Tại trong một khối đạo thạch, Tôn Kỳ đang ngồi tĩnh tọa, Dạ Tuyết yên ngủ.
Hỏa Hỏa đứng trên vai hỏi:
“Vừa rồi là ngươi cố tình làm tiểu nhân để kéo nàng về bên mình sao?”
“Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Tôn Kỳ ngạc nhiên hỏi lại.
Hỏa Hỏa không để ý câu hỏi của Tôn Kỳ, nó chắc chắn chính là như vậy:
“Cứu nàng có lợi ích gì sao?”
“Nàng chính là điểm yếu của Thanh Thiên, nàng chết, Thanh Thiên không có điểm yếu mới là điều đáng sợ.” Tôn Kỳ nói lời thật lòng.
“Nàng chết liên quan gì đến ngươi đâu, cần gì sợ Thanh Thiên.”
“Thanh Thiên người này độc đoán đa đoan, từ lâu đã chướng mắt ta. Dạ Tuyết chết, nàng sẽ giận cá chém thớt. Giữ nàng sống, ta còn có thể khai thác lợi ích hay ít nhất là không bị Thanh Thiên làm khó.”
“Ngươi không phải là đệ tử của Hàn Thuyên, sư đệ của nàng ta sao?”
“Cái chức vị này lòe thiên hạ thôi, Hàn Thuyên chỉ coi ta là phép thử mà không phải đệ tử, trong mắt hắn chỉ có bảy vị đệ tử. Trước người khác, hắn sẽ bảo vệ ta một hai, nhưng nếu đặt ta bên cạnh Thanh Thiên, hắn tất nhiên sẽ chọn ủng hộ Thanh Thiên.
Hàn Thuyên là người theo chủ nghĩa chủng tộc, hắn sẽ làm mọi chuyện tốt nhất cho chủng tộc. Giống như hắn đã từng chèn ép Thảo kể cả phải mang tiếng xấu. Nếu có chuyện giữa ta và Thanh Thiên, hắn sẽ hy sinh ta vì Thanh Thiên quan trọng với Thần tộc hơn.
Bởi vậy giữ Dạ Tuyết sống là để đảm bảo cho chính ta.”
“Ngươi lý lẽ thật nhiều.”
“Đây là cuộc sống ép ta.”
“Xì! ta lại nghĩ ngươi đã sinh ra tình cảm với Dạ Tuyết.”
“Tình cảm sao?” Tôn Kỳ mỉm cười, cúi đầu nhìn xuống Dạ Tuyết đang yên giấc.
Hàng lông mi dài cong vút, da trắng tinh mỹ, từng nét sắc sảo giống như là được điêu khắc… nàng đúng là rất đẹp.
...
Mấy ngày sau, Dạ Tuyết từ từ tỉnh dậy, nàng chớp đôi hàng mi, thấy Tôn Kỳ thì bật dậy.
“Đây là đâu?”
Tôn Kỳ đang ngồi tu luyện từ từ mở mắt, lạnh nhạt nói:
“Trong đạo thạch.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Hành tinh trắng bị vỡ, ta ôm ngươi chạy vào trong khe nứt. Bây giờ chúng ta đang trôi dạt trong vũ trụ.”
Tôn Kỳ đơn giản nói vài câu, Dạ Tuyết đã hiểu, nàng bỗng nhiên sực nhớ đến chuyện gì đó, vội sờ soạng khắp người, không thấy.
“Thất sắc tâm đâu?”
“Trong tay ta.”
Dạ Tuyết nghiến răng, biết vậy lúc đó đã thu thất sắc tâm vào trong túi, bây giờ thì hối hận cũng đã muộn, phải tìm cơ hội đoạn lại.
“Chúng ta đang đi đâu?” Dạ Tuyết đổi chủ đề.
“Không biết.”
“Đã phát tín hiệu cầu cứu chưa?”
“Rồi!”
“Bao giờ bọn họ đến?”
“Không biết!”
“Cái gì ngươi cũng không biết vậy?” Dạ Tuyết cọc lên.
“Ngươi bình tĩnh đi, bây giờ trở về làm gì? ngươi không thấy đang ở trong hoàn cảnh rất tốt sao?” Tôn Kỳ trấn an: “Xung quanh ngươi đều là đạo thạch, có thể tu luyện trong một khối đạo thạch lớn thế này chính là cơ hội ngàn năm có một, còn không biết nắm bắt.”
Dạ Tuyết bình tĩnh lại, cảm thấy lời này rất đúng, dù sao cũng phải chờ được cứu, chi bằng tranh thủ thời gian tu luyện.
Cả hai yên tĩnh xuống, chú tâm tu luyện.
Mười ngày sau.
Dạ Tuyết ngồi tĩnh tu, nhưng nàng không tĩnh được, trán lấm tấm mồ hôi, quần áo dính bệt, từng hồi thở dốc, hai má phiếm hồng, mí mắt nhắm nhưng tròng mắt liên tục động, nàng... không chịu được nữa rồi.
Dạ Tuyết chợt mở trừng mắt, khí thế bừng bừng.
Tôn Kỳ cảm giác không ổn, từ từ mở mắt. Dạ Tuyết đứng dậy, đôi mắt long sòng sọc, hai trảo đưa tới như muốn trộm đào. Tôn Kỳ sợ hãi, hai tay bắt chéo che ngực, lắp bắp:
“Ngươi… ngươi định làm gì?”
“Ta giúp ngươi xoa bóp.” Dạ Tuyết nở nụ cười âm hiểm nói.
“Không! ta không cần.”
“Cần hay không, không phải do ý ngươi.”
“Đừng! đừng tới đây.” Tôn Kỳ kêu la.
“Ngươi có la rách cổ họng thì cũng không có ai đâu?” Dạ Tuyết cười khặc khặc.
“Ta là sư thúc của ngươi đó.” Tôn Kỳ tuyệt vọng.
“Bởi vậy ta sẽ đối xử với ngươi nhẹ nhàng.” Dạ Tuyết vẫn tiến tới.
“Đừng mà!”
“Yên tâm! lần đầu ta sẽ làm nhẹ nhàng, lần sau sẽ đau hơn.”
Dứt lời Dạ Tuyết nhảy lên người Tôn Kỳ.
“Không!!!!!” hắn chỉ biết kêu lên một tiếng dài, sau đó nằm im chịu trận.
Mấy giờ sau.
Dạ Tuyết thỏa mãn, phủi tay đứng dậy, trở lại chỗ ngồi.
Tôn Kỳ rơm rớm nước mắt ôm quần áo rách che người, trên người hắn đầy vết thương và vết cào, mặt sưng lên mấy trái táo.
Tu luyện trong đạo thạch, đại đạo quá nồng, Dạ Tuyết chịu không được cần phải phát tiết, nên nhớ ngay cả phong thần tu luyện trên đạo thạch cũng phải phát tiết. Bởi vậy nàng lôi Tôn Kỳ ra đập một trận, vừa sướng tay vừa được thoải mái.
“Hức, hức… ngươi phải chịu trách nhiệm với người ta.” Tôn Kỳ hàng nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói.
“Yên tâm, sau này ta sẽ bảo vệ cho ngươi.”
“Hức, hức...”
“Đừng khóc nữa, ta đấm cho bây giờ.”
Tôn Kỳ sợ sệt, nuốt cục ức xuống, cố gắng nín, một lúc sau hắn xoa xoa má, lẩm bẩm mắng chửi:
“Cái đồ độc ác, ra tay nặng như vậy!?”
“Hừ! còn dám có ý kiến.” Dạ Tuyết giơ giơ nắm đấm. Nàng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, cuối cùng cũng ức hiếp được hắn. Tất cả là nhờ có Tứ Cực Đạo Chủng.
Tu vi của bọn họ vốn không chênh lệch nhiều nhưng Dạ Tuyết mượn nhờ Tứ Cực Đạo Chủng hấp thu đạo thạch, tốc độ tu luyện cực nhanh, đã kéo dãn khoảng cách với Tôn Kỳ. Nàng ra tay, Tôn Kỳ chỉ biết ôm đầu chịu trận.
Bị Dạ Tuyết dọa, Tôn Kỳ co ro trong góc nức nở.
“Ủa? sao tự dưng ngươi lại chịu ức hiếp vậy?” Hỏa Hỏa khó hiểu hỏi.
“Thì như vậy mới hợp lý, nếu thực lực tương đương, nàng sẽ nghi ngờ Tứ Cực Đạo Chủng công dụng hoặc nghi ngờ ta có thứ ngang với Tứ Cực Đạo Chủng. Nàng nghi ngờ, chắc chắn sẽ đi hỏi Thanh Thiên, ta không có lý do thanh minh, bởi vậy vẫn là chịu nhục thì hơn.” Tôn Kỳ cười khổ.
Sự thật thì đúng là Tôn Kỳ mạnh hơn Dạ Tuyết, hắn với sự trợ giúp của Hỏa Hỏa, tốc độ tu luyện nhanh hơn nàng trăm lần, hắn cũng không cần phát tiết vì năng lượng Hỏa Hỏa nhả lại vừa sức với hắn.
