Thần tộc tham gia chiến đấu tạo ra một chút biến số nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, bọn họ dù sao cũng chỉ có chín người, không có thay đổi được cái gì kết quả, quân Dư gia vẫn áp đảo về số lượng.
Yêu bà nhận ra, vẫy vùng điên cuồng, càng kéo dài càng bất lợi, phải nhân lúc đỉnh cao thực lực một hơi giải quyết đối thủ.
Ầm ầm ầm… tất cả sợi rễ rút lên, yêu bà muốn liều mạng.
Không ngừng có tiếng la thảm, yêu bà bạo khởi đánh quân Dư gia không kịp trở tay, liên tiếp có tên bị xiên chết.
“Yêu vật chớ càn rỡ.” vị tướng quân Nhập Khí cảnh hét lớn, vung loạn đao chém tới.
Keng keng keng… cành lá loạn vũ cùng cuồng đao va chạm.
Yêu bà thét dài, liên tục có cành lá bị chém đứt, đánh cho xơ xác, phòng ngự bị mở. Tên Nhập Khí cảnh ánh mắt lóe sáng, nắm lấy thời cơ, hắn hét lớn một tiếng, dồn hết lực vào thân đao, bạo phát chém tới.
Phập! đại đao bổ xuống, một đường trảm phá, lưỡi đao chém tới nửa thân cây mới dừng lại.
Yêu bà hét thảm, một cái cành đâm tới.
Tên Nhập Khí cảnh vỗ chưởng ngăn cản nhưng mà hắn còn xem nhẹ cành này.
Phốc! cành cây xuyên thủng lòng bàn tay hắn, sau đó tiếp tục tiến tới, tên Nhập Khí cảnh tái mặt, muốn tránh đi nhưng đã không kịp, cành cây phá ra một hố to trước ngực, cũng may chếch đi trái tim, chưa chết được.
Hai bên sau một chiêu này, lưỡng bại câu thương, mỗi tên giữ đối phương một nửa tính mạng.
Cả hai hừ một tiếng không dám động.
“Nhanh lấy thánh vật!” yêu bà không còn cách nào khác chỉ có thể nhờ Thần tộc.
“Không lấy được!” Tôn Kỳ đáp lại, cùng lúc phất tay chém đầu đối thủ.
Thần tộc lúc này cũng đang chiến đấu, còn đang rơi vào thế yếu, sức đâu để ý đến thánh vật.
Yêu bà cắn răng, từng sợi rễ vung vẩy, dây dưa lấy đám lính, tranh thủ cho Thần tộc một hơi thời gian.
“Nhanh!” yêu bà hối thúc.
Tôn Kỳ lau lau lưỡi kiếm, không có cái gì là vội vã. Mấy Thần tộc khác được giải phóng cũng không rõ ràng, yêu bà này đột nhiên tốt như vậy.
Bọn họ tất nhiên không hiểu yêu bà này gấp muốn chết, dùng cả tính mạng để ngăn lại đám binh lính.
“Mọi người ở lại đây, ta đi thử lấy thánh khí.” Tôn Kỳ lên tiếng.
Thần tộc gật đầu, thánh khí này không biết có cái gì nguy hiểm. Đạo Khí đều có thể tự chủ công phạt, cái này tuy chỉ là một mảnh nhưng ai biết nó có hay không tấn công. Bởi vậy Tôn Kỳ xung phong nhận việc, mọi người đối với hắn khen ngợi: dũng cảm!
“Cẩn thận!” Hoàng Vân nhắc nhở.
Tôn Kỳ gật đầu.
Thần tộc lo lắng, yêu bà sốt sắng, quân Dư gia tức giận, đây là đoạt miếng ăn trên miệng người khác, bọn hắn vất vả như vậy chẳng lẽ sẽ bị đoạt đi. Nghĩ vậy bọn chúng tấn công càng điên cuồng, yêu bà chống đỡ càng khổ cực.
