Tôn Kỳ bước vào trung tâm sân, ngước mắt nhìn quanh. Khán giả cả đám phấn khích đủ mọi loại biểu cảm.
Có tên huýt sáo, có tên vung nắm đấm, có tên ngón cái vạch ngang cổ, có tên bắt đầu tính toán đặt cược.
Tên hoạt náo viên đứng ra ba hoa. Tôn Kỳ chỉ nghe hiểu được một ít. Đại ý giới thiệu hắn là Thần tộc, chủng tộc mạnh mẽ chỉ kém Nhân Dương tộc, rồi Thần tộc thế này thế kia…
Ở đây phần lớn người không biết Thần tộc, chỉ có một ít cao tầng, bởi vậy Tôn Kỳ cái này Thần tộc cũng bị nhìn chăm chú một chút.
Nhưng mà bọn họ hoàn toàn không tin lời tên hoạt náo viên, tên bánh bao trắng trẻo này nhìn kiểu gì cũng vô cùng yếu nhược, không có mạnh mẽ như lời giới thiệu. Đây rõ ràng là nói dối lừa mọi người đặt cược cho Tôn Kỳ.
Chuyện này cũng không ít lần xảy ra, nhà cái lúc nào chẳng thế.
Mọi người đã nóng lòng không chịu được, hò hét để trận đấu bắt đầu.
Tên hoạt náo viên lui ra.
Trong sân chỉ còn lại Tôn Kỳ và đối thủ.
Tên này cao tới hai mét, hơn Tôn Kỳ một cái đầu, toàn thân bao phủ vảy nhuyễn giống như tắc kè, màu nâu đất, phía sau là một cái đuôi với lưỡi đao sắc. Hắn thè lưỡi liếm liếm bàn tay dính máu, phấn khích nhìn Tôn Kỳ như nhìn con mồi.
Hắn vừa rồi quyết chiến với đổi thủ, thương thế không nhẹ, bởi vậy xé xác đối thủ, dùng máu đối thủ che lấp máu bản thân, tạo ra giả trạng hắn vô cùng mạnh mẽ và hung ác, vẫn còn dư lực chém giết.
Nếu như gặp kẻ nhát gan như mấy tên người nai kia chẳng hạn, hẳn đã sợ vỡ mật. Nhưng hắn gặp là Tôn Kỳ… vậy thì xin lỗi.
Tôn Kỳ liếc mắt một cái khinh thường, trò này ta dùng không biết bao nhiêu lần.
Tên tắc kè này từng bước lại gần Tôn Kỳ, vô cùng tự tin, khi cách Tôn Kỳ ba bước, hắn mở miệng nói cái gì đó mà Tôn Kỳ nghe không hiểu.
Rồi đột nhiên, trong khi vẫn còn đang nói, tay hắn nhanh như chớp chụp vào đầu Tôn Kỳ.
Tên tắc kè này thân chinh bách chiến, hắn trước tiên dùng lời nói xao lãng Tôn Kỳ, khi Tôn Kỳ chăm chú vào lời hắn nói thì đột ngột ra tay. Chiêu này của hắn đã thắng không biết bao nhiêu tân binh.
Bụp! tay hắn nhanh, Tôn Kỳ càng nhanh hơn đã chụp lấy cổ tay hắn.
Đáng tiếc cho hắn, Tôn Kỳ từ đầu đến cuối nghe không hiểu nên không bị lời nói của hắn làm cho xao lãng.
Hơi bất ngờ với tốc độ phản ứng của Tôn Kỳ, hắn một tay khác chụp tới. Nhưng vẫn là kết quả như trước bị Tôn Kỳ chụp lấy.
Tôn Kỳ hai tay cầm giữ hai tay hắn nhìn như Tôn Kỳ hơi chiếm tiện nghi nhưng mà trong mắt tên tắc kè lại lóe sáng. Tôn Kỳ trúng kế!!!
Kế sách của hắn là bẫy trong bẫy. Sát cục thứ nhất lời nói, Tôn Kỳ đã tránh được, vậy thì sẽ rơi vào sát cục thứ hai.
Tôn Kỳ khống chế hai tay hắn cũng là tự trói buộc hai tay mình.
Hắn phía sau cái đuôi tại dưới háng móc ngược lên. Hắn nhếch mép cười, đã nhìn thấy cảnh Tôn Kỳ bị chém đôi.
Tôn Kỳ bình tĩnh lùi về sau một bước.
Ngươi đi được sao? tên tắc kè cười nhạt, xoay cổ tay, nắm lại tay hắn.
