Nhân Tổ

Chương 291: Hắn không thể chết



Tôn Kỳ nghĩ chỉ có một nơi tại Ma giới mà cấm tuyệt ma khí đó chính là Hắc Thủy Ma Ngục, hắc thủy nơi đây có tính hấp thụ và ăn mòn, ngay cả ma khí cũng không thoát được sức hút của nó.

Ngày hôm sau, Tôn Kỳ đến xin Lý Thiên Hoa được đến Hắc Thủy Ma Ngục, với cái cớ là hắn muốn lấy hắc thủy về nghiên cứu. Lý Thiên Hoa có chút chần chờ nhưng rồi cũng đồng ý. Tôn Kỳ vui vẻ ra về.

Thật ra trong lòng Lý Thiên Hoa từ lâu đã coi Tôn Kỳ là miếng mồi lớn dụ ra đám phản loạn, hắn thực sự muốn Tôn Kỳ ra ngoài để thả câu, nhưng thời gian này Tôn Kỳ luôn trong Đan Thanh Cung, hắn lại không thể vô duyên vô cớ phái Tôn Kỳ ra ngoài, như vậy sẽ khiến bọn phản loạn nghi ngờ.

Bởi vậy khi Tôn Kỳ xin đi Hắc Thủy Ma Ngục, hắn trong lòng vô cùng vui mừng. Lý Thiên Hoa sau đó âm thầm sắp xếp ẩn võng, chuẩn bị hốt một mẻ bọn phản loạn.

Sáng hôm sau, một đoàn xe xuất phát từ hoàng thành đi đến Hắc Thủy Ma Ngục, quãng đường đi này khá thuận lợi.

Hắc Thủy Ma Ngục là nơi mang điềm xấu, rất ít khi có ai ghé thăm, bọn họ tránh còn không kịp chứ tới nơi này làm gì. Nhưng hôm nay lại có một đoàn xe rầm rộ tiến vào ma ngục.

Lý Biểu ngồi phía trước đánh xe, hắn lớn giọng thông báo:

“Đan Thanh Cung Chủ theo lệnh bệ hạ đến Hắc Thủy Ma Ngục. Mau mở cổng thành!” vừa nói Lý Biểu vừa giơ cao lệnh bài.

Đại môn chậm rãi mở ra, hai tên lính đi tới, bọn chúng nhận lấy lệnh bài xác nhận lại một lần nữa, sau đó gật đầu nói:

“Lệnh bài không sai. Mời vào!”

Đoàn xe lững thững đi vào rồi dừng lại trong sân lớn. Tiểu U vén ra màn xe, đỡ lấy Tôn Kỳ bước xuống.

Đám giám ngục đứng chờ chực đồng loạt hành lễ:

“Cung nghênh Đan Thanh Cung Chủ!!”

“Các vị miễn lễ.” Tôn Kỳ phất tay ra lệnh.

Đám giám ngục ngẩng đầu, trong đó có hai tên lính canh khi nhìn thấy Tôn Kỳ thì sửng sốt, ánh mắt hoài nghi. Tôn Kỳ nhìn hai bọn hắn cười:

“Hai vị đại ca còn nhận ra ta sao?”

“Chẳng lẽ… ngươi là…” Hai bọn hắn đồng loạt chỉ tay hô lên nhưng rất nhanh nhận ra hành động vô lễ, bọn hắn vội chắp tay nói: “Cung chủ có phải vị Tạo Thể cảnh năm xưa bị đưa vào ma ngục?”

Tôn Kỳ gật đầu: “Hai vị đại ca trí nhớ còn tốt.”

Hai tên này nhìn nhau, thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương. Sự đời như thế diệu, mới mấy năm trước còn là tội phạm ắt hẳn phải chết, thoát cái đã thành quan to quyền cao chức trọng.

Tôn Kỳ lúc này ra lệnh:

“Các ngươi ở lại đây. Ta và hai vị đại ca này đi vào ma ngục.”

“Cung chủ, liệu có vấn đề?” Lý Biểu nghi ngại hỏi.

“Đây là Hắc Thủy Ma Ngục, làm sao có vấn đề gì chứ!” nói xong, Tôn Kỳ khoát tay bước đi. Hai tên lính canh vội đi trước dọn đường.

Phía cuối con đường, Bạch lão lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế tựa ánh mắt lim dim, sợi râu phất phới theo từng nhịp thở. Hai tên lính vội chạy lên trước đánh thức Bạch lão.

“Dậy… dậy… Có khách quý đến, Bạch lão mau dậy…”

Bạch lão duỗi cái lưng mệt mỏi, không để ý đến sự sốt ruột của hai tên lính cánh, lão đưa mắt liếc nhìn Tôn Kỳ, giọng trêu đùa:

“Tên tiểu tử năm xưa đây sao? có cần lão già này hành lễ với ngươi không?”

