Tôn Kỳ trốn trong vỏ trai, tận lực khôi phục lại cơ thể và tu vi. Cũng may là trong Tử Kim Hồ Lô, hắn có đầy đủ ma thạch và đan dược. Hắn vẫn giữ thói quen sử dụng đan dược, rất ít dùng ma linh đan.
Một ngày lại một ngày trôi qua.
Hải tộc tuần tra đối với khu vực này đã từ từ giảm bớt, mọi việc trở lại hoạt động như trước khi xảy ra sự kiện phá đảo.
Tôn Kỳ hé mở vỏ trai, từ từ thò đầu ra nhìn, phóng thích thần thức dò xét.
Xung quanh trăm thước chỉ toàn là tôm cua cá nhỏ, không hề có dấu hiệu của Hải tộc.
Tôn Kỳ an tâm từ từ bơi ra ngoài.
Hắn thật ra có thể phóng thích thần thức thăm dò phạm vi rộng hơn, nhưng hắn không chắc thần thức của mình có thể qua mắt được Hải tộc cường giả, nếu như bị bắt được thì hậu quả khôn lường.
Trận chiến với Vũ Dương Thiên đã cho hắn một bài học sâu sắc, hắn không muốn lại chơi trò may rủi một lần nữa.
Tôn Kỳ hiện giờ cũng không biết mình đang ở chỗ nào, hắn cần trước tiên xác định vị trí bản thân. Hắn nhẹ nhàng bơi lên mặt biển, đưa mắt nhìn xung quanh.
Ba mặt đều là biển rộng bát ngát bao la, chỉ có một hướng là có điểm đen hắc vân. Không cần thông minh cũng biết đó là hướng Ma giới.
Theo khoảng cách ước chừng, nếu như toàn lực bay về Ma giới cũng phải mất hai mươi ngày, nhưng hắn phải vừa bay vừa che giấu tung tích vậy nên cần mất thêm mười ngày.
Một tháng sau.
Tôn Kỳ theo từng đợt sóng biển, đặt chân lên đất liền.
Nơi đây là Ma giới, nhưng có phải thuộc phạm vi thành Hải Giác hay không thì hắn không chắc.
Tôn Kỳ thấy gần đó một tên Luyện Linh cảnh Ma tộc đang tại trên bãi biển mò ngao bắt sò. Tôn Kỳ vẫn tay gọi hắn lại.
Tên này ngoan ngoãn lại gần, cúi đầu chắp tay khúm núm hỏi:
“Không biết tiền bối có chuyện gì dặn dò.”
“Ta cần ngươi cung cấp thông tin.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.
“Không biết tiền bối muốn biết chuyện gì, vãn bối sẽ thành thật khai báo.”
“Không cần! ta tự tìm hiểu.”
Tên Luyện Linh cảnh ngớ ra, không hiểu ý trong lời nói của Tôn Kỳ. Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, một bàn tay đã chụp ngay cổ hắn, khóa lại thân thể hắn.
Tôn Kỳ tiến hành sưu hồn tên này.
Một lúc sau, Tôn Kỳ buông tay. Xác tên Luyện Linh cảnh đổ xuống hóa thành những sợi ma khí tiêu tán trong trời đất.
Theo như trong ký ức của tên này thì nơi đây là thuộc phía đông bắc Hắc Liên Khu, nếu như đi về phía tây nam sẽ trở lại Hắc Liên Thành, nếu như một đường hướng bắc thì sẽ tới Âm Hỏa Khu.
Tôn Kỳ nghĩ nghĩ một chút, sau đó quyết định hướng lên phía bắc.
Hắn không có lý do gì bắt buộc phải trở lại Hắc Liên Thành, ngược lại khi trở về Hắc Liên Thành còn có thể gặp nhiều rắc rối, vì dù sao bảo vật mà các thế lực thèm khát vẫn đang nằm trong tay hắn.
Tôn Kỳ đi suốt ba tháng trời, cuối cùng tới được nơi biên giới giữa hai khu.
