Tên thợ săn ngồi cứng đờ trên ghế, ánh mắt long chòng chọc nhìn kẻ trước mặt như nhìn ác ma.
Miệng hắn ú ớ cố kêu lên vài tiếng như muốn cầu cứu.
Tôn Kỳ không thèm để ý vác hắn xuống tầng hầm.
Tầng hầm trước đây là nhà kho, nay đã được hắn cải tạo lại.
Tôn Kỳ trói tên thợ săn vào cây cột.
Tôn Kỳ lúc này thử nghiệm sưu hồn mà không làm tổn hại hồn phách đối phương, đồng thời tẩy não khống chế đối phương.
Trước đây hắn cũng đã nghĩ tới điều này và cũng đã thử thành công.
Chính là tại Liên Vân sơn mạch lúc săn tìm Hung Ma, Tôn Kỳ cũng đã sưu hồn Viên Thư nhưng lại không thể điều khiển được, chỉ có thể giữ Viên Thư không hồn phi phách tán một thời gian ngắn. Đó là lúc hắn đem Viên Thư đặt trước đường đi của con Hắc Thiết Hùng đang cuồng bạo.
Sau đó thì hắn đã không còn cơ hội thí nghiệm mãi cho đến hôm nay.
Tôn Kỳ tập trung ngưng thần.
Thần thức như một sợi tơ mỏng đâm vào đầu tên thợ săn.
Tên thợ săn không thể cảm nhận được thần thức nhưng bản năng nói cho hắn biết hắn đang gặp nguy hiểm.
Tên thợ săn cố gắng vùng vẫy nhưng mà cơ thể hắn chỉ có chút rung lắc hoàn toàn không có tác dụng.
Tôn Kỳ nhìn thấy tên này phản kháng thì nói:
“Không cần phản kháng. Tê Liệt Đan còn có tác dụng trong một canh giờ.”
“Cũng chỉ là có chút đau giống như kiến cắn.”
Tôn Kỳ dừng một chút lại nói:
“Bất quá là kiến Ba Khoang cắn mà thôi.”
Tên thợ săn nghe lời này thì ánh mắt lộ ra sợ hãi tuyệt vọng, càng cố giãy giụa. Hắn là thợ săn sao lại không biết kiến Ba Khoang nguy hiểm.
Kiến Ba Khoang được mệnh danh là ong độc bò trên đất, chỉ vài vết cắn của loài kiến này có thể giết chết một tên Luyện Linh tam trọng.
Tôn Kỳ lúc này tĩnh tâm lại không để ý tên thợ săn.
Thần thức không ngưng hoá thành sợi tơ chui vào trong đầu tên thợ săn. Các sợi tơ đâm ngang dọc đang tìm chỗ giấu ký ức cùng nơi linh trí tồn tại.
Tôn Kỳ nghĩ: trong đầu hẳn là có một nơi linh trí tồn tại, linh trí chính là thứ điều khiển mọi hành vi suy nghĩ nếu như có thể khống chế linh trí đối phương thì có thể điều khiển đối phương theo ý muốn.
Tôn Kỳ vẫn đang nhắm mắt tập trung khống chế thần thức.
Còn tên thợ săn đang cố vùng vẫy trong vô vọng, ánh mắt sợ hãi tột cùng.
Trong cơ thể hắn đang bị từng sợi tơ thần thức đâm tới đâm lui, đâm ngược ra ngoài, ma khí và hồn lực từ trong các lỗ nhỏ phun ra.
Cảm giác này là đau đớn cùng cực nhưng lại không hề thấy đau chút nào vì Tê Liệt Đan vẫn đang còn tác dụng.
Giống như ngươi chém tay mình nhưng lại có cảm giác như chém khúc gỗ.
Đau! thật sự rất đau nhưng lại không thấy đau, muốn hét lên giải toả nỗi đau nhưng lại không thể.
Cảm giác sợ hãi khi bản thân từ từ tiến tới cái chết nhưng không thể làm gì dù là hét lên một tiếng.
Một canh giờ sau nỗi thống khổ của tên thợ săn kết thúc, hắn đã hoá thành một đám ma khí tiêu tán hết.
Tôn Kỳ từ từ mở mắt lẩm bẩm:
“Ma pháp không tệ. Đáng tiếc vẫn không thể điều khiển được chỉ có thể kéo dài thời gian chết.”
Ring… ring… ring…
Tiếng chuông mở cửa vang lên. Lại có khách hàng.
Tôn Kỳ nhoẻn cười, hắn vơ vấy đám đan dược trong túi của tên thợ săn xấu số đưa lên quầy.
Trước quầy là hai tên đang lựa chọn đan dược.
Hai tên này không phải thợ săn, Tôn Kỳ có thể thấy rõ mặt bọn chúng.
Tôn Kỳ thầm nghĩ: tên cửa hàng của hắn bắt đầu vượt ra khỏi phạm vi của đám thợ săn, len lỏi trong đám tán tu và tu sĩ nghèo.
Nếu như vậy thì cái lưới hắn giăng ra càng ngày càng lớn.
Lại hai tháng nữa trôi qua, Tôn Kỳ đã sưu hồn ba tên và đang bắt giữ một tên.
Mặc dù có kẻ chết nhưng tại chợ đen này lại không gây chú ý. Đơn giản là vì trong chợ đen không ai biết ai là ai.
Ngươi một khi bước vào chợ đen, bị chết trong này thì không ai có thể điều tra được. Mà tại chợ đen cũng không hề có luật pháp trị an.
Trước đây khi mới thành lập chợ đen cũng có nhiều vụ đánh cướp diễn ra thường xuyên.
Nhưng mà tại chợ đen khí tức tất cả như nhau không thể dò xét nên đôi khi ăn cướp sẽ đá trúng cục đá cứng.
Có nhóm ăn cướp gặp phải Tạo Thể cảnh cuối cùng toàn quân bị diệt. Sau đó lại có vài vụ cướp gặp trúng Tạo Thể cảnh từ đó về sau số vụ cướp giết tại chợ đen diễn ra càng ít vì ngươi không biết kẻ trước mặt ngươi là ai nếu gây sự phải cường giả thì ngươi chết thế nào cũng không biết.
Dù như thế nhưng trong chợ đen thỉnh thoảng vẫn có vụ mất tích.
Thời gian này Tôn Kỳ đang nghiên cứu đan dược tê liệt thần kinh vì Tê Liệt Đan tác dụng chưa khiến hắn vừa lòng.
Nhưng mà hắn gặp quá nhiều khó khăn, hắn vẫn chưa thể tìm được loại thảo dược có tác dụng mạnh với thần kinh.
Muốn sáng tạo ra một loại đan phương thật sự rất khó dù đó chỉ là đan phương đan dược nhất hoàn, Tôn Kỳ còn chưa đủ trình độ để sáng tạo đan phương.
Bởi vậy mấy ngày nay khổ công nhưng lại không được gì.
Tôn Kỳ đành gác lại chuyện này, sưu hồn tên thợ săn này rồi tính tiếp.
Đang sưu hồn thì Tôn Kỳ “a” lên một tiếng kinh ngạc, hắn phát hiện một điều thú vị.
Trong ký ức của tên thợ săn có một loài hoa tên gọi Anh Túc hay còn được mệnh danh là nàng tiên của cái chết.
Hoa Anh Túc có màu tím, trắng, đỏ, vàng; cánh xếp thành hai tới ba lớp bao lấy nhị hoa. Lúc chỗ hoa nở thường thu hút đám ma thú đủ loại.
Ma thú khi hít mùi thơm của hoa thì có biểu hiện thất thường lúc vui, lúc giận, lúc hung bạo lại có lúc vô cùng dễ gần dù ngươi có đâm nó một dao nó cũng không phản ứng.
Thợ săn lúc bị thương thường hái cánh hoa ăn, sẽ giảm bớt đau đớn. Nhưng mà trong đám thợ săn cũng có cấm kỵ là tuyệt đối không được ăn quá một lá một lần nếu không ngươi sẽ hoá điên.
Tôn Kỳ thu tay, tên thợ săn này hoá thành đám ma khí tiêu tán mất.
Trước đây Tôn Kỳ chỉ chú ý sưu hồn ma pháp lại không nghĩ đến đám thợ săn này lại cất giữ nhiều chuyện thú vị như vậy.
