Trong căn phòng tầng thứ sáu trang trí nhã nhặn, trang nghiêm, chỉ có một cái bàn.
Một vị công tử trẻ đeo chiếc mặt nạ hình cáo ngồi đấy, phong thái ung dung bình thản, đang chờ đợi.
Tôn Kỳ bước vào phòng.
Vị công tử trẻ mỉm cười, ra hiệu cho Tôn Kỳ ngồi xuống đối diện.
Trường Mi ngồi xuống ghế bên cạnh. Trường Mi cảm giác như đây không giống như phòng đánh bạc mà giống như phòng tiếp đón khách quý.
Trường Mi cũng thu lại khí tức con bạc, đổi lại phong cách nghiêm túc, cẩn mật.
Hoàn cảnh nào, phong thái đó.
Vị công tử trước mặt nhẹ cười nói:
“Thất Đức huynh thật khiến ta bội phục. Một đường tiến lên chưa bại một lần. Không biết Thất Đức huynh xuất môn danh sư nào?”
Tôn Kỳ từ tốn đáp lời:
“Huynh quá khen. Không biết gọi huynh đài thế nào?”
Vị công tử này vẫn ung dung:
“Bọn họ thường gọi ta là Lục Nghĩ.”
Tôn Kỳ gật đầu:
“Nguồn gốc của ta, Lục Nghĩ huynh hẳn đã biết. Tất cả đều không sai.”
Lục Nghĩ gật đầu:
“Thanh Sơn Lục Tiên đều có bản sự riêng, cả hội trưởng Công Tôn cũng nể mặt mấy phần. Tất cả mới chỉ biết lão Ngũ trong Lục Tiên ra tay một lần đã kinh động cả luyện linh sư hội. Nay Lục Tiên có thêm lão Thất, thật khiến ta tò mò làm sao mới vào được Thất Tiên.”
“Thanh Sơn Lục Tiên bị gọi là Thanh Sơn Lục Điên, có gì đáng để Lục Nghĩ huynh để ý.”
“Chỉ là bọn phàm phu mà thôi. Có thể chân chính thấy được vấn đề mới biết Thất Tiên không đơn giản. Ta đôi khi cũng tự nghĩ bản thân có thể hay không vào được Thất Tiên.”
“Tham gia Thất Tiên không khó, chỉ cần trả lời được mấy câu hỏi của Thất Tiên là được.”
“Ồ! Câu hỏi thế nào?”
Tôn Kỳ liếc mắt qua Lục ca.
Trường Mi hiểu ý, hỏi:
“Tại sao đan dược có hình viên tròn?”
Lục Nghĩ chậm vài hơi thở suy nghĩ, sau đó nói:
“Đan dược quan trọng bởi tinh dược bên trong, hình dáng không quan trọng. Nhưng mà hình viên tròn lại là hình dễ thành đan nhất, đan có chất lượng tốt nhất trong tất cả các hình dạng.”
Trường Mi nghe câu trả lời sửng sốt: vốn tưởng Lục Nghĩ chỉ là ông chủ một sòng bạc không ngờ lại tinh thông đan đạo, câu trả lời của hắn không khác nhiều với câu trả lời của Tôn Kỳ trước đây, cũng không khác nhiều câu trả lời trong lòng hắn.
Trường Mi yên lặng không phải, hiển nhiên là thừa nhận câu trả lời của Lục Nghĩ.
Lục Nghĩ mỉm cười quay sang nhìn Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ cười hỏi:
“Ta luyện Trích Hồn Đan, cho thêm Thuỷ Linh Thảo. Kết quả vẫn là Trích Hồn Đan. Vì sao?”
Lục Nghĩ định trả lời “không đúng” nhưng mà hắn ngập ngừng. Nên biết là Trích Hồn Đan là đan dược nhất hoàn cần hai loại thảo dược là Trích Tinh Thảo và Âm Linh Thảo nếu thêm thảo dược khác chắc chắn sẽ hỏng đan nhưng mà cũng có thể thành đan nếu Thuỷ Linh Thảo là phụ dược.