Tôn Kỳ đi vào trong Âm Hỏa Khu cũng không biết đường lối, chỉ có thể đi loạn. Sau mấy ngày đi loạn, rất may cho hắn là gặp được mấy tên thợ săn.
Tôn Kỳ không chút do dự, lập tức bắt giữ sưu hồn.
Theo như trong ký ức của bọn này thì nơi đây thuộc quản hạt của Diễm An Thành, gần đây có một dãy núi gọi Hỏa Thạch sơn mạch.
Tôn Kỳ nghĩ nghĩ, quyết định không vào trong Diễm An thành mà đi Hỏa Thạch sơn mạch. Hắn có một số chuyện bí mật cần làm.
…
Âm Hỏa Khu cũng không phải đặt tên cho vui, nơi đây quả thực khắp nơi đều có khí nóng bốc lên giống như một cái nồi hơi. Núi lửa hoạt động chỗ nào cũng có, thỉnh thoảng còn thấy được những mạch dung nham nổi lên trên mặt đất.
Không khí nóng bức hanh khô, còn kèm theo tro bụi núi lửa.
Cây cối sinh vật nơi đây cũng rất khác biệt, đa phần đều mang theo hỏa thuộc tính. Thực vật lá cây có màu tím đậm xen kẽ màu lam. Đặc biệt là cây nấm khổng lồ cao trên hai thước.
Tại Âm Hỏa Khu không có mỏ ma thạch mà thay vào đó là hỏa thạch, có công dụng tương đương như ma thạch, nhưng chỉ có thể dùng cho hỏa tu.
Vậy nên nơi đây chủ yếu dùng hỏa thạch làm đơn vị tiền tệ, tất nhiên ma thạch cũng được chấp nhận, vì dù sao ma thạch cũng là đơn vị tiền tệ cơ bản của cả Ma giới.
Nhưng đối với hỏa tu nơi đây thì dùng hỏa thạch tốt hơn dùng ma thạch.
…
Tôn Kỳ đi vào trong Hỏa Thạch sơn mạch, mở rộng thần thức càn quét năm mươi dặm xung quanh. Hắn thấy ba con ma thú cấp Tạo Thể cảnh sơ kỳ, trăm con ma thú cấp Luyện Linh hậu kỳ và hàng ngàn con ma thú cấp thấp khác. Tất cả đều không đáng lo.
Tôn Kỳ chọn lấy động phủ của một con gấu nâu. Sau khi đuổi con gấu đi, Tôn Kỳ sửa sang lại động thủ.
Một ngày sau.
Tôn Kỳ ngồi bên bàn đá, trước mặt là trứng Hải Vương. Hắn đang phân vân không biết phải làm gì với quả trứng này.
Hỏa Hỏa lúc này xuất hiện, nó bay lòng vòng quanh quả trứng xem xét, nó chăm chú như đang xử lý chuyện hệ trọng.
Tôn Kỳ thấy vậy thì cười hỏi:
“Ngươi thấy nên xử lý quả trứng này thế nào?”
“Ưm… ta đang phân vân là không biết nên luộc hay chiên?” Hỏa Hỏa tay chống cằm suy tư nói.
“Hả? ta có nghe nhầm không? Ngươi định ăn nó ư?” Tôn Kỳ ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy! không ăn thì còn có thể làm gì? Không phải nãy giờ ngươi cũng đang tính ăn thế nào sao?”
“Ngươi ngốc sao? Trứng Hải Vương có thể là một trợ lực rất lớn a. Vả lại ngươi cũng đâu ăn được.”
“Có ngươi mới ngốc! trợ lực tốt cỡ nào cũng không bằng bản thân thực lực. Ta cảm nhận được một cỗ năng lượng rất lớn bên trong quả trứng này, nếu như ta hấp thụ thông qua ngươi thì sẽ giúp ích lớn cho ta.”
“Không được… không được… quả trứng này quá trân quý, nếu như biết lợi dụng sẽ trở thành trợ thủ lớn.”
Tôn Kỳ xua tay bác bỏ ý kiến của Hỏa Hỏa, hắn vẫn muốn giữ lại quả trứng này.
