Nhân Tổ

Chương 777: Đối chiến Thiên Thần.



Tôn Kỳ tay cầm trường thương, khoác trên mình hoàng kim áo giáp từ tơ nguyện, anh tư hiên ngang, múa thương như vẽ tranh, máu địch như nước màu, cực kỳ xúc cảm.

Mấy Nữ Thần nhìn hắn rung động, trong lòng dâng lên một cỗ ngưỡng mộ.

Tôn Kỳ chém giết chủ yếu nhắm vào Hắc Cẩu Chúng, đám này đông đảo nhưng dễ giết, phù hợp với năng lực hắn lúc này.

Mỗi lần hắn vung thương đều có thể lấy mạng hai ba cái.

Hắn tất nhiên cũng có thể giết cái khác sinh vật, nhưng sẽ cần nhiều hơn một chiêu, để cho kẻ mạnh hơn không tốt hơn sao.

Đừng nhìn hắn thoải mái chém giết, trong lòng cũng là lo lắng vạn phần. Không nói đây là bẫy rập, phía sau khả năng cao còn có tồn tại đáng sợ. Nói ngay trước mắt bầy Hắc Cẩu Chúng này đã mạnh hơn lần trước gặp phải.

Không hổ là bầy đàn vô tận, liên tục tiến hóa.

Hắn thấy Hắc Cẩu Chúng trên người đã có thêm giáp vai, giáp đầu khá cứng, tăng cường khả năng phòng thủ. Thậm chí xuất hiện cả Hắc Cẩu Chúng chỉ huy, phủ giáp cứng nửa người trên.

Tương lai có thể tiến hóa càng lợi hại nhưng giáp quá nhiều sẽ hạn chế lại tốc độ. Thiên địa công bằng, không thể nào tiến hóa các mặt đều lợi hại.

Mười phút chiến đấu trôi qua, Tôn Kỳ cảm giác như hàng tháng trời, tinh thần, thể lực đều căng hết cỡ.

Hắn đưa mắt đảo nhanh, những người khác cũng không tốt là mấy.

Phốc! mũi thương xuyên thủng đầu hai con Hắc Cẩu Chúng.

Hắn muốn rút thương, đã có một con xông tới cắn lấy thân thương, mấy con khác nhào tới tấn công.

Tôn Kỳ cười nhạt.

“Ngu ngốc!”

Hắn vặn xoắn thương, hàm răng con thú vỡ nát, nó chỉ có thể buông ra nhưng hy sinh của nó đã tranh thủ được một chút thời gian cho đồng bọn.

Ba con Hắc Cẩu Chúng nhảy chồm lên, một con cắn cổ, một con cắn hông, một con cắn vai.

Răng rắc… răng bọn chúng vỡ nát, áo giáp tơ nguyện cứng dị thường.

Tôn Kỳ rùng mình, hất bọn chúng bay lên, mũi thương nhất điểm. Phốc phốc phốc… đầu ba con Hắc Cẩu Chúng bị xuyên thủng.

Liên tục chiến đấu, hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, cây thương đầy vết cắt. Tôn Kỳ cấp tốc ném ra cây thương, quát:

“Bạo!”

Oanh! một vụ nổ nhỏ, giết chết mười mấy con Hắc Cẩu Chủng.

Sau đó hắn cấp tốc lui lại, lập tức có người tiến lên, trám vào vị trí của hắn.

Tôn Kỳ thở dốc mấy hơi, rút ra từ trong túi gấm một cây đại đao cán dài.

Gầm lên một tiếng, hắn tiếp tục xông tới chém giết, tình thế lúc này không cho phép hắn nghỉ ngơi, ai cũng như vậy, chỉ có dốc hết sức cản địch mới có được một chút hy vọng sống.

Mới chỉ mở đầu nhưng chiến sự đã hết sức căng thẳng, Thần tộc chiếm thế thượng phong nhưng bọn họ biết đây chỉ là nhất thời.

Chiến đấu với bầy sinh vật vô tận thường là như vậy, ban đầu chiếm thượng phong nhưng càng về sau, quân lính mệt mỏi, quân bị tiêu hao mà Sinh Vật Địa Ngục không thấy điểm dừng, nếu không có chiến thuật vừa nghỉ vừa chiến phù hợp rất dễ dàng bị bầy sinh vật nuốt chửng.

Tình huống hiện nay, bọn họ khả năng không có viện binh bởi vậy tất cả đều rất lo lắng.

Bọn họ đang đặt hết hy vọng vào Trác.

Trác lúc này đang cùng ba vị phong thần thi triển các thủ đoạn truyền tin.

