Các cứ điểm phòng thủ của Thần tộc nhanh chóng bị biển thú nuốt chửng, có thể thoát đi rất ít.
Trần Đằng sớm phát tín hiệu cho phép rút lui, bảo toàn lực lượng mới là ưu tiên số một.
Lúc này Tôn Kỳ lao ra khỏi bầy thú, kêu lớn:
“Cứu!”
Một sợi dây leo cuốn lấy tay hắn kéo vào trong, Tôn Kỳ ngã lăn lộn.
“Nhất dực? không ngờ còn có nhất dực bên ngoài còn sống.” Tên này thu dây leo, ngạc nhiên nói.
“May mắn thôi!” Tôn Kỳ cười nói.
“Ra đằng sau khôi phục đi.” tên này nhắc.
Tôn Kỳ chắp tay sau đó lui ra.
Tại hậu quân, hắn được chữa thương và khôi phục, đồng thời cung cấp thêm vũ khí, minh văn.
Tôn Kỳ nhìn quanh, khắp nơi la liệt thương binh. Bọn chúng rên la thảm thiết.
“Á! chân của ta.” một tên ôm cái chân mất kêu lên.
“Y sư đâu rồi! có tình huống nguy cấp.” một tên cõng lấy một tên đang thoi thóp, lớn tiếng gọi.
“Minh văn trị thương cấp 5, còn cái minh văn nào không?”
“Hết rồi! các ngươi phải chờ thôi.”
“Không kịp nữa! đan dược thì sao?”
“Để ta kiểm tra xem còn đan dược không?”
“Chết tiệt! tên này bị thương thần hồn, hắn mà thoát xác thì chết chắc.”
“Nhanh dùng sinh mệnh dịch.”
“Có ai không? ta cần được trị thương.”
“Ai đã được chữa thương, còn có thể chiến đấu thì nhanh lên tiền tuyến.”
“Vũ khí? ta cần một ngàn thanh linh khí.”
“Ngươi đi nhầm rồi, cung cấp vũ khí bên kia. Đây là khu trị thương.”
Hậu quân chính là một mớ hỗn độn, nhốn nháo, không ngừng có tiếng la hét, rên rỉ...
Ngay lúc này dưới khe nứt phát tín hiệu, Trần Đằng quay đầu nhìn, nhíu mày, đây là tín hiệu cầu cứu, có chuyện gì, chẳng lẽ bên dưới gặp phải Sinh Vật Địa Ngục? không thể nào! đám Sinh Vật Địa Ngục đã bị chặn hết bên ngoài, bọn chúng lẽ nào có thể đào hầm. Chuyện này là không thể, nên nhớ đây là đạo thạch, bọn chúng làm sao có thể đào được.
Bụp, bụp, bụp… lại có pháo tín hiệu, nói bên dưới gặp cản trở, không phải nguy hiểm tính mạng, cần hỗ trợ, tốt nhất là từ tam dực trở xuống.
Trần Đằng nhíu máy, không thể đoán ra tình huống gì lại đưa ra yêu cầu này.
“Cũng tốt! đám tam dực trở xuống ở đây cũng không có nhiều công dụng, để bọn chúng xuống đi.” Man Vương bên cạnh nói.
“Vậy theo ý Man Vương.” Trần Đằng gật đầu.
Ba cánh quân sau đó điều chỉnh nhân sự, tam dực trở xuống rút khỏi chiến tuyến đi vào khe nứt. Tôn Kỳ cũng trong số những người đi vào khe nứt, hắn thật sự không muốn chút nào, vào trong người của Vu, hắn sợ bị phát hiện ra Hỏa Hỏa. Nhưng mà hắn không thể từ chối, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Tiến vào trong khe nứt, bọn Tôn Kỳ bắt gặp một hệ thống chằng chịt các hang động, tại mỗi điểm nút có người đứng chờ, hướng dẫn bọn họ vào các lối chưa khám phá, đặc biệt nhắc nhở có một số nguy hiểm.
