"Hạo Lam, con rời đi lâu như vậy, tại sao không gọi điện thoại về nhà?"
Đến rồi, chiêu thứ nhất của người nhà cực phẩm: kẻ ác đi cáo trạng trước.
Tư Hạo Lam vừa nhận điện thoại liền nghe Tư Ích Niên nói như vậy, vì thế hắn bảo rằng: "Tại sao lại gọi cho ta? Con trai cũng đã bán, một khi bán đi rồi không thể đổi trở về."
Thằng cha giả gọi tới khẳng định có mưu đồ. Con trai gả đi như nước đổ ra ngoài, thời điểm có nhu cầu mới nhớ tới, nào có chuyện tốt như vậy.
Kha Lâm nghe hắn nói thế, sắc mặt mới dịu đi một chút.
Tư Ích Niên: "? Đứa nhỏ này, sao con lại nói vậy, không có một chút quan tâm tới người nhà. Cha gọi điện thoại hỏi thăm con, con còn có thái độ này."
Tư Hạo Lam không nhịn được dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Được, có chuyện gì thì nói thẳng. Ngươi cùng Kha gia đã thanh toán tiền hàng hóa xong, chúng ta đã không còn quan hệ gì. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi gọi điện thoại cho ta đều phải tính phí theo phút, ngươi hiểu không? Ta trăm công nghìn việc, lương giờ rất cao, cho nên ngươi nói nhanh một chút, ta thay ngươi tiết kiệm tiền."
Tư Ích Niên bị hắn chặn tới không nói nên lời, Kha Lâm nhịn không được giơ tay che miệng, ở phía sau cong cong khóe môi.
Tư Ích Niên sẽ không từ bỏ nhanh như vậy, làm bộ không nghe Tư Hạo Lam nói, nói tiếp: "Tuy rằng con không nghĩ đến cha mẹ, nhưng cha mẹ rất nhớ con. Con đã bao lâu rồi không trở lại? Mẹ con phi thường mong con, ngày mai con về nhà ăn một bữa đi."
Tính cách Tư Ích Niên do dự thiếu quyết đoán, nhưng mấy lời đẹp đẽ lại tuôn như suối. Tư Hạo Lam đã rời đi một đoạn thời gian, bọn họ xưa nay không hề hỏi thăm, lần này đột nhiên gọi hắn quay về ăn cơm, sợ là Hồng Môn Yến.
Tâm tư Tư Hạo Lam lượn một vòng, vốn muốn quăng lời nói ngược lại vào mặt ông ta, nhưng rồi ngẫm lại, có cơm ăn a, lúc hắn mới tới thế giới này ăn bữa cơm đầu tiên ở Tư gia, quả thực đã bị kinh động như gặp thiên nhân. Hắn cho là tất cả đồ ăn ở nơi này cũng sẽ ngon như đồ Tư gia, mãi đến khi hắn đến Kha gia mới phát hiện mình nghĩ quá rồi.
Có thể ăn chực cơm, cái ý niệm này khiến Tư Hạo Lam rục rà rục rịch.
Tư Hạo Lam hỏi một câu: "Có đổi đầu bếp không?"
Tư Ích Niên không hiểu hắn hỏi cái này để làm gì, nói: "Không có a, vẫn luôn là tiểu Triệu."
Tư Hạo Lam hài lòng gật gật đầu, bảo: "Vậy ngày mai ta qua." Đồng thời dặn dò điều quan trọng, "Làm nhiều đồ ăn một tí, cơm cũng nấu nhiều chút."
Tư Ích Niên thấy hắn đáp ứng, rốt cuộc thở ra một hơi. Có mấy lời ở trong điện thoại khó nói, chờ Tư Hạo Lam về nhà sẽ chậm rãi tính toán với hắn.
Tư Hạo Lam cúp điện thoai, đối diện với ánh mắt Kha Lâm, thản nhiên nói: "Ngày mai ta đi Tư gia một chuyến."
Kha Lâm lúc đầu không nói gì, chỉ nặng nề nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Em đi đi."
Hào phóng như vậy mà thả hắn đi rồi? Không chơi trò giam cầm nữa?
Tư Hạo Lam không rõ tâm lý Kha Lâm, chỉ là vừa nghĩ tới thức ăn sắp được cải thiện, tâm tình cũng không tệ, mặt mũi toát ra vẻ đắc ý.