“Giỏi! ta phục ngươi, cái gì cũng nghĩ ra được. Lúc đó ngươi rên cũng quá chân thật.” Hỏa Hỏa giơ ngón cái, sau đó nó lại tiếp tục ngâm mình trong linh dịch, hít đạo khí.
Hợp tác với Tôn Kỳ thoải mái, nó không cần phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần tập trung vào việc hưởng thụ, việc đau đầu đã có Tôn Kỳ lo.
Một tháng sau, hai bọn họ bắt đầu hô hấp khó khăn, bọn họ mới chỉ nhất dực vẫn cần dưỡng khí để sống.
“Ngươi có cách nào không?” Dạ Tuyết lên tiếng hỏi.
Tôn Kỳ không vội trả lời, hắn bước ra ngoài, quan sát vũ trụ bao la. Bước trở vào, Tôn Kỳ chán nản nói:
“Bây giờ chúng ta chỉ có hai hy vọng, hoặc là Thần tộc đến cứu hoặc là đáp xuống hành tinh có sự sống.”
“Ngươi thấy cái nào có khả năng lớn hơn?” Dạ Tuyết lại hỏi.
“Đều vô vọng.” Tôn Kỳ lắc đầu trả lời.
Dạ Tuyết bị lời này bẻ gãy hy vọng, nàng chưa bao giờ rơi vào những tình huống tuyệt vọng như thế này, lần nàng cảm thấy bất lực nhất có lẽ là khi rơi xuống khe vực với Tôn Kỳ, nhưng so với lần này, lần đó vẫn đầy hy vọng.
Dạ Tuyết co chân ôm đầu gối, nàng không có tâm trạng tu luyện, càng không thèm đánh hắn nữa.
Ba tháng sau, cả hai bọn họ thực sự lâm vào tình trạng sinh tử. Vẫn chưa thấy dấu hiệu sẽ thoát được. Ngoài kia vẫn là tinh không vũ trụ bao la.
“Có thấy gì không?” Dạ Tuyết khó khăn hỏi.
Tôn Kỳ lắc đầu, hắn không còn nhiều sức để trả lời.
Dạ Tuyết nằm co ro ôm lấy chân, nàng cảm thấy ngực lạnh, trái tim lúc đập lúc không, đầu lưỡi nhợt nhạt, môi khô miệng đắng, chán nản chẳng muốn nói chuyện.
Lại qua bốn ngày nữa, Tôn Kỳ thấy Dạ Tuyết đã chịu không nổi, nàng thường xuyên rơi vào trạng thái mê man, ngủ hay nói mớ, bất chợt giật mình, nước mắt ứa ra.
Tôn Kỳ ôm Dạ Tuyết vào người, dùng hơi ấm bản thân sưởi ấm cho nàng, ân cần nói:
“Ngươi tự phong ấn bản thân đi, còn có thể kéo dài sự sống.”
“Còn ngươi?” Dạ Tuyết yếu ớt hỏi.
“Ta phải tỉnh táo để tìm hành tinh sống hoặc đáp lại lời kêu gọi.” Tôn Kỳ vén nhẹ tóc mai trên má nàng, an ủi: “Yên tâm ngủ đi, đến nơi ta sẽ đánh thức ngươi dậy, lúc ngươi mở mắt chính là hoa thơm bướm lượn.”
“Ngươi hứa đi.” Dạ Tuyết nghe những lời này mỉm cười, biết là nói dối nhưng vẫn vui.
“Ta hứa.” Tôn Kỳ cùng nàng ngoắc ngón tay.
Dạ Tuyết yên tâm từ từ nhắm mắt, băng sương nhanh chóng lan khắp cơ thể. Dạ Tuyết ngủ say trong khối băng nguyên, mang vẻ đẹp lạnh lẽo, u buồn.
Tôn Kỳ nhìn nàng thở dài, hy vọng có thể gọi ngươi tỉnh dậy.
“Hỏa Hỏa, Tiểu Thạch.” Tôn Kỳ lớn tiếng gọi.
Hỏa Hỏa và Tiểu Thạch xuất hiện.
“Có chuyện gì sao?” Hỏa Hỏa vừa ngáp vừa hỏi.
“Ta cần nhanh chóng bước vào nhị dực.”
“Ngươi cần bọn ta làm gì?”
“Cung cấp năng lượng, rất nhiều năng lượng.”
“Nếu vậy sẽ phải thiêu đốt đạo thạch.”
“Cứ làm vậy đi.”
