn nhìn được bất cứ thứ gì, trong cổ họng thấm một mùi tanh nồng kỳ lạ.
Y không nằm ngủ trên chiếc giường quen thuộc của mình.
Từ Bình sờ phía dưới, lòng bàn tay cảm nhận được chút ẩm ướt, hiện tại y đang nằm trong một cái đầm lạnh lẽo cạn nước, đầm nước chỉ sâu chỉ đến nửa ngón tay nhưng lại lạnh thấu xương, cảm giác rất chân thực, không giống như đang nằm mơ.
Xẹt ——
Bạch quang bỗng nhiên sáng lên trước mắt làm đôi mắt Từ Bình đau xót. Y đưa tay cản ánh sáng, một giọng nói yếu ớt trong ánh bạch quang truyền vào tai: “… Ngươi đến rồi.”
Chủy thủ rơi xuống trước mặt Từ Bình, vang lên một tiếng leng keng giòn tai, giọng nam suy yếu như bị nước pha loãng vang lên lần nữa: “Ngươi nhất định phải giết hắn.”
Từ Bình: “… Ai?”
Giọng nam đáp: “Mạnh Trọng Quang.”
Đầu Từ Bình đau nhức, thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình.
Y chỉ cảm thấy cái tên ‘Mạnh Trọng Quang’ rất là quen, nhưng lại quên từng nghe ở đâu.
Y quyết định phải làm rõ nghi ngờ của mình, hỏi thêm: “Ngươi là ai?”
Giọng nam nói: “Ta là Ý Thức Của Tam Giới.”
Từ Bình: “…”
Nghe giọng thì tám phần Ý Thức Của Tam Giới này bị bệnh ho lao, chẳng còn sống được bao lâu nữa, nếu như không nắm chặt thời gian hỏi chút gì thì lát nữa sẽ hết cơ hội.
Từ Bình nhịn cơn đau đầu, há miệng định hỏi cho ra lẽ thì giọng nói kẹt lại trong cổ họng.
… Hắn nhớ ra Mạnh Trọng Quang là ai rồi.
Trong mắt hàng xóm láng giềng, Từ Bình là dâm tặc, quái nhân, dị loại, hành xử khác người, vô cùng thích bàng môn tả đạo, cô nương nào cũng thích ngắm, sách gì cũng đọc được, loại người nào cũng thích kết bạn, tiêu sái tùy ý, vui vẻ tự tại, thường xuyên nghĩ ra mấy trò khôn vặt kiếm chút tiền bạc.
Lúc dư dả thì y vung tiền như rác chỉ để nghe hát khúc; lúc không dư dả thì y cũng không buồn rầu, cùng lắm là lấy vài cục đất vàng nặn nguyên bảo tự tiêu khiển.
(* Nguyên bảo: đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng.)
May mà trong nhà vô cùng yêu thương y, mặc y chơi bời suốt ngày.
Từ Bình cực kỳ nhàm chán, đọc nhiều thoại bản quá nên cũng muốn viết vài thứ.
Mà Mạnh Trọng Quang là nhân vật phản diện trong thoại bản mà Từ Bình đang viết, vẻ ngoài đẹp đẽ vô song, lòng dạ lại ác độc.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, cái tên Mạnh Trọng Quang này xuất hiện trong mộng của hắn. Lúc Từ Bình tỉnh lại, cả người đổ đầy mồ hôi, đã sớm quên mất nội dung cụ thể trong mơ rồi, chỉ nhớ rõ tên người này.
Sau khi tỉnh dậy y bắt đầu viết câu chuyện này, quá trình sáng tác khá thuận lợi, không đến mười ngày đã gần được vạn chữ.
Trong thoại bản này vốn không có nhân sĩ chính phải, đây là một câu chuyện về yêu ma thần tiên trong Man Hoang muốn chạy ra ngoài.
Phụ thân từng đọc bản thảo của y, hỏi y muốn viết những gì.
Từ Bình đáp: “Viết chơi thôi ạ.”
Phụ thân bất đắc dĩ, bảo y chăm chỉ học tập đi, mà Từ Bình thì chứng nào tật nấy, miệng đồng ý nhưng tuyệt đối không chịu thay đổi.