Tôn Kỳ không có gì vội vã. Hắn cách thánh vật ba bước thì dừng lại, chỉ cần hắn đưa tay sẽ chạm vào.
Hắn ngước mắt nhìn.
“Nhanh! nhanh lên!” yêu bà hối thúc.
Tôn Kỳ quay đầu đưa mắt bà ta, mỉm cười:
“Ngươi nóng vội như vậy sao không tự mình đi lấy?”
“Ngươi không thấy ta đang khống chế kẻ địch sao?” yêu bà không vui nói.
“Vậy sao?” Tôn Kỳ cười tươi. “Nhưng ta thấy ngươi vẫn còn dư lực, sao không tự mình chiếm lấy?”
“Nếu không ta giúp ngươi cản mấy cái địch nhân, để ngươi rảnh rỗi.”
Yêu bà ánh mắt sắc bén, ẩn ẩn có sát ý. Tôn Kỳ tươi cười tự nhiên, chẳng có gì là lo lắng.
Yêu bà thấy sự tự tin của hắn, biết hắn đã đoán ra cái gì đó, hỏi:
“Ngươi nghi ngờ ta sao?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Từ lúc nào, từ chỗ nào?” yêu bà thắc mắc, bà ta tự tin mình làm rất kín kẽ, không một sơ hở.
“Người từng hành động, lời nói đúng là không có điểm đáng ngờ. Ta chỉ bắt đầu xâu chuỗi sự việc khi thấy các ký tự, hoa văn trên bàn đại tế trong Ngân Điện.”
Yêu bà nhíu mày, vẫn không biết là sai ở đâu, những ký tự kia cũng không phải do bà ta tạo ra, thực sự là tác phẩm của dân bản địa. Còn những ký tự trong đường hầm là bà ta sao chép y nguyên, không có lấy một điểm khác biệt, để đường hầm thật vô cùng giống là do dân bản địa làm.
“Ngươi chắc không thể ngờ ta chính là chuyên gia ngôn ngữ, ký tự và chữ viết.” Tôn Kỳ mỉm cười tự ngạo.
Hắn rất thích nghiên cứu những thứ ít ai để ý: ngôn ngữ, kiến trúc, số học, hình học, nông nghiệp… hắn là một cái nghiên cứu toàn diện các vấn đề.
Khi hắn nhìn qua ký tự, hoa văn trên bàn đại tế thấy tổng cộng có 76 ký tự và 56 hoa văn, khi đi qua đường hầm, hắn phát hiện các hình khắc lớn trên tường đá không có ký tự, hoa văn mới.
Mà vết khắc này liền mạch, rõ nét không thể nào do các công cụ thô sơ tạo lên.
Đồng thời dựa trên kiến thức, kinh nghiệm bản thân, hắn cũng đọc hiểu một phần các văn tự này. Những văn tự trên tường lại rời rạc không thành nội dung.
Tôn Kỳ liền suy đoán có kẻ nào đó đã kiến tạo đường hầm, để cho giống như dân bản địa làm, tên này đã sao chép các hình vẽ khắc lên tường.
Đây đúng là vẽ rắn thêm chân, tự lộ bản thân.
Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng những dân bản địa sau này tiến vào đây kiến tạo. Bởi vậy hắn vừa rồi thử yêu bà, không ngờ đúng thật.
Nếu yêu bà biết được vừa rồi là hắn nói bừa, chắc bà ta tức chết.
Tôn Kỳ chỉ đơn giản một câu lại không giải thích tiếp, nói nhiều sẽ bị lộ.
Tôn Kỳ đảo bước qua lại, tay chắp sau lưng làm ra vẻ suy tư, cao thâm mạt trắc, lẩm bẩm:
“Kiến tạo đường hầm, sống bằng thân phận lão bà, chờ đợi mấy trăm năm. Chẹp, chẹp… không phải quá rõ ràng rồi sao?! ngươi chính là thực thể tà ác đã hủy diệt nơi này.”
Yêu bà nghe tới đây đột nhiên rít lên một hơi dài, tức giận thật sự.
