Nơi đến tiếp theo của Tôn Kỳ là vườn nuôi Chủng, nơi ở của tứ sư huynh Sỹ Nguyên nhưng mà hắn bị cự tuyệt trước cửa, một cơ hội gặp mặt cũng không cho, chuyển lời cũng không chuyển.
Tôn Kỳ bất lực, chỉ có thể thông báo cho Thanh Thiên. Bên kia chỉ nghe tiếng Thanh Thiên hừ lạnh. Không biết là đang giận mình vô dụng hay giận tứ sư huynh vô tình.
Tôn Kỳ đến nơi tiếp theo Bộ Di Truyền.
Tại đệ nhất đảo trùng thiên, có một cổng dịch chuyển đến Bộ Di Truyền. Trác tính tình quái dị, không ưa người nên không phải ai cũng có thể đến Bộ Di Truyền.
Tôn Kỳ đến trước cổng.
Tượng đá phát ra âm thanh máy móc:
“Đây là cổng dịch chuyển đến Bộ Di Truyền, không có nhiệm vụ miễn vào.”
Tôn Kỳ đưa ra thẻ định danh.
“Ta muốn xem thân thế của mình.”
Tượng đá quét tấm thẻ, sau đó tránh sang bên. Tôn Kỳ bước vào cổng dịch chuyển.
Trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra đã tại một nơi xa lạ, Tôn Kỳ đảo mắt nhìn quanh dò xét, thấy được một tổ hợp kiến trúc rộng lớn.
“Nhanh tiến về phía trước.” một tượng đá ra lệnh.
Xem ra chủ nhân nơi này không hiếu khách chút nào.
Tôn Kỳ đi vào trong đại sảnh, nơi đây chỉ có một vị thanh niên trông coi. Nhìn thấy Tôn Kỳ, hắn hơi lơ đãng nhưng chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt sáng ngời. Chạy tới chỗ Tôn Kỳ:
“Học đệ có phải Thẩm Văn?”
“Học huynh biết ta?” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Vậy là đúng là đệ!” vị này nhảy lên vui mừng.
Thoáng sau, thấy hơi thất lễ, mới kiềm chế lại nói:
“Ta gọi Chính Phong, quản lý mọi thứ nơi đây. Ngày đó nhìn thấy đệ khiêu chiến các nhà thật khiến ta nhiệt huyết sôi sục, ta ước mình cũng được một phần như đệ.” nói đến đây, Chính Phong gãi đầu cười xấu hổ. “Đáng tiếc! thiên phú không được tốt lắm!”
Tôn Kỳ nghe ngữ điệu của Chính Phong biết là mình có người hâm mộ, đây cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp, hắn không ngại cùng Chính Phong trò chuyện nhiều một chút.
Qua cuộc trò chuyện với Chính Phong, hắn biết được Bộ Di Truyền khá ít người, chủ yếu dùng khôi lỗi làm việc, do vị Bộ Trưởng tính cách quái dị, chỉ tin tưởng khôi lỗi. Bởi vậy nơi này khá ít âm thanh nói chuyện, Chính Phong nhiều khi cũng cảm thấy tẻ nhạt, nên Tôn Kỳ đến hắn rất vui.
“Sư đệ đến để xem thân thế của mình sao?” Chính Phong cười hỏi.
“Không! đệ muốn phong ấn thông tin.” Tôn Kỳ đáp.
“Đệ không tò mò một chút nào về thân thế mình sao?”
“Có, nhưng mà không biết vẫn tốt hơn.”
“Ừm! đệ nói vậy cũng phải, để ta khóa lại thông tin. Sau này đệ muốn xem có thể đến tìm ta. Ngoài đệ ra sẽ không ai được xem thông tin này kể cả phong thần.”
Tôn Kỳ gật đầu hài lòng.
“Lần đầu tiên đến Bộ Di Truyền, có nhiều thứ tò mò, học huynh có thể dẫn ta dạo quanh một vòng?”
Chính Phong ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Cũng được!”
Chính Phong dẫn đường giới thiệu cho Tôn Kỳ các khu kiến trúc.
Đi vào trong khu lồng ấp, nơi đây có mấy hàng trụ thủy tinh, bên trong chứa các phôi thai, có cái mới chỉ có tim thai, có cái đã tay chân đầy đủ, có cái ngũ quan sắc sảo… thì ra đây là cách Thần tộc được nuôi dưỡng.
