Nhân Vật Phản Diện Cuồng Lông Xù

Chương 4: Phạm sai lầm



Đầu lưỡi hồ ly thật dịu dàng, lướt trên làm da khiến người hơi nhột.

Mộ Lâm không nhịn được cười ra tiếng: "Ha ha ha ha!"

Tiếng cười làm Hứa Phong bừng tỉnh: "..." Mình đang làm cái gì vậy? Hắn sửng sốt một giây, lắc đầu: "Thuộc tính vạn nhân mê của nhân vật chính thật đáng sợ! Tỉnh lại! Tỉnh lại!"

Nhưng có nên tiếp tục chuyện này không. Hứa Phong đánh cuộc cái mặt già, mặc kệ lễ tiết liếm lên mặt "nhân vật chính" vài lần, biểu đạt quyết tâm ôm đùi vàng của hắn.

"Được rồi được rồi, đừng liếm!" Mộ Lâm cười đến nỗi không thở nổi, ôm hồ ly trên vai vào trong ngực.

"Vậy cùng đi đi."

Hạ Vô Cùng: "Đi."

Hoắc Nguyên Bảo làm người hầu nhỏ, đành phải đi theo sư huynh tới thao trường. Dọc đường đi, hắn trơ mắt nhìn Hứa Phong làm nũng trong ngực Mộ Lâm, trong lòng rất không vui.

Hứa Phong lại vui muốn chết rồi, mở to mắt nhìn khung cảnh xung quanh --- thao trường rất lớn, phần lớn đệ tử mặc thanh sam là đệ tử ngoại môn, tư chất bình thường, có lẽ cả đời cũng không thể tiếp xúc với kiếm pháp có trình độ cao thâm; số ít đệ tử nội môn mặc bạch y, eo đeo đai bạc, chân đi giày đen đạp mây mà đến, chính là nhân tài ưu tú nhất của đại hội thử kiếm lần này, sau khi nhập môn sửa họ theo kiếm chủ.

Tuy nhiên cũng có ngoại lệ.

Hứa Phong nhớ rõ, dưới trướng Hạ Vô Cùng có ba đệ tử nội môn, tức đùi vàng Hoắc Lĩnh của hắn, thiếu niên thấp bé Hoắc Nguyên Bảo, cùng với Hoắc Tài chưa xuất hiện. Ngoại trừ đùi, Hoắc Tài cùng Hoắc Nguyên Bảo vốn là một cặp anh em họ, bọn họ thiên tư có thừa, song không quá đặc biệt, tộc của bọn họ là phú thương đệ nhất Vũ quốc, quyên không ít bảo vật lầu các cho Vô Cực kiếm tông, ngay cả thao trường này cũng do họ xây, bởi vậy được đặc cách trúng tuyển, vào Vô Cực kiếm tông.

Nói thẳng là, Hoắc Tài Hoắc Nguyên Bảo đi cửa sau.

Lúc trước khi đọc nguyên tác, Hứa Phong không thể hiểu nổi, tại sao Vô Cực kiếm đứng đầu tứ kiếm lại thu đệ tử nội môn không bài bản như vậy.

Mãi đến khi hắn biết được Hạ Vô Cùng là...

"Tới rồi!"

Câu nói của Hạ Vô Cùng cắt ngang suy nghĩ của Hứa Phong. Mấy người đứng trước vải đỏ, đệ tử đi lại khi nhìn thấy Hạ Vô Cùng đều hành lễ.

Hứa Phong nhô lên phía trước, nhìn xuống, nháy mắt cảm thấy nguy cơ trùng trùng!

Kẻ địch của hắn nhiều lắm ---- trên vải đỏ chật kín linh thú, có tuyết hộc (hộc: thiên nga) vừa ra đời không lâu, quay đầu dùng mỏ sửa lại lông chim; có sư thứu (sư tử có cánh), hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tuần tra trên vải đỏ; nai trắng tính tình ôn hòa đang nằm trên đệm mềm, cọ vào lòng bàn tay của một thiếu niên; mãng xà xanh biếc thè lưỡi, thăm dò đánh giá xung quanh; trên vải nhung mềm mại có một cái bình thủy tinh, linh thú thủy sinh thu nhỏ thân hình, vẫy đuôi bơi qua lại trong nước.

"Ngao ô ~" Hứa Phong buồn rầu kêu vài tiếng, tranh đoạt tình cảm thật là vất vả.