Tôn Kỳ trong lòng cũng là ngẩn ngơ, lại đoán trúng rồi, hắn thật ra cũng không có cái gì bằng chứng chỉ toàn bằng suy luận suông, đúng thì tốt không đúng... cũng chả sao. Nhưng mà không ngờ hắn thật sự đúng rồi!
Ta thật phục ta quá đi!
Tôn Kỳ cuồng ngạo, nhưng mà ngoài mặt vẫn bình thản, ra vẻ cao nhân, giống như mọi thứ đều nắm trong tay, hắn đã sớm biết.
Yêu bà cuồng nộ, thân thể bắt đầu hắc hóa. Lộ ra bản thể là một cái hắc thụ, dưới vết nứt vỏ cây thấy được dòng máu đỏ tươi đang chảy. Thật khó nói đây là thực vật hay là động vật. Có thể là trung gian hoặc lai tạo giữa hai loại.
Một loại khí tức tà ác lan tràn.
Tôn Kỳ ngoài mặt như không, nhưng trong lòng bắt đầu lo ngại, không biết là làm đúng hay sai khi vạch trần thực thể này.
“Ngươi làm nhiều như vậy hẳn là dụ bọn ta đến đây hiến tế cho thánh vật. Nhưng thánh vật xuất thế ngươi vẫn dụ bọn ta đi lấy chắc chắn thánh vật còn có thể công phạt, ngươi muốn dùng bọn ta tiêu trừ lực lượng của thánh vật.” Tôn Kỳ tiếp tục tự tin nói.
Thực thể tà ác nhìn chằm chằm Tôn Kỳ, sau đó đột nhiên cười khằng khặc:
“Thông minh, tiểu tử thông minh. Vậy ngươi biết ta tiếp theo sẽ làm gì các ngươi sao?”
“Ngươi muốn lấy thánh vật thì không thể giết bọn ta.” Tôn Kỳ nhún vai thản nhiên, hắn muốn lợi dụng điểm này làm thẻ đánh bạc.
“Khặc khặc… tiểu tử, ngươi quá tự tin rồi! thời gian ẩn nhẫn lâu như vậy, ngươi cho rằng ta chỉ nghĩ ra một biện pháp. Có thể ta cũng không cần dùng đến các ngươi hoặc không nhất thiết là người sống, xác chết cũng được.” thực thể tà ác cười âm hiểm nói.
Tôn Kỳ nhíu mày, hắn đúng là chưa nghĩ đến chuyện này.
Đúng lúc này, lộp bộp, lộp bộp… dưới đất đá một cái xác đứng lên, tay chân sai khớp, đầu quay ra đằng sau, hiển nhiên là đã chết, chỉ là trên người hắn có những sợi rễ đâm vào trong xương thịt điều khiển hắn đứng dậy.
Đây chính là trong lời của thực thể tà ác: xác chết cũng có thể.
Sau đó liên tiếp có mấy chục cái xác chết đứng dậy.
Tôn Kỳ hét lớn:
“Không thể để cho bọn chúng đến gần thánh vật. Bọn chúng chính là do thực thể tà ác điều khiển, muốn cướp thánh vật.”
Tôn Kỳ lời này là nói với Thần tộc.
Thần tộc trước đó hoàn toàn nghe không hiểu Tôn Kỳ và yêu thụ đối thoại nhưng khi thấy yêu thụ hắc hóa, liền suy đoán yêu thụ này rất có thể là thực thể tà ác, Tôn Kỳ sau đó liền xác nhận.
Trước đó còn có chút e ngại nếu như lật mặt, nhưng khi phát hiện vu bà không phải dân bản địa mà là thực thể tà ác, vậy bọn họ ra tay diệt trừ chính là chính nghĩa.
Thần tộc rất cường đại nhưng thường tự giới hạn mình bằng các giá trị đạo đức, cái này đôi khi tốt đôi khi lại không.
Thần tộc ra tay chém giết mấy cái kia thực nhân, bảo vệ thánh vật.