Mà bản thảo viết mới được một nửa, Từ Bình đã bị tên quỷ ho lao Ý Thức Của Tam Giới kéo vào thế giới này trong lúc đang ngủ.
Quỷ ho lao nói: “Ngươi nhiễu loạn sự mạch lạc thế giới rất nghiêm trọng, yêu ma trong Man Hoang đã giống như ngươi viết, ngo ngoe muốn hành động, có ý đồ bỏ chạy làm hại tứ phương.”
Chủy thủ bị ném bên cạnh y phát sáng một lần nữa, hấp dẫn ánh mắt của Từ Bình: “Ngươi phải dùng chủy thủ này giết chết Mạnh Trọng Quang đang có ý định dẫn đầu bỏ trốn.”
Từ Bình trố mắt một lát rồi bật cười: “Vị đại nhân này, có phải ngài hiểu lầm gì rồi không?”
Y vung tay áo lên để lộ tay phải của mình.
Tay phải của y đã bị gãy mất, phần từ khớp tay trở lên là nhờ người khác dùng lê hoa mộc khắc ra.
Từ Bình thản nhiên phơi bày cơ thể không trọn vẹn của mình: “Bộ dáng của ta thế này, ngài để ta vào đó khác nào đi chịu chết chứ?”
Từ Bình còn nhớ rõ bản thân đã thiết lập giá trị chiến lực của Mạnh Trọng Quang ra sao, đó là linh yêu được thai nghén từ linh khí của thiên địa, tính tình lạnh lùng như tuyết trong núi băng, không đặt bất kỳ tính mạng nào ở trong mắt.
Có người mạo phạm hắn, Mạnh Trọng Quang sẽ lột tấm da sau lưng của kẻ đó ra khi còn đang nói cười, rút xương sống mài thành bụi phấn, chế thành chén trà để uống ngày qua ngày.
Quỷ ho lao ho khan hai tiếng rồi chậm rãi nói: “Trên đời này có một người mà hắn không nỡ mạo phạm dù chỉ một chút. Ta sẽ cho ngươi mượn túi da của y.”
Từ Bình càng cảm thấy buồn cười: “Vậy sao không trực tiếp để người kia giết Mạnh Trọng Quang?”
Quỷ ho lao trả lời: “Y là sư huynh của Mạnh Trọng Quang, bởi vì Mạnh Trọng Quang ngang bướng ghê tởm, đồ sát đồng môn cùng thế hệ, cướp đoạt đan dược và bảo khí, y bị định tội dạy dỗ không nghiêm. Hiện tại y đã bị rút tiên cốt, phạt nhập phàm trần thành người phàm, chết ở bên ngoài.”
Từ Bình: “…”
Quỷ ho lao thấy y trầm mặc liền hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Từ Bình dứt khoát đáp: “Ta cảm thấy không ổn.”
Lần này đến phiên quỷ ho lao trầm mặc: “…”
Hồi lâu sau, một lực đạo đột nhiên đánh tới, Từ Bình chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, ngã ngửa ra sau.
Bạch quang biến mất, sau gáy cảm nhận được cơn gió, y còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào trong hư không thêm lần nữa.
Giọng nói của quỷ ho lao nhanh chóng cách Từ Bình càng ngày càng xa, nhưng âm thanh suy yếu ấy như tiếng chuông vang lên bên tai Từ Bình: “Nếu không giết được hắn, ngươi sẽ sống vĩnh viễn bên trong Man Hoang.”
Từ Bình cố hết toàn lực mắng một tiếng đại gia ngươi.
Không biết đã rơi bao lâu, đến nổi ngực Từ Bình tê rần thì thân thể mới ngã xuống một nơi mềm mại.
Y không đứng dậy được.
Có lẽ Từ Bình đã rơi trong không trung tối thiểu gần nửa canh giờ, trong lúc đó có xuyên quang một cánh cửa to lớn, từng tia sáng khác màu lượn vòng quanh người y làm hoa cả mắt.
Lúc nằm xuống mặt đất, tai y không thể nghe được gì, mắt cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nằm ngửa.