Tôn Kỳ không ngạc nhiên gì với hệ thống hang động này, đây là hệ thống cơ thể, hắn đã gặp hai lần, đồng thời nhờ vào kiến thức mổ xác Nhân tộc, Thần tộc. Hắn có thể dự đoán các điểm đến.
“Chạy đi!” bên hông một đường hầm, một tên ngũ dực xông ra ngoài, vẻ mặt hốt hoảng.
Tôn Kỳ không kịp tránh bị hắn hất vai ngã ra sau. Tôn Kỳ ngã xuống chưa kịp mắng thì một cầu trắng đã đến trước mặt hắn. Đây chính là thứ đuổi tên kia chạy trối chết.
Tôn Kỳ vội vàng nín thở, thu liễm khí tức.
Cầu trắng dừng lại trước Tôn Kỳ một lát, sau đó bỏ đi, đuổi theo tên kia.
Tôn Kỳ thở phào, hắn biết thứ này là gì. Bạch cầu.
Nhân tộc và Thần tộc đều có một cơ chế bảo vệ tự nhiên là bạch cầu, gặp sinh vật ngoại lai xâm nhập sẽ tự động tiêu diệt.
Bạch cầu không tấn công Tôn Kỳ có lẽ vì hắn là mối nguy hiểm nhỏ, bạch cầu ưu tiên tiêu diệt trước những mối nguy hiểm lớn hơn.
Hoặc là… có thứ khác sẽ đối phó với hắn.
Và điều hắn không mong muốn đã đến, hắn bị một đám tiểu cầu săn đuổi. Tin tốt là đám tiểu cầu này hắn có khả năng giết được. Tin xấu là bọn chúng rất nhanh, khả năng xâm thực rất mạnh.
Phốc! Tôn Kỳ đưa đao chém đứt đôi một cái tiểu cầu, nâng đao nhìn lại, cây đao đã hoen rỉ, mất đi ánh kim.
Tiểu cầu sau khi bị giết sẽ từ từ tan rã hóa khí trở lại với cơ thể.
Tôn Kỳ thở dài, mới chém được mười con đã hỏng cây đao. Bây giờ hắn nhận ra không thể giết tiểu cầu, vì nếu giết càng nhiều sẽ bị cơ thể cho là mối nguy hiểm lớn, nó sẽ tự động điều động càng nhiều tiểu cầu đến tấn công, thậm chí là cả bạch cầu. Bởi vậy chạy mới là phương án tốt nhất, chỉ khi bị bắt buộc mới phải ra tay.
Tôn Kỳ đang chạy, qua một ngã ba, đột nhiên… ầm! hắn đụng phải một người, cả hai ngã đùng ra sau.
Tôn Kỳ xoa trán, ngẩng đầu nhìn, chưa kịp mắng thì kêu lên ngạc nhiên:
“Là ngươi!”
“Là ngươi!” bên kia cũng đồng thanh kêu lên, ngạc nhiên không kém. Tên kia thế nhưng là Nguyên Sa.
Hai bên nhìn nhau, thoáng qua bất ngờ, sau đó lại thấy bình thường, mình tới đây được chẳng lẽ đối phương không được.
Không một lời nói, hai bọn họ lập tức đứng dậy chạy, đây là ngã ba, ngoài hai con đường của bọn hắn thì chỉ còn lại một lựa chọn, sau lưng hai đám tiểu cầu cũng hợp lại truy đuổi.
Nhưng chạy được một quãng thì phía trước bị chặn lại bởi một đám tiểu cầu khác.
“Ta trước, ngươi sau.” Nguyên Sa lên tiếng. Hai bọn họ ngay lập tức dựa lưng vào nhau, lúc này muốn sống vậy thì chỉ có thể hợp tác.
“Lên trước ba trăm mét có một ngã tư.” Tôn Kỳ nói.
“Được!” Nguyên Sa gật đầu, hắn cũng không truy hỏi vì sao Tôn Kỳ biết, không có thời gian.
Bây giờ bọn hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng nhau. Đều là người thông minh, bọn hắn biết phải làm gì.