Tôn Kỳ cười chắp tay hành lễ nói:

“Bạch lão nói đùa, là vãn bối hành lễ mới đúng. Năm xưa cũng nhờ Bạch lão đề tỉnh nên vãn bối mới thoát được cái chết. Là vãn bối nợ Bạch lão một lời cảm tạ.”

Lời này của hắn là lời nói thật lòng, năm xưa trước lúc bị đem ra xét xử, Bạch lão đã nói với hắn: muốn sống, phải cho thấy bản thân giá trị. Sau đó mới có chuyện hắn dùng ân huệ cuối cùng luyện ra một lò đan dược, rồi từ tội phạm biến thành Đan Thanh Cung Chủ.

Bạch lão vuốt chòm râu cười hài lòng nói:

“Cảm tạ thì thôi đi. Nói xem, lần này ngươi vì sao lại đến? nhớ cảnh trong ngục sao?”

“Bạch lão nói đùa, ma ngục đáng sợ, ai dám lưu luyến. Vãn bối lần này là muốn lấy một ít hắc thủy dùng trong nghiên cứu đan dược.”

“Nghiên cứu? ngươi cũng đánh giá mình quá cao đi. Từ trước đến nay kẻ nghiên cứu hắc thủy nhiều lắm, không thiếu đại năng, thiên tài tuyệt diễm, nhưng bọn họ đều thất bại. Một tên tiểu tử như ngươi thì có thể nghiên cứu ra cái gì? Ta thấy ngươi có dụng ý khác.”

Tôn Kỳ nghe lời này trong lòng có chút sững sờ, không ngờ bị Bạch lão nói trúng tim đen, nhưng mà ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên:

“Vậy Bạch lão nói xem dụng ý của ta là gì?”

Hai bọn họ đối mắt nhìn nhau, trên miệng đều treo nụ cười bí hiểm. Ngoài mặt Tôn Kỳ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn có cảm giác không yên giống như bị Bạch lão nhìn thấu vậy. Sau một lúc, hai tên lính thấy không khí bất thường, liền nói sang chuyện khác:

“Bạch lão, trước đó bọn ta đánh cược thua, lần này phải gỡ lại. Bạch lão nhanh mở cửa, rồi chúng ta lại đánh cược tiếp.”

Bạch lão đánh cái cười ha ha:

“Hai tên oắt con, hôm nay ta sẽ cho các ngươi tâm phục khẩu phục.”

Bạch lão nói rồi lấy ra chìa khóa tra vào ổ khóa đại môn, lão dùng sức đẩy ra cánh cửa, hắn quay nhìn Tôn Kỳ nói:

“Nhanh vào đi! Nhớ lần trước ta dặn sao? với sức của ngươi chỉ có thể ở tầng thứ nhất.”

Tôn Kỳ lách qua khe cửa đi vào, hắn quay đầu định nói Bạch lão để hắn riêng một mình, thì Bạch lão lúc này đã kéo cánh cửa đóng lại, hai tên lính lo lắng hỏi:

“Bạch lão, đóng cửa lại, vậy nếu như Đan Thanh Cung Chủ gặp chuyện thì làm sao?”

“Các ngươi quá lo, hắn ở trong đấy không có nguy hiểm. Hắn một mình trong đấy mới tiện làm việc.” Bạch lão khoát tay nói.

Hai tên lính nhìn nhau lắc đầu, bọn hắn cũng không hiểu ý Bạch lão nói gì.

Tại trong ma ngục, Tôn Kỳ vừa cất bước ngay lập tức thân hình chìm xuống, cũng may là hắc thủy tại đây chỉ tới mắt cá chân. Khi vừa chạm vào hắc thủy, giày của hắn có dấu hiệu bị ăn mòn hủ hóa, ma khí trong người hắn rục rịch bị một lực hút vô hình kéo xuống.

Tôn Kỳ lấy ra một bồ đoàn đặt lên hắc thủy, sau đó hắn ngồi xuống đả tọa. Theo hắn tính toán thời gian bồ đoàn bị ăn mòn hết cũng là khoảng thời gian hắn phải giết được đỉa ma, vì linh khí của hắn chỉ đủ duy trì đúng khoảng thời gian này.

Chậm rãi hít vào một hơi dài, Tôn Kỳ từ từ trút linh khí vào đỉa ma, giống như đỉa phải vôi, đỉa ma giãy nảy lên vùng vẫy quyết liệt. Toàn thân nó cháy phỏng, nó cố gắng hút lấy ma khí chữa thương, nhưng ma khí trong người Tôn Kỳ đã bị hắc thủy thôn phệ hết. Nó điều động ma khí ngoại giới, nhưng đây là ma ngục, ma khí sớm đã không còn.

Đỉa ma càng giãy giụa dữ dội hơn, Tôn Kỳ ánh mắt hung ác đổ linh khí khắp người đỉa ma. Không mất bao lâu thời gian, đỉa ma hao mòn chỉ còn lại một gang tay, nó lúc này giống như một con giun đất, chỉ một chút nữa thôi nó chắc chắn phải chết.