Bỗng nhiên, vô số tin tức tạp nham chảy vào trong đầu Từ Bình.
Y thoáng nhìn lại nó, rồi ồ lên một tiếng.
Ký ức ùa vào đầu y thuộc về sư huynh của Mạnh Trọng Quang, nhưng kỳ quái là người đó lại cùng họ Từ với mình, tên Từ Hành Chi.
Ký ức khá lộn xộn, nhưng chỉ có một ít tin tức cơ bản, Từ Bình nhẩm lại một chốc cũng chỉ có thể miễn cưỡng tóm tắt lại một vài điều.
Từ Hành Chi là đại sư huynh của tiên sơn chính phái Phong Lăng Sơn, Mạnh Trọng Quang là đứa bé được Từ Hành Chi nhặt về sau núi, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Từ Hành Chi, linh lực thấp, lại thường xuyên bị bắt nạt, nếu không phải Từ Hành Chi ở bên cạnh che chở cho hắn, sợ là hắn sẽ bị nhóm đệ tử khác bắt nạt đến chết.
Thế nhưng thân phận của Mạnh Trọng Quang lại là Thiên yêu, linh lực quỷ quyệt, hắn ra vẻ yếu đuối, mai phục ở Phong Lăng Sơn nhiều năm chỉ vì muốn mưu đoạt thần khí đang nằm trong tay tứ đại tiên môn.
Hắn khổ tâm nhiều năm, lôi kéo nhân mạch của các đại tiên môn, dùng âm mưu dương mưu xúi giục kích động, sau đó mượn sức một đệ tử chính đạo sử dụng cho bản thân. Chỉ là trước đêm hắn sắp thành công trộm được thần khí thì âm mưu bại lộ, hắn tự tay giết sư trong đêm giao thừa, mà Từ Hành Chi lại trời xui đất khiến gánh cái nồi này thay hắn, hàm oan vào ngục, chịu đủ tra tấn.
Sau này chính đạo thanh lý môn hộ, mấy đệ tử phản bội môn phái có liên quan đến Mạnh Trọng Quang đều bị lưu vong đến Man Hoang.
Man Hoang là quỷ vực nằm ở bên ngoài, cũng là lao ngục không thể phá vỡ.
Từ Hành Chi cũng bị coi là đồng đảng, bị biếm thành phàm nhân.
Mà muốn giết chết Mạnh Trọng Quang không hề khó, chỉ cần dùng chủy thủ chứa linh khí thiên địa này, đâm vào nốt chu sa giữa trán hắn thì có thể chấm dứt tính mạng hắn ngay.
Từ Bình nằm trên mặt đất suy nghĩ, đệt, hình như lúc ta viết không nghĩ nhiều vậy mà.
Từ Bình hoàn toàn không có hứng thú đến tài tử giai nhân, anh hùng mỹ nhân hay tình sử tiên môn, y chỉ đơn thuần muốn viết một câu chuyện không giống với bao người, dùng nhân vật phản diện làm nhân vật chính mà thôi.
Thậm chí y chưa từng nghĩ đến việc viết lại quá khứ của ‘Mạnh Trọng Quang’ trong thoại bản của mình.
Mà bây giờ xem ra, câu chuyện mà y viết và cuộc đời của Mạnh Trọng Quang trong thế giới này lại trùng hợp ngoài ý muốn, tựa như hai dây đàn vốn không hề gặp nhau, nhưng do bản thân động đến một dây trong đó làm một dây khác rung động, nhiễu loạn trật tự của thế giới này.
Mà đúng lúc mình và cái người tên “Từ Hành Chi” mất hết tiên cốt bị đày xuống phàm trần kia đều là người phàm, thứ gọi là “Ý Thức Của Tam Giới” sẽ mang mình đến đây, mượn tay mình diệt trừ Mạnh Trọng Quang.
Từ Bình, cũng tức là Từ Hành Chi bây giờ từ từ tỉnh táo lại, xoay người ngồi dậy, tiện tay sờ một cái chạm thì đến một vật tròn tròn.
Y cúi đầu nhìn lại, phát hiện đó là một cái đầu người.