Nhưng xưa nay ai cũng biết Trích Hồn Đan là đan dược nhất hoàn cơ bản nhất, không cần phụ dược.
Lục Nghĩ suy từ một hồi rồi chắp tay cười nói:
“Thất Tiên khó lường, ta không trả lời được. Đời này vô duyên với Thanh Sơn Thất Tiên.”
Tôn Kỳ cười nói:
“Chúng ta đến đánh cược. Lục Nghĩ huynh vẫn là nên đổ xúc xắc đi thôi.”
Lục Nghĩ cười đáp phải.
Hắn lấy ra một quyển sách dày, nói:
“Trong đây là một số món đồ của sòng bạc Vĩnh Kim. Thất Đức huynh có thể chọn món đồ mình thích, sau đó dùng vật cùng giá trị để đặt cược.”
Tôn Kỳ lật từng trang sách xem.
Hắn và Trường Mi đều không dấu nổi vẻ kinh ngạc.
Bên trong sách mô tả rất nhiều thứ đồ quý hiếm.
Trường Mi kinh ngạc:
“Thất Bộ Độc, không ngờ lại có ở chỗ này. Ta vẫn mãi tìm nó.”
“Thiên Thuỷ Bạch Liên, không phải ngàn năm trước đã tuyệt chủng rồi sao?”
“Đây là một bộ hoàn chỉnh Long Cốt.”
….
Trường Mi thật sự là khó tưởng tượng nổi những vật trong sách này, sòng bạc có thể đem ra làm vật cược. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng thấy hợp lý. Nên nhớ sòng bạc Vĩnh Kim tồn tại đã rất lâu, là sòng bạc lớn nhất Hắc Liên Khu này.
Tích luỹ lâu ngày được như thế này cũng dễ hiểu.
Tôn Kỳ lại không quá kinh ngạc như Trường Mi vì kiến thức hắn còn ít, nhiều đồ vật hắn không nhận ra. Không nhận ra thì cũng không biết giá trị thật của bọn chúng.
Tôn Kỳ lật xem hết một lượt, coi như tăng kiến thức.
Sau đó Tôn Kỳ chỉ vào một bản cổ thư nói:
“Ta muốn vật này.”
Trường Mi vội nói:
“Thất đệ nghĩ lại, còn nhiều vật có giá trị hơn sách này.”
Tôn Kỳ nhìn hắn cười khổ:
“Lục ca xem trên thân ta có đồ gì giá trị tương đương những vật kia sao?”
Trường Mi lúc này mới sực tỉnh, xấu hổ vì hắn cũng không có vật giá trị tương đương mà lại tham lam đòi những vật kia.
Lục Nghĩ cười:
“Thất Đức huynh không ngờ cũng có sở thích giống ta, thích đọc sách. Cổ thư này ta đã đọc qua, trong đó ghi chép về nhiều chủng tộc mà chúng ta khó tưởng tượng được.”
“Không biết Thất Đức huynh định lấy vật gì cá cược.”
Tôn Kỳ lấy ra một cái đan lô. Là Trấn Phương Hồng Lô của Ngũ ca.
Tôn Kỳ tâm niệm vừa động, đan lô lập tức biến hoá to nhỏ.
Lục Nghĩ tấm tắc khen kỳ diệu, hoàn toàn đủ giá trị để đặt cược.
Trường Mi cười hắc hắc, máu cờ bạc lại nổi lên:
“Vậy thì bắt đầu đổ xúc xắc thôi!”
Lục Nghĩ lắc đầu:
“Đổ xúc xắc quá đơn giản, không phù hợp với thân phận của chúng ta.”
Sau đó Lục Nghĩ vỗ tay ba cái.