Minh văn, thẻ điểm không được, đơn giản trận pháp cũng vô dụng…

Bọn họ đang cố gắng xây dựng một cái trận pháp truyền tin cấp 5. Với phong thần có thể xây dựng cao cấp hơn trận pháp nhưng thời gian không có, cấp 5 đã là hết mức.

“Xong rồi!” một vị dừng tay, thở dốc vui mừng nói.

“Để ta khởi động thử!” một vị khác nhận việc.

Hắn đổ vào trận pháp thần lực, trận pháp sáng lên.

“Hoạt động!”

Bọn họ ánh mắt mừng rỡ.

Một lúc sau.

“Ta đã truyền tin xong!” vị này thu hồi thần lực nói.

“Thành công sao?”

“Không biết! trận pháp là hoạt động, còn có truyền đi được hay không...”
— QUẢNG CÁO —


Nói đến đây mọi người đã hiểu, trầm mặc.

“Chỉ sợ không được!” Trác lời nói phá vỡ im lặng.

Lời này khó nghe nhưng khả năng là sự thật, đối phương bỏ ra nhiều như vậy, nào có dễ dàng phá cục.

“Còn cách nào sao?” một vị lên tiếng.

Lại tiếp tục trầm mặc.

Nếu có cách đã sớm nói.

“Chư vị, ta có lẽ còn có một cách.” Trác lúc này lên tiếng.

“Xin lắng tai nghe.” Mọi người ánh mắt sáng ngời.

“Ta làm bộ trưởng Bộ Di Truyền, được giao cho một thanh Đạo Khí.”

“Chẳng lẽ Trác đại nhân có mang...” mọi người mong chờ.

Trác lắc đầu.

“Đạo Khí làm sao có thể tùy thời mang theo bên mình.”

“Vậy ý của ngài là...”

“Ta giữ Đạo Khí nhiều năm, từng câu thông qua, ta có thể thiêu đốt bản thân đại đạo triệu hoán Đạo Khí nhưng mà có thành hay không thì không dám nói.”

“Vậy thì… chỉ có thể mong đại nhân hết sức… còn lại do trời đi...”

Trác gật đầu.

Hắn ngón tay đâm vào trái tim, trích ra một giọt tinh huyết, sau đó thiêu đốt đại đạo cùng tinh huyết.

Từng sợi vô hình sắc phiêu tán.

Dưới chân ấn ký lúc sáng lúc tối, ngăn cản cái này truyền tin.

Trác sắc mặt dần trở nên tái, giọt giọt mồ hôi rớt xuống, đã lâu rồi hắn chưa trải qua cảm giác này. Kéo lên mười phần sức lực, nhất định phải thoát ra khỏi cái này phong cấm.

Một thoáng sau tinh huyết bị thiêu đốt hoàn toàn.

Trác thu tay, thở ra một hơi.

“Truyền đi được sao?” có ngươi không chờ được hỏi.

Trác gật đầu. Mọi người nhìn nhau mừng rỡ.

“Nhưng không biết có thể hay không thành công...” Trác dội cho mọi người một gáo nước lạnh. “Chưa chắc Đạo Khí đã hưởng ứng, các ngươi cũng biết Đạo Khí tính tình rồi đó.”

Mọi người lại trở nên muộn phiền.

“Tình thế nguy cấp, Đạo Khí không lý nào không giúp.”

“Đúng thế, đúng thế...”

Bọn họ tự an ủi lẫn nhau.

Trác lên tiếng cắt ngang:

“Các vị, coi như Đạo Khí chịu đến đây cũng cần một đoạn thời gian, chúng ta bằng mọi cách phải kéo đủ lâu.”

Bọn họ gật đầu, không có cái gì ý kiến.

“Theo Trác đại nhân phân phó.”

Trác gật đầu, bọn họ bàn sơ vài câu, sau đó trở lại chiến trường, cần cho mọi người một cái hy vọng, nếu không trận chiến này sẽ ngay lập tức sụp đổ.

Vừa nghe được sẽ có Đạo Khí tới giúp, mọi người trở nên vô cùng phấn khởi, ra chiêu càng có sức.

Tiếng hét không ngừng vang lên, Thần tộc bắt đầu xuất hiện thương vong. Mọi người hết sức kiên trì nhưng mà bầy sinh vật thật sự nhiều đến giận sôi, đánh mãi không hết.

Tôn Kỳ chìm đắm hoàn toàn trong chiến đấu, hắn có hoàng kim giáp bảo vệ, có thể buông tay đánh, chỉ tập trung vào công kích.

Lúc này có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm Tôn Kỳ, đầu tiên là không hiểu, sau đó là đã biết, cuối cùng là giận sôi.

Cái này cảm xúc chỉ có thể là Tả.

Nó và Hữu mặc dù thường xuyên xung đột, nhưng cả hai vốn đồng nguyên, bởi vậy ý nghĩ của nhau rất dễ đoán ra.
— QUẢNG CÁO —


Hữu hy sinh một cái Thiên Thần và rất có thể triệu hồi đến đây một vị Thiên Thần khác. Dùng hai cái Thiên Thần chỉ để giết một đám sâu kiến này thôi sao?

Tất nhiên là không!

Để Hữu làm đến mức này chỉ có thể là mảnh Khai Thiên Phủ trong tay Tôn Kỳ.

Nhưng trước đó chẳng phải nói Tôn Kỳ là khôi lỗi của Hữu?

Mọi chuyện đã rất rõ ràng, nó bị Tôn Kỳ lừa, lừa rất thảm. Đây là sự sỉ nhục trí thông minh của nó!

Còn có một điểm nó không hiểu vì sao Tôn Kỳ không tố cáo hắn? Nó nghĩ hoài vẫn không thể ra.

Không quan trọng!

Nó một lần nữa xác định Tôn Kỳ là mục tiêu tất sát.

Chiến sự càng lúc càng căng thẳng nhưng vẫn còn có thể chịu được.

“Ha ha… đây chính là mấy cái sinh vật do Trật Tự tạo ra sao?” đúng lúc này có giọng nói vang lên, âm thanh rất bình thản nhưng rơi vào trong tai nhiều người lại giống như nằm dưới chuông đồng rung chuông, đầu óc đau nhức kịch liệt.

Đây là đạo ngữ.

Chỉ có phong thần không bị ảnh hưởng nhưng sắc mặt bọn chúng cũng cực không tốt, nghe cái này giọng điệu, gọi thẳng tên Ngài Tổng Lãnh, mà lại là cái tên ban đầu. Dự đoán xấu nhất của bọn họ đã thành hiện thực.

Một vị nữ tử an nhàn bước ra từ miệng, bầy sinh vật hai bên rẽ đường, Thần tộc nơi đây cũng nhanh chóng lui lại.

Uế đảo mắt nhìn qua Thần tộc, khen:

“Trật Tự cũng là dốc sức, tạo ra các ngươi cũng có mấy phần giống.”

“Nhưng đáng tiếc!” cười nhếch mép khinh thường. “Hàng giả vẫn là hàng giả, làm sao có thể sánh được với Thiên Thần.”

Bốn vị phong thần đứng trước nhất dang rộng hai tay, bảo vệ phía sau Thần tộc giống như gà mẹ bảo vệ gà con.

“Các hạ là ai?” một vị lên tiếng hỏi.

“Ngươi chưa có tư cách biết.” Uế lạnh lùng một tiếng, bàn tay vươn ra.

Sau đó mọi người chỉ nghe được vị phong thần kia kêu lên một tiếng. Uế thu tay, cầm nắm một viên trái tim còn đang đập thình thịch, nhưng ngay sau đó trái tim nhanh chóng bị hủ hóa biến thành tro tàn phiêu tán.

Vị phong thần kia nhìn lại lồng ngực, đã thấy trống không, từ vết thương da thịt bắt đầu hủ hóa. Hắn phản ứng rất nhanh, không có đi chữa trị cơ thể, mà ngay lập tức thoát xác nhưng mà hắn giật mình phát hiện, thần hồn không thể thoát đi.

Hắn trợn tròn mắt nhìn Uế, muốn hỏi vì sao?

Đáng tiếc đã không khả năng.

Thân thể hủ hóa, đổ sụp.

Một vị phong thần cứ thế chết đi.

Mọi người sắc mặt cực ngưng trọng, có phần hoảng hốt sợ hãi.

Phong thần không chịu nổi một chiêu!

“Tất cả tập hợp, bày Thiết Bích Trận.” Trong lúc tất cả bàng hoàng, thúc thủ vô sách có giọng nói vang lên.

Người lên tiếng không ai khác chính là Trác.

Lúc này phòng thủ các lỗ đã không còn ý nghĩa, tụ lại một chỗ còn có chút lực lượng tự vệ.

Mọi người lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng theo lệnh bày trận.

Uế nhìn Trác, có hơi ngưng mi.

“Lũ các ngươi cũng không hoàn toàn phế vật, ít nhất có người đã chạm tới một chút ngưỡng cửa bất quá không thể bước qua được ngưỡng cửa này.”

Lời này đánh giá tất nhiên là dành cho Trác.

“Đa tạ đã khen!” Trác khách sáo một câu.

“Không cần khách sáo, ngươi xứng đáng được! nhưng mà… ngươi vẫn phải chết.” Uế cười nhạt, dứt lời, cũng là lúc nàng ra tay.