Mấy cái thực nhân này vốn đã chết nên thực lực chỉ bằng một phần mười lúc sống, nhưng đổi lại bọn chúng không đau, không thương, không sợ hãi, bọn chúng càng không sợ chết. Người chết lại sợ chết, buồn cười đâu.
Trong lúc hắc thụ phân tâm đối phó Thần tộc, đám quân sĩ Dư gia nhắm chuẩn thời cơ ra tay.
Phốc phốc phốc… liên tiếp cành lá bị chặt đứt, quân sĩ Dư gia thoát khốn.
Cục diện lúc này biến đổi, quân sĩ Dư gia đối phó bản thể hắc thụ, Thần tộc bảo vệ thánh vật khỏi đám thực nhân.
Tôn Kỳ cầm kiếm liên tục chém tới, bổ ngang thân thể bọn chúng, thân trên rớt xuống vẫn cố dùng tay bò tới. Thật là một lũ lì lợm, hắn muốn dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả. Đáng tiếc không thể liên lạc với Hỏa Hỏa, mà con hàng này nếu không nói, nó sẽ không chủ động làm việc.
Số lượng thực nhân càng lúc càng nhiều, toàn là những xác chết trước đó, Tôn Kỳ còn thấy được Mặc Phục, Từ Thịnh, Ngư Gia… mấy tên quen mặt.
Lúc này còn có thêm rễ cây đánh tới, xem ra thực thể tà ác chấp nhận thụ thương để nhanh chóng giải quyết Thần tộc.
Thần tộc không thủ nổi, mấy tên bị đánh bay ra ngoài.
Một tên thực nhân nhào tới ôm lấy thánh vật.
Đột nhiên thánh vật lóe lên một tia sáng, tên thực nhân ngay lập tức phân giải.
Tôn Kỳ thấy vậy cười ha ha:
“Xem ra người chết không được!”
Hắc thụ nhíu mày, hắn cũng không tin.
Lại có thêm mấy chục cái thực nhân nhào tới.
“Không cần ngăn cản, để bọn chúng thử đi.” Tôn Kỳ lên tiếng, Thần tộc rút về một phương. Nếu thánh vật không thể chạm vậy bọn họ cũng không cần thủ nữa.
Tất cả thực nhân chạm vào thánh vật đều chịu chung một số phận phân giải.
“Ha ha ha...” Tôn Kỳ cười lớn.
Hắc thụ hừ lạnh một tiếng, hắn không tin, để lấy được thánh vật hắn đã chờ đợi rất lâu. Hắn một sợi rễ chộp lấy một tên binh sĩ, cầm ném tới thánh vật.
Tên này trước đó đã thấy được thánh vật đáng sợ, chạm vào tất chết, hắn hoảng loạn la hét nhưng mà chẳng được ích gì. Chính tên tướng quân cũng muốn xem người sống có thể chạm vào thánh vật?
Kết quả là không được, hắn bị phân giải.
Hắc thụ và tên tướng quân nhíu mày, không hẹn mà gặp đều đình chiến. Không lấy được thánh vật, còn chiến đấu, ngu ngốc đâu.
Người sống không được, người chết không được.
Hai bọn hắn lúc này đồng loạt nhìn về phía Thần tộc, đám này cũng là một phép thử.
Hắc thụ và quân Dư gia hình thành thế bao vây, ép lại Thần tộc.
Nói ra cũng thật buồn cười, ban đầu là hắc thụ và Thần tộc hợp tác, sau đó là quân Dư gia và Thần tộc hợp tác, bây giờ lại là hắc thụ và quân Dư gia hợp tác. Thế sự xoay vần thật nhanh.
Thần tộc nhíu mày, cảm thấy hoàn toàn không ổn, bọn họ quá yếu, chống lại một phương đã khó huống chi là cả hai phương.
Tôn Kỳ lúc này đứng ra, khẳng khái nói:
“Không cần ép, ta thử là được chứ gì!”
“Tiểu tử thông minh! ta thích.” Hắc thụ cười tươi.