Tôn Kỳ hai tay giật mạnh kéo hắn cúi về trước, tên này giật mình không ngờ lực lượng Tôn Kỳ lại mạnh như vậy. Chính lúc này cái đuôi mang theo lưỡi đao móc ngược lên, tên tắc kè trợn mắt, muốn tránh nhưng đã không kịp.
Phốc! lưỡi đao cắm vào đầu hắn, chết oan chết uổng.
Tôn Kỳ buông tay, tên này đổ sụp. Khán đài lặng ngắt như tờ.
Không ngờ chỉ trong một chiêu, Tôn Kỳ mượn lực đối thủ giết đối thủ, từ đầu đến cuối chỉ diễn ra trong vài giây.
— QUẢNG CÁO —
Sau đó chính là tiếng mắng chửi. Phải! chính là mắng chửi. Bọn chúng thế nhưng đặt cược rất nhiều vào tên kia.
Tôn Kỳ việc làm giống như giết cha mẹ bọn chúng.
Tên hoạt náo viên lại cười híp mắt, nhà cái lại lời to.
Tôn Kỳ ngạo nghễ đứng tại chỗ, nhìn tên hoạt náo viên, phun ra một chữ:
“Tiếp!”
Hắn biết không nhiều chữ, mà cũng không nên nói nhiều, nói càng ít người ta càng cho rằng ngươi cao thâm khó dò.
Thái độ kiêu ngạo của Tôn Kỳ lại kích động quần chúng.
Tên hoạt náo viên vẫn treo nụ cười trên miệng, phất tay một cái, cửa sắt nâng lên, một con linh cẩu xuất hiện, trên cổ nó đeo một cái vòng kim loại móc vào bốn sợi xích. Con linh cẩu gầm gừ bị bốn tên Nhân Dương ghìm lại, nếu không nó sẽ bổ nhào tới.
Con linh cẩu toàn thân đen nhánh, không kiếm được một sợi lông khác màu, hai mắt huyết hồng, miệng không ngừng gầm gừ nhiễu dãi, mép giật giật lộ răng nanh sắc bén. Linh cẩu cao ba mét, dài năm mét chưa tính đuôi, cơ bắp cường tráng.
Con linh cẩu cào cào mặt đất, để lại bốn đường móng vuốt.
Đám khán giả phấn khích, con linh cẩu này thế nhưng đã nhai đầu không biết bao nhiêu đối thủ.
Trên khán đài cao cấp, một tên lo lắng hỏi.
“Quan tổng trấn, tên Thần tộc này rất quan trọng, không thể chết.”
“Yên tâm! hắn không chết được, lúc cần thiết sẽ có người ra tay.” tên quan bụng béo phẩy tay không cho là quan trọng. Hắn trang phục xa hoa lộng lẫy, mười ngón tay đeo nhẫn cả mười ngón, có ngón tay còn đeo mấy cái nhẫn, giống như chỉ hận hắn không có nhiều hơn mấy ngón để phô trương hết sự giàu có của mình.
Tên thuộc hạ nghe vậy im lặng, không nói gì nữa.
Nhân Dương tộc sau khi đánh chiếm Lục Tinh liền tăng cường khai thác bóc lột, thiết lập hệ thống quan lại thuộc địa, đứng đầu là quan tổng trấn.
Tên quan tổng trấn này gọi là Dư Chấn Nam, ngoài ăn thì chỉ biết chơi, là một tên vô dụng điển hình, nhưng ai biểu hắn sinh chỗ tốt, bởi vậy mới kiếm được vị trí béo bở này.
Tên hoạt náo viên lại tiếp tục ba hoa, kéo thời gian để mọi người suy nghĩ đặt cược.
Tôn Kỳ không để ý ngoại giới, đi tới một bên giá vũ khí.
Tại trong đấu trường, đặt bốn giá vũ khí đủ loại để đấu sĩ tùy ý lựa chọn. Những vũ khí này có hơi khác với Đại Thế Giới nhưng cũng không hạn chế được hắn.
Tôn Kỳ chọn lấy một cây trường đao, một cây dao nhỏ dắt ngang hông, sau đó cuốn xích quanh hai ống tay. Hắn cần chuẩn bị đầy đủ, không khinh thường bất kỳ đối thủ nào.
Gào!
Đúng lúc này, con linh cẩu bạo động chồm người gào lên, bốn tên Nhân Dương không giữ nổi buông tay.