Từ Hành Chi bỗng nhiên nhảy lên, lúc này mới hoảng sợ phát hiện, trong phạm vi một dặm quanh đây toàn là hài cốt và thi thể, phần lớn đã bị xé nát tả tơi, những thứ màu đỏ trắng nằm rải rác khắp nơi.
(1 dặm = 1 609,344 mét)
Khứu giác lập tức trở lại cơ thể Từ Hành Chi khi y nhìn thấy những thi thể này, mùi thối xông lên não làm đầu y đau nhức, dạ dày cuộn trào khó chịu.
Cũng may trong hiện thế y từng vì ván cược một lượng bạc mà vào nghĩa trang ở ròng rã ba ngày ba đêm, cùng ăn cùng ở với ông lão bảo vệ ở nghĩa trang, cho nên thật sự không sợ thi thể lắm.
Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy những thi thể nằm rải rác như thế này, quá kích thích
Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi cũng có miêu tả tình trạng thảm thiết người ăn người bên trong Man Hoang, mấy dòng là “gân người như bạc, đầu người làm đèn” trên giấy trắng mực đen thì không cảm thấy gì, nhưng những thứ trần trụi biến thành hiện thực vẫn làm y không khỏi cười chê.
Y nhịn cơn buồn nôn xuống, cố gắng tìm khoảng trống giữa thi thể và thi thể, muốn mau chóng thoát khỏi vùng thi địa này.
Từ Hành Chi vốn không muốn nhìn thảm trạng của những thi thể đó, nhưng không bao lâu y dừng chân lại, ngồi xuống đối mặt với một thi thể.
Sau đó, y đứng dậy, không do dự nữa, cất bước chạy ngay.
Từ Hành Chi đã nhìn ra, chỗ thi thể bị xé rách không phải do thú gặm cắn, mà đúng là dấu răng của con người.
Nói cách khác, chỗ thi địa này là nhà bếp của người nào đó bên trong Man Hoang.
Từ Hành Chi cảm giác nếu mình còn không mau rời đi, thì người nằm ở đây sẽ đổi thành mình.
Nhưng ở cái nơi Man Hoang mênh mông này, y phải đi đâu đi tìm Mạnh Trọng Quang đây?
Nghĩ đến vấn đề này, Từ Hành Chi vừa chạy mấy bước đột nhiên nghe thấy một tiếng rít gào.
Y quay lại người lại, chỉ thấy một con quái vật hình người có vẻ ngoài đáng sợ, như nổi cơn điên chạy băng băng về phía y.
Ngoại trừ hai tay là hai thanh dao cạo sắc bén ra, từ cổ quái vật trở xuống coi như bình thường, nhưng khuôn mặt của gã lại giống như bị người lấy xuống rồi lại qua loa dán lên, mũi nằm ở trán, một con mắt nằm ở môi, một con mắt khác sinh trưởng trên cổ, dáng vẻ thoạt nhìn giống một ngọn nến to chưa cháy hết.
Gã xuyên qua biển thi, chạy thẳng tới, vô số thi thể nổ tung thành bọt máu dưới lòng bàn chân gã.
Từ Hành Chi mắng to một tiếng, nhanh chân chạy như bay.
Từng bước xuyên qua núi thây biển máu đi đến chỗ đất trống, y tùy tiện chọn một phương hướng, căng chân phóng đi.
Hiển nhiên quái vật kia không chỉ định trục xuất Từ Hành Chi khỏi lãnh địa của gã là coi như xong.
Từ Hành Chi đã chạy gần một dặm, gã vẫn đuổi theo sau lưng Từ Hành Chi.
Khoảng cách giữa một người một quái càng ngày càng gần.
Từ Hành Chi mệt mỏi thở hồng hộc, không ngừng chú ý tình huống sau lưng mình, chờ y chuyển ánh mắt, dư quang liếc về sau, còn có một thân thể hình người bị đốt cháy đen xuất hiện từ bên cạnh, lảo đảo chạy về phía y.
