“Con này sẽ gọi là Cóc Ghẻ.” Tôn Kỳ chỉ vào một con vật giống cóc ở Đại Thế Giới, con vật này to bằng nắm tay, màu xanh lục, có một cái đuôi dài, trên đầu là một điểm nhú giống sừng màu lục bảo.
“Cái gì mà Cóc Ghẻ, cái đồ không có thẩm mĩ, con này phải gọi là Ngọc Thiềm Thừ.” Dạ Tuyết hừ lạnh mắng.
“Cóc Ghẻ.”
“Ngọc Thiềm Thừ.”
“Cóc Ghẻ, ta là sư thúc, ngươi phải nghe ta.”
“Sư thúc gì chứ! ngươi không đáng mặt là sư thúc.”
Hai bọn họ cãi qua cãi lại, đám khỉ không hiểu gì, còn tưởng bọn họ đang vui đùa liền ầm ĩ cổ vũ.
Đây là ngày thứ mười kể từ khi Dạ Tuyết thức tỉnh.
Việc bọn họ muốn nhất lúc này chính là tự trở về hoặc là Thần tộc cứu viện đến. Nhưng mà chính bọn họ cũng không biết mình đang ở chỗ nào? làm sao về? làm sao kêu cứu?
Tôn Kỳ cho rằng cách tốt nhất là phát tín hiệu cầu cứu, chờ người đến. Nếu để bọn họ tự ra ngoài tìm đường về, chẳng khác nào đi chịu chết.
Tôn Kỳ dự định xây dựng một trận pháp lớn phát tín hiệu, đáng tiếc trong túi hắn không có đủ nguyên liệu, vậy nên hắn chờ Dạ Tuyết tỉnh dậy nhưng mà trong túi nàng cũng không còn nhiều thứ có thể dùng được.
Vậy là bọn hắn buộc phải tìm kiếm nguyên liệu tại chỗ, hy vọng có thể thay thế được.
Trên đường đi gặp vài thứ hay hay, Tôn Kỳ bày trò đặt tên, Dạ Tuyết cũng bị cuốn theo.
“Được rồi, không cãi với ngươi nữa, để con cóc tự quyết định đi.” Tôn Kỳ khàn giọng nói.
“Nó làm sao tự quyết.” Dạ Tuyết khô cổ không kém nói.
“Ta và ngươi xòe tay ra, nó nhảy lên tay ai thì theo tên người đó.”
“Cũng được. Nhưng mà ngươi không được giở trò.”
“Cái gì mà giở trò, ngươi không một chút tin tưởng ta sao?”
“Không một chút!”
Tôn Kỳ chịu thua nàng rồi, xua tay.
“Được, được… ta không giở trò.”
Dạ Tuyết lúc này mới đồng ý, nhưng vẫn đầy cảnh giác.
Hai bọn họ xòe ra bàn tay. Con cóc đảo mắt trái phải, cuối cùng quyết định nhảy lên tay Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết vui mừng cười nói:
“Vậy là ta thắng rồi! Ngọc Thiềm Thừ, từ nay ngươi sẽ gọi là Ngọc Thiềm Thừ.”
Chỉ cần thắng Tôn Kỳ, dù bất cứ là gì, nàng cũng đều rất vui.
Tôn Kỳ bĩu môi khinh thường.
“Cái đồ cóc ghẻ, không có tầm mắt.”
Con cóc dường nghe hiểu lời Tôn Kỳ, nó mở miệng phì phì phun nước.
Dạ Tuyết đặt con cóc xuống, vui vẻ bước đi, hỏi:
“Còn xa lắm không?”
“Sắp tới rồi!” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
Bọn họ đang tìm kiếm Trạc Hỏa Thạch, một loại khoáng thạch dùng để chế tạo pháp trận truyền tin. Loại khoáng thạch này thường có tại núi lửa. Mấy cái Hỏa Chủng của Tôn Kỳ nói bọn chúng cảm nhận được một ngọn núi lửa gần đây.
Trên đường đi, bọn họ thấy thứ gì lạ liền đặt tên, chơi rất vui.
Dạ Tuyết đang đi chợt nhăn mặt, run run giơ lên cánh tay, tay của nàng lúc này đã sưng tấy, mấy cái mụn nước thay nhau mọc lên, trông thật gớm ghiếc xấu xí. Dạ Tuyết mặt tái xanh:
“Chuyện gì thế này? ta bị làm sao?”
“Còn sao nữa, bị trúng độc rồi.” Tôn Kỳ liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.
“Nhưng từ lúc nào?” Dạ Tuyết thật sự không hiểu.