Con linh cẩu nhào tới, tên hoạt náo viên a lên một tiếng, nhún người nhảy ra ngoài sân đấu, xem ra cũng là cao thủ.
Tôn Kỳ chống trường đao, hoàn toàn tập trung.
Khi linh cẩu chạy tới cách năm mươi bước, Tôn Kỳ ra tay.
Chân đạp mạnh, mặt đất vỡ thành mạng nhện, đao vung qua đầu, một đao chém xuống.
— QUẢNG CÁO —
Ầm! Tôn Kỳ bị cố định giữa không trung, lưỡi đao chém qua da thịt đụng phải sọ não thì dừng lại, không thể một đường bổ ra, đây không giống với tính toán của hắn, con linh cẩu này không tầm thường.
Con linh cẩu gào lớn hất Tôn Kỳ bay lên cao, nó mở rộng cái miệng, chờ Tôn Kỳ rơi xuống, một ngụm nuốt trọn.
Khán giả phấn khích, thắng bại đã phân, Tôn Kỳ ở trên cao không cách nào mượn lực tránh đi.
Dư Chấn Nam giơ lên hai ngón tay, chỉ cần hạ xuống chắc chắn sẽ có người nhảy ra cứu. Nhưng mà hắn có chút chần chờ, vẫn nghe nói Thần tộc vô cùng mạnh, bá chủ vũ trụ này, biết đâu còn có thủ đoạn, nếu bị ngừng giữa chừng vậy thì... mất vui.
Đúng là Tôn Kỳ còn có thủ đoạn.
Tôn Kỳ vung tay, sợi xích quấn quanh ống tay phóng ra, cắm vào bên tường, giật mạnh một cái, kéo thân thể bay ngang.
Phập! con linh cẩu táp hụt.
Con linh cẩu giận dữ, sắc mặt hung ác đưa mắt nhìn Tôn Kỳ, trên trán vẫn còn dính lưỡi đao, máu chảy ròng ròng xuống mặt, nó đưa lưỡi liếm một cái, càng đau càng kích thích hung tính của nó.
Nó rống gào nhào tới.
Tôn Kỳ một tay khác phóng ra sợi xích, cấp tốc chạy đi.
Không có thần lực không thể bay, thật sự bó tay bó chân, nếu không phải là hắn, các Thần tộc khác chỉ sợ không sống quá một phút.
Ầm! con linh cẩu đụng vào vách tường, khiến khán đài phía trên rung rinh, có vài tên đứng quá gần liền bị rơi xuống sân.
Bọn chúng chưa kịp tỉnh hồn thì đã bắt gặp một cái miệng đỏ hỏn, mùi hôi thối phả vào mặt.
Phập! một tên khán giả bị cắn ngang thân, chết oan chết uổng. Mấy tên còn lại sợ hãi chạy nháo nhào.
Con linh cẩu thấy cái gì chạy liền đuổi theo.
Binh lính nhanh chóng ra tay cứu nhưng mà cũng chết mất ba tên nữa.
Tôn Kỳ tranh thủ thời gian này quan sát đối thủ, đề ra chiến thuật.
Con linh cẩu đang nhai sống một tên khán giả, chính lúc này nó thả lỏng nhất, đột nhiên một sợi xích phóng tới.
Phốc! sợi xích chọc thủng mắt trái của nó, sau đó Tôn Kỳ ngay lập tức thu lại sợi xích.
Con linh cẩu rú lên đau đớn. Nó điên cuồng xông bạo.
Ầm! con linh cẩu đụng vào vách tường chỗ Tôn Kỳ vừa đứng.
Tôn Kỳ lợi dụng hai sợi xích nhanh chóng tránh đi, đáp xuống mặt đất, hắn lập tức quay đầu phóng ra dao nhỏ.
Phốc! con mắt còn lại của linh cẩu bị phế.
Mất đi hai mắt, linh cẩu với Tôn Kỳ gần như không còn uy hiếp.
Linh cẩu chạy loạn, nghe tiếng ở đâu thì chạy tới đó. Tôn Kỳ dùng hai sợi xích tạo ra âm thanh, khiến linh cẩu đâm đầu vào tường.
Một lúc sau linh cẩu bị mài chết.
Sau đó khán giả lại được một lần tranh cãi.
Tôn Kỳ vẫn đứng tại chỗ, chờ trận chiến tiếp theo.
— QUẢNG CÁO —
Lần này là một tên đầu trâu thân hắn.
Trận đấu này hai bên khá cân bằng, Tôn Kỳ trên người liên tiếp xuất hiện vết thương. Cuối cùng Tôn Kỳ tận dụng một cơ hội nhỏ, chém đầu đối thủ.
