Qua không biết bao lâu, Tôn Kỳ gian nan mở mắt. Một giọng nói vui mừng vang lên:
“Cung chủ tỉnh rồi… cung chủ tỉnh rồi. Bệ hạ, cung chủ tỉnh rồi.”
Một tên trung niên hình dáng uy nghiêm và quý khí bước vội vào trong phòng, kéo theo là đám quần thần. Lý Thiên Hoa ngồi xuống bên giường Tôn Kỳ, ân cần hỏi:
“Ái khanh thấy thế nào rồi?”
Tôn Kỳ chảy xuống hai dòng nước mắt:
“Bệ hạ, có phải thần đang mơ hay không? Trước khi chết được gặp lại bệ hạ.”
“Ái khanh, đây không phải là mơ. Là trẫm đây, trẫm thực sự đang ở đây.”
“Không phải là mơ vậy thì tốt quá. Trước khi chết còn được gặp bệ hạ, thần đã mãn nguyện.”
“Ái khanh không nên nói như vậy. Khanh nhất định không sao, trẫm nhất định sẽ chữa khỏi cho khanh.”
“Bệ hạ không cần nói lời an ủi, thần biết độc Bạch Phù là không có thuốc giải, thần có thể giữ được một hơi thở đã là may mắn. Đây có lẽ là Ma Tổ cho thần hoàn thành tâm nguyện cuối cùng được gặp bệ hạ.”
“Ái khanh đừng nói như vậy, trẫm nhất định sẽ tìm ra giải dược cứu khanh. Trẫm đã bắt được Vạn Độc, trẫm sẽ bắt hắn giao ra thuốc giải.”
Tôn Kỳ suy nghĩ đảo một vòng, quả nhiên là có âm mưu. Vạn Độc là Hợp Nhất cảnh cường giả, muốn bắt sống một Hợp Nhất cảnh cường giả, đã thế còn tinh thông độc trùng, không dùng lực lượng gấp mấy lần, đồng thời bố trí bẫy tinh vi là không thể nào bắt được. Hắn bây giờ có thể xác định hắn là con mồi trong kế hoạch của Lý Thiên Hoa.
Mặc dù đã nhìn ra âm mưu của Lý Thiên Hoa nhưng Tôn Kỳ làm như không biết, giọng thều thào muốn khóc, nói:
“Bệ hạ không cần an ủi thần. Thần tự biết bản thân đã như mành chỉ treo chuông, có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng trước khi chết thần muốn viết lại công trình nghiên cứu của mình để lưu truyền cho muôn đời sau. Tiểu U lấy giấy viết.”
Tiểu U nhanh chóng lui ra, nàng quay lại với giấy viết. Tôn Kỳ bắt đầu đọc để Tiểu U viết lại. Lý Thiên Hoa nghe vài câu liền nhận ra ngay đây là đan phương tạo thể đan.
Lý Thiên Hoa siết lấy tay Tôn Kỳ, xúc động nói:
“Ái khanh, đây là công trình cả đời của khanh…”
“Bệ hạ, thần nghiên cứu tạo thể đan cũng là nhằm giúp cho Ma tộc quật khởi, thống nhất Đại Thế Giới, trở thành vạn tộc chí tôn. Tất cả bọn hắn đều không coi thường thần, duy chỉ có bệ hạ là hiểu được và trọng dụng thần. Trên đời này có thể tìm được một tri âm như bệ hạ, thần sống không uổng.
Trước đây đan phương còn chưa hoàn thiện nên thần không dám giao ra, khiến cho bọn nịnh thần buông lời gièm pha, nhưng bệ hạ vẫn một lòng tin tưởng thần, khiến thần vô cùng xúc động. Bây giờ thần đã không còn thời gian, chỉ có thể để hậu bối đi hoàn thiện. Thần không thể hoàn thành trọng trách được giao, mong bệ hạ trách tội.”
“Ái khanh, sao có thể nói như vậy. Trẫm không bao giờ trách khanh. Những gì khanh đã làm có ý nghĩa vô cùng trọng đại với toàn Ma tộc, sử sách sẽ ghi nhớ tên của khanh.”
“Bệ hạ không cần nói lời an ủi, xin bệ hạ hãy tránh xa kẻ bệnh tật này, lỡ đâu bệ hạ dính phải độc Bạch Phù. Vậy thì thần sẽ là tội nhân thiên cổ.”
“Ái khanh sao có thể nói vậy, chỉ cần có thể giúp khanh khỏi bệnh, trẫm sẵn sàng cắt xuống máu thịt mình cho khanh ăn.”
“Bệ hạ…”
“Ái khanh…”
“Bệ Hạ…”
“Ái Khanh…”
“BỆ HẠ…”
“ÁI KHANH…”
Lý Thiên Hoa và Tôn Kỳ ôm nhau, nước mắt chảy lã chã.
Tách… tách… tách… từng giọt nước mắt rơi xuống trang giấy trắng. Tiểu Diêm mắt trợn trừng ngạc nhiên nhìn Tiểu U, rõ ràng biết Lý Thiên Hoa và Tôn Kỳ đang diễn kịch, hắn nhận ra chẳng lẽ U tỷ lại không biết. Vậy vì sao U tỷ còn khóc ngon lành như vậy?