Bỗng nhiên, một thanh âm truyền đến: "A Lâm, lại đây."

Hứa Phong quay đầu nhìn lạ, chỉ thấy một nữ tử áo lam đang khoanh tay đứng, thần sắc lạnh nhạt, tư thái cao lãnh.

Mộ Lâm: "Vâng, tiểu sư thúc."

Tiểu sư thúc... Chẳng lẽ là Thích Vô Tận?

Hứa Phong chưa được xác định, Mộ Lâm buông hắn xuống, đi về phía Thích Vô Tận.

"..." Này?! Sao tự nhiên lại bỏ rơi hắn thế?

Trên vải đỏ, chúng linh thú thấy một gương mặt mới đột nhiên xuất hiện, tất cả đều xúm lại, mũi ngửi ngửi Hứa Phong. Hồ ly chỉ dài 1 thước (~33cm), đối mặt với đa số các linh thú lớn hơn hắn, cả người Hứa Phong căng thẳng, có cảm giác như mình đang bị quấy rối ----- please, bọn mi đừng ngửi chỗ đó của ta được không?

"Ngao ô!" (Tránh ra!)

Hứa Phong né lưỡi rắn, chạy loạn xạ hết trái lại phải, không ngờ lại bị một quả bông lớn ấm áp tông trúng.

"Gâu!" Quả bông lớn hữu hảo liếm hắn, cái đuôi vẫy cực kỳ vui vẻ.

"..." Mặt Hứa Phong đờ ra.

H... Husky?!

*

Bên kia, Mộ Lâm hành lễ với Thích Vô Tận, Thích Vô Tận nói: "Qua bên kia."

Mộ Lâm gật đầu, ngoan ngoãn đi theo, hai người tới một góc không người.

Thích Vô Tận không rõ tuổi tác, song nhìn qua rất trẻ, nếu cười lên, nói là con gái đôi mươi cũng có người tin. Tuy nhiên nàng thân là kiếm chủ, tự mang uy nghiêm, bình thường lạnh lùng khó tiếp cận, trong lòng phần lớn các đệ tử, nàng còn đáng sợ hơn cả Hạ Vô Cùng.

Thích Vô Tận nói: "A Lâm, ngươi có thích linh thú nào không?"

Mộ Lâm do dự một lát, gật đầu.

Thích Vô Tận nhíu mày, "Là con gì?"

Mộ Lâm nói: "Linh hồ ba đuôi."

"Linh hồ ba đuôi?" Mày Thích Vô Tận nhíu càng chặt: "Đó không phải lựa chọn tốt nhất."

Thích Vô Tận nói: "Trưa nay, thái hậu nương nương có sai người đưa tới một con bạch hổ hiếm thấy, nàng thương ngươi ở Vô Cực kiếm tông tu hành vất vả, sợ ngươi không tìm được linh thú tốt, nên đã chuẩn bị sẵn cho ngươi."

"Đa tạ hoàng tổ mẫu." Mộ Lâm nở nụ cười, "Nhưng A Lâm cho rằng mình có duyên với con linh hồ kia. Nếu tiểu sư thúc không tin, có thể kiểm tra thiên tư của nó. A Lâm nghĩ, nếu nó chịu khó tu hành, tương lai có thể trở thành một con cửu vĩ hồ hiếm có."

"Chuyện này..."

"Tiểu sư thúc đừng lo lắng, A Lâm sẽ nói với hoàng tổ mẫu, bạch hổ này cứ để nàng nuôi."

"Cũng được," Thích Vô Tận nói, "Ngươi cứ mang linh hồ về, ngày mai ta tới Kỳ Lân phong xem linh thú ngươi chọn như thế nào, cũng để phụ thân ngươi an tâm."

Vốn dĩ tâm tình Mộ Lâm không tệ, nhưng nghe thấy hai chữ "phụ thân", ý cười trên mặt y tắt lịm.

Y có thể đoán được chắc chắn hoàng tổ mẫu sẽ đưa linh thú tốt nhất tới, cũng hiểu được, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến hoàng tộc, phụ thân Mộ Vô Tình sẽ né tránh.

Hoàng tổ mẫu coi y là tâm can bảo bối mà cưng chiều, cha ruột của y đối xử với y, so với người qua đường còn lạnh lùng hơn.

Mấy ngày trước y ra tay đối phó Hoắc Lĩnh, sau khi chân tướng bại lộ, Mộ Vô Tình cực tức giận, không chút lưu tình tát y một cái trước mặt mọi người, còn nhốt y vào động băng, đến ngày chọn linh thú mới thả y ra.

