Tù phạm tràn ra khỏi ngục.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn quanh, bây giờ là nửa đêm nhưng khắp nơi khói lửa, hiển nhiên là bọn Mặc Phục gây loạn, dùng chiêu dương đông kích tây cứu đi đồng bọn.
Cũng nhờ vậy, giúp đỡ Tôn Kỳ thoát đi.
“Bây giờ làm sao?” Tu Chính, một tên Thần tộc hỏi.
Bọn họ tìm cách trốn thoát nhưng trốn thoát xong làm cái gì đây? bọn họ không có chỗ để đi, khắp nơi không phải kẻ thù thì cũng là người xa lạ, dân bản địa cũng không ưa bọn hắn.
“Lúc bị mang xuống, ta để ý ngoài thành có khu rừng, đi trước nơi đó trốn tránh, sau đó lại mưu tính.” Tôn Kỳ lên tiếng.
Mọi người gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Bọn họ chín người từ đại lộ lao ra ngoài thành, không cần che giấu, bởi vì lúc này toàn thành nhốn nháo, dân chúng sợ hãi tai bay vạ gió khép cửa kín mít, thỉnh thoát có tên gan to hé cửa ra nhìn, đều bị quát mắng cho đóng cửa.
Trên đường toàn là quân binh và quân phản nghịch giao chiến kịch liệt.
“Đóng cổng thành. Phong tỏa tất cả lối đi!” một vị tướng quân ra lệnh.
Nhưng miệng còn chưa kịp khép thì...
Oanh! có tiếng bạo tạc, cổng phía nam bị đánh một lỗ thủng lớn, hiển nhiên là bọn Mặc Phục bên ngoài đánh phá.
Đám tội phạm thấy vậy vui mừng, chạy về hướng nam.
“Khốn kiếp! đám phản nghịch thật to gan! nhanh phong tỏa cổng nam.”
“Chúng ta lên hướng bắc.” Hoàng Vân ra lệnh, Thần tộc không nghi ngờ, đều hiểu vì sao.
Cổng nam tập trung binh lực, sẽ trở thành cối xay thịt, đến đó càng nguy hiểm, ngược lại hướng bắc binh lực mỏng, cơ hội thoát đi càng lớn.
Chín người bọn họ chạy dưới bóng hiên nhà, thoát ẩn thoát hiện, đường phố vắng lặng, quả nhiên binh lực đã dồn về hướng nam.
Chạy được một quãng, bọn họ thấy bên kia con đường, cũng có một nhóm người chạy song song.
Hai bên nhìn nhau, nhận ra đối phương, có chút ngạc nhiên, bên kia chính là bọn Mặc Phục. Quả nhiên là dương đông kích tây.
Hai bên dời ánh mắt, mặc dù không thích nhau, thậm chí là hận ý nhưng lúc này không phải là lúc giải quyết ân oán.
Rất nhanh bọn họ tiếp cận cổng bắc.
Quân lính tập trung về phía nam nhưng nơi đây vẫn có lính canh giữ, Tôn Kỳ điểm sơ, ước tính khoảng trăm người, có thể càng nhiều.
Bọn Mặc Phục dừng lại, ẩn núp. Bọn Tôn Kỳ thấy vậy cũng làm theo.
Bọn Mặc Phục chuẩn bị nhiều như vậy hẳn là còn kế hoạch, theo bọn hắn là được.
Quả nhiên, Mặc Phục huýt sáo một tiếng. Trên tường thành, đột nhiên vài tên binh lính ra tay giết chết người bên cạnh, bọn họ sau đó khởi động cơ quan mở ra cổng thành. Nhưng mà đúng lúc này bị phát hiện.
“Các ngươi làm gì?!” một tên lính hét lên.
Phốc phốc! máu tươi vẩy không trung, tên này ngay lập tức bị giết. Nhưng đã không che giấu được.
Trên tường thành lại nổ ra một cuộc chiến mới, đám gián điệp nhanh chóng bị áp chế.
Mặc Phục nhíu mày, nhưng chưa quá hoảng hốt, hắn còn có phương án khác.
Không thể mở cổng thành, bọn gián điệp liền quăng dây xuống.
“Lên!” Mặc Phục ra lệnh.
Bọn chúng nhanh chóng áp sát tường thành, theo dây leo lên.
“Thu dây!” Mặc Phục đây là không muốn bọn Tôn Kỳ theo lên.