Kha Lâm nhìn thần sắc nhẹ nhàng của hắn, cho là hắn rất mong chờ trở lại Tư gia, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Ngày hôm sau, Tư Hạo Lam khẽ hát, chuẩn bị ra garage lấy xe, bị Mai Khâm nửa đường cản lại: "Tư thiếu gia, cần tôi đưa cậu đi không?"
Tư Hạo Lam vung tay lên, nói: "Không cần, ngươi quá nhu nhược."
Mai Khâm không nhìn ra được chính mình nhu nhược ở chỗ nào, hơn nữa nhu nhược không nhu nhược cùng với việc đưa người đi thì có liên quan gì. Anh hỏi: "Vậy tôi đi đón cậu?"
Tư Hạo Lam lần thứ hai từ chối, tay phải đặt trên vai trái của mình, dùng sức xoa bóp, nói: "Ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi, ta đã lâu không có hoạt động gân cốt, ngày hôm nay muốn đánh một trận lớn."
Chờ Tư Hạo Lam đi rồi, Mai Khâm đầu đầy dấu chấm hỏi trở về tìm Kha Lâm: "Tôi cảm giác Tư thiếu gia không giống như là về nhà, trái lại như muốn đi đánh nhau."
Kha Lâm cúi đầu xem sách, không trả lời.
Mai Khâm biết tiên sinh tâm tình không tốt, thả mềm giọng nói: "Yên tâm đi tiên sinh, Tư thiếu gia cùng Tư Ích Niên không hề giống nhau, cho dù Tư Ích Niên muốn sai khiến cậu ấy giở trò ở sau lưng chúng ta, cậu ấy cũng sẽ không làm."
Kha Lâm liếc mắt nhìn vị quản gia một cái, hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan: "Cha của em ấy đối xử với em ấy tệ như vậy, tại sao em ấy vẫn muốn về nhà?"
Mai Khâm sững sờ, nói: "Cậu ấy dù gì vẫn là họ Tư..."
Kha Lâm tiếp tục cúi đầu, mở quyển sách trong tay ra: "Đúng vậy, máu mủ tình thâm."
Mai Khâm thử suy đoán tâm tư của tiên sinh, nói rằng: "Cậu là sợ Tư thiếu gia đến lúc đó sẽ lý ngoại bất thị nhân*?"
*lý ngoại bất thị nhân: hàm nghĩa là đôi khi rất khó sẽ làm hài lòng người của cả hai bên, cho dù lúc đầu có muốn làm người tốt nhưng cuối cùng lại bị cả hai bên ghét bỏ
Kha Lâm lắc lắc đầu.
Mai Khâm triệt để không hiểu, hỏi: "Cậu rốt cuộc là đang lo lắng cái gì?"
Kha Lâm hoàn toàn trầm mặc, không muốn nhiều lời.
Tư Hạo Lam một đường lái xe tới Tư gia, may mà trí nhớ hắn tốt, bằng không nơi chỉ mới đi qua một lần hắn thật sự không nhớ nổi đường đi.
Lần thứ hai trở lại Tư gia, Tư Hạo Lam mới có cơ hội cẩn thận đánh giá lại tòa biệt thự này.
So với Kha gia thì nó phong cách hơn nhiều, là một căn biệt thự độc lập trong khu biệt thự độc quyền cao cấp, mang thiết kế hiện đại, có một hoa viên biệt lập, tiện lợi mà cao cấp, không một chỗ nào không thể hiện sự sang quý.
Tư Hạo Lam hừ một tiếng.
Hắn nghênh ngang đi vào Tư gia, tư thế kia giống như quý phi nương nương về thăm nhà mẹ đẻ, nhưng đáng tiếc Tư Ích Niên cùng Tư thái thái không tam bái cửu khấu* với hắn, chỉ ở phòng khách mà chờ đợi, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười hòa ái.
*ba quỳ chín dập đầu
Câu đầu tiên Tư Hạo Lam nói khi tiến vào cửa là: "Các ngươi thật có tướng phu thê."
Tư Ích Niên sững sờ, không biết Tư Hạo Lam có ý gì, vừa muốn mở miệng đã bị Tư Hạo Lam cắt ngang: "Cười đều giả tạo như nhau."
Mặt nạ tươi cười giả tạo của Tư thái thái lập tức bị rạn nứt.
Lần này rõ ràng bọn họ có chuẩn bị, trong nhà bảo tiêu nhiều hơn, bảo tiêu đứng chắp tay sau lưng, ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng, đứng ở vị trí then chốt trong phòng khách. Tư Hạo Lam đếm tổng cộng có năm người, thể trạng mỗi người cũng không tệ.