Nghĩ đến người này, tay Mộ Lâm siết lại, môi trắng bệch.

Nếu không phải mẫu thân qua đời... Nếu không phải vì y...

"A Lâm," Thích Vô Tận biết y giận dỗi, khuyên nhủ: "Vô Tình chỉ muốn tốt cho ngươi."

Mộ Lâm thầm cười lạnh, không nói lời nào.

"Vô Tình sợ ngươi đi sai đường mới nghiêm khắc như vậy, không nên trách hắn." Thích Vô Tận nói, "Chuyện lúc trước, kỳ thật thái hậu nương nương cũng không quá rõ ràng, đừng tin lời đồn."

"Vâng..." Mộ Lâm cúi đầu, chậm rãi nói, "Tiểu sư thúc, chưởng môn sư thúc đang bế quan ạ?"

Thích Vô Tận gật đầu.

"Vậy..." Mộ Lâm dừng một chút, "Vậy còn sư muội A Nguyệt? Nàng đã chọn được linh thú chưa?"

Thích Vô Tận nói: "Chọn được rồi, A Nguyệt vốn có thiên phú. Nàng xuống Vô Cực uyên không lâu đã tìm được một con Trọng Minh điểu. Thủy Yên tính tình trẻ con, ôm chặt một con Khổng Tước Lam không buông tay."

"Như vậy rất tốt." Mộ Lâm nói, "Ngày mai, nếu không phiền xin tiểu sư thúc hãy gọi các vị sư muội đến Kỳ Lân phong, để nhóm linh thú làm quen với nhau, đồng môn cũng có thể luận bàn kiếm pháp."

"Được."

Hai người hàn huyên vài câu, Thích Vô Tận liền rời đi. Mộ Lâm xoay người, nhanh chóng bước về phía thao trường.

Trời chiều ngả về hướng tây, bóng thiếu niên trở nên thật dài, nơi y bước qua, đồng môn đều tránh né, vì y tạo ra một con đường.

Trên vải đỏ vẫn có không ít linh thú đang chơi đùa, Mộ Lâm đi dọc theo bên cạnh tìm hồ ly, đi được phân nửa, sắc mặt càng ngày càng đen.

Nó bị người khác ôm đi rồi? Kẻ nào to gan đến thế, dám ôm thứ y nhìn trúng?

"Ngao ngao ngao!" (Cứu mạng!)

Bên phải bỗng dưng truyền đến thanh âm yếu ớt mà quen thuộc, Mộ Lâm vội vàng chạy tới, liền nhìn thấy con chó lớn đè trên người linh hồ, đuôi vẫy loạn xạ, hai chi trước đặt lên ngực hồ ly, điên cuồng liếm mặt hồ ly.

"..."

Bên cạnh có một tên nhóc béo đang sầu não nhăn mày, hắn muốn kéo linh khuyển kia đi, sức lực linh khuyển lớn vô cùng, không nên bắt nạt linh hồ kia.

Thấy Mộ Lâm đến, nhóc béo nói: "Sư huynh sư huynh! Mau tách chúng ra! Hồ ly sắp ngạt thở rồi!"

"..." Mộ Lâm thật sự không nhịn được, toan rút kiếm.

"A! Sư huynh! Ngươi đừng rút kiếm!" Nhóc béo sợ hãi, "Không thể làm tổn thương linh khuyển, nó là của ta!"

"Hạ Lực," Mộ Lâm nhét thanh kiếm rút ra được một nửa vào trong vỏ, "... Câm miệng."

Y chỉ muốn dọa nó một chút thôi mà.

Rất hiệu quả.

Một khắc bạch quang lóe lên, linh khuyển, hồ ly, Hạ Lực, tất cả đều lạnh run, im lặng như gà.

"..." Hạ Lực nhào lên ôm lấy đầu chó, "Ngươi không được bắt nạt linh hồ!"

Linh khuyển husky: "Gâu gâu!"

Hứa Phong nuốt nước bọt, nội tâm ngũ vị tạp trần --- tại sao hắn xuyên rồi mà vẫn được động vật hoan nghênh như thế chứ?

Hay là... Thiên Lang cũng xuyên theo hắn?

Theo lý thuyết, chuyện này không hợp với lẽ thường. Nhưng mà hành động vồ người, nhào lên ngực, liếm mặt quen thuộc kia, quả thực chính là Thiên Lang 2.0!