“Còn đây là khu sinh quyển.” Chính Phong tiếp tục giới thiệu.
Nơi đây có bảy hàng kệ mười tầng, đặt các lọ thủy tinh nhiều kích cỡ, bên trong chứa các bộ phận thân thể sinh vật như mắt, mũi, tim, gan, não, da…
Tôn Kỳ tròn mắt không khỏi ngạc nhiên.
“Có phải rất đáng sợ! lần đầu đến đây làm việc, ta cũng bị cảnh này dọa chết khiếp, suốt một tháng trời không chớp mắt được. Nhưng mà sau này nhìn mãi rồi cũng quen.” Chính Phong cười nói.
Tôn Kỳ tròn mắt không phải vì sợ mà là kích động, phương pháp nghiên cứu này thật quá tuyệt! hắn trước đây mổ xẻ nghiên cứu, sau đó ghi chép, vẽ lại trên giấy. Nhưng khi muốn đối chiếu mẫu vật, việc chỉ nhìn hình vẽ sẽ không thể so sánh một cách toàn diện.
Nếu như có một mẫu vật nguyên dạng được bảo tồn như thế này thì việc đối chiếu sẽ rất dễ.
Hắn lúc trước mổ xong đều phải tiêu hủy mẫu vật, một mặt vì không có cách bảo quản, một mặt vì muốn che giấu. Việc này hạn chế rất nhiều nghiên cứu của hắn.
Đúng lúc này có một con khôi lỗi bưng một lọ thủy tinh, bên trong có con mắt, đặt lên kệ.
Tôn Kỳ ngăn lại:
“Sai rồi! con mắt này phải đặt bên hàng lưỡng cư.”
Tôn Kỳ cầm lọ thủy tinh định đặt lại cho đúng nhưng Chính Phong tái mặt vội ngăn.
“Học đệ đừng đụng vào! mấy con rối này đều làm theo lệnh của Bộ Trưởng, ngài ấy rất khó tính, ai mà làm hỏng hay trái ý ngài ấy, tuyệt đối không có kết cục tốt.”
“Học huynh quá lo.” Tôn Kỳ cười, không cho là quan trọng. “Ta thế nhưng đang giúp Bộ Trưởng sửa lại cho đúng.”
Chính Phong toát mồ hôi.
Tôn Kỳ vừa đặt xuống, con khôi lỗi lại lấy đặt lại. Sau đó hai bên đặt qua đặt lại, con khôi lỗi tức đến xì khói, phát ra tiếng lạch cạch, toàn thân rung lắc.
Đầu nó mở ra một cái bóng đèn đỏ trồi lên phát sáng chớp nháy, tiếng kêu u u khó nghe.
Chính Phong tái mặt.
“Không tốt! Học đệ đi nhanh!”
Chính Phong vội kéo tay Tôn Kỳ. Đúng lúc này có tiếng hét lớn:
“Kẻ nào dám gây loạn!?”
Chính Phong sợ hãi, không kịp nữa rồi.
Một vị trung niên xuất hiện, đầu tóc rối bù, râu xồm xoàm, ánh mắt hung tợn.
Chính Phong vội đứng ra, chắp tay nói:
“Bộ Trưởng đều là hiểu lầm...”
Hắn chưa kịp nói hết đã bị Trác phất tay thổi bay.
Mặc dù vậy, Chính Phong vẫn cố đứng dậy, giơ tay ngăn cản:
“Bộ Trưởng không được! vị học đệ này là Bách Gia Cự Tử, là học trò của Hàn phu tử.”
Trác nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại nở nụ cười âm hiểm:
“Bách Gia Cự Tử, học trò Hàn phu tử, hắc, hắc… trong đầu chắc có nhiều thứ hay ho lắm!”
Trác khóe môi kéo tới mang tai, đại thủ nhào tới. Tôn Kỳ bất động, mỉm cười, nói không đâu:
“Cá sấu là lưỡng cư, sao có thể đặt vào lớp cá được.”
Đại thủ dừng ngay trước mặt Tôn Kỳ, Trác hơi ngạc nhiên hỏi lại:
“Vì sao cá sấu không phải là cá?”
Tôn Kỳ gạt tay Trác ra, bình tĩnh nói:
“Thế thì phải xem Bộ Trưởng định nghĩa cá là gì?”
Trác thật sự ngạc nhiên với câu hỏi này, không phải vì không trả lời được, mà câu hỏi chọc đúng chỗ ngứa của hắn.
