Chớp mắt một cái đã 100 năm kể từ ngày Tôn Kỳ bế quan, hắn vẫn chưa có dấu hiệu sẽ xuất quan sớm.
Thời gian này lại có mấy lứa Thần tộc sinh ra, không thiếu người kiệt xuất, báo hiệu đại thế đang đến, trăm hoa đua nở.
Trong lúc này xuất hiện một sự kiện lớn: một nhà mới được thành lập trở thành nhà thứ tám, lấy tên là Thần Đạo Gia, cái tên nghe thôi cũng thấy bá khí, tham vọng, đây là muốn mở ra con đường mới cho Thần tộc, nhưng mà thường được mọi người gọi là Tân Thần Gia. Bởi vì Thần Đạo Gia do một nhóm Tân Thần thành lập.
Bảy nhà kia đều được thành lập từ rất lâu trước thời đại Tân Thần, tất nhiên do Cổ Thần làm trụ cột. Khi Tân Thần gia nhập các nhà này ít nhiều sẽ cảm thấy không thoải mái với luật lệ, lề lối, phong tục cũ. Cổ Thần sẽ không thấy vấn đề nhưng Tân Thần thì có.
Lại nói Tân Thần gần như không có tiếng nói trong những vấn đề nền tảng quan trọng. Các Tân Thần cảm thấy ức chế. Nhưng do lực lượng hai bên quá chênh lệch, bọn họ chỉ có thể chấp nhận.
Trải qua bảy kỷ phát triển, số lượng Tân Thần đã đạt đến một mức đáng kể, bọn họ cảm thấy đã đủ lông đủ cánh có thể tự thành một nhà, không cần sống tạm nhà người khác.
Ngoài ra, bọn họ cho rằng Cổ Thần quá cổ hủ, bảo thủ khiến Thần tộc trì trệ, cần có một nhóm người tiên phong mở ra con đường mới đưa Thần tộc lên đỉnh cao mới. Đây cũng chính là tuyên ngôn của Thần Đạo Gia. Tất nhiên bọn họ không dám chỉ trích thẳng Cổ Thần, chỉ nói muốn đưa Thần tộc lên đỉnh cao mới.
Thần Đạo Gia cũng như các nhà khác, đào tạo nhiều chức nghiệp, nhưng mà vận hành với tư tưởng mới. Ví dụ như cùng là chức nghiệp luyện khí, bảy nhà kia vẫn làm theo phương pháp truyền thống kẻ gõ người đập, Thần Đạo Gia lại muốn cơ giới hóa để sản xuất hàng loạt. Hai trường phái đều có ưu, có khuyết phải chờ thời gian mới biết cái nào tốt hơn.
Ngày Thần Đạo Gia chính thức khai mở, Thần tộc chung vui. Thần Đạo Gia giống như các nhà khác, đặt trụ sở tại đệ tứ đảo, cơ sở thì đệ nhất đảo đến đệ tam đảo đều có.
Lễ hội được tổ chức tại đệ nhất đảo trùng thiên, không phải vô cớ mà Thần Đạo Gia tổ chức tại đây, có mục đích cả.
Thứ nhất là để cho tất cả mọi người, ai cũng có thể tham gia.
Thứ hai nhắm đến các học viên học đường năm nhất, là những người chưa chọn nhà. Đây là cơ hội tốt để tuyên dương thu hút học viên.
Thần Đạo Gia gia chủ là Quyển Phong Thần, phó gia chủ gồm có ba vị: Băng Tuyết Nữ Thần, Tà Dương Thần, Chung Sơn Thần. Ngoài ra còn có trưởng lão hội, chấp pháp giả, quân hành đội. Tất cả đều lấy phong thần làm chủ. Tổng cộng có 16 vị phong thần.
Ngoài ra 6 vị Tân Thần không có tham gia thì gần như Thần Đạo Gia đã tập hợp hết Tân Thần.
Thời gian chỉ có bảy triệu năm, vậy mà có tới 22 vị phong thần ra đời, đủ chứng minh đóng góp của Thảo.
Lễ hội được tổ chức tại một bãi đất trống, mấy vị Tân Thần phất tay ném ra bảo vật hóa thành đình đài lâu các sa hoa lộng lẫy, phô trương thanh thế. Quả nhiên có rất nhiều học viên bị ấn tượng.