Tiểu Diêm cúi đầu, âm thầm đấm một phát thật mạnh vào bụng khiến cho hắn đau quằn quại nước mắt chảy xuống, hắn quỳ sụp xuống chân giường rống lên khóc:
“Cung chủ ơi cung chủ, ngài đi rồi thì đám thuộc hạ biết phải làm sao? Bệ hạ như thiên địa ban sự sống, còn cung chủ giống như cha mẹ che chở cho đám con thơ. Từ lâu đám thuộc hạ đã coi ngài là cha là mẹ. Cung chủ đi rồi, đám thuộc hạ giống như mất đi cha mẹ, từ đây đám thuộc hạ sẽ thành trẻ mồ côi.
Mồ côi… tội lắm ai ơi…”
Tiểu Diêm rống lên hát. Chất giọng ngang như cua bò, ngân nốt cao cứ được nửa đường là đứt, cộng với tiếng khóc nấc nở của hắn, thật sự… thật sự là vô cùng khó nghe.
Nhưng đám quần thần nhanh chóng hiểu ra điều gì đó, bọn hắn lập tức âm thầm đấm ngực rống lên khóc, hết lời ca ngợi Lý Thiên Hoa và Tôn Kỳ, tất nhiên ca ngợi Lý Thiên Hoa vẫn là chủ yếu.
Ngày hôm sau, Lý Thiên Hoa và đám quần thần lại đến, lần này có thêm cả quan viết sử. Và giống y hệt ngày hôm qua, lại một trận khóc lóc thê lương bi thảm, đám quần thần hôm nay biết chuyện nên khóc rất nhiệt tình.
Quan viết sử rơi nước mắt lã chã, đặt bút xuống viết:
Ngày… tháng… năm…
Đan Thanh Cung Chủ Tinh Niệm bị kẻ gian ám hại, trúng độc Bạch Phù không có thuốc giải nằm liệt trên giường.
Hoàng đế Lý Thiên Hoa, hiệu Ma Tông, thịnh trị thiên hạ, yêu dân như con, nghe được ái thần bệnh nặng, không quản ngàn vạn công việc, không quản thân phận cao quý, không quản độc chất lây lan, tận tình đến bên giường bệnh, ân cần thăm hỏi.
Hoàng đế hạ lệnh thiên hạ ai tìm ra giải dược Bạch Phù độc, ban cho một thành, vàng bạc châu báu, bảo vật ngàn vạn, nô tài trăm ngàn, mỹ nữ ba trăm…
Hoàng đế lại sai Minh tướng quân đến đông hải săn Vô Thủy Miên, nghe nói máu của loài này có thể trị bách độc. Vô Thủy Miên là một loài sứa độc màu trắng trong suốt, cơ thể phần lớn là nước và một ít nội tạng, không có máu. Chỉ có Vô Thủy Miên Vương mới có một sợi tinh huyết, nhưng một tỷ Vô Thủy Miên mới may mắn sinh ra một Vô Thủy Miên Vương.
Bệ hạ sai Trần thượng thư xuôi về phương nam tìm Đinh Lăng, nghe đồn rễ loài cây này có thể kéo dài thọ mệnh. Đinh Lăng phải đủ mười vạn năm, rễ sẽ thêm một tầng sinh huyết, chính tầng sinh huyết này sẽ gia tăng thọ mệnh, nhưng Đinh Lăng một vạn năm đã sinh ra linh trí, có thể mọc chân chạy trốn.
Bệ hạ sai Tần thân vương vượt giới đi đến phương tây truy tung Thiên Địa Vô Thủy, theo truyền thuyết thì đây là loại thần thủy có thể ban cho một sinh mệnh mới. Nhưng đây có thể chỉ là truyền thuyết của Thần tộc thêu dệt, ngay chính Thần tộc bá chủ tây phương cũng chưa bao giờ tìm được loại thần thủy này.
Bệ hạ sai Thái Hòa điện chủ ngược lên phía bắc tìm cho được Liệt Diễm Hàn Băng, cổ thư có ghi Liệt Diễm Hàn Băng vừa là băng vừa là lửa, có thể thiêu đốt vạn độc. Cực bắc Ma tộc vô cùng khắc nghiệt, chỉ sinh sống một ít bộ tộc du mục, trong những câu chuyện quanh đống lửa của bọn hắn thường nhắc đến Liệt Diễm Hàn Băng, có kẻ khẳng định đã tận mắt nhìn thấy, tin tức gần nhất đã là từ hai mươi ngàn năm trước.
Có thể nói để cứu mạng Đan Thanh Cung Chủ, bệ hạ đã dốc tận sức lực, thậm chí ngài sẵn sàng cắt thịt làm thuốc nếu như có thể cứu được Đan Thanh Cung Chủ.
Tấm lòng bệ hạ đối với bầy tôi như liệt dương treo cao soi sáng lòng dân, trời đất cũng phải cảm động.