“Nhưng ngươi phải biết viên đạo thạch này có thể chống đỡ ngươi tu luyện tới tam dực, tứ dực. Nếu chỉ để đến nhị dực thì quá đáng tiếc. Vả lại thiêu đốt đạo thạch, ngươi sẽ không còn bảo vệ, ngươi sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm ngoài vũ trụ.”
“Ta đều hiểu, ta đã không còn cách nào, không nhanh chóng tăng lên tu vi, ta sẽ chết.”
“Được rồi! nếu ngươi đã nói vậy.”
Hỏa Hỏa gật đầu, nó xưa nay chưa bao giờ thuyết phục Tôn Kỳ từ bỏ cái gì, nó chỉ giúp Tôn Kỳ cân nhắc lợi và hại, nếu Tôn Kỳ đã quyết vậy thì nó sẽ giúp hết mình.
Hỏa Hỏa, bảy tiểu Hỏa Chủng, Tiểu Thạch vây quanh Tôn Kỳ, bọn nó bắt đầu thiêu đốt đạo thạch hóa thành đạo khí, hấp thụ đạo khí chuyển hóa năng lượng.
Từng ngày trôi qua, Tôn Kỳ ngoài tu luyện, thỉnh thoảng hắn sẽ kiểm tra Dạ Tuyết, truyền cho nàng năng lượng, hy vọng nàng có thể sống tiếp.
Một tháng sau, Tôn Kỳ hai mắt bừng sáng, hắn hét lớn, ấn ký trên lưng sáng lên, đôi cánh thứ hai xuất hiện. Hắn đã tiếp cận đại đạo thêm một bước, lại bớt phụ thuộc hơn vào dưỡng khí, có thể dùng đạo khí thay thế một chút dưỡng khí, giúp hắn kéo dài mạng sống.
Bọn hắn vẫn tiếp tục trôi nổi trong không gian vô tận, đến mười năm sau, khi đạo thạch còn lại ba mét vuông, Tôn Kỳ ngồi trên đang ôm băng quan Dạ Tuyết, đưa mắt nhìn về phương xa. Hắn đã thành nhị dực hấp thụ gần hết đạo thạch duy trì sống đến lúc này.
Tôn Kỳ lúc này đôi môi nứt nẻ, da đen xì thiếu nước như cánh đồng khô, tóc rụng từng mảng, hốc mắt hõm sâu thâm đen, cả người khô quắt. Hắn ngồi yên tĩnh, hướng mắt nhìn tinh không vô tận, một tay đặt lên quan tài băng, từng sợi năng lượng truyền vào trong.
Hắn từ lâu đã không còn đạo thạch bảo vệ, phải chịu phơi nhiễm trực tiếp trước các sóng vũ trụ. Nhưng mà hắn vẫn cố gắng bảo vệ quan tài băng. Tôn Kỳ cúi nhìn, vuốt nhẹ lên quan tài như vuốt nhẹ lên mặt nàng, lẩm bẩm:
“Ngươi thì tốt rồi, ít nhất còn có quan tài, ta thế nhưng phải chết không toàn thây.”
Hắn nhìn trời mỉm cười, nói:
“Ta có một bí mật, ta không nói ra, sợ chết rồi sẽ không ai vì ta viết sách. Ta là Nhân tộc! ngươi hẳn là rất ngạc nhiên!
Được rồi, không cần hối, ta sẽ kể. Bắt đầu từ đâu đây? bắt đầu từ khi ta còn là một đứa nhỏ đi.”
Tôn Kỳ cứ như thế lẩm bẩm như người điên, hắn đúng là điên rồi, không điên sao được! hơn mười năm lang thang trong vũ trụ, không âm thanh, không hình ảnh, không dưỡng khí, không mùi vị, không cảm giác... bên hắn chỉ có cô đơn và tuyệt vọng. Từ từ bước đến cái chết.
Hắn đã từ bỏ việc tu luyện từ lâu, phần còn lại đạo thạch cũng chẳng thể giúp hắn đột phá tam dực, tu luyện còn ý nghĩa gì nữa.
Một năm gần đây, hắn bắt đầu lảm nhảm, đám Hỏa Hỏa nghe đi nghe lại đến phát chán nên đều trốn vào hồn cư. Không còn ai, Tôn Kỳ nói chuyện với băng quan. Băng quan sẽ lắng nghe hắn, không bao giờ từ chối hắn.
Vào một ngày, hắn cuối cùng đã đến giới hạn chịu đựng, đôi mắt hắn nặng trĩu, hắn gục đầu trên băng quan, nhìn nữ thần kiều diễm, mỉm cười.
“Ít nhất còn có ngươi bên cạnh.”