Nguyên Sa một thanh kiếm trắng, tung hoành vô kỵ, kỹ thuật điêu luyện, kiếm pháp tinh xảo, không có dư thừa, đây là thành quả mấy năm trong quân, hắn đúng là đã lột xác.
Tôn Kỳ một cây bạch thương, điểm thương như vẽ tranh, quẹt, phếch, chấm, hoành… thật là đẹp mắt.
Nguyên Sa nhìn bạch thương lại nhớ đến năm xưa bị một tên bạch y nam tử đánh cho tàn phế, hắn mấy năm âm thầm tìm kiếm không có kết quả nhưng từ khi Tôn Kỳ hoành không xuất thế, hắn cảm giác tám chín phần mười là Tôn Kỳ.
Hai bọn họ phối hợp nhịp nhàng, tiến tiến lui lui, cuối cùng cũng đến được ngã tư, hai bên không hẹn mà hợp đều tách ra. Nguyên Sa chạy về bên phải, Tôn Kỳ chạy về bên trái.
Nhưng mà chuyện đâu có đơn giản như vậy kết thúc, Nguyên Sa quay đầu, phất tay ném đi thanh kiếm, tất nhiên không phải để công kích Tôn Kỳ.
Phốc, phốc, phốc… thanh kiếm ghim chết ba cái tiểu cầu.
“Bạo!” Nguyên Sa kêu lên, thanh kiếm nổ tung giết chết thêm bốn cái tiểu cầu nữa.
Tôn Kỳ nghiến răng mắng:
“Khốn kiếp!”
Đây là muốn kéo thù hận cho hắn mà. Nguyên Sa nhếch mép cười:
“Ta giúp ngươi giải quyết một ít, không cần cám ơn.”
Đám tiểu cầu còn lại ngay lập tức nhận định Tôn Kỳ nguy hiểm hơn, phần lớn chạy theo Tôn Kỳ.
Nguyên Sa đắc ý, hắn muốn cười lớn. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên hắn bộc phát khí tức kinh thiên. Nguyên Sa tái mặt, khí tức này tất nhiên không phải của hắn, cái này là khí tức của ngũ dực.
Tôn Kỳ lúc này vừa nhìn trời vừa cảm thán:
“Người lấy oán đối ta, ta lấy ân báo ngươi. Ta đúng là thánh nhân mà. Quân tử đến thế là cùng.”
Nguyên Sa mò tay sau lưng, lấy được một tấm minh văn, không biết từ lúc nào Tôn Kỳ đã dán minh văn vào lưng hắn, tấm minh văn này ngụy tạo khí tức ngũ dực. Minh văn ngụy tạo khí tức thật sự rất vô dụng, cũng chỉ có những loại người như Tôn Kỳ mới phát huy được.
Nguyên Sa bóp nát minh văn, tức giận. Đúng lúc này một cái bạch cầu bay tới chỗ hắn.
Nguyên Sa tái mặt, thu liễm khí tức nhưng đã không còn kịp, bạch cầu đã khóa chặt hắn. Bạch cầu thế nhưng đến ngũ dực cũng phải chạy. Hắn vốn tưởng mình thắng, không ngờ cũng là bị chơi.
Đối phó với đám tiểu cầu rõ ràng dễ hơn với bạch cầu.
...
Tôn Kỳ theo các thông đạo, dựa trên kiến thức về cơ thể, hắn đi tới trái tim. Tôn Kỳ trượt theo đường tĩnh mạch đi vào trong trái tim.
Hắn thấy được một viên lưu ly tâm, tỏa ánh sáng thất sắc, đây hẳn là thứ hắn cần tìm.
Tôn Kỳ đảo mắt xung quanh, không gian yên tĩnh, không phát hiện bất cứ ai, hắn hẳn là người đến đầu tiên.
Tôn Kỳ cẩn thận từng bước tiến lên, nhún chân với tay chạm tới thất sắc tâm. Ngón tay hắn đã cách rất gần, chỉ một chút nữa thôi. Nhưng đúng lúc này, tóc gáy hắn dựng đứng, cảm giác nguy hiểm cực độ. Hắn lập tức thu tay rút lui.