Bọn thuộc hạ đẩy ra một cái lồng sắt có cấm chế cao hai thước, rộng hai thước, dài hai thước.
Lục Nghĩ nói:
“Lồng sắt này ngăn chặn hồn lực tác động, bên trong đặt một con ruồi nhỏ bay vo ve loạn xạ.”
“Hai chúng ta dùng châm phóng lần lượt, ai đâm chết con ruồi thì thắng. Cái lồng sẽ đặt sau một tấm màn đen ngăn ánh nhìn cùng hồn lực.”
“Hai vị có thể đi kiểm tra.”
Trường Mi đứng dậy kiểm tra, Tôn Kỳ thì vẫn ngồi đó, hắn dùng thần thức dò xét.
Tôn Kỳ hỏi lại:
“Nếu như ta phóng trúng con ruồi ngay phát đầu thì thiệt cho Lục Nghĩ huynh quá.”
Lục Nghĩ cười đáp:
“Nếu như Thất Đức huynh phóng trúng bất cứ lúc nào thì đều tính là thắng, nếu ta phóng trúng thì Thất Đức huynh còn một cơ hội.”
Tôn Kỳ nghe lời này thì gật đầu.
Trường Mi sau một hồi kiểm tra thì gật đầu với Tôn Kỳ.
Lục Nghĩ ra hiệu mời Tôn Kỳ.
Lồng ánh sáng được đẩy vào sau tấm màn đen, Trường Mi đứng giữa tấm màn, có thể quan sát được hai phía, đề phòng gian lận. Đứng cạnh Trường Mi là một lão giả cũng đề phòng chuyện tương tự.
Tôn Kỳ cùng Lục Nghĩ đứng cách tấm màn ba thước.
Thuộc hạ mang đến cho bọn họ mười cây châm.
Lục Nghĩ mời Tôn Kỳ ra tay trước.
Tôn Kỳ dùng thần thức có thể thấy rõ sau màn. Hắn phóng châm.
Cây châm bay nhanh xuyên qua tấm màn đen, bay đến chỗ con ruồi nhưng con ruồi vỗ cánh tránh kịp.
Tôn Kỳ nhíu mày, hắn phóng châm vị trí không sai nhưng nên nhớ con ruồi là sinh vật sống, nó có thể di chuyển. Vậy là hắn thất bại.
Lục Nghĩ vẻ mặt bình tĩnh, cũng không bất ngờ với kết quả.
Hắn suy đoán Tôn Kỳ có vật gì đó có thể giúp nhìn thấy được xúc xắc, hẳn là cũng có thể nhìn xuyên qua tấm màn nhưng như thế thì sao? Cho dù nhìn thấy cũng chưa chắc phóng trúng được con ruồi.
Đây là kế hoạch hắn lập ra khi thấy Tôn Kỳ liên thắng, có thể tiến lên đây.
Lục Nghĩ tĩnh tâm, nhắm mắt, dỏng tai nghe.
Rồi đột nhiên ra tay.
Keng! Một tiếng. Cây châm đâm trúng thanh sắt.
Lục Nghĩ cũng không thất vọng, ra hiệu mời Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nói nhỏ:
“Cái tên Lục Nghĩ thật là ý vị.”
Sau đó hắn phóng châm. Thất bại.
Tiếp đó mười lượt, cả hai đều thất bại.
Khi đến lượt thứ mười tám thì “phốc” một tiếng.
Lão giả đứng cạnh Trường Mi mắt sáng lên nói:
“Lục Nghĩ thiếu gia phóng trúng rồi.”
Sau đó hắn phất tay vén ra tấm màn.
Trong lồng sắt, con ruồi bị cây châm đâm trúng cánh ghim nó xuống đáy lồng.
Trường Mi thẫn thờ. Thua. Thua rồi sao? Thần bài bất bại bị thua rồi sao?
Lục Nghĩ cười nói:
“Nhanh lấy ra con ruồi khác cho Thất Đức huynh.”