“Còn không nhìn ra?! mấy cái mụn nước này giống như mụn cóc, chắc chắn là vừa rồi chạm vào con cóc nên bị trúng độc.”
“Sao có thể?”
Chuyện này đối với Dạ Tuyết rất khó chấp nhận, nên nhớ cơ thể Thần tộc vạn độc bất xâm, vạn tà bất nhiễm, bị thương cũng có thể tự động khôi phục… có thể nói Thần thể hoàn hảo. Thành tựu này là công lao nghiên cứu của Trác, bởi vậy có người ghét hắn nhưng không ai dám khinh thường hắn.
“Trúng độc thôi mà, làm gì ngạc nhiên như vậy?!” Tôn Kỳ thản nhiên nói.
“Một chút độc này đáng lẽ phải bị bài trừ rồi chứ?” Dạ Tuyết thắc mắc.
“Cái này cũng dễ hiểu thôi. Trác cải tạo thân thể Thần tộc là dựa trên những yếu tố ở Đại Thế Giới, nhưng đây là Thẩm Văn Tinh, các yếu tố khác đi khiến cơ thể không kịp thích ứng.” Tôn Kỳ giải thích.
Dạ Tuyết lườm hắn, trong lúc giải thích cũng không quên quảng cáo tên mình.
“Bây giờ làm sao giải độc?” nàng đổi chủ đề.
“Không biết!” Tôn Kỳ nhún vai.
“Ngươi muốn trả thù riêng?!”
“Không có, ngươi nghĩ cái gì ta cũng biết sao?”
“Ngươi nhất định biết! nếu ngươi không chữa cho ta thì...” Dạ Tuyết ánh mắt âm mưu. “Ta sẽ lây độc cho ngươi!”
Nói rồi, Dạ Tuyết quẹt tay vào người Tôn Kỳ, hắn phản ứng nhanh lập tức tránh đi, nhanh chân chạy mất.
“Xem ngươi tránh đi đâu!” Dạ Tuyết đuổi theo.
Hai bọn họ đuổi nhau trong rừng, đám khỉ chít chít chạy theo vui đùa.
“Được rồi, được rồi… đừng đuổi nữa.” một lúc sau, chịu không nổi, Tôn Kỳ hai tay chống gối thở hổn hển chịu thua.
“Nhanh chữa cho ta.” Dạ Tuyết cũng mệt không kém nhưng mà lại rất vui vẻ vì lại thắng được hắn.
Tôn Kỳ gọi bầy khỉ tới, cùng bọn chúng trao đổi.
Một lúc sau, bầy khỉ mang đến cho Tôn Kỳ mấy nắm lá cây.
Tôn Kỳ kiểm tra một hồi thì chọn lấy loại lá thon dài như ngón tay, vò nát, sau đó đắp lên tay cho Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết cảm thấy mát lạnh, cơn bỏng rát dần bị xua tan. Mười phút sau, tay nàng trở lại bình thường, chỉ còn hơi ửng đỏ.
“Đây là thuốc gì?”
“Không biết!”
“Vậy từ nay gọi là cây Cóc Ghẻ đi.”
Tôn Kỳ tròn mắt hỏi:
“Ngươi không phải trách ta đặt tên xấu sao?”
“Ta thấy ghét nên gọi như vậy, có được không!” Dạ Tuyết ngang ngược.
“Được, được… ta chịu thua ngươi rồi.”
Bọn họ tiếp tục hành tẩu trong rừng, Tôn Kỳ chỉ bảo Dạ Tuyết một số kiến thức căn bản.
“Nấm đẹp thường là nấm độc không nên ăn.”
“Cây nào lá xanh mướt, không có vết cắn côn trùng, thường là loại có độc.”
“Bẻ cành, bẻ lá nếu thấy nhựa trắng đục như sữa thì không nên đụng vào.”
“Vậy cái gì mới ăn được?” Dạ Tuyết thắc mắc.
“Các loại trứng, thịt, cá đa phần đều có thể ăn được. Trái cây, rau lá, nấm… thì phải xem có động vật nào ăn không? nhưng cho dù là động vật ăn cũng không đảm bảo là an toàn.”
Mấy ngày sau, bọn họ đến được ngọn núi lửa.
“Tới phiên các ngươi làm việc.” Tôn Kỳ lệnh.
Bảy cái tiểu Hỏa Chủng nhảy ra chui vào trong núi lửa.
Dạ Tuyết ngạc nhiên:
“Chủng của ngươi đã lớn như vậy?”
Nên biết nuôi Chủng phải bắt đầu từ khi mới hình thành, nhỏ bé như một đốm sáng, giống như Nhân Chủng hiện giờ của Tôn Kỳ, trải qua quá trình lâu dài Chủng sinh ra lý tính, có được hình dạng.
