Thiên Miêu tinh linh nhất thời không biết nên nói sao.
[Hệ thống: Thiếu niên, mọi chuyện đều phải nghĩ tới kết quả tốt nhất].
Ôn Trĩ Sơ chân thành đáp lời: "Đây là kết quả tốt nhất tôi nghĩ được ra".
[Hệ thống: Lỡ đâu còn có kết quả khác thì sao?]
Ôn Trĩ Sơ hiểu rõ: "Ý cậu là cậu ấy chỉ bị trầy da thôi hả?"
Thiên Miêu tinh linh: . . .
[Hệ thống: Tôi muốn cậu tự tin hơn]
Ôn Trĩ Sơ xua tay cự tuyệt, "Nhưng không thể mù quáng."
[Hệ thống: Cậu thật thiếu dũng khí]
Ôn Trĩ Sơ: "Nhưng tôi có can đảm hiểu rõ chính mình."
". . ."
Trẻ con không thể dạy, Thiên Miêu tinh linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng.
[Hệ thống: Thiếu niên, sao cậu lại không tin tưởng chính mình?!]
Ôn Trĩ Sơ kinh ngạc, "Chẳng lẽ tôi lại không muốn tin mình chắc?!"
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Ôn Trĩ Sơ khóc không ra nước mắt, "Cậu không nhìn thấy cánh tay của cậu ấy à, một đấm thôi, tôi sẽ tạm biệt thế giới xinh đẹp này".
Hai cánh tay của cậu có cộng lại cũng không thể nào bẻ nổi một cánh tay của người ta, Ôn Trĩ Sơ đối với Tần Gia Thụ mà nói chẳng khác gì một con cún làm bằng cải bắp, có muốn đánh trả cũng chẳng biết đánh trả ở đâu.
Tưởng tượng đến hình ảnh đó, Ôn Trĩ Sơ không khỏi đem chính mình vùi vào trong chăn.
Lúc này Thiên Miêu tinh linh vẫn còn đang truyền thụ nguyên tắc không được bỏ cuộc.
[Hệ thống: Chúng ta có thể lấy trứng chọi với đá]
Ôn Trĩ Sơ nhỏ giọng lắp bắp nói: "Cái này giáo viên Ngữ Văn nói qua rồi, là nghĩa xấu đó."
Tôi đọc sách rồi, cậu đừng mơ tưởng gạt được tôi.
Thấy Ôn Trĩ Sơ đầy mặt đề phòng, Thiên Miêu tinh linh lại câm nín.
Lúc này cậu nhóc này mới nhớ ra những điều có ích giáo viên Ngữ Văn đã dạy.
Thấy trong đầu một hồi lâu không có âm thanh nào, Ôn Trĩ Sơ khó hiểu: "Thiên Miêu tinh linh, sao cậu không nói gì nữa".
[Hệ thống: Không, chỉ là tôi cảm thấy hơi ngoài ý muốn".
"Ngoài ý muốn gì vậy?"
[Hệ thống: Lần đầu tôi thấy cậu xứng đáng với công lao dạy học của giáo viên Ngữ Văn]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Ôn Trĩ Sơ làm tổ trong chăn, đôi mắt trong veo không thèm nháy mắt nhìn chằm chằm Tần Gia Thụ, cậu tính ra Tần Gia Thụ đã ở ký túc xá được ba lần rồi thế mà lần nào hắn cũng không mang chăn gối đến, ở đó chỉ có một cái nệm trống không.
Có lẽ vì từ sáng đến giờ luôn suy nghĩ làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ, ăn cơm trưa xong cũng không đi dạo một vòng nên dạ dày Ôn Trĩ Sơ chưa tiêu hóa được, bụng hơi khó chịu.
Ôn Trĩ Sơ bừng tỉnh, nghĩ ra một chuyện: Thiên Miêu tinh linh, cho cậu ấy ăn bể bụng có tính là bị thương không?"
[Hệ thống: Làm cho đối phương cảm thấy đau đớn, chắc là cũng được tính].
Ôn Trĩ Sơ nghe xong, hai mắt sáng lên, mấp máy môi mở miệng gọi: "Tần. . . Tần Gia Thụ."
Tần Gia Thụ nghiêng mắt nhìn cậu.
Ôn Trĩ Sơ hơi bối rối, chậm rãi hỏi thăm: "Cậu... tối nay cậu có rảnh không?"
Hành động của Tần Gia Thụ cứng đờ trong khoảnh khắc, con ngươi đen như mực nhìn người đang nằm trong cái ổ đối diện: "Có chuyện gì?"
Giọng nói trầm thấp bình thản không có dao động, nhưng trái tim lại hình như đã bị lỡ một nhịp mất rồi.
Dù sao cũng là mình mời người ta, Ôn Trĩ Sơ ngồi dậy, giương ánh mắt chân thành nhìn đối phương, bởi vì căng thẳng nên hai tay nắm chặt lại một chỗ, mấy ngón tay đan lại với nhau: "Cậu có muốn... có muốn đi ăn KFC với tôi không?"
Con ngươi Tần Gia Thụ hơi phóng to lên.
Lời này mới nói ra, Ôn Trĩ Sơ có thể nhận ra sự sững sờ rõ ràng của người đối diện, sợ hắn không chịu đi, cậu lại nói tiếp: "Tôi mời cậu!".
[Hệ thống: Thiếu niên, có tiền đồ đấy, biết mời khách rồi]
Ôn Trĩ Sơ ngại ngùng cười một tiếng: "Hôm nay là thứ năm điên cuồng." (Chương trình giảm giá)
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Nó biết mà.
Phòng ký túc xá yên tĩnh vô cùng, dường như cả không khí xung quanh cũng đã đóng băng, Ôn Trĩ Sơ căng thẳng, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Thấy Tần Gia Thụ im lặng, Ôn Trĩ Sơ liếm đôi môi khô khốc, thật cẩn thận hỏi han: "Đi... đi nhé".
Vốn là một câu hỏi, nhưng đầu lưỡi của Ôn Trĩ Sơ nhất thời bị thắt nút, giọng nói có xu hướng nhỏ hẳn đi, mang theo mong đợi mềm mại, tựa như lúc này hai người họ không hề có một chút khoảng cách nào, khiến hắn nghe rồi nửa người cũng hơi tê dại.
Tần Gia Thụ nuốt nước bọt, quay đầu chỗ khác, "Biết rồi."
Dứt lời liền quay người ra khỏi ký túc xá.
Ôn Trĩ Sơ: ???
"Sao cậu ấy lại đi rồi?"
[Hệ thống: Có lẽ hắn cũng ăn quá no, ra ngoài đi bộ đấy.]
Ôn Trĩ Sơ hiểu ra, sau đó lại lăn về trên giường.
[Hệ thống: Không phải bụng cậu cũng khó chịu sao, không ra ngoài lúc à?]
Ôn Trĩ Sơ tựa như một con cá muối không có chí khí, "Tôi làm ví dụ xấu cho sách giáo khoa cũng được."
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Sau khi Tần Gia Thụ rời khỏi, đóng kỹ cửa phòng ký túc xá lại, trong đầu hắn không ngừng lặp đi lặp lại lời nói mới rồi của Ôn Trĩ Sơ, bóng dáng cao lớn đứng ở cửa ký túc xá thật lâu mà không có thêm động tác nào khác.
Nhưng đại não lại không ngừng hiện lên năm chữ.
"Tối nay đi hẹn hò".
Tần Gia Thụ giơ tay che lấy hàm dưới.
Cậu ấy sao lại chủ động đến vậy.
Quý Phong Trường ở ngoài Nhất Trung điên cả một buổi trưa, lúc về lớp đã mệt đến kiệt sức, đổ nhào vào bàn định ngủ gật, nhưng chưa kịp nhắm mắt đã bị người khác lôi dậy.
"Ai!"
Quý Phong Trường vừa muốn nổi bão, liền đối mặt với cái mặt lạnh cuar Tần Gia Thụ, nét mặt lúc này khó coi chẳng khác gì ăn trúng phải phân: "Mày muốn gì?"
Tần Gia Thụ nghiêm túc nói: "Có chút chuyện".
Quý Phong Trường xua tay: "Chờ tao tỉnh ngủ lại nói."
Tần Gia Thụ: "Tao muốn nói bây giờ."
Mí mắt Quý Phong Trường giật giật, "Mẹ, thằng chó nhà mày."
Tần Gia Thụ không hề cãi lại.
Quý Phong Trường sững sờ.
Ôi, đờ mờ, thế mà nó nhận chứ.
Cậu ta giơ tay lấy nước ra uống vài ngụm, tỉnh táo hơn mới hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"
"Lý Hoa. . ."
Lông mày Quý Phong giật nảy lên, "Chờ một chút."
Tần Gia Thụ ngước mắt nhìn cậu ta, chỉ thấy đối phương xị mặt xuống.
"Sao thế?"
Quý Phong Trường kinh ngạc, "Mày còn hỏi tao làm sao ấy hả? Sao mày không tự hỏi chính mình ấy?"
Tần Gia Thụ thản nhiên hỏi lại: "Hỏi tao cái gì?"