Mặc kệ, thời gian còn nhiều. Hứa Phong thấy "Hoắc Lĩnh" của hắn đã trở lại, tâm tư lập tức quay trở về chuyện công lược nhân vật chính. Hắn như một con thú khát muốn chết nhìn thấy nước, lấy đà, mạnh mẽ nhào vào ngực Mộ Lâm.

"Ngao ~" Hứa Phong mềm mại làm nũng, biểu đạt sự nhớ nhung của mình với đùi vàng.

Có lẽ là Hứa Phong biểu đạt sự yêu thích rất rõ ràng, Mộ Lâm vốn không dễ tiếp cận dần bị tiểu hồ ly cảm hóa, khuôn mặt dịu dàng hơn rất nhiều.

Y vuốt ve bộ lông mềm mại của hồ ly, dạy dỗ: "Chỉ biết nịnh."

Hứa Phong ngẩng đầu nhìn y, thè lưỡi.

Vốn dĩ bình yên đến thế, Hứa Phong nghĩ tâm nguyện của hắn đã được hoàn thành.

Nhưng khi Mộ Lâm ôm hắn ra ngoài, dưới ánh hoàng hôn, một bóng người từ phía sau núi vội vã chạy tới, thoáng chạm mặt Mộ Lâm.

"Đứng lại!!" Mộ Lâm bỗng quát lên.

Nếu Hứa Phong cẩn thận quan sát sẽ phát hiện trong nháy mắt kia, khuôn mặt vốn tuấn mỹ của Mộ Lâm đột nhiên méo mó đến nỗi khó có thể tưởng tượng nổi, giống như bị ma quỷ nhập vào.

Người bị quát dừng chân, quay người lại ------

Không thể không nói, lại là một khuôn mặt đẹp đến mức hoàn mỹ, đẹp đến mức không chân thực, dường như có ánh sáng tỏa ra từ khuôn mặt đó.

Hứa Phong nhìn người nọ, lại nhìn "Hoắc Lĩnh" trước mặt hắn, trái tim đột nhiên hoảng sợ.

Ngữ khí Mộ Lâm lạnh như băng: "Mấy ngày không gặp, sư đệ tìm được linh thú gì rồi?"

Nghe vậy, người nọ buông bàn tay đang nắm chặt ra, chỗ hổ khẩu (khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái) lộ ra một cái đuôi màu đen đang chảy máu tí tách.

"Để ta đoán xem," Mộ Lâm vuốt ve hồ ly trong lồng ngực, ác ý nói: "Trong tay ngươi... Có lẽ là một con cá chạch? Hừ, hay là một con cá chạch sắp chết đến nơi?"

Người nọ giận dữ: "Mộ Lâm, ngươi!"

"Làm sao? Mặt dày ở lại Vô Cực kiếm tông, lại không tìm nổi một con thú ra dáng linh thú!" Tay Mộ Lâm đặt lên chuôi kiếm, gằn từng chữ: "Hoắc Lĩnh, sớm muộn ngươi cũng sẽ chết trong tay ta."

Hứa Phong: "..."

Hắn vẫn đang duy trì biểu tình chăm chú nhìn "nhân vật chính", nở một nụ cười ngẩn ngơ, trong đầu pháo hoa nổ bùm bùm.

"Ầm ------!"

Sao lại xù lông lên rồi? Mộ Lâm bất mãn nhìn hồ ly một cái, dúi đầu nó vào trong ngực mình.

Hứa Phong không chỉ xù lông, hắn cảm thấy trước mắt đen sì! Khó thở!! Trời long đất lở!!!

Giời ơi! Rốt cuộc hắn đã phạm phải sai lầm đáng sợ gì thế này?!

Hắn hắn hắn... Ôm sai đùi?!?!

- ------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lão sư Hạ Vô Cùng: Đệ tử Hoắc Lĩnh, Hoắc Tài, Hoắc Nguyên Bảo

Lão sư Mộ Vô Tình: Đệ tử Mộ Lâm, Mộ Nhất Hàng

Lão sư Hạ Vô Cùng: Đệ tử Hạ Lực

Lão sư Thích Vô Tận: Đệ tử Thích Mộc Nguyệt, Thích Thủy Yên

Có thể xếp được ba bàn mạt chược đó ~~~

Chương sau:

Hứa Phong: Tôi chọn cái chết:)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv