Tôn Kỳ mỉm cười, từ từ xếp lại nan quạt.
Cô bé này không ai khác chính là Tiểu U, không biết vật đổi sao dời thế nào mà Tiểu U lại vào trong hoàng cung làm nô tỳ tạp vụ.
Tiểu U khi biết được chính xác đó là Tôn Kỳ thì nét mặt vui mừng, nhưng rồi chợt tối sầm, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Nàng run giọng hỏi:
“Ca sẽ không giết muội bịt đầu mối chứ? Muội thề là tuyệt đối chưa từng nhắc đến chuyện đó lần nào, không ai biết được chuyện của ca…”
Tôn Kỳ cười cắt ngang, nói:
“Muội nghĩ nhiều rồi, với địa vị của ta bây giờ, bọn họ có biết là ta trộm thì cũng có thể làm gì được ta? Chỉ cần ta nói một câu: cả cái tiểu thành đấy sẽ bị diệt trong nháy mắt.”
Tiểu U nghe được lời này thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Tôn Kỳ lại nghiêm sắc mặt nói:
“Chuyện trộm cắp không phải vấn đề. Vần đề là chuyện khác.”
Một cỗ khí thế từ Tôn Kỳ bộc phát đè ép không gian, Tiểu U cảm thấy ngột ngạt khó thở giống như đang có một tảng đá đè nặng trên ngực.
Tiểu U bị ép quỳ sụp xuống, miệng van xin:
“Ca ca! muội không biết là ca muốn nói chuyện gì?”
“Thật là không biết sao?” Tôn Kỳ nghiêm giọng tăng áp lực.
Tiểu U bị ép sát xuống mặt sàn, gian nan mở miệng nói:
“Chuyện khai linh, muội chưa từng nói ra.”
Tôn Kỳ lúc này mới thu lại toàn bộ khí thế, cười nói:
“Quả nhiên thông minh, biết ta muốn nói đến chuyện gì?”
Tiểu U chống tay đứng dậy, trên mặt không hề có nét giận dữ hay trách móc, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ:
“Ca tin lời muội nói sao?”
“Tin! Ta tin, muội còn sống đứng ở đây là bằng chứng tốt nhất muội vẫn giữ kín chuyện khai linh.” Tôn Kỳ cười nói.
Năm xưa, Tôn Kỳ vô tình khai linh cho đám Tiểu U, hắn lúc đó cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng sau này tiếp xúc càng nhiều, đặc biệt là chuyện Cổ Đế và Thất Ma Tổ, hắn biết được Nhân tộc không tầm thường, việc hắn khai linh cho đám Tiểu U cũng không đơn giản, nếu như chuyện này lọt vào tai của mấy vị đại năng tất sẽ sinh rắc rối lớn.
Tiểu U cũng rất hiểu chuyện, lúc trước là một tu sĩ nhỏ bé, có nhiều chuyện nàng còn không hiểu, nhưng từ khi tiếp xúc với một số thường thức tu luyện, nàng biết rằng tự khai linh là chuyện không đơn giản.
Nếu như chuyện khai linh bị lộ ra tất sẽ bị tên cường giả bắt giữ thí nghiệm kiểm tra, chỉ sợ lúc đó sống không bằng chết.
Từ khi hiểu rõ chuyện này, Tiểu U cùng hai vị đệ đệ tuyệt đối giấu kín chuyện khai linh.
Tôn Kỳ cười nhạt nói:
“Từ khi chia tay bọn muội sống thế nào?”
Tiểu U ánh mắt suy tư, những ký ức sống dậy, nàng từ từ kể lại chuyện cũ.
Sau khi chia tay Tôn Kỳ, đám Tiểu U bị trúng độc. Bọn chúng trốn trong một sơn cốc, hằng ngày uống sương ăn quả dại, sống lay lắt qua ngày, cố kéo dài hơi tàn.
Nhưng mà độc tính tàn phá cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, buộc bọn chúng phải vào thành tìm đan dược chữa độc.
Trong lúc lê lết đầu đường xó chợ, bọn chúng may mắn gặp được một vị ân công.
Vị này đã giải độc đồng thời cho bọn chúng ăn uống.
Không bao lâu sau thì bọn chúng biết vị này là quan lại trong hoàng cung, nhận nhiệm vụ ra ngoài làm việc. Sau đó bọn chúng được vị này đưa vào hoàng cung làm việc.
Những tưởng bọn chúng có thể có một cuộc sống ổn thỏa, nhưng trong hoàng cung đấu đá quyết liệt, nghe nói vị chủ tử của ân công bị hạ bệ, toàn bộ thân tín của của vị chủ tử này đều bị giết sạch, kể cả vị ân công.
Đám Tiểu U lại may mắn thoát nạn vì bản thân quá nhỏ bé không bị chú ý, sau đó đám Tiểu U được phân công đến khu tạp vụ.
Tại đây bọn chúng không có ai chống lưng nên suốt ngày bị ức hiếp.
Chuyện vị nữ quan kia đánh Tiểu U chính là chuyện thường ngày mà bọn chúng phải chịu.
Tôn Kỳ nghe xong câu chuyện cũng không sinh ra nhiều cảm xúc, hắn cười nhạt nói:
“Mới có chút thời gian mà muội đã là Luyện Linh đỉnh phong, xem ra vị ân công kia đối xử không tệ.”
Tiểu U gật đầu:
“Đúng là như vậy. Nhưng từ khi vị ân công kia chết đi, bọn muội sống rất khổ.”
Tuy Tiểu U không nói thẳng ra, nhưng có thể dễ dàng đoán ra vị ân công của bọn Tiểu U đang thay chủ tử đào tạo tay chân thân tín, nhưng chưa kịp hoàn thành thì đã bị tiêu diệt. May mắn là đám Tiểu U còn quá nhỏ bé nên thoát qua được kiếp nạn.
“Tiểu Phán và Tiểu Diêm thế nào?” Tôn Kỳ lại hỏi.
“Tiểu Phán được phân công làm vườn, Tiểu Diêm thì chăm sóc ma thú, nhưng cụ thể ở đâu thì muội cũng không biết.” Tiểu U trả lời.
Tôn Kỳ gật đầu, sau đó lấy ra một viên đan đưa cho Tiểu U.
“Uống đi!”
Nhìn viên đan, Tiểu U tay run run, lý trí nói cho nàng biết Tôn Kỳ muốn giết nàng thì chỉ cần một búng tay là xong sẽ không cần phiền phức dùng đến đan dược. Đến giờ này nàng vẫn chưa bị giết, chứng tỏ Tôn Kỳ muốn dùng nàng, đây cũng là chuyện thường gặp trong cung.
Đan này sẽ không giết nàng nhưng có thể sẽ khống chế nàng, nhưng nàng đã không còn sự lựa chọn. Hoặc là dùng đan hoặc là chết.
Tiểu U hít một hơi sâu, tay run run đưa ra cầm lấy viên đan.
Không có sự lựa chọn, Tiểu U ném viên đan vào trong miệng.
Dược lực nhanh chóng tan ra, cơ thể Tiểu U vặn vẹo, nàng hét lên đau đớn.
…
Sáng sớm hôm sau, cánh cửa Đan Thanh Cung được đẩy ra.
Một chiếc xe lăn được thiếu nữ đằng sau đẩy đi, bên cạnh là một tên trung niên lực lưỡng. Chính là bọn Lý Biểu, Tôn Kỳ và Tiểu U mới tạo thể thành công.
Lý Biểu liếc mắt nhìn Tiểu U, không hề cố kỵ nói:
“Cung chủ việc gì phải tốn Thiên Hoa Đan vì loại này.”
Lý Biểu hiển nhiên là khinh thường tư chất và xuất thân bần hèn của Tiểu U, nhưng mà Tiểu U sắc mặt bình tĩnh không hề có chút gợn sóng.
Tôn Kỳ thì phe phẩy chiếc quạt, cười nhạt nói:
“Chỉ là một cuộc thử nghiệm, đáng tiếc chỉ có một cái thành công.”
“Bệ hạ là muốn tạo ra một đội quân cường giả, không phải là một lũ Nhân tộc yếu ớt, cung chủ hay là vẫn nên tập trung nghiên cứu những loại tạo thể khác thì hơn.”
“Hừ! vậy ngươi xem ta là cái gì?”
Tôn Kỳ sắc mặt sầm lại, hiển nhiên là cực độ không vui.
Lý Biểu biết mình lỡ lời, vội quỳ xuống thưa:
“Cung chủ tha tội, là Lý Biểu lắm lời.”
Tôn Kỳ ngồi trên xe lăn, liếc mắt nhìn xuống, lạnh lùng nói:
“Biết sai là được rồi! Từ nay trở đi, ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình là được, cấm nhiều lời.”
“Vâng! Cung chủ!”
Lý Biểu vừa rồi thật sự là có chút sợ trong lòng, nên biết hiện tại bệ hạ rất sủng ái cung chủ, nếu như cung chủ có chút không hài lòng với hắn, chỉ cần nói với bệ hạ một câu, vậy thì hắn chết chắc.
Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu với thái độ của cung chủ. Dù sao cung chủ cũng là tuyệt thế thiên tài, nhưng lại bị ép lấy nhân hình tạo thể, nên trong lòng có oán niệm cũng là bình thường.
Cung chủ bắt kẻ khác lấy nhân hình tạo thể, đây là muốn kẻ khác cũng phải chịu nỗi đau như mình. Cung chủ không muốn phải chịu danh tiếng Tạo Thể cảnh yếu nhất trong lịch sử Ma tộc đây mà.
Những gì Lý Biểu suy nghĩ, chính là những điều Tôn Kỳ muốn hắn nghĩ. Tôn Kỳ tin rằng vị Hợp Nhất cảnh theo dõi hắn và Lý Thiên Hoa cũng sẽ nghĩ như Lý Biểu.
Để cho bọn chúng tin rằng đã nắm bắt được tâm lý của mình sẽ khiến bọn chúng giảm thiểu đề phòng, sau này Tôn Kỳ chạy trốn có thể thuận lợi thêm vài phần.
Còn với Tiểu U được tạo thể đã là hạnh phúc lớn, nàng trước đó còn cho rằng sẽ kết thúc cuộc đời tại một xó xỉnh nào đó, bây giờ nàng cũng đã là một cường giả Tạo Thể cảnh, còn có gì mà hối tiếc.
Đêm qua, Tôn Kỳ giúp nàng tạo thể cũng đã nói: nhân hình tuyệt đối không yếu, thậm chí còn mạnh hơn bất kỳ hình dáng nào của Ma tộc.
Tiểu U hoàn toàn tin tưởng lời này. Vị ca ca này bình thường vô cùng tuyệt sát nhưng lại chưa bao giờ nói dối nàng.
Bọn Tôn Kỳ lại tham quan đây đó trong hoàng cung, thỉnh thoảng bắt đi vài tên tạp vụ.
Trong lúc đó, làm như vô tình, Tôn Kỳ mang đi Tiểu Diêm và Tiểu Phán.
Trở lại phòng thí nghiệm.
Lúc này đang có hơn hai mươi tên Luyện Linh cảnh đang đợi lệnh.
Tôn Kỳ nhìn bọn hắn, nhếch mép cười, hắn phất tay một cái.
Tiếng phốc phốc vang lên không ngừng, liên tục có bóng hình nổ nát, cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Diêm và Tiểu Phán.
Bọn chúng cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng run sợ không thôi.
Tôn Kỳ phất quạt nói:
“Ra đây đi!”
Từ sau màn Tiểu U bước ra, nhìn bọn chúng nở nụ cười, nói:
“Tiểu Phán, Tiểu Diêm, không nhận ra ta sao?”
“U? có phải là U tỷ không?” Tiểu Phán và Tiểu Diêm đồng loạt nói.
Tiểu U cười gật đầu.
Tiểu Phán và Tiểu Diêm mừng rỡ, chạy lại ôm Tiểu U.
“Tỷ, hồi sáng ta đã cảm thấy ngờ ngợ. Không ngờ thật là tỷ. Càng không ngờ là tỷ đã tạo thể.”
“Các ngươi nhận ra ta, vậy có nhận ra ca ca đây không?”
“Ca ca? Lẽ nào?... chính là ngươi! Ngươi đã hạ độc bọn ta khiến bọn ta sống dở chết dở, ngày đó ta đã thề sẽ…”
Cốc! một cái.
Tiểu U gõ lên đầu Tiểu Diêm một cái khiến hắn ôm đầu kêu oai oái, Tiểu Phán thấy vậy thì bịt miệng rụt cổ lại.
“Ta đã nói với các ngươi: không được oán trách ca ca. Ca ca không nợ chúng ta cái gì cả, ngược lại còn khai linh cho chúng ta. Bây giờ ca ca còn giúp chúng ta tạo thể.”
Tôn Kỳ cười cắt ngang:
“Không nên nói trước, chưa chắc ta đã giúp bọn hắn tạo thể.”
“Ca ca không nên nói vậy. Muội tin chắc bọn hắn tạo thể thành công có thể giúp ca ca làm nhiều việc hơn.”
“Nhưng chưa chắc bọn hắn đã tạo thể thành công.”
“Vậy thì để số phận lựa chọn đi, chỉ cần có một cơ hội chết cũng không tiếc.”
“Được! vậy ta sẽ cho hai ngươi một cơ hội.”
Sáng hôm sau, chỉ có Tiểu Diêm bước ra ngoài, Tiểu Phán đã không còn.
Tôn Kỳ gọi Lý Biểu, Tiểu U, Tiểu Diêm đến phân công nhiệm vụ. Thời gian tiếp theo, hắn có thể sẽ không lại ra ngoài.