“Ăn nhiều đạo thạch như vậy, mới có bằng này tiến hóa, ta còn đang chê bọn chúng ngu ngốc.” Tôn Kỳ mắng giả.
Dạ Tuyết nghe mà tức, phải ha, một khối đạo thạch to như vậy, bị bọn chúng chia hết, không lớn nhanh mới là lạ. Càng nghĩ càng tức mà!
Một lúc sau, đám tiểu hỏa bay lên mang theo một khối khoáng thạch. Tôn Kỳ kiểm tra gật đầu, đúng là Trạc Hỏa Thạch, nhưng mà độ tinh khiết không cao cần luyện chế một phen.
Bọn họ tiếp tục rong ruổi khắp nơi tìm nguyên liệu, đây có lẽ là những ngày tháng vui vẻ duy nhất của bọn họ.
...
“Nhanh chạy đi!!” Tôn Kỳ vừa chạy vừa hét lớn, bầy khỉ nháo nhào. Phía sau, một con khủng long to lớn hung dữ đuổi theo.
“Sao ngươi nói đây là trứng chim?” Dạ Tuyết vừa chạy vừa mắng.
“Thì tại trong ổ ta thấy lông chim, ai ngờ nó là ổ khủng long.”
“Lần sau không nghe ngươi nữa!”
Một lúc sau, bọn họ vừa ngâm nước nóng vừa luộc trứng.
...
“Ngươi thử cái này đi!” Tôn Kỳ ném cho Dạ Tuyết một viên trái cây màu cam.
“Đây là cái gì?” Dạ Tuyết hỏi.
“Một loại trái cây mới mà bọn khỉ phát hiện.” Tôn Kỳ cười híp mắt nói.
Phập! Dạ Tuyết cắn một miếng, chát! nàng há miệng phun ra.
Tôn Kỳ cùng bầy khỉ cười lớn.
“Ngươi lừa ta!”
“Tại ngươi tham ăn, không chịu bỏ vỏ.”
…
Hai bọn họ cùng với bầy khỉ đi quậy phá khắp nơi.
Cạo bờm sư tử một sừng. Sơn đen mấy con ngựa vằn bốn mắt. Cắt móng chân cho báo đốm. Đổi trứng cá sấu với trứng chim, khi trứng nở, hai bà mẹ cá sấu và chim hú hồn. Trộm trứng đà điểu. Gạt chân hươu cao cổ… không tội ác nào không làm.
...
Một năm sau, bọn họ hoàn thành pháp trận, Tôn Kỳ đặt vào mười viên hỏa thạch cung cấp năng lượng cho trận pháp.
“Hy vọng có thể gửi thông tin đến bọn họ.” Tôn Kỳ nhìn trời thở dài.
“Hy vọng là vậy.” Dạ Tuyết tâm trạng phức tạp, nàng vừa muốn trở về vừa muốn ở lại, vì sao vậy? nàng cũng không biết nữa.
Bọn họ vừa tìm kiếm nguyên liệu vừa vui chơi, nhưng cũng không bỏ bê tu luyện. Bọn họ tu luyện chủ yếu dựa vào Đạo Chủng nên không quá phụ thuộc vào Thần khí, chỉ cần đầy đủ năng lượng thuộc tính thì ở đâu cũng tu luyện được.
Dạ Tuyết có Tứ Cực Đạo Chủng hỗ trợ, tốc độ tiến bộ cực nhanh. Tôn Kỳ càng là hơn một bậc, Đạo Chủng của hắn đều đã lớn, có thể thả ra, cho bọn chúng tự do hấp thụ, một phần năng lượng sẽ được trả về cho hắn. Bình thường sẽ không ai làm như vậy, vì rất có thể Đạo Chủng sẽ chạy mất. Tôn Kỳ lại không lo lắng điều này.
Trên một cánh đồng đá, Tôn Kỳ và Dạ Tuyết đang ngồi tu luyện.
Ngay giữa ban ngày, bầu trời xuất hiện ánh sáng chói lòa, giống như mặt trời đang rơi xuống.
Hai bọn hắn đứng bật dậy, là chuyện gì?
“Thiên thạch sao?” Dạ Tuyết hỏi.
“Hình như là vậy.” Tôn Kỳ đáp.
“Lớn như vậy thiên thạch chỉ sợ hành tinh này gặp họa lớn.” Dạ Tuyết lo lắng.
Tôn Kỳ gật đầu.