Trác xưa nay say mê nghiên cứu cơ thể, hắn giết và mổ xẻ rất nhiều, giống như Tôn Kỳ. Bởi vậy vào thời kỳ trăm hoa đua nở, việc làm của Trác có thể coi là vô đạo đức, cũng có thể coi là đóng góp to lớn, tùy vào thái độ mỗi người.
Có người chỉ trích hắn, có người ca ngợi hắn, có người lại khinh bỉ hắn… nhưng dù có là thái độ nào cũng phải công nhận hắn là cái kỳ nhân. Bộ Di Truyền giao cho hắn đích xác đúng người.
“Lớp cá là lớp sinh vật sống trong nước, có vây tạo thành cặp, có cặp lỗ mũi, vảy...” Trác nghiêm túc trả lời.
Tôn Kỳ xua tay, nói:
“Vậy thì cá trê không vảy, có phải là cá?”
“Ta xếp cá trê vào lớp sinh vật da trơn.” Trác nói.
“Vậy chắc Bộ Trưởng cũng xếp thạch sùng vào lớp da trơn?”
“Đúng vậy.”
“Như vậy không đúng. Thạch sùng và cá trê ngoài lớp da trơn, có vẻ giống nhau thì không còn đặc điểm gì chung để xếp chúng chung một lớp.”
“Vậy theo ngươi thì thế nào?”
“Học trò cho rằng nên phân cá thành hai lớp: cá sụn và cá xương.”
“Nếu dựa vào cấu tạo xương để phân chia vậy thì ta là cá xương rồi.” Trác cười mỉa mai.
“Phân chia lớp cá không chỉ dựa vào cấu tạo xương...” Tôn Kỳ bắt đầu giải thích.
Trác từ từ thu lại nụ cười mỉa mai, càng nghe càng thấy có điểm đúng, cảm giác như mình gặp người trong nghề.
Chính Phong lau mồ hôi trán mừng rỡ, Tôn Kỳ đã không còn nguy hiểm tính mạng. Nhưng mà… bọn họ đang nói cái quái gì vậy!
Trác và Tôn Kỳ càng nói càng hợp, hai bọn họ có phản bác, có đồng tình, có nghi vấn.
“Đây! ngươi xem cấu tạo bộ xương, da, móng… sao ngươi lại nói cá sấu là lưỡng cư? nó với ếch có điểm chung nào?” Trác kéo tay Tôn Kỳ chỉ vào mấy bình thủy tinh đựng mẫu phẩm.
Tôn Kỳ lại kéo tay Trác chỉ vào một bình khác:
“Bộ Trưởng xem cấu tạo phổi, gan, ruột, bao tử… có giống nhau không?”
“Có giống! nhưng còn xương, da, móng...”
Hai bọn họ càng nói càng sôi nổi, dần vượt ra khỏi câu hỏi ban đầu.
Một lúc sau Trác cười lớn, khoác vai Tôn Kỳ:
“Ha, ha… không ngờ ngươi cũng là người trong nghề. Đi! tới chỗ ta ngồi một chút. Mà ngươi cũng đừng gọi ta Bộ Trưởng, gọi ta lão huynh đi.”
“Cái này hình như không tốt lắm!”
“Có gì không tốt! ngươi thế nhưng là học trò của Hàn phu tử. Năm xưa nếu ta nhận lời Hàn phu tử thì đã là sư huynh của ngươi. Nên ta, ngươi xưng huynh đệ không có vấn đề.”
“Được! vậy nghe theo lời lão huynh.”
“Tốt, tốt, tốt.”
Hai bọn họ dắt tay nhau đi, để lại một mình Chính Phong còn ngơ ngác.
...
Ba ngày ba đêm, bọn họ như gặp được tri kỷ, nói chuyện không ngừng nghỉ, Trác kiến thức uyên thâm, kỹ thuật tiên tiến còn Tôn Kỳ kiến giải độc đáo, suy nghĩ táo bạo.
Cuối cùng Tôn Kỳ nói:
“Trác huynh, người nghiên cứu sự sống như chúng ta, đích đến cuối cùng chính là cái gì?”
“Chế tạo sự sống!” Trác trầm trọng nói.
Tôn Kỳ gật đầu.
Trác lại thở dài:
“Nhưng chuyện chế tạo sự sống là chuyện của Đấng Sáng Tạo. Chúng ta không làm được.”