Hoàng đế Lý Thiên Hoa và Đan Thanh Cung Chủ Tinh Niệm trở thành giai thoại đẹp về tình nghĩa quân thần, để cho con cháu đời đời noi theo, lấy ra làm gương.
Viết đến đây, sử quan nước mắt rơi đầy. Hắn vẽ lại bức tranh Lý Thiên Hoa ngồi bên giường bệnh, cầm tay Tôn Kỳ hai hàng nước mắt chảy dài. Đám quần thần cũng chen vào xin vẽ ké.
Từ hôm đó, cứ mỗi khi bãi triều, Lý Thiên Hoa cùng quần thần lại đến thăm Tôn Kỳ.
…
Ngày… tháng… năm…
Hoàng đế Lý Thiên Hoa phong cho Tinh Niệm là Định Quân Vương Thần Hầu, ban trăm rương châu báu, nô tài trăm vạn…
…
Ngày… tháng… năm…
Hoàng đế Lý Thiên Hoa phong Tinh Niệm là Phụ Chính Thiên Quân Giám Quan, ban cho đất Thuận Hóa…
…
Ngày… tháng… năm…
Hoàng đế Lý Thiên Hoa phong Tinh Niệm là Tổng Mệnh Toàn Quyền xứ Hà – Quảng…
…
Những chức vụ này đều vô thưởng vô phạt, danh hiệu cũng là mới nghĩ ra, Tôn Kỳ là một kẻ sắp chết nên không dùng được, vậy nên Lý Thiên Hoa ban tặng thật kêu cũng chỉ để làm đẹp sử sách về hắn.
…
“Tỷ, lại đến giờ nữa rồi. Đệ dạo gần đây đã khóc hết nước mắt rồi, xương cốt cũng tự đánh rạn nứt mấy cái. Sao hắn không chết s… ớm…”
“Im miệng! có biết họa từ miệng mà ra.”
“Ối! tỷ đừng gõ đầu đệ.”
“Ngươi không phải nói hết nước mắt sao? ta sẽ đánh cho ngươi ra nước mắt.”
“Tỷ đừng đánh mặt mà.”
Tiểu Diêm ôm đầu bị Tiểu U đánh cho một trận, mặt mày sưng phù đặc biệt là hai mắt bầm đen, khi hắn ra ngoài khóc càng thảm thiết. Nhìn hắn mà đám quần thần không khỏi khâm phục. Sử quan cũng đề bút viết xuống: thuộc hạ của Đan Thanh Cung Chủ trung thành tận tâm, nhìn chủ tử bị bệnh mà nước mắt đầm đìa.
…
“Tướng quân, sao bây giờ ngài còn chưa vào ngủ? thiếp rất cô đơn a.”
“Đàn bà thì biết gì!? Ta phải thức khuya để mắt thâm. Thời gian tiếp theo ta phải ăn chay, đừng có ở đây mà quấy rầy ta.”
…
“Phu quân, ngài uống nước từ từ thôi, ngài bị sao mà uống nước nhiều vậy?”
“Uống nước nhiều thì mới có nước mắt mà khóc. Nhanh chuẩn bị cho ta mấy bình nước mang theo.”
…
“Cha ơi, sắp tới sinh nhật con, cha phải tổ chức thật linh đình.”
“Không được đâu Bảo Bảo, gần đây có chuyện, không thể tổ chức tiệc tùng.”
“Cha!!! Con muốn tổ chức…”
“Bảo Bảo chịu khó năm nay, bây giờ mà tổ chức thì cha chết chắc.”
…
“Cẩu tử, ta cấm ngươi ra ngoài, không được bù khú với đám hư đốn đấy nữa. Ở trong nhà cho ta.”
“Ông già, ông nói gì vậy? Tôi không đi chơi thì có thể làm gì?”
“Hừ! làm gì cũng phải ở trong nhà, mày mà ra ngoài, ta đánh chết.”
“Ông có mỗi tôi là con, ông dám đánh tôi sao?”
“Các chuyện khác, ta có thể cho qua. Nhưng đây là thời điểm nhạy cảm, ngay cả hoàng tử công chúa cũng không dám tiệc tùng. Dù ngươi có là con một ta cũng chém chết, thà để ngươi chết còn hơn là cả gia tộc liên lụy.”
…
“Phu quân, đây là sính lễ mẫu thân đưa cho ta, ngươi không thể cũng lấy đi a. Nhà ta đã không còn thứ gì quý giá.”
“Chịu khó một chút đi. Ta nghe nói hôm nay bệ hạ lại phong cho hắn chức vị khác, ta phải mang lễ vật chúc mừng. Ta hứa ngày sau sẽ bù đắp cho nàng.”
…
Để chất lên một giai thoại đẹp, đám quần thần đúng là đã phí hết tâm sức, dốc tận tâm can. Ngoài mặt, Tôn Kỳ nhận được khá nhiều lợi ích, nhưng thực chất kẻ được lợi nhiều nhất vẫn là Lý Thiên Hoa.