Tôn Kỳ đột nhiên có hứng thú với loài hoa tên gọi Anh Túc, loài hoa này có thể là câu trả lời cho đan dược tê liệt thần kinh của hắn.
Tôn Kỳ tất nhiên sẽ không tự mình đi tìm. Hắn công bố với đám thợ săn đến mua hàng là sẽ thu mua Hoa Anh Túc giá cao.
Hoa Anh Túc trước đây vốn không có mấy giá trị, không được để ý, nay bỗng nhiên có kẻ mua giá cao làm bọn thợ săn mừng rỡ thi nhau vào rừng tìm Hoa Anh Túc.
Tôn Kỳ thì nhếch miệng cười, cái này gọi là bị giết còn giúp mài dao.
Chỉ mất một thời gian ngắn, Tôn Kỳ đã có trong tay một đống Hoa Anh Túc tươi rói.
Tôn Kỳ cầm một đoá hoa lên ngửi ngửi.
Một hương thơm nhẹ nhàng mê ly bay lên đầu hắn, một cảm giác nhẹ lâng lâng, thoải mái, sảng khoái, dễ chịu.
Tôn Kỳ còn đang chìm đắm trong cơn mơ ảo mộng thì hắc động bỗng xoay tròn thôn phệ lấy hương thơm.
Tôn Kỳ rùng mình tỉnh táo.
Vừa rồi hắn thực sự đã bị lôi ra khỏi thế giới hiện tại chìm đắm trong mê mộng nếu như có địch tấn công hắn lúc này thì…
Hắn thực sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Đến lúc này Tôn Kỳ đã hiểu vì sao lũ ma thú lại có hành vi kỳ quái khi gần Hoa Anh Túc.
Mấy tên thợ săn hái hoa này hẳn là có kỹ thuật riêng.
Mới chỉ ngửi mùi hoa đã có tác dụng như thế, nếu như chế thành đan thì không biết sẽ như thế nào.
Vậy là Tôn Kỳ lao vào điều chế miệt mài tinh dược Hoa Anh Túc.
Trước đây lợi thế của Tôn Kỳ chính là tự thử tinh dược, tự thử đan. Nhưng lần điều chế Hoa Anh Túc khiến hắn vừa sướng vừa khổ.
Lúc thử dược hắn sẽ có cảm giác sung sướng mê ly nhưng khi hết dược hắn lại cảm thấy thèm thèm muốn lại thử dược.
Dường như đã vượt qua khỏi việc thử dược mà giống như hắn đã bị nghiện cảm giác sung sướng này.
Hắn biết như vậy là không tốt, hắn không thể bị nghiện.
Lúc đầu hắn còn tự phụ vào tinh thần sắt đá bất khuất của mình để chống lại cơn nghiện nhưng sau đó hắn hoàn toàn thua cuộc từ bỏ.
Trong lúc thần trí mê man, sắp lao xuống vách núi thì hắc động xoay tròn thôn phệ toàn bộ dược lực.
Lúc này hắn mới tỉnh lại được nhưng tay vẫn chưa hết run.
Sau đó hắn lại vô cùng cẩn thận khi điều chế cùng thử dược.
Hắn mất khá nhiều thời gian mới điều chế được tinh dược Hoa Anh Túc hoàn mỹ.
Sau đó là quá trình luyện thành đan nhưng lúc này Tôn Kỳ gặp vấn đề vì hắn không có đan phương dùng Hoa Anh Túc.
Đúng hơn là Hoa Anh Túc chưa được bất kỳ ai coi là dược thảo luyện thành đan, hắn là đầu tiên.
Khi hắn thử kết hợp với tinh dược khác luyện đan thì hắn hoàn toàn thất bại.
Rõ ràng kiến thức của hắn còn chưa đủ sâu để có thể biết cách kết hợp tinh dược tạo ra loại đan mới.
Nhưng mà những lần thử nghiệm này cũng không phải vô ích, ít ra hắn biết một chuyện:
Hắn có thể thêm tinh dược Hoa Anh Túc vào từng loại đan dược mà không thay đổi tính chất đan dược và đan dược có thêm tính gây nghiện của Hoa Anh Túc.