“Chúng ta phải làm sao đây?” Thái Diễm tỏ ra lo lắng.
“Bình tĩnh!” Hoàng Vân phất tay lệnh mọi người im lặng. “Đây cũng có thể là cơ hội của chúng ta, cứ để bọn chúng thu hút binh lính đi.”
Trên tường thành chiến đấu kịch liệt, lính canh giữ mặc dù ít nhưng đều là tinh nhuệ, bọn Mặc Phục cũng không dễ chịu.
Cảm thấy tình hình không ổn, tiếp tục kéo dài bọn họ sẽ bất lợi, viện quân sẽ rất nhanh tiến tới.
“Công tử, ngài đi trước!” một tên thả dây xuống.
Tiếng bước chân rầm rầm tới gần, đây là viện quân địch.
Mặc Phục cắn răng một cái, tự biết ở lâu càng thêm bất lợi.
“Mọi người cùng rút lui!”
“Được, bọn ta sẽ theo sau công tử.”
Đúng lúc này, có tiếng nổ liên hoàn, ầm ầm… mấy dãy nhà liên tiếp sụp đổ, ngăn cản tạm thời viện quân địch, xem ra đây chính là hậu chiêu của bọn Mặc Phục nhưng cũng vì vậy không biết đã chôn sống biết bao nhiêu thường dân.
“Giữ chân bọn chúng, không được để bọn chúng thoát, viện quân rất nhanh sẽ đến.” tên trưởng quan giữ tường thành hét lớn.
“Chúng ta cũng lên!” Hoàng Vân nhắm chuẩn thời cơ ra lệnh.
Bọn họ đến trước tường thành, tường cao ba mươi mét, mặt tường lồi lõm.
“Không có dây, có thể leo lên được sao?” Điền Dự hỏi.
Mặt tường không nhẵn mịn nhưng cũng không dễ bám leo lên.
“Để thuộc hạ thử xem!” Tôn Kỳ tiến ra nói.
Tôn Kỳ ngước đầu nhìn tường thành, hai tay quấn dây xích, cái này là hắn nhặt được trong lúc vượt ngục.
Phốc! sợi xích cắm vào khe tường, Tôn Kỳ bật nhảy, hai bước đạp vào tường đã leo lên được hơn nửa.
“Ở đây còn có...” một tên lính phát hiện lớn tiếng thông báo nhưng đúng lúc này một sợi xích phóng tới quấn quanh cổ hắn.
Ặc, ặc… tên lính ôm sợi xích giãy giụa.
Vút! Tôn Kỳ giật mạnh tay, hắn nhảy lên trên, đồng thời kéo tên lính rơi xuống.
Mấy tên lính xông tới nhưng đều bị Tôn Kỳ dễ dàng xử lý. Tôn Kỳ nhặt được sợi dây của bọn Mặc Phục để lại, thả xuống, đưa Thần tộc lên.
Nhờ vào bọn Mặc Phục thu hút chủ lực lính trường thành, Thần tộc nhẹ nhàng thoát đi, chạy tới khu rừng gần đó.
...
Trên một cao lầu, trong dinh phủ quan tổng trấn.
Một tên béo phì cùng một tên dáng cao ráo đứng nhìn khắp thành khói lửa, bọn chúng trong ánh mắt lạnh nhạt, giống như không bận tâm bọn phản nghịch cướp tù, hay mấy cái tội phạm quan trọng đều chạy mất, dân chúng vô tội bị cuốn vào cơn phong ba chết oan chết uổng không biết bao nhiêu người, bọn họ càng không để ý.
“Mọi việc đều đúng theo kế hoạch.” tên béo vỗ bụng nói, hắn không phải ai khác chính là Dư Chấn Nam.
“Đa tạ quan tổng trấn hỗ trợ.” tên cao ráo bên cạnh khách sáo, hắn mặc một chiếc áo rộng thùng thình, đầu trùm kín giấu khuôn mặt trong bóng tối, trên áo có thêu chỉ vàng ba con mắt xếp hình tam giác. Đây là tiêu chí của thần giáo Nhân Dương Ba Mắt.
“Không cần khách sáo như vậy, giáo đình có lời, Dư mỗ làm sao dám chối từ.” Dư Chấn Nam cười nói.
“Vất vả Dư đại nhân.”