Bị hai con quái vật khóa chặt, Từ Hành Chi mệt như chó chết tuyệt vọng nghĩ, hay là dứt khoát chọn một con quái vật ăn quách mình luôn đi, ít nhất còn được chọn, chết khá có khí tiết.
Từ Hành Chi không chú ý tới, quái vật phía sau y thả chậm bước chân, ngũ quan lệch vị trí có chút vặn vẹo lay động, nhìn chăm chú bóng người cháy đen thon gầy kia, giống như nhìn thấy thứ đáng sợ gì đó, phẫn nộ, lại sợ hãi tới cực điểm.
Chốc lát, có vẻ nó đã quyết định gì đó, gầm nhẹ một tiếng, thay đổi mục tiêu, đánh về phía hình người cháy đen.
Trong mấy giây đó, Từ Hành Chi đã chọn bóng người cháy đen kia.
—— Nếu bị quái vật phía sau bắt được, bị hai thanh dao cạo của gã xuyên thủng, lại bị ném vào trong đống thi thể, đầu ở đây, mông ở kia, ngẫm lại đã thấy thê thảm.
Y vừa chạy về bóng người cháy đen hai bước, liền chạm phải ánh mắt của người kia.
Không biết có phải ảo giác của Từ Hành Chi hay không, trong đôi mắt của người bị thiêu đến chỉ còn lại đầu lâu kia vậy mà toả ra ánh hào quang, có kinh hoảng, cũng có lo lắng, còn có dịu dàng mà Từ Hành Chi nhìn không hiểu.
Hắn hé miệng, trên cằm có mảnh vụn cháy đen chậm rãi rơi xuống: “… Chạy mau…”
Từ Hành Chi bỗng nhiên dừng chân lại.
Đó là âm thanh của con người.
Cho dù đã bị đốt đến thay hình đổi dạng, nhưng Từ Hành Chi ý thức được, đó là một người có ý thức, còn thanh tỉnh.
Là ngục phạm bị lưu vong bên trong Man Hoang? Bị trọng thương?
Từ Hành Chi vừa nghĩ, vừa từ bỏ dự định tới cửa chịu chết, thay đổi phương hướng, tiếp tục chạy như điên.
Người bị đốt đến cháy đen đã hết khí lực chống đỡ, không đến mấy giây đã bị Từ Hành Chi bỏ ở sau lưng, hắn tập tễnh đuổi theo bóng lưng của Từ Hành Chi mấy bước, lại lên tiếng nói: “… Nhanh, huynh chạy mau…”
Dứt lời, hắn đứng vững, xoay người sang chỗ khác, nhìn quái vật dao cạo đang cuồng bạo đánh về phía mình, môi khẽ nhếch.
Bóng dáng của hắn nhìn qua vô cùng đìu hiu.
Nhưng, nhìn cử động của cơ bắp còn sót lại trên mặt hắn, như là đang cười lạnh.
Hoà toàn khác với khi đối mặt cùng Từ Hành Chi, hắn giương cằm, đối mặt với quái vật, tựa như là một con báo đen trưởng thành ưu nhã khỏe đẹp, đang đánh giá một con chó con đang sủa loạn.
Tựa như Từ Hành Chi không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của quái nhân, quái nhân cũng không nhìn thấy hành động của Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi không nghe được tiếng bước chân đuổi theo của bóng đen, liền dừng chân lại, nhìn ra sau lưng mình.
Người cháy đen đưa lưng về phía y, trực diện với quái vật, lại giống như dự định hi sinh bản thân, chặn lại thay Từ Hành Chi.
Bóng lưng của hắn nhìn rất bi tráng, cũng có vẻ lung lay sắp đổ, gần như một cơn gió thổi tới cũng có thể làm hắn ngã.
Từ Hành Chi hung ác cắn răng, sờ vào trong lồng ngực của mình.
Nơi đó có cây chủy thủ đang nằm đấy, hẳn là vừa rồi khi quỷ ho lao kia đẩy mình xuống đã nhét vào vào người mình.
Y đưa tay trái rút chủy thủ ra, trở tay giấu ở sau lưng, trực tiếp đi đến chỗ quái vật.
Lúc vượt qua cạnh bóng người cháy đen, y không chỉ không dừng lại, ngược lại còn bước nhanh hơn.