Thời gian đã điểm, pháo hoa ngợp trời, Quyển Phong Thần dẫn đầu chúng thần đứng lên tuyên bố:
“Ta, Quyển Phong Thần cùng 15 vị phong thần chính thức tuyên bố thành lập Thần Đạo Gia. Nguyện Thần tộc trường tồn hưng thịnh mãi mãi.”
“Thần tộc trường tồn!!!”
“Thần tộc hưng thịnh!!!”
Phía dưới có tiếng la hét hô ứng, tất cả hào hứng, vỗ tay vang trời.
Bụp, bụp, bụp… pháo nổ liên hồi, đêm hóa thành ngày.
“Ha, ha, ha… hay cho câu trường tồn hưng thịnh.” đúng lúc này có tiếng cười lớn trấn áp toàn trường.
Bọn Quyển Phong Thần nhíu mày, đến rồi!
Mỗi lần thay mới đổi cũ đều phải trải qua đau khổ. Bọn họ không ngạc nhiên, đã chuẩn bị tinh thần. — QUẢNG CÁO —
Một bóng người hiên ngang từ từ hạ không, tay chống hông ngang tàng, đảo mắt nhìn qua mọi người, mỉm cười nói:
“Không tiếp đón sao? các ngươi gửi thư mời rồi lại không tiếp đón, đây là cái gì đạo đãi khách?”
“Đấu Chiến Thần đến xem lễ thật là vinh hạnh cho bọn ta. Mời ngồi!” Quyển Phong Thần mỉm cười ung dung đáp, bọn họ cần làm tròn cấp bậc lễ nghĩa.
“Không vội!” Đấu Chiến phất tay từ chối. “Trước tiên xem lễ vật ta mang đến đã!”
Đám Quyển Phong Thần thầm nói: đến rồi! Không sao, binh đến tướng cản!
Đấu Chiến ra hiệu, một vị quân nhân tiến lên, cầm thư quyển đọc lớn:
“Mừng Thần Đạo Gia thành lập, Binh Gia tặng lễ gồm: 100 viên đạo thạch, 10 bộ Thần Khí, 20 bộ Thánh Khí, 50 bộ Chí Tôn, 50 ngàn điểm công huân, 1 triệu điểm thẻ.”
Một chiếc xe phi mã kéo mấy chục cái rương bay tới, hạ xuống khán đài. Vị quân nhân phất tay, tất cả các rương đồng loạt bật nắp.
Ánh sáng chói lóa, khiến nhiều người phải lấy tay che mắt.
100 viên đạo thạch viên nào cũng to tròn, đại đạo lượn lờ, giá trị khó mà đo đếm. Nên nhớ lần trước cắt đạo thạch, một vị phong thần cao nhất cũng chỉ cắt được 20 viên.
10 bộ Thần Khí, Thần Khí chính là đồ phong thần dùng. 1 bộ tiêu chuẩn gồm ít nhất ba món: giáp, vũ khí công và vũ khí thủ ngoài ra còn có thể đồ hỗ trợ, đồ trị thương, đồ tăng tốc… 10 bộ Thần Khí tương đương ít nhất 30 món Thần Khí, số lượng rất lớn. Nên biết chỉ có phong thần mới luyện ra được Thần Khí, mà luyện khí sư cấp bậc phong thần cũng chỉ có mấy vị mà thôi.
Mấy thứ còn lại cũng khiến người ta kinh ngạc.
1 điểm công huân tương đương 10 điểm thẻ. Nhưng mà trong quân có những thứ chỉ đổi được bằng công huân không đổi được bằng điểm thẻ, mà ai thì cũng phải tòng quân nên công huân rất quan trọng.
“Đa tạ Binh Gia, lễ vật rất trọng, thật không dám nhận.” Quyển Phong Thần khách sáo.
“Được rồi! đã mang tới không lý gì mang về.” Đấu Chiến phất tay tùy tiện nói, sau đó ngồi vào tọa khách.
Quyển Phong Thần gật đầu thu đồ, không từ chối nữa.
“Đấu Chiến ông lại tranh đến trước rồi! không phải nói đi cùng nhau sao?” một tiếng cười nói trách móc.
“Đến trước chiếm chỗ tốt.” Đấu Chiến nhún vai thản nhiên nói.
Ngay lúc này có tiếng thông báo:
“Văn Gia Chủ Nhã Văn Thần, Du Vân Gia Chủ Phượng Minh Thần, Ngạo Thành Gia Chủ Vô Cực Thần, Đông Ly Gia Chủ Thiết Thủ Thần, Minh Tâm Gia Chủ Băng Lạc Thần, Pháp Gia Chủ Thương Quân Thần đến xem lễ.”
Kèn trống đồng loạt tấu vang chào đón.
Thương Quân ra hiệu, các rương bảo vật lần lượt đặt xuống.
Lễ vật mỗi nhà đều vô cùng giá trị không kém Binh Gia có vũ khí, minh văn, đạo thạch, điểm thẻ, công pháp... biểu thị sự tôn trọng với tân gia. — QUẢNG CÁO —
Bọn Quyển Phong Thần không vì thế mà lơ là cảnh giác, ai biết được tiếp theo là gì?
Nhưng mà trái với những gì bọn họ lo lắng bảy nhà đơn thuần là đến xem lễ, không cho thấy sẽ gây mâu thuẫn, chèn ép, bài trừ.
Buổi lễ diễn ra thành công tốt đẹp.
Sau đó, Thương Quân đứng ra tuyên bố:
“Thần Đạo Gia thành lập là niềm vui với toàn Thần tộc, nhưng hơi tiếc là số thành viên còn ít. Bảy nhà còn lại quyết định hỗ trợ cho Thần Đạo Gia bằng cách cho phép tất cả học viên đã chọn nhà có một cơ hội để thay đổi lựa chọn.”
Bảy nhà làm ra động tác khiến Thần Đạo Gia ngạc nhiên không hiểu nổi, còn đang nghĩ cách để đối phó chèn ép đây. Cho học viên lựa chọn lại, điều này cực kỳ có lợi cho Thần Đạo Gia. Nên nhớ một khi đã chọn nhà, rất ít có khả năng thay đổi, trừ khi tìm được lý do rất thuyết phục.
Quyển Phong Thần chắp tay cảm ơn. Điều này sẽ giúp cho Thần Đạo Gia phát triển nhanh chóng.
Sau phần giới thiệu là lễ hội với các trò chơi, thử thách có thưởng nhằm tuyên dương những thế mạnh của Thần Đạo Gia.
Nguyên Sa trong lần này phát ra ánh sáng, vô cùng nổi bật, thu về lượng lớn tài nguyên. Không hổ là nhi tử của Thần Đạo Gia Chủ. Mặc dù Thần tộc không quá coi trọng huyết thống, nhưng nếu Nguyên Sa kém cỏi, Quyển Phong Thần cũng mất mặt.
Phần thưởng lớn nhất hắn thắng được là vé 10 ngày vào Thần Nguyên. Vào Thần Nguyên có thể giúp hắn tăng tu vi cực nhanh.
...
Lại qua 100 năm, có tin từ chiến trường truyền về khiến Thần tộc bàng hoàng, thương tiếc: Bắc Ngạo Thần trên chiến trường trọng thương, chỉ sợ lần này khó qua khỏi.
Bắc Ngạo Thần niên kỷ lớn, tòng quân từ thuở ban đầu thời Cổ Thần, lão tướng quân có uy vọng rất lớn trong quân, trường kỳ bên ngoài chinh chiến, thành lập Bắc Ngạo Quân là một trong những trụ cột quan trọng của quân đội thiên thần.
Lão tướng quân trọng thương thật khiến nhiều người không ngờ, không tưởng tượng nổi là cái gì chiến dịch mới khiến lão tướng quân trọng thương.
Ngày hôm đó, một chi thiết giáp quân từ trời hạ không đi vào trong lục đảo trùng thiên, rất nhiều Thần tộc đều ngước mắt nhìn, không giấu nổi sự lo lắng.
Đấu Chiến Thần dẫn đầu chúng quân ra tiếp đón.
Thiết giáp quân hạ xuống đệ tứ đảo, từ trên chiến xa, Bắc Ngao Thần được khiêng vào trong phủ, hai mắt ông nhắm nghiền, hơi thở lúc có lúc không, trên người toát ra mùi tanh tưởi, hôi thối của thịt máu, khí tức hủ bại.
Tại trong đại điện, Bắc Ngạo Thần vẫn nằm nhắm mắt, bọn Đấu Chiến cũng không dám làm phiền.