Tư Hạo Lam cười lạnh một tiếng.
Con trai về nhà ăn cơm còn phải mời bảo tiêu đến trấn tràng, làm như vậy, nhà họ Tư quả là đầu tiên.
Tư Ích Niên nháy mắt với vợ mình, nói với bà: "Bà mau vào bếp nhìn xem, nấu nhiều đồ ăn cho Tư Hạo Lam một chút, con nó ở bên ngoài chịu khổ, cơm nước trong nhà vẫn hợp khẩu vị hơn."
Tư Ích Niên cho là Kha Lâm đối xử với Tư Hạo Lam không tốt, ngay cả ăn no cũng không cho, liền nắm chặt điều này làm chính sách dụ dỗ.
Trên thực tế, Mai Khâm nấu cơm tuy rằng không hợp khẩu vị Tư Hạo Lam, nhưng nguyên liệu nấu ăn đều là sản phẩm hữu cơ cao cấp nhất, sẽ không gặp phải tình huống ăn không no.
Mẹ kế được sản xuất đại trà Tư thái thái nghe vậy có chút không cam lòng nhưng vẫn nghe theo lời chồng đi vào nhà bếp, Tư Ích Niên quay đầu nói với Tư Hạo Lam: "Con theo cha lên thư phòng, hai cha con chúng ta trò chuyện."
Tư Hạo Lam bất động thanh sắc, cùng Tư Ích Niên tiến vào thư phòng, hai bảo tiêu canh giữ hai bên trái phải cửa, bất cứ lúc nào cũng không thả lỏng cảnh giác.
Thư phòng của Tư Ích Niên mặc dù lớn nhưng không có gì đặc sặc, một mực sử dụng vật liệu cùng trang trí quý giá, còn lâu mới có phong cách như thư phòng của Kha Lâm.
Hai người vào phòng, Tư Ích Niên liền bày ra tư thái của một người cha, nói: "Con rời nhà lâu như vậy, nhìn thấy cha mẹ cũng không chào hỏi, thực sự không có lễ phép."
Tư Hạo Lam nghe liền đau đầu, nói: "Có thể đừng dài dòng nữa, nói thẳng vấn đề chính được không?" Hắn đặt mông ngồi xuống sofa trong thư phòng, hai chân bắt chéo, "Nếu không, ngươi nói cho ta xem ngươi muốn dông dài bao lâu, ta đặt đồng hồ báo thức."
Tư Ích Niên thấy hắn không thuận theo mình, nghiêm nghị nói rằng: "Con như vậy còn ra thể thống gì!"
Tư Hạo Lam trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Tư Ích Niên.
Lúc Tư Hạo Lam đóng bộ "Nghịch Lưu", đạo diễn đã vô số lần nói rằng ánh mắt của hắn quá hung ác, mỗi lần Lý Tinh Hà đối diễn với hắn cũng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt ấy. Hắn nhiều năm làm ma đầu, chỉ cần lạnh lẽo nhìn như vậy đã có vô số người quỳ xuống mặt đất đối hắn cúi đầu xưng thần.
Tư Ích Niên bị hắn hù dọa, theo bản năng lùi về sau vài bước, môi răng run lập cập quên hết sạch lời mình muốn nói.
Ông ta không nói lời nào, Tư Hạo Lam chủ động hỏi: "Ngươi kêu ta trở về là muốn ta làm cái gì?"
Tư Ích Niên rốt cuộc từ bỏ việc giao lưu tình cảm cha con với Tư Hạo Lam, trực tiếp vào chủ đề chính: "Mày hẳn phải biết tình hình trước mắt của công ty nhà chúng ta không quá tốt."
"Ngươi không phải đã dùng ta đổi lấy tiền sao?"
Hô hấp Tư Ích Niên hơi ngưng lại, tức giận nói: "Mày thì có thể đáng giá mấy đồng tiền? Kha Lâm tinh ranh như khỉ, nó chịu bỏ vốn cho tao vượt qua lần này chính là vì nó nhìn trúng nhà máy nhà chúng ta. Mấy nhà máy đó không phải là tài sản được niêm yết mà đều có năng suất thực sự, nhưng hiện tại một phần ba quyền chưởng khống đã nằm ở trong tay Kha Lâm. Nhà máy chính là mạch máu của tao, bây giờ tao như đang ôm một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào toàn bộ Tư gia sẽ nổ tung."
Tư Hạo Lam bỗng nhiên nhìn nhận ra một điều, Kha Lâm có khả năng a, tính toán này thật hay, Tư Ích Niên coi như dẫn sói vào nhà rồi.