Bóng đen kinh ngạc, bật thốt gọi: “… Sư huynh??”
Từ Hành Chi đã chạy xa, gió mạnh vụt qua lỗ tai, bao phủ tiếng kêu của bóng đen hầu như không còn.
Bởi vậy, y không nghe được bóng đen gọi mình là gì.
Lúc đầu quái vật đã khóa chặt mục tiêu trên người bóng đen, ai ngờ con mồi đào tẩu nửa đường lại quay trở về, gã táo bạo vô cùng, hống lớn một tiếng, nâng cánh tay trái đã biến thành dao cạo, đâm mạnh về phía Từ Hành Chi, muốn nhanh chóng giải quyết y.
Từ Hành Chi giơ tay phải của mình lên đỡ.
Một tiếng vang do vật thể bị đâm xuyên truyền đến.
Từ Hành Chi nhìn bàn tay hoa lê mộc của mình bị xuyên thủng, phóng đãng huýt sáo.
Thừa dịp quái vật chưa kịp phản ứng, y nhấc chân, giẫm lên cánh tay phải dao cạo đang muốn vung lên của quái vật dưới chân, dốc hết toàn sức lực toàn thân, nhấc tay phải lên, đè lên cánh tay trái của quái vật.
Chủy thủ được quỷ ho lao bàn giao dùng để đâm vào ngực Mạnh Trọng Quang, chui vào trong trái tim quái vật.
Từ Hành Chi nhanh chóng rút chủy thủ ra, cách xa một trượng có hơn.
Quái vật ngã xuống mặt đất, không nhịn được run rẩy.
Trên người Từ Hành Chi tung tóe đầy chấm máu, y cố nén buồn nôn, bước nhanh về phía trước, dẫm lên cánh tay quái vật, tiếp tục cầm chủy thủ dính đầy máu đen đâm vào tim quái vật.
Quái vật bị đâm, co quắp một trận, cuối cùng đoạn khí bỏ mình.
Cơ bắp căng thẳng trẻn người Từ Hành Chi còn chưa kịp buông lỏng, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng ngã xuống đất.
Từ Hành Chi vừa quay đầu lại, phát hiện bóng người cháy đen vậy mà đã ngã xuống mặt đất.
Trong lòng của y thắt lại, tiến lên mấy bước ôm hắn vào trong ngực: “Nè!”
Người kia yếu ớt nói: “Ba mươi dặm về hướng đông nam, mang ta đến nơi đó…”
Nói xong, đầu hắn nghiêng đi, có vẻ như đã hôn mê bất tỉnh.
Đối mặt với người xa lạ vốn không quen biết mày, Từ Hành Chi gần như không suy nghĩ nhiều, nhặt chủy thủ lên, qua loa chà xát mấy cái trên vạt áo, cũng mặc kệ trên người bừa bộn, cẩn thận nâng hắn lên vác ở phía sau, lại khó khăn sử dụng tay trái và tay phải bị hỏng, vòng hai tay người kia qua cổ mình.
Xác định đã ổn thỏa, Từ Hành Chi mới đi về hướng Đông Nam.
Đại khái hướng Đông Nam có đồng bạn của người này, nếu như y có thể đưa người đến nơi đó, cũng coi như kiếm được một ơn huệ lớn bằng trời, không ngại đến lúc đó lại hỏi Mạnh Trọng Quang ở nơi nào, không chừng còn có thể gặp hắn ở đó.
… Phụ thân và muội muội đều ở nhà, nếu như y mất tích quá lâu, bọn họ sẽ lo lắng.
Y muốn về nhà sớm.
Từ Hành Chi vẫn suy nghĩ tâm sự của mình, mảy may không chú ý tới, bóng người cháy đen trên lưng y đã mở mắt.
Hắn hạnh phúc rúc vào trên lưng Từ Hành Chi, im lặng thì thầm: “… Sư huynh…”
Tác giả có lời muốn nói:
Mở quyển mới rồi nè ~
Mạnh Trọng Quang: Sư huynh sư huynh, muốn ôm ôm ~ Muốn ôm một cái!