Nhưng đã trễ, một cái đại cầu đã chú ý đến hắn.
Tôn Kỳ xanh mặt, đây là đại thực bào, lợi hại hơn nhiều bạch cầu, tiểu cầu. Uy áp mà nó tỏa ra tương đương với thất dực phong thần. Hắn không có cơ hội nào chạy thoát nếu bị truy đuổi.
Tôn Kỳ lập tức thu lại toàn bộ khí tức, đóng các lỗ khí trên người, sau đó hắn chậm chạp lui lại từng bước.
Đại thực bào không chắc chắn, nó chỉ cảm giác có gì đó xâm nhập từ từ tiến tới chỗ Tôn Kỳ kiểm tra.
Tôn Kỳ mà không đóng các lỗ chân lông, chắc hắn lúc này mồ hôi đã ướt áo.
Đúng lúc này, Tôn Kỳ thấy sau lưng đại thực bào, có một cái bóng trắng xuất hiện. Hắn tròn mắt, là Dạ Tuyết, tại sao nàng lại ở đây?
Tôn Kỳ rất nhanh có suy đoán, nàng là người có đại khí vận lại thêm một đống bảo vật, đến được chỗ này cũng là bình thường.
Xem ra nàng đã đến đây lâu rồi, phát hiện ra đại thực bào nên nàng chưa ra tay lấy đi thất sắc tâm. Nàng đang chờ, chờ có kẻ dụ đi đại thực bào, trùng hợp lại chính là Tôn Kỳ.
Dạ Tuyết nhìn Tôn Kỳ hất hàm, đắc ý. Trên người nàng lúc này đang dán một tấm minh văn ẩn thân cao cấp. Nàng lấy ra một viên ấn ký tung lên tung xuống nhìn Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nhìn lập tức hiểu ý, nàng đây là muốn khiến hắn bại lộ. Tôn Kỳ sợ hãi vội xua tay, mở miệng không tiếng như muốn nói: đừng mà!
Dạ Tuyết giả bộ dỏng tai lắng nghe, ra hiệu cho hắn nói lớn hơn. Nhưng mà Tôn Kỳ làm sao dám phát ra âm thanh. Hắn chắp tay xin hàng.
Nhưng mà nàng chưa vừa lòng, chỉ tay bảo hắn lăn một vòng. Tôn Kỳ tức giận, đây là muốn huấn luyện chó sao?
Người quân tử có thể chết, không thể nhục!
Ta lăn một vòng là được chứ gì!
Dạ Tuyết khoái trá, nếu có thể nàng lúc này muốn cười thật lớn.
Ầm! chợt có thứ gì đó rớt xuống.
Tôn Kỳ và Dạ Tuyết quay nhìn, là Nguyên Sa!
Tôn Kỳ ánh mắt tỏa sáng, cứu tinh của hắn đây rồi! Dạ Tuyết tức giận, làm hỏng kế hoạch của nàng.
Dạ Tuyết ngay lập tức ném ra viên ấn ký nhưng trước đó một nhịp Tôn Kỳ đã ném minh văn về phía Nguyên Sa.
Chỉ có Nguyên Sa ngơ ngác không biết chuyện gì.
Minh văn bay đến chỗ hắn lập tức tỏa ra khí tức ngũ dực, đại thực bào ngay lập tức quay đầu.
Oanh! ngay lúc này, viên ấn ký rơi xuống chỗ Tôn Kỳ nổ tung. Tôn Kỳ đã kịp nhảy người tránh đi, vụ nổ không gây sát thương nhưng nó làm Tôn Kỳ bại lộ.
Đại thực bào hơi phân vân nhưng vẫn chọn tiêu diệt trước mối nguy hiểm lớn hơn.
Đại thực bào bay tới, Nguyên Sa bị ép nghẹt thở, đại thực bào há miệng, một ngụm nuốt trọn Nguyên Sa.
Tôn Kỳ và Dạ Tuyết đều nhân cơ hội này nhảy lên chụp lấy thất sắc tâm.