“Vất vả gì chứ!” Dư Chấn Nam xua xua tay, không cho là quan trọng. “Cũng chỉ là tiện thể, Dư mỗ vốn muốn thả con tép bắt con tôm, một lưới bắt gọn cả đám phản loạn lẫn Mặc gia dư tàn, vậy nên thả thêm mấy con tép cũng có gì đâu.”
Dư Chấn Nam liếc nhìn tên giáo đình, tiếp tục nói:
“Giáo đình không biết vì sao lại thả mấy tên Thần tộc này? bắt bọn chúng không dễ a.”
Hắn muốn biết biểu cảm của tên này, nhưng đáng tiếc chỉ nhìn thấy bóng tối.
“Thả? ai nói thả bọn chúng rồi.” tên giáo đình nhếch mép cười. “Chỉ là cho bọn chúng vào cái lồng lớn hơn mà thôi.”
Dư Chấn Nam ồ lên một tiếng, hỏi phối hợp.
“Vì sao muốn làm như vậy?”
Tên giáo đình cao hứng nói tiếp.
“Vì Thần Nhân Dương Ba Mắt cần bọn chúng tìm một vật.”
Dư Chấn Nam nghe vậy gật đầu, không có hỏi tiếp là vật gì, hắn biết điểm dừng, có đôi khi biết nhiều không phải chuyện tốt. Hỏi tiếp có khi còn đắc tội giáo đình.
“Giáo đình có cái gì cần Dư mỗ sao?” Dư Chấn Nam hỏi.
“Truy mà không bắt, đừng để bọn chúng nghi ngờ là được, tốt nhất đẩy bọn chúng lên cùng thuyền với quân phản loạn.”
“Chuyện này không khó, Dư mỗ đã biết phải làm sao.” Dư Chấn Nam mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì đều nhờ vào quan tổng trấn.” Tên giáo đình nói lời cuối, sau đó từ từ lui vào bóng tối biến mất.
Dư Chấn Nam vẫn đứng đó nhìn từng đốm lửa lập lòe trong đêm, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
…
Mấy ngày tiếp theo, quân lính lùng sục khắp nơi, buộc bọn Tôn Kỳ phải chạy vào rừng sâu.
Tại một con suối nhỏ, mấy vị Thần tộc đang rửa mặt uống nước, đột nhiên chim chóc bay loạn, vượn hú đinh tai. Bọn họ không một chút suy nghĩ, lập tức đứng lên chạy. Chuyện này bọn họ đã quen.
Đêm.
Trong một hang động cửa bị bịt kín, chín vị Thần tộc ngồi túm tụm, không đốt lửa, sợ bị phát hiện, bọn họ đang ăn thịt sống, Thần tộc hệ thống tiêu hóa rất tốt nên sống hay chín không phải vấn đề, chỉ là hơi khó ăn, nhưng trong tình huống này đã là rất tốt, không ai thốt ra lời oán giận.
“Tướng quân, tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Điền Dự hỏi.
Hoàng Vân ngập ngừng một thoáng nói:
“Ta đã suy nghĩ vấn đề này, trốn tránh chỉ là kế tạm thời, kế sách tốt nhất có hai cái.”
Mọi người nghiêng tai lắng nghe.
“Thứ nhất tìm cách liên lạc Thần tộc.
Thứ hai khôi phục thực lực, lúc đó chúng ta có thể liên lạc Thần tộc. Thần tộc biết vị trí chúng ta, một khi đổ quân không ai có thể ngăn cản.”
Hai cách này tuy hai mà một, mấu chốt là liên lạc Thần tộc, một cái trực tiếp nhưng rất khó, một hành tinh trình độ nghèo nàn như Lục Tinh làm sao có phương tiện liên lạc xuyên vũ trụ. Hy vọng chỉ có thể đặt ở dinh tổng trấn.
Nhân Dương tộc xâm chiếm Lục Tinh để đảm bảo tính thống trị, chắc chắn là phải có phương tiện liên lạc xuyên hành tinh.
Nhưng mà bọn họ mới vừa thoát ra khỏi đó, trở về… ngu ngốc sao?!
Trực tiếp không được bởi vậy mới có cách thứ hai, tìm cách phá phong ấn khôi phục thực lực. Chỉ cần có thiên tài địa bảo cần thiết bọn họ có thể tự phá phong.
Một hành tinh sinh mệnh như Lục Tinh kiểu gì cũng có một vài thứ như thảo dược vạn năm, kỳ kim thần thạch hoặc là đặc thù bảo địa. Có thể rất hiếm nhưng hẳn là có.