Trong mắt các thế lực Ma tộc, quả trứng này là tuyệt thế bảo vật, vì có hai công dụng chính:
Thứ nhất là dùng làm phụ thể.
Thứ hai là dùng làm thú sủng.
Còn đối với Tôn Kỳ thì chắc chắn không thể dùng làm phụ thể, vì hắn đã tạo thể, không thể dùng phụ thể khác, mà hắn cũng không có ý định dùng phụ thể khác.
Còn việc để phụ thể cho con cháu thì càng không cần nghĩ đến. Hắn hoàn toàn không có ý định cùng Ma tộc sinh hậu đại, và Nhân tộc đã có sẵn thân thể, không cần phụ thể.
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể dùng Hải Vương làm thú sủng.
Nghĩ đến cảnh cưỡi Hải Vương lướt sóng lớn băng sông vượt núi, không thích kẻ nào liền cho Hải Vương ra đập kẻ đó. Cảnh tượng đó cỡ nào uy phong. Nghĩ thôi cũng thấy sướng cả người.
Nhưng muốn để Hải Vương ngoan ngoãn nghe lời, cần đánh vào hồn phách ấn ký chủ nô khế ước.
Tôn Kỳ cần trước tiên kiểm tra tình trạng quả trứng thế nào.
Thần thức hóa thành một sợi tơ mỏng đâm vào trong vỏ trứng, nhưng Tôn Kỳ giật mình phát hiện vỏ trứng có tác dụng ngăn lại thần thức. Vậy là lại có thêm một loại vật chất có thể ngăn được thần thức xâm nhập.
Tôn Kỳ tất nhiên không dễ bỏ cuộc. Thần thức hóa thành vô số kim châm từ hướng khác nhau tấn công vỏ trứng.
Cong… cong… cong…
Thần thức kim châm chạm vào vỏ trứng thì bị đánh gãy, vỡ nát, không cách nào xuyên qua được vỏ trứng.
Thần thức lại hóa thành cây búa gõ coong… coong… lên vỏ trứng.
Thần thức hóa thành cự phủ bổ đôi quả trứng.
Thần thức hóa thành mũi khoan đâm vào trong vỏ trứng.
Hì hục một hồi, thử đủ lại cách, thần thức Tôn Kỳ vẫn không thể nào xâm nhập vào trong quả trứng.
Tôn Kỳ có chút bực mình, hắn từ trong hồ lô lấy ra một thanh đại đao, bực tức nói:
“Ta cũng không tin không mở được ngươi.”
Vung đao lên cao chém xuống.
Keng…
Thanh dao mẻ luôn một miếng lớn.
Hỏa Hỏa đứng gần đó ôm bụng cười: ha… ha… ha…
Tôn Kỳ xụ mặt, lấy ra một cái rìu lớn, vận chuyển Linh Khí Quyết, từng dòng linh khí cuốn lên trên chiếu rìu.
Hắn vung rìu qua đầu, lấy hết sức bổ xuống.
Ầm! vang một tiếng, bụi đất tung bay, tảng đá kê phía dưới nứt toạc chia năm xẻ bảy.
Lưỡi rìu cũng mẻ đi một miếng. Trên vỏ trứng có một vết ngấn chỉ như sợi tóc.
Tôn Kỳ không thể không khen quả trứng này, quả thật là trứng Hải Vương có khác, chỉ riêng tính cứng rắn có thể so với đỉnh cấp kim loại.
Tôn Kỳ thật ra không nhất thiết phải lúc này thiết lập hồn phách ấn ký, chờ quả trứng nở ra lại ghi lên hồn phách ấn ký cũng không muộn. Nhưng mà trong phút chốc hắn nổi lên hứng thú muốn kiểm tra sức chống chịu của quả trứng này.
Nếu như sức chống chịu càng lớn, chứng tỏ Hải Vương càng mạnh, càng đáng giá hắn bỏ công sức ra nuôi dưỡng.
Tôn Kỳ lại lấy ra các loại vũ khí, nhiệt tình phang đập quả trứng.
Một lúc sau, quả trứng mặc dù vẫn bình yên không có vết nứt, nhưng ngoài vỏ đã đầy dấu ngấn. Tôn Kỳ vỗ vỗ quả trứng hài lòng.
Bài kiểm tra vũ khí coi như thông qua. Bây giờ là bài kiểm tra nguyên tố.
Nguyên tố mà Tôn Kỳ thông hiểu nhất tất nhiên là hỏa nguyên tố. Tôn Kỳ tay kết ấn, trước mặt lập tức xuất hiện một quả cầu lửa. Hắn đẩy quả cầu lửa về phía trước.
Phốc! quả cầu lửa vỡ tan, ngọn lửa bảo trùm cả quả trứng.
Mấy tức thời gian sau, ngọn lửa tiêu tán, quả trứng vẫn như thường, nhưng mà sinh linh bên trong lại động đậy, dường như đã chịu tác động. Trước đây, Tôn Kỳ có dùng vũ khí tấn công nhưng sinh linh bên trong không hề phản ứng lại.
Tôn Kỳ cười nói:
“Thì ra là sợ lửa. Cuối cùng cũng có cách trị ngươi.”
Tôn Kỳ tay lại kết ấn ký tăng thêm ngọn lửa, hắn cho rằng trừng phạt một chút tiểu Hải Vương cũng tốt, sau này để cho nó dễ nghe lời.
Một ngọn lửa lớn bao trùm quả trứng. Mấy hơi thở qua đi, quả trứng đột nhiên rung lắc, một quần sáng hiện lên bảo vệ quả trứng.
Tôn Kỳ ồ lên một tiếng, quả trứng này không ngờ còn có cách này tự vệ. Hắn tự hỏi không biết giới hạn chịu đựng của quả trứng đến mức nào?
Hắn từ từ tăng thêm hỏa năng.
Hỏa Hỏa đứng gần đó bĩu môi: trước đó còn nói không ăn, hiện giờ lại đem đi nướng.
Một lúc sau, quầng sáng trên quả trứng có dấu hiệu băng diệt. Tôn Kỳ gật đầu hài lòng, sức chống chịu rất tốt. Ngay khi hắn định thu lại ngọn lửa thì bỗng nhiên quả trứng ong ong sáng lên.
Một hình ảnh mờ ảo xuất hiện, nhìn giống như một tên đàn ông trung niên.
Hình ảnh này nhìn Tôn Kỳ, ánh mắt hữu thần, giọng nói trầm bổng:
“Vị tiểu hữu này xin dừng tay!”
“Ngươi là ai?” Tôn Kỳ đầy cảnh giác hỏi.
“Ta là Ma tộc Ma La Lan.”
“Ma La Lan? Ngươi không phải đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy! ta đã chết. Đây chỉ là ấn ký của ta để lại trên trứng Hải Vương.”
“Tiền bối còn có gì tâm nguyện?”
“Ta suốt đời vì Ma tộc, chỉ có một tâm nguyện nhìn thấy Ma tộc thống nhất Đại Thế Giới. Ta sắp đặt kế hoạch để cho trứng Hải Vương nhiễm ma tính, sau này sẽ trở thành tay sai Ma tộc, tiến đánh Hải tộc. Ngươi đã có được trứng này, chứng tỏ ngươi được vận mệnh lựa chọn gánh vác trọng trách tiêu diệt Hải tộc. Hãy nuôi dưỡng trứng này thật tốt, nó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho ngươi.”
Tôn Kỳ nghĩ nghĩ một chút, sau đó chắp tay cúi đầu nói:
“Tiền bối vĩ ngạn công lao, vãn bối xin ghi nhớ, sẽ không phụ lòng tiền bối, nuôi dưỡng trứng này thật tốt.”
“Ừm… ngươi chịu gánh vác trách nhiệm này, cũng là vinh hạnh cho Ma tộc chúng ta. Ấn ký này không thể tồn tại quá lâu, ta đi đây.”
Nói rồi, hình ảnh Ma La Lan dần dần tan biến.
Tôn Kỳ chờ một lúc, khi đã xác định hình ảnh hoàn toàn tan biến, hắn quay sang Hỏa Hỏa, gằn giọng nói:
“Nướng trứng!”