Tất nhiên là hắn chỉ có thể thêm một lượng nhỏ tinh dược Hoa Anh Túc nếu như quá nhiều sẽ làm hỏng đan.
Khi đã có những viên đan dược đầu tiên. Tôn Kỳ cần tìm kẻ thử dược.
Ba tên Ma tộc bị trói vào ba cây cột sắt lớn. Bọn hắn bị trói chặt không thể nhúc nhích cũng như mở miệng.
Bọn hắn có tu vi lần lượt là Luyện Linh ngũ trọng, lục trọng, thất trọng.
Bọn hắn đã dược ăn đan dược ba ngày, mỗi ngày một viên.
Cả ba bọn hắn ánh mắt đã dần mê mang, không còn tinh anh.
Lúc mới bị bắt ba tên này còn giãy giụa phản kháng dữ dội nhưng hiện tại bọn hắn đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Bọn hắn thậm chí còn hiện ra vẻ vui sướng khi dùng đan.
Đã mười ngày trôi qua, ba tên này đã triệt để bị nghiện, ngóng chờ từng giây phút được ăn đan.
Chỉ sợ bây giờ Tôn Kỳ muốn đuổi bọn hắn đi cũng không được.
Tôn Kỳ qua ba tên này đã biết sơ bộ tác dụng của tinh dược Hoa Anh Túc.
Tác dụng gây nghiện quá đáng sợ, tu vi cao hay thấp đều không thể chống đỡ, kiên trì tỉnh táo được hay không thì phụ thuộc hoàn toàn vào ý chí bản thân.
Nhưng dù có ý chí sắt đá thì chuyện gục gã cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tôn Kỳ quả thật thấy rùng mình sợ hãi loại Hoa Anh Túc này nếu không có hắc động hắn có lẽ cũng giống như ba tên này.
Trong cơn mê thì sung sướng, khoái hoạt tột cùng không muốn tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại thì ngớ ngớ ngẩn ngẩn không biết đâu là hiện thực, nếu đây là hiện thực thì bọn hắn nguyện chìm đắm trong cơn mê vĩnh viễn.
Khi đến giờ mà chưa có đan thì bọn hắn vật vã, kêu gào, khóc lóc, van xin. Bọn hắn nguyện làm tất cả để được dùng đan.
Đây chính là Hoa Anh Túc.
………..
NGOẠI TRUYỆN:
- Hôm nay, Thầy sẽ giảng cho các con về một ngụ ngôn:
Tại một làng nọ có hai người đàn ông. Một hôm, cả hai cùng vào trong rừng tìm đồ ăn. Họ tìm thấy cây vải.
Khi họ ăn trái vải thì họ thấy ngon và lành. Họ quyết định phải tìm cách trồng cây này tại nhà để hằng ngày có thể ăn.
Người đàn ông thứ nhất đem hạt của cây vải về trồng.
Anh ta tưới nước, nhổ cỏ chăm sóc từng chút từng chút một.
Cây vải con phát triển tươi tốt.
Từng năm qua đi, cuối cùng năm năm sau cây vải trổ hoa ra trái.
Người đàn ông thứ nhất thu được trái ngọt sau nhiều năm vất vả.
Còn người đàn ông thứ hai thì quyết định đào nguyên gốc cây vải về trồng.
Mỗi năm anh ta đều có trái ăn nhưng năm năm sau do cây bén rễ không sâu nên dần dần kiệt sức mà chết.
Sau đó anh ta lại vào rừng đào một cây khác.
Các con có hiểu điều Thầy nói.
Một đứa nhóc cắn cắn móng tay, chợt ồ lên nói:
- Ý Thầy là quả vải rất ngon phải không Thầy?
Người Thầy gõ một cái cốc lên đầu tên học trò rồi nói:
- Ý ta là các con phải biết làm việc một cách Thông Minh đừng làm việc một cách Chăm Chỉ.
- Người đàn ông thứ hai là người làm việc thông minh vì mỗi năm anh ta đều có trái ăn.
p/s: viết xong chương này mình phải đi hít cần để lấy lại bình tĩnh, hoa anh túc thật đáng sợ.