“Đệ biết! nhưng chúng ta có thể thử ở cấp độ thấp hơn.”
“Ồ! là sao?” Trác tỏ ra hứng thú.
Tôn Kỳ liền nói về kế hoạch tạo Nhân Chủng của mình. Nhân Chủng có thể coi là sống nhưng không được coi là sinh vật sống, là một dạng tồn tại trung gian.
Trác nghe xong ánh mắt sáng rực, đồng ý ngay:
“Được, ta nhất định sẽ tham gia.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Tôn Kỳ kéo tay Trác.
Đi được vài bước thì Trác giật người lại.
“Trác huynh suy nghĩ lại sao?” Tôn Kỳ hỏi.
“Nói đùa! chuyện này ta nhất định tham gia, ngươi không cho ta cũng tham gia. Nhưng chuyện này quan trọng, ta cần chuẩn bị một số thứ.”
“Được! vậy đệ chờ huynh ở đệ lục đảo.”
…
Tôn Kỳ trở về đệ lục đảo trùng thiên.
Thanh Thiên và Trường Quy đang nói chuyện, Tôn Kỳ đến, bọn họ liếc nhìn hắn một cái. Trường Quy cười nói:
“Ngươi đến ngồi đi, bọn ta đang bàn cách giúp ngươi.”
“Khoan đã!” Thanh Thiên vội ngăn lại.
“Có chuyện gì?” Trường Quy nhíu mày.
“Sư tỷ có chuyện gì sao?” Tôn Kỳ cũng là không hiểu.
“Ta kêu ngươi đến chỗ Trác Điên, ngươi sao lại bình thường trở về?” Thanh Thiên truy vấn. Trường Quy gật đầu, cái này đúng là lạ thiệt.
“Đệ bình thường trở về không phải rất bình thường sao?” Tôn Kỳ cười khổ.
“Không! ta không tin ngươi là Thẩm Văn, có khi ngươi chính là khôi lỗi do Trác Điên tạo ra.”
“Sư tỷ tưởng tượng quá rồi. Trác lão huynh kiến thức uyên bác, không có điên.”
“Đấy! hắn còn nói đỡ cho Trác Điên, chắc chắn hắn là khôi lỗi rồi.” Thanh Thanh nhảy dựng lên kết luận, Trường Quy gật đầu.
“Sư tỷ, đệ vẫn là đệ. Đệ phải nói làm sao tỷ mới tin đây.”
“Muốn ta tin ư?!” Thanh Thiên xoa nắm đấm. “Vậy để ta đích thân kiểm tra ngươi.”
Sau đó là một trận đấm đá Tôn Kỳ ngóc đầu lên không được. Trường Quy cũng phải che mắt, quá bạo lực rồi!
“Sư tỷ, đệ có ấn ký.” Tôn Kỳ cố gắng mãi mới đưa tay lên được.
Thanh Thiên không để ý, Trường Quy vội ngăn, sợ đánh tiếp sẽ chết người:
“Sư muội dừng tay, ấn ký là thật.”
Thanh Thiên lúc này mới chịu thôi.
Tôn Kỳ sưng mặt đứng dậy, vận chuyển thần khí chữa thương nhưng hắn phát hiện thần khí vô dụng, đưa mắt nhìn Thanh Thiên. Thanh Thiên cười nhạt, đánh thoải mái, không đánh chết ngươi là được chứ gì.
Tôn Kỳ không để ý, mà để ý cũng không làm được gì, hỏi vào chuyện chính:
“Sư huynh, sư tỷ bàn tới đâu rồi?”
Nghe hỏi chuyện, Thanh Thiên lại giận không kiềm được.
Bốp! Thanh Thiên vung tay sang ngang, đánh hắn tối tăm mặt mày.
“Sư tỷ, lại gì nữa?”
“Xin lỗi, quen tay!” Thanh Thiên làm ra vô tội.
Trường Quy đỡ Tôn Kỳ dạy, nói:
“Sư tỷ ngươi lúc bực mình, hay đánh lung tung.”
“Nhưng đệ có làm gì đâu?”
“Còn không phải chuyện của ngươi. Bàn tới bàn lui nãy giờ, ta cũng đau hết cả đầu. May cho ngươi là ta không có sở thích đánh người.” Trường Quy cười nói.
“Bọn ta mấy ngày nay nói về chuyện Nhân Chủng. Ta muốn khuyên ngươi một câu thật lòng: từ bỏ đi!”