Bỗng nhiên đỉa ma duỗi thẳng người, rồi xoay tròn như một mũi khoan. Vút! Đỉa ma xuyên qua thân thể Tôn Kỳ chạy trốn ra ngoài. Tôn Kỳ cũng bất ngờ với hành động này của đỉa ma, hắn không ngờ đỉa ma lại có linh tính như vậy, trước nguy hiểm sống chết, nó chọn cách bỏ chạy.

Nhưng đỉa ma chỉ là một lại thi pháp, hẳn là sẽ không thể sống được bên ngoài. Nghĩ đến đây, sắc mặt Tôn Kỳ trầm xuống: đỉa ma đang tìm ký chủ khác. Ở đây ngoài hắn ra thì chỉ còn có hai tên lính và Bạch lão.

Quả nhiên đỉa ma sau khi bay khỏi Tôn Kỳ lập tức phóng về phía đại môn, nó hóa thành một luồng ma khí chui qua khe cửa hẹp. Tôn Kỳ ngay lập tức đánh tới. Nhưng đáng tiếc, hắn đã chậm một bước, đỉa ma đã thoát đi.

Tại bên ngoài, Bạch lão và hai tên lính đang tranh cãi cá cược, bỗng Bạch lão lông mày nhảy lên một cái, lão giơ chân đạp cái ầm xuống đất. Hai tên lính thấy Bạch lão hành động bất thường thì hỏi:

“Bạch lão có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là ta thấy một con sâu nên tiện chân đạp chết.” Bạch lão cười nói.

“Bạch lão có phải ngươi thua rồi nên định đánh trống lảng, tại Hắc Thủy Ma Ngục làm gì có sinh vật nào?”

Bạch lão nhìn về phía đại môn nở nụ cười thần bí, sau đó quay ra tiếp tục cãi nhau với hai tên lính.

Nửa ngày sau, đoàn xe của Tôn Kỳ xuất phát trở về hoàng thành.

Trong bóng tối có ánh mắt đang nhìn chằm chằm đoàn xe, một giọng nói ra lệnh: “Xuất phát!”

Ba cái bóng vút bay về phía Tôn Kỳ, ngay sau đó bọn hắn bị một bóng hình chặn lại, kẻ chặn đường không ai khác chính là kẻ luôn theo âm thầm đi Tôn Kỳ, Cô Tinh.

Tên thủ lĩnh không nói một lời lao vào tấn công Cô Tinh, hai tên còn lại tiếp tục bay đi. Qua không bao lâu lại có hai kẻ chặn đường.

“Bọn ta sớm biết các ngươi muốn giết Tinh Niệm, nên ngoài Cô Tinh bên ngoài còn có bọn ta âm thầm trong bóng tối. Các ngươi sẽ không có cơ hội. Còn không mau chịu trói!”

“Vậy sao? Bọn ta cũng sớm biết các ngươi âm thầm đi theo.” Tên sát thủ nhếch mép cười nói.

Hai tên bảo vệ sắc mặt âm trầm khó coi, nhưng trong nội tâm lại là cười nhạt, bọn hắn sớm đã biết sát thủ không chỉ ba tên nhưng bọn hắn cố ý thả ra một lỗ hổng để con cá tự chui đầu vào lưới. Tôn Kỳ là mồi câu, bọn hắn là vật che mắt, chân chính kẻ cầm câu đang chờ cá cắn mồi.

Không có thêm lời nói nhảm, bốn bọn họ xông vào chiến đấu.

Tại một chỗ bí mật, một tên cường giả đã nhận được tín hiệu: bảo vệ cho Tôn Kỳ đều đã bị cản lại, bây giờ Tôn Kỳ chỉ còn lại mấy tên vệ sĩ Tạo Thể cảnh bên mình. Đây là cơ hội ra tay có một không hai.

Khi hắn vừa bước ra khỏi chỗ ẩn nấp bỗng nhiên lông tóc hắn dựng đứng, một cảm giác cực độ nguy hiểm ập tới, hắn từ từ quay lưng, đập vào mắt hắn là một tên bạch y, đeo mặt lạ hoàng kim, khí tức bình thản.

Hắn tất nhiên không cho rằng đây chỉ là một kẻ bình thường, kẻ bình thường làm sao có thể đứng sau lưng hắn mà hắn không phát hiện ra được, kẻ này rất nguy hiểm. Hắn lên tiếng:

“Các hạ là ai?”

Tên bạch y giọng vô cảm nói:

“Hắn không thể chết!”

Tên sát thủ như nghe một câu nói đùa, hắn cười lớn:

“Trên đời này ai không phải chết!?”

“Trên đời này ai cũng có thể chết riêng hắn không thể.” Tên bạch y lạnh lùng đáp lại.

Tên sát thủ sắc mặt dữ tợn, gằn giọng nói:

“Hắn không thể chết nhưng ta cứ muốn hắn chết. Ai cũng không thể cản ta.”

Tên sát thủ lao lên sử dụng chiêu đầu tiên đã là sát chiêu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv