Nguyên Sơn là một ngọn núi cô quạnh đìu hiu, khắp nơi không thấy lấy một ngọn cỏ, hay ít nhất trước mắt Lạc Bá không có ngọn cỏ nào.
“Nơi đây có gì đó rất đặc biệt.” Hỏa Hỏa đảo mắt nhìn quanh âm trầm nói.
“Đặc biệt thế nào?” Lạc Bá hỏi lại. Hắn biết Hỏa Hỏa là tồn tại cổ xưa, tuy hiện tại rất nhiều năng lực bị hạn chế nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy một vài thứ mà mắt thường không thể nhìn ra.
“Ta cảm thấy bản nguyên sự sống.” Hỏa Hỏa suy nghĩ một thoáng tìm từ thích hợp để diễn tả.
“Bản nguyên sự sống?” Lạc Bá khó hiểu hỏi lại. Mặc dù Hỏa Hỏa đã dùng ngôn ngữ hiện nay diễn tả sát ý nhất có thể nhưng Lạc Bá vẫn không hiểu hết. Nếu dùng đạo ngữ, Hỏa Hỏa có thể diễn đạt ý trọn vẹn, nhưng Lạc Bá lại không nghe được đạo ngữ.
Hỏa Hỏa gãi gãi cằm suy tư, nó nhìn Lạc Bá mở miệng định nói nhưng lại không thể nói nên lời, lại cúi đầu suy tư rồi lại ngước đầu nhìn Lạc Bá, lặp đi lặp lại mấy lần.
Lạc Bá nhìn nó mà sốt cả ruột. Cuối cùng Hỏa Hỏa phun ra một câu:
“Có nói ngươi cũng không hiểu.”
“Ngươi!!!” Lạc Bá tức giận muốn đưa tay bóp cổ nó, nhưng cũng may hắn còn giữ được chút bình tĩnh không ra tay nếu không thì hắn thảm rồi, vì hắn đánh không lại Hỏa Hỏa.
“Ngươi định làm gì?!” Hỏa Hỏa khóe mắt nhảy lên cảnh giác hỏi.
“Hì, hì… có gì đâu, ta chỉ muốn nói nãy giờ ngươi cũng vất vả rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi.” Lạc Bá cười tươi nói.
“Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ vậy phần thưởng của ta đâu?” Hỏa Hỏa xòe tay đòi.
Lạc Bá liếc nhìn nó khinh thường, con hàng này không bao giờ chịu thiệt, không cho nó lợi ích là không xong với nó. Hắn lạnh nhạt nói: “Yên tâm! linh khí không thiếu cho ngươi.”
Hỏa Hỏa nghe nói linh khí thì cười tươi chui vào trong ấn ký, bơi đùa trong linh dịch.
Giải quyết xong Hỏa Hỏa, Lạc Bá lúc này mới để ý quan sát kỹ hơn Nguyên Sơn. Hắn ngước mắt lên trời nhìn mãi không thấy đỉnh. Nguyên Sơn chọc thủng chín tầng mây, là ngọn núi cao nhất mà Lạc Bá từng thấy. Hắn động thân tiến lên.
Trên đường hắn đi khắp nơi đều là kỳ kim khoáng thạch. Từng khóm thạch anh xanh biếc lấp lánh ánh sáng. Lại có từng cây măng đá đen huyền mọc lên nhọn hoắt, bất cứ ánh sáng nào chiếu vào cũng bị bọn chúng hấp thụ.
Hắn lại thấy một khối đá to bằng nắm tay nhìn rất bình thường nhưng khi cầm lên thì mới biết nó nặng tới ngàn cân, nếu đem đi rèn luyện chắc chắn sẽ là trọng khí vô cùng lợi hại.
Lại có viên đá trong suốt tự phát sáng giống như dạ minh châu. Có viên thạch anh nhỏ như đầu ngón tay sắc bén vô cùng.
Lạc Bá nhìn tới nhìn lui hoa hết cả mắt nếu đem ra ngoài bất kỳ một khối nào cũng trở thành vô thượng bảo vật, trăm tộc tranh giành. Nhưng mà hắn cũng không có ý định mang những thứ này ra ngoài.
Có một điểm lạ là suốt quãng đường đến giờ vẫn không thấy một chồi cây ngọn cỏ nào, cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu sự sống nào, vậy mà Hỏa Hỏa nói nó phát hiện bản nguyên sự sống.
Một lúc sau, hắn không còn hứng thú với các loại đá bên đường. Hắn hướng mắt nhìn lên, gia tăng tốc độ.
Nguyên Sơn mặc dù cao chót vót nhưng với thực lực của Lạc Bá chỉ cần không có vật gì nguy hiểm ngăn cản thì không khó để lên đến đỉnh. Khi hắn vừa nghĩ đến sẽ không có vật gì nguy hiểm thì nguy hiểm lập tức ập tới.
Rắc, rắc… mặt đất dưới chân hắn vỡ ra từng vết nứt, từng khối đá động đậy đang gắn kết với nhau.
Lạc Bá dừng bước, khóe mắt nhảy lên, đây là…
Là thứ gì thì mặc kệ nó, chắc chắn là thứ không tốt, nhân lúc nó còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, chạy là thượng sách.
Đang chạy thì cơ thể hắn dần trầm xuống, bước chân hắn như đeo chì vô cùng nặng nề. Hắn quay đầu nhìn lại thấy một tên khổng lồ đá đang từ từ bước tới.
Tên khổng lồ này cao tới trăm thước do mấy chục loại đá hợp thành, đôi mắt là hai viên ngọc bích một lục một lam. Nó từng bước tiến lên, mỗi bước của nó trọng lực lại được gia tăng.
Lạc Bá nhíu mày, không thể để nó lại gần nếu không trọng lực sẽ rất lớn. Hắn gồng lên yêu khí bảo vệ, bước chân nhanh chóng lên núi tách xa tên khổng lồ đá.
Tên khổng lồ đá nhận ra nếu để Lạc Bá chạy đi, nó sẽ không bao giờ bắt kịp vì tốc độ của nó chậm hơn. Nó há miệng gầm lên, hai nắm đấm vỗ mạnh vào ngực, tạo nên những tiếng ầm ầm vang trời. Tên khổng lồ đá nhảy lên, hai tay từ trời cao giáng xuống.
Lạc Bá thấy vậy vội lách thân né tránh. Ầm! tên khổng lồ đá đập ra một hố lớn, đất đá văng tung tóe. Những mảnh đá này vô cùng sắc bén. Phốc, phốc… vài tiếng có mảnh đá xuyên thủng lồng bảo vệ của hắn cứa vào da thịt.
Máu tươi trào ra, Lạc Bá vội vận dụng yêu khí cầm lại vết thương. Hắn đã quá bất cẩn, không nhớ ra tại nơi đây toàn là kỳ kim khoáng thạch, có vài loại rất dễ xuyên thủng phòng vệ của hắn.
Lạc Bá hừ lạnh, hắn không đánh không có nghĩa là hắn sợ, dám làm hắn bị thương vậy thì phải trả giá. Lạc Bá vận khởi yêu khí, há miệng gầm lên thi triển Sư Tử Hống.
Sóng âm chấn động trực tiếp tấn công tên khổng lồ đá khiến bước chân nó hơi loạng choạng lui lại, đất đá trên người rơi rụng. Lạc Bá nhếch mép cười, xem ngươi có sợ hay không?!
Tên khổng lồ đá sau khi giữ vững thân hình, hai mắt hắn lóe sáng nhìn Lạc Bá, sau đó nó vỗ ngực ầm ầm, há miệng gầm lên.
Sóng âm đánh tới, đập vào lồng yêu khí bảo vệ của hắn. Lồng yêu khí chập chờn gợn sóng, rồi rắc một tiếng, lồng yêu khí vỡ tan. Sóng âm đánh thẳng vào đầu hắn. Lạc Bá ôm đầu đau đớn, lăn lộn trên mặt đất.
Một thoáng sau, tiếng gầm mới dừng lại, tên khổng lồ đá đứng tại chỗ đưa ánh mắt cao ngạo nhìn Lạc Bá, tỏ ra rất có linh trí.
Lạc Bá cũng hơi bất ngờ, một đống đá hợp lại với nhau không ngờ lại có linh trí như vậy, phải chăng nó cũng là một dạng của sự sống? hắn cũng chẳng muốn biết nó là thứ gì? dám khinh thường hắn, sẽ phải trả giá.
Lạc Bá đứng thủ thế, yêu khí cuồn cuộn quấn quanh thân, có tiếng lách tách lửa cháy vang lên. Hắn há miệng, một quả hỏa cầu hình thành. Hỏa cầu lớn dần, nhiệt độ nóng bức.
Tên khổng lồ đứng nhìn, dường như chẳng thèm ngăn cản, giống như muốn xem Lạc Bá có thể làm gì nó.
Tụ lực đã đủ, Lạc Bá gầm lên bắn ra hỏa cầu. Những nơi hỏa cầu đi qua không khí như bị nung chảy, vặn vẹo gợn sóng.
Oanh! Tên khổng lồ đá hứng trọn hỏa cầu. Khói lửa mù mịt.
Lạc Bá ngưng mắt quan sát, có giết được tên khổng lồ đá không? chiêu vừa rồi của hắn dùng mười phần sức lực là chiêu có lực phá hoại lớn nhất, bình thường có thể hủy sơn diệt địa.
Khói đen tán đi, tên khổng lồ đá lù lù xuất hiện, không thương không tổn, chỉ có một chút ám đen trên người. Tên khổng lồ đá tay phủi phủi bụi trước ngực, nhìn Lạc Bá với ánh mắt khiêu khích.
Lạc Bá có hơi chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý, tên khổng lồ đá này tạo từ kỳ kim khoáng thạch nơi đây nên lửa của hắn không đốt được cũng là bình thường.
Không dùng được lửa vậy thì hắn dùng chiêu khác. Lạc Bá động thân, nhanh hơn chớp mắt, hắn biến mất tại chỗ, chỉ để lại một tàn ảnh.
Tên khổng lồ chưa kịp phản ứng thì Lạc Bá đã xuất hiện sau đầu nó, hắn giơ lên móng vuốt sắc nhọn táp tới. Nhưng khi tới gần tên khổng lồ đá, hắn cảm thấy trọng lực tăng lên gấp bội khiến động tác của hắn chậm lại mười lần. Mặc dù vậy tốc độ của hắn vẫn còn rất nhanh.
Tên khổng lồ dương như phát hiện ra bị tập kích, nó liền quay đầu lại.
Két!!!! móng vuốt của Lạc Bá cào trên mặt tên khổng lồ, hỏa hoa bắn tung tóe, tiếng rít chói tai. Đắc thủ, Lạc Bá vội nhảy lui lại, tránh cho đối thủ phản kích.
Một thoáng trôi qua, tên khổng lồ đá cũng chẳng có thêm động tác, nó vẫn sừng sững đứng đấy, trên mặt có một vết cào rất nhạt. Lạc Bá nhăn mày, xem ra chiêu vừa rồi chẳng thể làm gì tên khổng lồ đá.
Tên khổng lồ phát ra những âm thanh khó nghe như đá nghiến vào nhau. Lạc Bá nghe không hiểu nhưng có vẻ nó đang khiêu khích hắn.
Lạc Bá hừ lạnh, dám khiêu khích hắn, phải trả giá!
Tên khổng lồ đã vỗ ngực, ngoắc ngoắc tay như muốn nói: ta đứng tại chỗ, ngươi có chiêu gì cứ giở hết ra.
Lạc Bá nhún chân phóng tới, trong một cái chớp mắt hắn đã xuất hiện trên đầu tên khổng lồ đá, móng vuốt vươn ra móc xuống mắt nó. Một chớp mắt sau, hắn đã xuất hiện cách tại chỗ cũ, trong tay nắm hai viên ngọc bích.
Hắn nhếch mép cười, nắm tay siết chặt muốn bóp nát hai viên ngọc bích thị uy với tên khổng lồ. Két, két… hai viên ngọc bích nghiến vào nhau nhưng mà không vỡ, Lạc Bá vội vận yêu khí gia tăng lực ép nhưng hai viên ngọc bích vẫn không bị nghiền nát, trái ngược hoàn toàn với ý định của hắn. Mặt hắn đỏ lên, có chút xấu hổ.
Tên khổng lồ đá lại làm như không có gì, nó cúi xuống nhặt đại hai viên đá khác gắn lên mặt làm mắt. Nó phát ra những tiếng lách cách giống như đá đập vào nhau. Lạc Bá nhíu mày, tên này đang cười nhạo hắn sao? vậy thì cái giá ngươi trả sẽ phải rất lớn.
Lạc Bá chân cào mặt đất, yêu khí cuồn cuộn, ánh mắt ngưng trọng, hắn chuẩn bị tung ra đại chiêu. Tên khổng lồ đá cũng cảm nhận được khí thế dâng trào của hắn, nó nghiêm túc thủ thế đón nhận đòn công kích.
Phốc! một tiếng nhỏ vang lên, Lạc Bá biến mất tại chỗ. Tên khổng lồ ngưng trọng chờ đợi.
Một tức, hai tức, ba tức… mười tức thời gian trôi qua vẫn không có gì xảy ra! tên khổng lồ nghi hoặc, hơi buông lỏng tư thế, đảo mắt nhìn quanh. Nó phát hiện Lạc Bá đang chạy như điên lên đỉnh núi.
Lạc Bá quay đầu nhìn nó, nhếch mép cười, thầm nói: cái giá này ta cho ngươi, khỏi cần phải trả.
Tên khổng lồ nhận ra bị chơi xỏ thì đã quá muộn, khoảng cách quá xa để hắn vận dụng trọng lực khống chế Lạc Bá. Răng rắc, răng rắc… thân thể nó từ từ tan rã, vỡ ra trở lại thành những khối đá lăn lông lốc trên sườn núi.
Lạc Bá cắm đầu chạy. Rất nhanh hắn đến được gần đỉnh núi. Nơi đây có một tòa kiến trúc hùng vĩ khắc vào trong núi. Hắn phát hiện một bóng hình đang đứng trước cung điện.