"Thằng chó, mày không có lương tâm, đến cùng tại sao mày lại thân với thằng Lý Hoa kia thế hả, chúng mày quen nhau mấy năm rồi?!"
Quý Phong Trường vẫn cho rằng mình là người bạn duy nhất của Tần Gia Thụ, những kẻ theo đuổi và lấy lòng Tần Gia Thụ chẳng qua chỉ vì hắn quá thu hút người ta thôi.
Tần Gia Thụ suy nghĩ một thoáng, bắt đầu từ cấp hai Lý Hoa đã xuất hiện trên bài thi rồi.
Thế là hắn thoải mái trả lời: "Sáu năm".
Quý Phong Trường: !!!
Quý Phong Trường đầy mặt ghét bỏ: "Quả nhiên đàn ông thằng nào cũng như nhau".
Tần Gia Thụ: . . .
Quý Phong Trường: "Tao không muốn trả lời."
Nhìn sắc mặt cậu ta, Tần Gia Thụ nói: "Mày muốn thế nào?"
"Trừ khi mày đem lời hứa hẹn thuở bé lặp lại lần nữa".
Tần Gia Thụ: ...
Quý Phong Trường nhún vai: "Không nói được thì thôi".
Tần Gia Thụ cắn răng, "Tôi và Quý Phong Trường cả đời là anh em tốt".
Trên thế giới này làm gì có chuyện nào vui vẻ bằng ép thằng chó này cúi đầu chứ.
Quý Phong Trường hài lòng cười một tiếng, "Nói đi."
"Lý Lôi mời Lý Hoa tối nay đi ăn bữa khuya."
Quý Phong Trường: "Ăn cái gì?"
". . ."
Nhìn thấy sắc mặt Tần Gia Thụ đang đen lại, Quý Phong Trường vội vàng hắng giọng, nói: "Mày nói là tối nay hai đứa nó hẹn hò".
Tần Gia Thụ nhàn nhạt đáp lại, "Ừ."
Quý Phong Trường ngạc nhiên, không ngờ cái mệnh nhỏ của tên nhóc Lý Hoa này cũng tốt ghê: "Thế nó muốn biết cái gì?"
"Lần đầu nó hẹn hò, không biết nên làm sao".
Quý Phong Trường: "Còn có thể làm thế nào, thuận theo lòng mình chứ sao nữa, mà đêm hôm khuya khoắt hẹn người ta ra ngoài ăn bữa khuya, cũng có thể là Lý Lôi kia muốn thổ lộ với nó".
Tần Gia Thụ sững sờ, "Thật hả?"
Quý Phong Trường lão luyện gật đầu, "Tám mươi phần trăm là thế."
Yết hầu Tần Gia Thụ lăn một vòng, "Nó cần chuẩn bị cái gì không?"
Quý Phong Trường cũng có hiểu quái đâu, thuận miệng nói, "Đổi bộ quần áo đi."
"Mặc âu phục hả?"
Quý Phong Trường: . . .
Mặc âu phục đi ăn bữa khuya sẽ không bị người ta xem thành kẻ bị tâm thần chứ?
"Không cần làm quá thế đâu, mời ăn bữa khuya thì cứ vác xác đến là được, chỉ cần ăn mặc đứng đắn một chút thôi".
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tần Gia Thụ trầm tư hồi lâu, tự hỏi nếu tối nay Ôn Trĩ Sơ thật sự thổ lộ với hắn, thì hắn đáp lại thế nào mới không khiến cậu thất vọng đây.
Tần Gia Thụ đã quen cho dù chuyện gì xảy ra cũng tỏ vẻ bình thản rồi, nhưng hắn sợ mình bình thản đáp lời, lại khiến Ôn Trĩ Sơ thất vọng.
Tự học tối kết thúc, hôm nay Ôn Trĩ Sơ không phải chạy trăm mét để đuổi theo xe bus, mà đứng ở cổng trường chờ Tần Gia Thụ đi ra.
Bình thường Tần Gia Thụ luôn là người tắt đèn phòng học, rời đi cuối cùng, cậu cứ tưởng rằng hôm nay mình cũng phải chờ người ta một lúc lâu, ai ngờ cậu mới ra chưa được bao lâu, đối phương đã xuất hiện.
Ôn Trĩ Sơ thấy người đến, căng thẳng nắm chặt quai cặp: "Đi... đi chứ, đi ăn bữa khuya nhé".
Tần Gia Thụ liếc nhìn cậu, trong lòng căng thẳng ít khi có được.
Hai người họ cùng nhau đi song song trên con đường, bầu không khí xung quanh họ rất xấu hổ, Ôn Trĩ Sơ nghĩ nghĩ xem mình nên nói cái gì.
Nửa ngày trôi qua cậu mới thốt được một câu: "Cậu... cậu thích ăn KFC không?"