Chiến thắng này khiến hắn phấn khích.
Tôn Kỳ cầm sừng trâu giơ cái đầu lên cao hét lớn. Khán giả cũng theo đó reo hò.
Hắn sau đó đặt đầu trâu lên đầu mình giống như muốn khoe khoang chiến tích.
Đấy là hắn muốn cho mọi người nghĩ vậy, thật ra hắn là đang tiến hành sưu hồn. Sau khi giết kẻ địch, trong một khoảng thời gian ngắn hồn phách sẽ không tan rã, hắn cần tranh thủ lúc này sưu hồn.
Tôn Kỳ phát hiện hành tinh này có hai ngôn ngữ, ngôn ngữ bản địa và ngôn ngữ Nhân Dương tộc.
Nhân Dương tộc xâm chiếm Lục Tinh thực hiện chính sách bàn tay sắt, dã man tiêu hủy văn hóa bản địa, trong đó có ngôn ngữ bản địa, buộc thay bằng ngôn ngữ Nhân Dương tộc.
Bây giờ phần lớn mọi người dùng Nhân Dương tộc ngôn ngữ, chỉ một ít cụ già là còn giữ được ngôn ngữ bản địa, nhưng nếu bị phát hiện bọn họ sẽ ngay lập tức bị giết chết.
Hắn bây giờ đã có một lượng lớn thông tin trong đầu, không còn mù mờ như trước. Đây mới là lý do hắn chủ động tham gia đấu trường.
Thông tin có đôi khi còn mạnh hơn lợi khí sắc bén nhất.
Hắn thở nhẹ ra một hơi, giải quyết xong một cái vấn đề, vận mệnh bản thân nắm về được một chút. Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, muốn tăng thêm phần thắng hắn cần tiếp tục sưu hồn.
Tôn Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay, hét lớn:
“Tiếp!”
Lần này một chữ âm điệu sắc nét hơn, giống như người bản địa, không còn chông chênh như trước đó. Nhưng mà không có ai nhận ra điều này, một chữ mà thôi, ai lại dụng tâm ghi nhớ.
Tôn Kỳ tiếp tục chiến đấu, đạt được liên thắng 10 trận mới dừng lại. Hắn cần nghỉ ngơi, cơ thể Thần tộc có thể tự động chữa trị nhưng do không có thần khí, tốc độ tương đối chậm, hắn không dám mạo hiểm.
Nhà cái cũng cần dừng lại để tính toán lại tỉ lệ đặt cược.
Lần đầu, tỉ lệ đặt Tôn Kỳ ăn phi thường cao nhưng không ai đặt, khiến nhà cái hốt được một mớ lớn. Trận thứ tư trở đi, mọi người lại quay đầu đặt cược cho hắn, dù nhà cái đã giảm tỉ lệ ăn sau mỗi trận thắng. Nhưng mà vẫn đánh giá sai thực lực của hắn khiến bọn họ tổn thất không nhỏ.
Tôn Kỳ được đưa trở về phòng giam.
Thần tộc nhìn thấy hắn người toàn máu thì vô cùng lo lắng.
“Mọi người yên tâm đều là máu kẻ địch, ta chỉ có một vài vết thương ngoài da, sẽ rất nhanh khỏi.” Tôn Kỳ nở nụ cười giải thích.
Mọi người nghe vậy liền thu lại lo lắng trong lòng không muốn phụ tấm lòng của hắn, tất cả đều hiểu hắn đang vì mọi người mạo hiểm tính mạng. Bọn họ lúc này càng ý thức rõ ràng tình thế, càng thêm trân trọng Tôn Kỳ hành động.
Thần tộc vẫn là cái chủng tộc vô cùng đoàn kết, mặc dù có vài lời bất mãn với nhau, nhưng đứng trước khó khăn, bọn họ nguyện tin tưởng hết mình đồng đội. Tôn Kỳ theo đó đạt được tín nhiệm vô cùng cao.
Lo lắng qua đi, Hoàng Vân hỏi thăm về tình hình bên ngoài.
Tôn Kỳ không giấu giếm thuật lại, sau đó hắn còn dạy cho mọi người Nhân Dương ngôn ngữ, ở nơi này mọi người muốn sống đều phải biết giao tiếp.
Mọi người không ai có thiên phú ngôn ngữ nhưng đầu óc thông minh, dụng tâm học tập cũng học được năm phần, đã không còn mù mờ như trước.