Đồng thời hắn lại có điểm không vui, sao mà nói hắn không đáng giá?
Tư Hạo Lam sờ sờ cằm, trong chuyện này khẳng định có vấn đề, vì vậy mở miệng đả kích Tư Ích Niên: "Ngươi bị ngu hả, ngươi nói nhà máy không bị niêm yết, Kha Lâm làm sao có thể biết được nó là tài sản đứng tên ngươi, ngươi không biết giấu diếm một chút à?"
Tư Ích Niên một lần nữa ngây người. Đây là con trai giáo huấn ông ư? Ông theo bản năng phản bác: "Tao tất nhiên không muốn bại lộ, nhưng trước đây tao làm việc chung với cha Kha Lâm, lão ta hiểu khá rõ tình hình của tao."
Nguyên lai là như vậy, Tư Hạo Lam minh bạch, hắn biết ngay Kha Lâm không thể nào vô duyên vô cớ mà ra tay với Tư gia, Tư Ích Niên cũng không thể không có lý do mà ném đứa con trai của mình vào chỗ người xa lạ, giữa hai nhà bọn họ khẳng định có quan hệ.
"Nói như vậy, hai nhà còn có giao tình a." Tư Hạo Lam nói, sau đó lắc đầu một cái, "Ngươi ăn ở như thế nào mà thành bộ dáng này, cần phải bán con trai cho bạn cũ đổi tiền cứu mạng."
Tư Ích Niên: "..."
Từ lúc bước vào thư phòng này, ông đã bị Tư Hạo Lam công kích vô số lần. Ông không nhịn được nói: "Ăn ở tốt thì sao? Còn không phải cũng bỏ mạng của mình, rồi còn hại thằng con hai chân tàn phế?"
Hô hấp của Tư Ích Niên có chút gấp gáp, trên gương mặt không còn trẻ trung hiện lên nét hồng hào dị thường. Một lát sau ông ta mới ý thức được mình đang kích động, bình phục hô hấp một chút, không tiếp tục nói nữa.
Tư Hạo Lam hỏi: "Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tư Ích Niên vung tay, nói: "Đó là chuyện của người ta, không có quan hệ với chúng ta."
Tư Hạo Lam hôm nay tới nơi này chính là để dụ ông ta nói ra sự thật. Hắn nói tiếp: "Tại sao lại không quan hệ? Ngươi tại sao một mình tìm tới Kha Lâm bán con trai, Kha Lâm lại vừa vặn vừa ý ngươi? Ngươi và Kha gia không phải cùng nhau làm ăn sao, theo lý thuyết mà nói hẳn sẽ có quan hệ rất tốt, ngươi trực tiếp tìm Kha Lâm vay tiền không phải sẽ lập tức giải quyết được vấn đề à?"
Mặt khác, lúc Kha gia gặp chuyện, tại sao ngươi không ra tay giúp đỡ người ta?
"Mày hôm nay đã nhắc đến chuyện bán con trai vô số lần!" Tư Ích Niên phi thường căm tức. Tư Hạo Lam liên tục nhắc lại điều này, mà việc này nói ra thực sự rất mất thể diện. Tư Ích Niên cũng là vì tăng thêm lợi thế cho mình, dù sao...
"Trừ phi ngươi đã từng không nể mặt mũi với Kha gia." Tư Hạo Lam ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, chẳng khác nào một vị đại vương coi trời bằng vung.
Tư Ích Niên bị hắn vạch trần, phi thường chật vật, lấy ra khăn mùi soa lau mồ hôi trên trán, nói: "Tao cũng chẳng còn cách nào khác, lúc đó lão Kha gặp chuyện, tao cùng Kha gia đang hợp tác, liền nghĩ trong trường hợp lão Kha mất rồi thì tao trực tiếp tiếp quản luôn phần kinh doanh đó. Kha Lâm vẫn luôn ghi hận điều này, tao không lấy lòng nó thì nó có thể bỏ tiền giúp tao vượt qua cửa ải khó khăn à."
Tư Hạo Lam đã hiểu.
Lúc cha của Kha Lâm qua đời lưu lại rất nhiều vấn đề hỗn loạn, Tư Ích Niên vừa là đối tượng hợp tác vừa là bạn bè chẳng những không trợ giúp Kha Lâm, trái lại giẫm một cước mà cướp đi toàn bộ dự án và đội ngũ, phỏng chừng sau đó cũng không bồi thường cho Kha Lâm.
Nói không êm tai một chút thì Tư Ích Niên đây là đạp lên Kha gia để mà phát tài.
Tư Hạo Lam dùng tay trái đè chặt tay phải của chính mình, đè nén sự vọng động của bản thân, hỏi thêm: "Khi đó Kha Lâm bao nhiêu tuổi?"
Dù gì những điều không nên nói cũng đã nói ra hết rồi, cũng không ngại nhiều lời hơn một chút. Tư Ích Niên lành làm gáo vỡ làm muôi*, trả lời: "Mười tám."
*không sợ hỏng việc, sẵn sàng chấp nhận mọi tình huống
Tư Hạo Lam nhắm mắt lại.
Vừa mới thành niên, đồng thời phải đối mặt với nỗi thống khổ khi mất đi người thân và bị bạn bè phản bội, lúc đó Kha Lâm chắc là không đấu lại Tư Ích Niên, mới tùy ý Tư Ích Niên bỏ đá xuống giếng.
Tư Hạo Lam rốt cuộc biết được đầu đuôi sự tình, mục đích đã đạt được hơn nửa, ngồi duỗi tay duỗi chân dựa vào ghế sofa.
Hắn lớn lên rất đẹp trai, lúc này rũ mắt cúi đầu một bộ dáng đang suy nghĩ càng lộ ra mặt mày tuấn tú, dung mạo bắt mắt.
Mà Tư Ích Niên lại biết được thời điểm hắn ngước mắt lên, cặp mắt kia có bao nhiêu hung ác.
Tư Ích Niên cảm giác có chút hoảng loạn. Đứa con này thật sự là con trai của mình sao?
"Vì vậy, ngươi rốt cuộc tìm ta tới đây làm cái gì?" Tư Hạo Lam đánh gãy sự mê man của Tư Ích Niên, hắn lại bắt đầu thiếu kiên nhẫn, dò hỏi mục đích cuối cùng của Tư Ích Niên.
Tư Ích Niên lau phần tóc mai một cái, lộ ra mấy sợi tóc bạc, hy vọng Tư Hạo Lam có thể nhẹ dạ. Người cha hòa ái hiền lành lúc này ngữ điệu chậm lại, đầy mặt thẩn khiết mà nói với Tư Hạo Lam: "Hạo Lam à, con dù sao cũng là họ Tư, con cần phải hướng về phía Tư gia."
Tư Hạo Lam nghĩ thầm: không phải ngươi đang phí lời sao? Nếu không phải lão tử xuyên việt tới, ngươi căn bản không phải họ Tư. Nhắc đến việc ngươi đang theo họ của ta thì ngươi còn nên gọi ta một tiếng "cha".
"Kha Lâm không biết muốn khống chế nhà máy của cha để làm gì, cha cũng không thể ngồi chờ chết a. Năm đó lão Kha đang phát triển một sáng chế độc quyền liên quan đến việc ứng dụng vật liệu mới. Ông ta đề phòng cha, không cho cha tham gia. Cha đoán rằng Kha Lâm hiện tại có tiền như vậy khẳng định là có liên quan tới bằng sáng chế đó. Con nếu đến Kha gia, ở gần Kha Lâm như vậy thì tìm cơ hội thăm dò nhiều chút, nếu như có thể biết được nội dung cụ thể của bằng sáng chế thì càng tốt, mà tối thiểu cũng phải tìm được một vài nhược điểm của Kha Lâm, sau đó nói cho cha, cha mới có thể giành lại quyền chủ động."
Tư Hạo Lam minh bạch: "Ngươi kêu ta đi làm nhãn tuyến... dùng từ ở đây mà nói..." Hắn suy nghĩ từ kia một chút, "kêu ta đi làm gián điệp để đánh cắp thông tin?"
Tư Ích Niên vỗ đùi lớn, trách cứ bảo: "Làm gì mà nghiêm trọng như vậy, con lúc bình thường không có chuyện gì làm hỏi thăm một chút là được."
"Ta rất bận, làm sao mà không có việc gì làm." Tư Hạo Lam nghiêm túc nói, "Bất quá được thôi, ta biết rồi."
Tư Ích Niên vui mừng khôn xiết. Con trai mặc dù nói chuyện hơi chói tai, nhưng chung quy vẫn là con của mình, yêu cầu của cha mình hắn nhất định sẽ nghe.
Tư Hạo Lam nói tiếp: "Ta quay về sẽ đem kế hoạch của ngươi nói cho Kha Lâm."
Tư Ích Niên: "?"