"Tàm tạm".
Mặc dù ngoài miệng nói là vậy, nhưng trước giờ hắn chưa từng ăn qua đồ ăn nhanh bên ngoài. Lúc còn bé tan học có không ít cô nhóc cậu nhóc được bố mẹ đưa đi ăn ngoài, Tần Gia Thụ cũng nhìn họ đầy ngưỡng mộ, nhưng cô bảo mẫu bên cạnh lại nói những thứ kia không thể ăn, chúng không sạch sẽ.
Dứt lời, bầu không khí lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.
Tần Gia Thụ không khỏi nhíu mày.
Hình như vừa rồi hắn trả lời quá lạnh nhạt.
Im lặng một hồi, Ôn Trĩ Sơ mới lắp ba lắp bắp mở miệng lần nữa: "Tần. . . Tần Gia Thụ, cám ơn cậu luôn đến giúp tôi học bù."
Thực ra hoàn thành nhiệm vụ là một phần, còn một phần khác thì Ôn Trĩ Sơ cũng muốn mời Tần Gia Thụ ăn gì đó, người ta giúp cậu học bù lâu như vậy, cậu cũng muốn cảm ơn người ta.
Hai người đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ, bên trái Ôn Trĩ Sơ là cột điện cao to.
"Vì cậu... giúp nên thành tích tiếng Anh của tôi khá lên rất nhiều, tôi rất cảm ơn cậu có thể đến giúp tôi học bù, cậu rất giỏi, đề nào cũng biết, đề nào cũng hiểu". Hai mắt Ôn Trĩ Sơ lấp lánh ánh sáng nhìn hắn: "Tôi nghĩ nếu tôi giỏi như cậu thì thật tốt, nhưng mà... nhưng mà hình như tôi không thể nào làm được".
Đôi mắt Tần Gia Thụ hơi ngước lên.
"Cậu nhất định đã phải trả giá hơn người thường gấp trăm lần mới có thể ưu tú như vậy, mãi... mãi ở vị trí đầu tiên".
Bởi vì nói hơi nhiều, tốc độ hơi gấp nên gò má Ôn Trĩ Sơ hơi đỏ lên.
Hố đen to lớn trong lòng trong nháy mắt như được lấp đầy, Tần Gia Thụ sững người, có một âm thanh non nớt hiện lên trong đầu hắn.
"Nhưng Gia Thụ không thể nào đứng nhất mãi mãi được".
Nhờ tới lời trách cứ lúc hắn nói ra những lời này, bàn tay Tần Gia Thụ vô thức nắm chặt, do dự mở miệng: "Nhưng tôi không thể nào đứng nhất mãi mãi được".
Ôn Trĩ Sơ quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Không... không sao đâu, cậu trong lòng của tôi, mãi mãi là người đứng thứ nhất".
Tần nhớ Gia Thụ sững sờ nhìn xem cậu, trong lúc này hắn không thể nói được thành lời, rất lâu sau khóe miệng mới cong lên thành nụ cười.
Ôn Trĩ Sơ xuất hiện, phá vỡ chấp niệm trói buộc hắn từ trước tới nay.
Cậu là người đầu tiên, có lẽ sau này cũng không còn một ai nữa.
Tần Gia Thụ: "Thật thế sao".
Ôn Trĩ Sơ gật đầu cười, "Ừ."
Tần Gia Thụ nhìn nụ cười của người ta không thể nào dời mắt nổi, bàn tay đang nắm chặt kia vẫn chưa lỏng ra, hắn hít một hơi thật sâu, tựa như đưa ra quyết định.
Dáng người cao lớn đó hạ thấp xuống, chậm rãi tới gần nụ cười sáng rỡ của thiếu niên.
[Hệ thống: Thiếu niên, tiền rơi].
Ôn Trĩ Sơ giật mình, vội vã khom người đi tìm, "Đâu?"
Sau một giây, một âm thanh trầm đục vang lên, Ôn Trĩ Sơ khó hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Gia Thụ đang che lấy trán, cậu đứng thẳng dậy: "Cậu... cậu có sao không? Có nặng lắm không?"
Sao cậu mới khom lưng mà người đã bị thương thế này, Ôn Trĩ Sơ kéo tay Tần Gia Thụ ra định xem miệng vết thương.
Ai ngờ bàn tay trắng nõn lại bị người ta nắm chặt lại.
"Ôn Trĩ Sơ."
Ôn Trĩ Sơ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của đối phương, nuốt nước bọt, "Hả?"
Tần Gia Thụ: "Tôi thích cậu."
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt.
Không ổn rồi, cậu đập hỏng não người ta rồi.