Hai mươi phút sau, thiên thạch va chạm, dù cách rất ra, bọn họ vẫn nghe được tiếng ầm ầm bên tai, sau đó là một cỗ sóng nhiệt quét qua.
Thiên thạch đã quét sạch sinh vật hàng triệu mét vuông, đó mới chỉ là hậu quả ban đầu. Thiên thạch đã kích hoạt hàng loạt núi lửa hoạt động, tro bụi và khí độc che khuất bầu trời, có nguy cơ giết chết hàng tỷ sinh vật.
Nhưng mà hậu quả lớn nhất chính là thiên thạch đánh hành tinh lệch khỏi quỹ đạo, trôi dần ra ngoài vũ trụ tinh không.
Chỉ trong ba ngày, động vật lớn từ từ ngã xuống, phần lớn chết vì hít quá nhiều khói núi lửa. Không còn ánh mặt trời, cây cối bắt đầu ủ rũ.
Thời tiết thiên tai bất thường, những cơn mưa đen xì muội than trút xuống, sinh vật trong nước bắt đầu nổi bụng trắng, sinh vật uống nước cũng sinh bệnh.
Nhìn bầy khỉ từ từ chết đi, Dạ Tuyết lo lắng:
“Chúng ta phải làm gì đây?”
Tôn Kỳ lắc đầu:
“Không thể cứu, hành tinh này sắp chết rồi.”
Dạ Tuyết biết điều này, nhưng mà ở lâu sinh tình, nhìn hành tinh chết đi thật không lỡ.
“Ngươi bây giờ nên nghĩ chúng ta làm sao sống sót?” Tôn Kỳ nhắc: “Hành tinh này đã trôi dạt ra khỏi quỹ đạo, sớm muộn cũng sẽ thành một hành tinh chết, ta và ngươi sẽ trở lại tình trạng trước đó.”
“Vậy… vậy phải làm sao? có thể chờ tới cứu viện không?” Dạ Tuyết bối rối nàng không có bất kỳ ý tưởng nào?
“Cứu viện chính là hy vọng duy nhất của chúng ta nhưng biết lúc nào bọn họ sẽ đến. Chúng ta phải tự chuẩn bị trước.”
“Chuẩn bị? cái gì chuẩn bị?”
“Ngươi cần bước vào nhị dực, như vậy mới có thể giúp ngươi kéo dài mạng sống.”
“Nói thì dễ nhưng làm sao có thể? muốn cấp tốc thành nhị dực cũng phải một khối đạo thạch lớn, chúng ta bây giờ không có thứ đó.”
Tôn Kỳ chỉ tay xuống dưới nói:
“Không có đạo thạch, nhưng chúng ta có thứ tương đương.”
“Ngươi… ngươi định rút cạn năng lượng hành tinh? không được! như vậy sẽ giết sạch tất cả sự sống.”
“Hành tinh này đã hết cứu được, sớm muộn gì cũng sẽ chết, chi bằng dùng nó kéo dài hy vọng cho chúng ta.”
Dạ Tuyết nghe xong, quay đầu chạy mất, nàng muốn trốn tránh thực tại.
Tôn Kỳ nhìn nàng thở dài, không có đuổi theo, nàng vẫn là quá nhân từ.
…
Dạ Tuyết đứng trên đỉnh núi nhìn thiên địa: đất nứt đá lở, chim muông nháo nhác bay tìm chỗ đặt chân, bầy thú cuồng loạn vô hướng, khắp nơi đều là tuyệt địa. Khí quyển tan biến, nước bốc hơi, núi lửa vẫn không ngừng phun ra khói đen.
Bầy khỉ kêu chít chít, bọn chúng đang leo lên một vách đá, động đất ầm ầm, một con khỉ con tuột khỏi lưng mẹ rơi xuống, may mắn bám vào được sợi dây leo, khỉ mẹ chít chít kêu cứu nhưng mà không có con khỉ nào dám dừng lại, khỉ mẹ cắn răng ra quyết định, nó quay đầu cứu khỉ con.
Dạ Tuyết thấy mà cảm động, phất tay, một luồng gió nâng khỉ con đến chỗ mẹ, hai khỉ ôm nhau rối rít, khỉ mẹ nhìn nàng kêu chít chít như muốn cảm ơn.
Nhưng mà niềm vui chẳng bao lâu, đột nhiên mặt đất rung lắc mạnh, vách đá đổ sụp chôn vùi cả đàn khỉ.
Dạ Tuyết đưa tay muốn cứu, nhưng đã trễ. Nàng đã vô lực hồi thiên.
Dạ Tuyết quay lại gặp Tôn Kỳ, rất dứt khoát nói:
“Ta muốn sống!”