Mọi người chỉ cần vận dụng một chút đầu óc, đã biết phải chọn cái nào đáp án.
“Làm sao để tìm những thứ này? chúng ta là người lạ, không có một chút gì thông tin.” Vương Chiêu nghi vấn.
“Yên tâm, có thể tìm người bản địa hỏi thăm.” Tôn Kỳ đáp.
“Nhưng bọn chúng hình như rất bài ngoại.”
“Không sao, ta rất biết ngoại giao, trước đó không phải mọi người đã thấy, ta rất dễ bắt chuyện với bọn họ sao?” Tôn Kỳ mỉm cười.
Mọi người không quá tin tưởng.
Lúc trước bọn chúng đói rã họng, ngươi dùng một máng cháo, cơm thừa canh cặn mới có thể dụ được. Bọn chúng lại là lũ không có cốt khí, tội phạm đầu đường xó chợ.
Gặp đúng quân phản kháng không phải cũng không câu thông được sao?
Nhưng mà… được rồi! còn có nhân tuyển nào tốt hơn Tôn Kỳ đâu! ít nhất Tôn Kỳ có thể giao tiếp trôi chảy, không như bọn hắn nói chuyện cũng khó.
...
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ trong lúc chạy trốn bắt gặp một tên đầu ngựa dân bản địa, hẳn là vào rừng đốn củi. Tôn Kỳ vừa cất tiếng gọi, tên này sợ xanh mặt, la hét chạy trốn.
Đám Thần tộc ngẩn ngơ, chuyện gì thế này?
Sau đó Tôn Kỳ hiểu ra, là do hắn dùng Nhân Dương ngôn ngữ, tên này nghĩ hắn là Nhân Dương tộc, không nhìn lấy một cái, quay đầu liền chạy.
Cái này nói rõ chính sách tàn bạo của Nhân Dương tộc! khiến người ta nghe tiếng cũng sợ mất mật.
Tôn Kỳ suy nghĩ một chút, nói:
“Có lẽ do chúng ta nhiều người nên hắn sợ, nếu như chỉ có một mình ta, có thể dễ chuyện hơn.”
“Ý ngươi là...” Hoàng Vân như hiểu hắn muốn làm gì.
“Ta sẽ tách ra đi một mình.” Tôn Kỳ trả lời.
“Nhưng truy quân...”
“Yên tâm, truy quân ở phía sau, ta đi về phía trước, hẳn là sẽ không gặp phải, ngược lại còn có thể làm cái dò đường.”
Hoàng Vân suy nghĩ một thoáng, gật đầu, chỉ có thể như vậy, đây là lúc cần thiết phải mạo hiểm, không thể chuyện nào cũng nghĩ chu toàn mới thực hiện.
“Vậy ngươi cẩn thận!” Hoàng Vân nhắc một tiếng.
Tôn Kỳ gật đầu, sau đó tách ra khỏi đoàn.
Trong hoang dã, Tôn Kỳ có vô vàn kinh nghiệm sống phong phú, mặc dù đây không phải Đại Thế Giới nhưng cũng không khác nhiều.
Một mình trong rừng, không bị vướng bận, hắn càng tiêu diêu thoải mái, phóng thích ra chính mình.
Nửa giờ lần theo một dấu vết, Tôn Kỳ gặp một tên đầu ngựa, không phải tên trước đó, mà phải hay không cũng không quan trọng.
Lần này không có chào hỏi.
Tôn Kỳ lén lút tiếp cận, khi tới gần ba mươi bước.
Vút! từ trong bụi rậm lao ra, Tôn Kỳ chuẩn xác chụp lấy cổ hắn.
Tên này kinh hãi tột độ, vừa định há miệng thì rắc! cổ hắn bị bẻ gãy. Tôn Kỳ tiến hành sưu hồn.
Một lúc sau, Tôn Kỳ ngạc nhiên.
Không ngờ trong sâu, giữa chốn rừng thiêng nước độc lại có một ngôi làng nhỏ, do nạn dân chạy trốn quân Nhân Dương kiến lập. Trong làng có một cái vu bà, nghe nói đã hai trăm tuổi, biết rất nhiều thứ.
Tôn Kỳ tròng mắt đảo mấy cái, mỉm cười, có thể lợi dụng.