Đấu Chiến nhỏ giọng hỏi:
“Chuyện là thế nào?”
“Trúng mai phục, bọn chúng dường như cố ý nhắm đến tướng quân.” vị đội trưởng Bắc Ngạo Quân nói.
“Bọn chúng là ai?” Nhã Văn hỏi.
“Không biết! khi bọn ta tới nơi thì mọi chuyện đã kết thúc, chỉ là thấy được bóng của một cây đao màu trắng.”
“Bạch đao?” Nhã Văn lẩm bẩm suy tư, ánh mắt chợt sáng. “Có thể để ta kiếm tra vết thương.” — QUẢNG CÁO —
Vị đội trưởng gật đầu, mở ra giáp ngực của Bắc Ngạo Thần. Tất cả ngưng mắt quan sát. Tại giữa ngực và bụng là một cái hố đen, huyết ngục nát bấy, tụ huyết, hôi thối, dịch thủy không ngừng rỉ ra.
Nhã Văn cẩn thận quan sát vết thương, hít một hơi sâu nói:
“Chỉ sợ chính là nó: Phá Thiên Đao!”
“Phá Thiên Đao? sao thứ này có thể xuất hiện tại chiến trường? Đạo Khí của chúng ta đâu? sao không ngăn cản?” một vị tướng quân bức xúc nói.
“Bọn chúng đã muốn nhắm vào Bắc Ngạo tướng quân, chỉ sợ đã lên kế hoạch tỉ mỉ, tránh được Đạo Khí của chúng ta.” một tên tướng quân khác nói.
“Vết thương thế nào? không còn cách nào sao?”
“Bọn ta đã hết cách.” vị đội trưởng lắc đầu buồn bã nói, sau đó lại tiếp một câu: “Chỉ sợ chỉ có Ngài Tổng Lãnh mới có thể...”
“Không được… khục, khục...” Đúng lúc này Bắc Ngạo tướng quân mở mắt, nói được hai tiếng, ho mười tiếng. Mọi người vội đỡ lưng tướng quân.
“Mục đích của bọn chúng có thể chính là Ngài Tổng Lãnh, bọn chúng đang thăm dò. Tuyệt đối không thể để Ngài Tổng Lãnh phí sức vì ta.” Bắc Ngạo tướng quân nghiêm trọng nói.
“Vâng! tướng quân bọn ta hiểu, xin ngài giữ gìn sức khỏe.” bọn phong thần lo lắng trấn an.
“Ta trở về là có hai việc muốn giao phó.” Bắc Ngạo khó khăn lên tiếng.
“Xin tướng quân giao phó.”
“Trần Đằng tiến lên!” Bắc Ngạo tướng quân nghiêm giọng.
“Trần Đằng có mặt!” một vị tướng quân bước ra khỏi hàng. Hắn vốn là phó tướng quân Bắc Ngạo, sau đó bị thương được trở về.
“Ta giao Bắc Ngạo Quân Hổ Phù cho ngươi. Từ bây giờ ngươi sẽ thay ta thống lĩnh Bắc Ngạo Quân, ngươi có dám tiếp nhận không!”
“Mạt tướng thịt nát xương tan cũng sẽ hoàn thành trách nhiệm được giao.”
“Tốt!” Bắc Ngạo tướng quân ánh mắt tươi cười, tâm nguyện thứ nhất coi như xong. Sau đó lão vung tay ném một vật xuống đệ nhất đảo, nói: “Ai có thể cầm lên Hắc Nha Sa Đao sẽ nhận được di sản của ta.”
Bắc Ngạo Thần là lão tướng quân lâu năm, công trạng vô số, di sản của ông có thể nghĩ, chắc chắn là vô cùng lớn.
Nói đến đây, Bắc Ngạo Thần nhắm mắt, giữ lại một hơi cuối cùng, chờ người kế thừa xuất hiện. Hy vọng là chờ được.
Mọi người xung quanh im lặng, không nói lời nào, tất cả cùng chờ đợi.
Ba tháng sau, tại giữa đại điện, ầm một tiếng Hắc Nha Sa Đao cắm thẳng xuống đất, kéo theo một người thiếu niên. Vị thiếu niên u đầu đứng dậy, hắn cũng bị bất ngờ, đột nhiên bị đại trường đao lôi đi.
Bắc Ngạo Thần mở mắt, mỉm cười.