Sau đó hắn quay sang Tôn Kỳ nói:
“Thất Đức huynh chỉ còn một cơ hội cuối để gỡ hoà thôi.”
Tôn Kỳ nhìn hắn lạnh nhạt:
“Lục Nghĩ huynh hình như đã quên. Huynh nói phải đâm chết con ruồi mới tính là thắng. Nhưng hiện nay con ruồi mới bị ghim cánh còn chưa chết.”
Lục Nghĩ thẫn thờ.
Tôn Kỳ cười nói:
“Đa tạ Lục Nghĩ huynh cố định con ruồi giùm ta. Đa tạ vị tiền bối đã vén màn giùm ta.”
Tôn Kỳ phóng châm, đâm xuyên đầu con ruồi, con ruồi chết ngay tại chỗ.
“Ta thắng rồi! lấy phần thưởng ra thôi.”
Lão giả nhìn sang Lục Nghĩ xin ý kiến. Lục Nghĩ gật đầu:
“Trí tuệ của Thất Đức huynh hơn ta. Ta thua rồi.”
Có thể không thắng được sao? Chỉ cần vài lượt là Tôn Kỳ có thể nắm bắt tình hình. Hắn có thể dùng thần thức tác động vào châm bay, cũng có thể tác động vào con ruồi.
Sở dĩ lâu như vậy mới thắng là do hắn muốn vui đùa Lục Nghĩ, vậy nên mới có chuyện Lục Nghĩ đâm trúng cánh con ruồi.
Tôn Kỳ cầm phần thưởng ra về. Trường Mi từ trong thẫn thờ, vui sướng chạy theo.
Khi đến gần chân núi Vĩnh Lục Sơn Cư, Trường Mi mới trở lại bình tĩnh như xưa, nhìn Tôn Kỳ hỏi:
“Thất đệ, Trích Hồn Đan đệ nói có thể luyện thành sao?”
Tôn Kỳ gật đầu:
“Thuỷ Linh Thảo chính là phụ dược giúp tăng khả năng thành đan gấp đôi.”
Trường Mi hít một hơi dài, vị Thất đệ này không ngờ đan đạo lại tiến nhanh như vậy, không hổ là được Đại ca khen ngợi hết lời.
Qua hôm nay, hắn thực sự phục Thất đệ sát đất.
Cả hai về đến Vĩnh Lục Sơn Cư, Trường Mi dẫn Tôn Kỳ đến chỗ Đại ca, trên đường còn gọi thêm mấy vị ca ca, tỷ tỷ khác.
Khi đã đầy đủ các thành viên, Trường Mi bắt đầu ba hoa chích choè về Tôn Kỳ một đường chiến thắng.
Khi nghe xong thì Tứ Tiên đều không khỏi ngạc nhiên.
Đại ca thì vẫn bình ổn, coi mọi chuyện như không.
Đại ca nhẹ nhàng trở lại động phủ.
Ngũ Tiên nhìn theo, không thể không thán phục. Tam tỷ Khuynh Thành nói:
“Đại ca vẫn là có định lực nhất, đạo tâm kiên cố.”
Nhị ca Bộc Phá sau đó cũng bỗng nhiên rồi đi.
Tứ Tiên gật đầu, Nhị ca vẫn là Nhị ca, chỉ kém Đại ca một chút.
Sau đó Tam tỷ, Tứ ca, Ngũ ca cũng lần lượt rời đi nhẹ nhàng.
Trường Mi than thở:
“Mấy vị ca ca, tỷ tỷ đạo tâm kiên cố, ta không thể bằng. Ta vậy mà còn có ý định ngày mai rủ Thất đệ đi đại náo sòng bài khác.”
“Vẫn là không bằng mấy vị ca ca, tỷ tỷ chuyên tâm đan đạo. Không bị tục sự quấy nhiễu.”