Vẫn như lần trước, nhanh đến mức không ai theo kịp.

Bành!

Uế thu tay, ngạc nhiên, trong tay nàng vậy mà không phải trái tim, chỉ là một khối huyết nhục.

Hiển nhiên chiêu vừa rồi bị Trác chặn được.
— QUẢNG CÁO —


Trác lúc này ôm vai trái, có chút đau, không quá nghiêm trọng.

“Rất tốt! nhưng mà đại đạo của ta đã xâm nhập, ngươi cũng phải chết.” Uế bình thản một câu.

“Vậy sao?” Trác cười nhạt.

Vết thương của hắn không ngừng hủ hóa nhưng cũng không ngừng được tái tạo. Tốc độ hủ hóa nhanh hơn một chút tốc độ tái sinh, trong một khoảng thời gian vẫn là chịu được.

Uế nhíu mày.

“Có ý tứ! đại đạo không kém.”

Mọi người thấy vậy dấy lên hy vọng.

“Được rồi, ta sẽ nghiêm túc một điểm, ngươi chuẩn bị.”

Tất cả giật mình, nãy giờ còn chưa phải nghiêm túc.

“Vừa hay ta cũng muốn nghiêm túc một điểm.” Trác lúc này cũng cuồng ngôn.

Hắn phải như vậy nếu không mọi người sẽ sập. Trận chiến này không chỉ có hắn mà còn có tất cả mọi người.

Oanh! cả hai không biết lúc nào biến mất, hiện thân đã chạm nhau một chưởng. Uế lùi một bước, Trác trượt dài.

Uế nhìn bàn tay, ửng đỏ, ngạc nhiên!

Còn Trác cánh tay như thủy tinh vỡ vụn. Trác mặt không đổi sắc, tự chặt cánh tay, sau đó từ trong túi gấm, lấy ra một cánh tay khác gắn vào, hai mặt huyết nhục nhúc nhích nối liền.

Bình thường Thần tộc mất tay, mất chân đều vận dụng thần khí tạo chi, còn Trác lại thay một cánh tay khác, thật kỳ lạ.

Mà cánh tay này cũng không phải bình thường cánh tay, bên trên phủ một lớp vảy mỏng màu xám tro, móng vuốt sắc nhọn giống như là cánh tay rồng.

Trác không nói một lời, thân hình động, lần này hắn ra tay trước.

“Hừ! to gan.” Uế cảm thấy bị xúc phạm, sinh vật hạ đẳng dám giương lên móng vuốt với nàng.

Bịch! tiếng vang trầm thấp.

Uế hơi nhíu mày, cảm thấy nhận nhiều chấn lực hơn lần trước, có liên quan gì đến cánh tay kia sao?

Không quan trọng!

Nàng đạp không, nhanh đến không ai nhìn thấy đến trước mặt Trác.

Trác đang bay ngược về sau, cánh tay rồng rách nát nhưng có vẻ tốt hơn lần trước, hắn đột nhiên giật mình, hai tay bắt chéo trước ngực.

Bành!

Trác bị đánh rơi xuống, phá ra một cái hố.

Đạo thạch là cỡ nào kiến cố, có thể phá ra chứng tỏ lực lượng Trác phải chịu là vô cùng lớn.

Trác há miệng phun ra mảnh nội tạng, trước ngực sụp xuống một lỗ lớn, hai cánh tay bị đánh nát tới cùi chỏ.

“Cũng chỉ có như thế mà thôi.” Uế từ trên cao hạ xuống, bàn chân ngay tại trên đầu Trác.

“Không!” bất ngờ một vị phong thần gồng hết sức lực, thiêu đốt đại đạo phát khởi công kích.

Hỏa cầu đánh tới.

Uế đưa mắt nhìn sang, lấy tay làm đao nhẹ nhàng bổ xuống.

Oanh! Hỏa cầu bị cắt làm hai nổ bể, hoàn toàn không thể gây tổn thương cho nàng.

“Sâu kiến!” Uế xoay cổ tay hóa chưởng đánh ra.

Vị này thiêu đốt tất cả năng lượng, cả người bốc cháy, gầm lên một tiếng, hai tay hóa chưởng đối chiến.

Ầm! một tiếng nổ lớn, vị này chia năm xẻ bảy, chết không kịp một lời di ngôn.

Tất cả kinh hãi.

Tôn Kỳ cũng là như vậy.

“Bọn họ chỉ sợ chịu không được, cần ta ra tay sao?” đúng lúc này Hỏa Hỏa lên tiếng, nó cảm thấy nếu nó không ra tay mọi người sẽ chết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv