Thời gian thấm thoát trôi qua, Tôn Kỳ lúc này đã hai trăm hai mươi tuổi, kể từ khi hắn mở lại linh trí. Bây giờ hắn đã là Tạo Thể cảnh tam trọng.
Thời gian này hắn vẫn thường xuyên qua lại trong thành và ngoại sơn. Ngọn núi này, hắn gọi là Thí Ma Sơn, hắn đã coi ngọn núi này là vật sở hữu của riêng hắn, thợ săn liên minh cũng nhiều lần tới nói chuyện nhưng đều bị hắn đuổi đi. Cuối cùng vì e ngại luyện linh sư hội, mà thợ săn liên minh coi như thôi, gián tiếp thừa nhận thuộc về Tôn Kỳ.
Kể từ khi Tôn Kỳ bước vào Tạo Thể cảnh tam trọng, các thế lực đã hoàn toàn yên tâm, từ bỏ mọi giám sát. Bây giờ Tôn Kỳ có muốn bỏ nhân hình, tạo thể mới thì cũng phải trả giá cực đắt, đã không còn tính uy hiếp với các thế lực.
Mặc dù tu vi tăng nhanh nhưng trình độ luyện đan của Tôn Kỳ vẫn giậm chân tại chỗ, chưa thể luyện thành ma linh đan. Tôn Kỳ cũng không quá vội vàng, nóng nảy. Mặc dù không luyện được ma linh đan nhưng hiểu biết của hắn về hồn phách lại tăng nhiều, hắn không thể không thừa nhận: hồn phách thực sự quá kỳ diệu.
Câu kết luận này của hắn không lạ, bình thường tại Ma giới ai cũng có kết luận như vậy về hồn phách. Nhưng mà ý nghĩa cũng có khác nhau.
Giống như ngươi đứng tại bờ biển nói một câu: biển rộng bao la, so với một kẻ nhiều năm rong ruổi trên biển cũng nói một câu: biển rộng bao la. Tuy cùng kết luận một câu, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
Tôn Kỳ chính là dùng kiến thức nhiều năm nghiên cứu hồn phách để đưa ra kết luận này, khác hoàn toàn so với những kẻ ngồi một chỗ đọc sách rồi kết luận, nhưng mà hắn biết kiến thức về hồn phách của hắn về hồn phách còn quá ít.
Để nhanh chóng nâng cao tu vi, Tôn Kỳ đã tiêu sạch ma thạch có được, bây giờ hắn đã nghèo rớt mồng tơi. Các thế lực lớn cũng không còn cho hắn miễn phí mua ma thú cấp thấp để nghiên cứu nữa.
Hiện nay, hắn chỉ có thể tự tìm kiếm tài nguyên, mà muốn có tài nguyên nhanh nhất và nhiều nhất thì chỉ có hai biện pháp: chính là đánh bạc hoặc ăn cướp.
Hắn cũng từng nghĩ qua luyện đan kiếm tiền, nhưng mà lại không dễ làm. Luyện đan quá tốt sẽ bị nghi ngờ, luyện đan bình thường thì giá thấp. Vả lại thành Hắc Liên nhu cầu mua, bán đan dược tương đối cân bằng, không có cơ hội để hắn đầu cơ làm giàu. Đan sư tại đây lại nhiều như giun dế, hắn cũng không thấy mình có gì nổi bật hơn bọn kia.
Đánh bạc là không thể nào, vì hắn đã bị mọi sòng bạc trong thành Hắc Liên cấp cửa. Vậy chỉ còn lại cách đi ăn cướp.
Nhưng đi ăn cướp cũng phải biết chọn đối tượng, hắn không thể cướp bóc của các thương đội thành Hắc Liên, vì hắn không đủ lực. Cướp của dân chúng lẻ tẻ ra ngoài thành thì quá ít, không bõ hắn ra tay. Vậy thì chỉ còn lại một đối tượng, chính là ăn cướp của mấy tên ăn cướp.
Tại Ma giới, khu vực bên ngoài các thành đều đầy rẫy nguy cơ, trộm cướp lảng vảng khắp nơi, ma thú hoang dã chỗ nào cũng có, nếu như chưa đạt tới Tạo Thể cảnh thì tuyệt đối không nên tùy tiện ra ngoài.
Giống như lúc này đang có ba tên cướp chặn đường Tôn Kỳ, một tên lên tiếng:
“Đường này do ta mở, muốn qua thì…”
Phốc! một tiếng, đầu tên này nát tan. Hai tên còn lại sợ hãi, một vội bắn pháo tín hiệu, một tên chỉ tay lắp bắp nói:
“Ngươi thật to gan, dám ra tay với huynh đệ Thạch Phong Bang, lão đại ta mà ra tay thì ngươi chết thế nào cũng không biết.”
“Nhiều lời, báo tín hiệu xong rồi thì cùng đi chết đi.” Tôn Kỳ nói xong liền phất tay lấy đi tính mạng của hai tên cướp.
Tôn Kỳ lúc này đang lấy ma khí bọc lại toàn thân, đồng thời thay đổi khí tức, nên bề ngoài hắn khá giống với một Luyện Linh cảnh.
Tôn Kỳ phất tay cuốn lấy ba túi đồ của ba tên cướp, bên trong không có nhiều thứ giá trị, nhưng mà có còn hơn không.
Đợi không bao lâu, chỉ hơn chục tức hơi thở sau, xuất hiện nhiều bóng đen vây kín mọi con đường xung quanh Tôn Kỳ. Một tên to con cao lớn cưỡi một con ma sói, chậm rãi bước tới chỗ Tôn Kỳ, khi còn cách Tôn Kỳ mười bước, ánh mắt của hắn từ trên cao nhìn xuống, giọng khinh miệt, nói:
“Ngươi có biết ngươi đã phạm sai lầm thế nào không?”
Vút! Một tiếng, Tôn Kỳ biến mất tại chỗ, khi Tôn Kỳ hiện ra thì đã nắm lấy cổ tên cướp thủ lĩnh, cả hai lơ lửng trên không. Đám cướp thuộc hạ ngơ ngác, chuyện gì vừa xảy ra thế này, mới chỉ trong chớp mắt thủ lĩnh của bọn họ đã bị bắt giữ, điều này sao có thể, dù sao thủ lĩnh của bọn họ cũng là Tạo Thể cảnh nhất trọng cường giả.
Nhưng không đợi bọn họ nghĩ nhiều, Tôn Kỳ phất tay một cái, từng lưỡi nhận vô hình phóng ra chém giết toàn bộ đám cướp và con ma sói.
Tên cướp thủ lĩnh sợ hãi tái mặt, hắn biết hắn đã đụng phải thứ dữ, đang muốn mở miệng cầu xin thì đầu hắn bỗng trở nên mơ màng, quay cuồng. Chính là do hắn đã bị thần thức kim châm đâm trúng.
Tôn Kỳ tiến hành sưu hồn tên này.
Một lúc sau, Tôn Kỳ buông tay, xác tên cướp rơi bịch xuống đất. Tôn Kỳ đã có được thông tin hang ổ bọn cướp, cùng với đó là ma pháp của hắn, địa hình, ma thú nơi này.
Tôn Kỳ cuốn tay thu hết toàn bộ túi đồ của những tên cướp. Tôn Kỳ nhìn xác tên thủ lính, nghĩ nghĩ một chút rồi cũng thu luôn xác của hắn vào Tử Kim Hồ Lô.
Tôn Kỳ sau đó thẳng tiến tới sào huyệt lũ cướp. Tại sào huyệt, số lượng tên cướp canh gác bảo vệ không ít nhưng cũng chỉ khiến Tôn Kỳ mất thêm một chút thời gian tiêu diệt.
Bên trong kho chứa đồ của mấy tên cướp, có nhiều tới mấy chục rương đồ, bên trong chủ yếu là ma thạch, đan dược, một số kim loại khoáng thạch, vũ khí cấp thấp, không cần nghĩ nhiều Tôn Kỳ đưa tay một cuốn thu hết vào trong Tử Kim Hồ Lô.
Thứ gì có thể dùng thì dùng, thứ gì không thể dùng thì đem bán.
Năm ngày sau, lại một sào huyệt bọn cướp khác bị Tôn Kỳ tận diệt.
Liên tiếp trong vòng nhiều tháng, Tôn Kỳ đã diệt đi hàng chục hang ổ bọn cướp, thu hoạch rất khá.
Điểm dừng chân tiếp theo của hắn là Vân Hoa Thành.
Tại trong thành Tôn Kỳ bán đi hết mấy thứ không dùng được như kim loại khoáng thạch, vũ khí cấp thấp, đan dược cấp thấp… đổi thành toàn bộ ma thạch, được gần mười triệu ma thạch. Cộng thêm số ma thạch cướp được, tổng cộng Tôn Kỳ có được năm mươi triệu ma thạch.
Số ma thạch này đối với một Tạo Thể cảnh tam trọng cũng coi như dư dả, nhưng chỉ đủ cho Tôn Kỳ dùng ổn thỏa trong một thời gian.
Tôn Kỳ thuê một biệt viện ở lại. Hắn từ trong Tử Kim Hồ Lô lấy ra mấy cái xác Tạo Thể cảnh. Sau đó tiến hành mổ xẻ nghiên cứu.
Tôn Kỳ vẫn luôn có một thắc mắc trong lòng đó chính là tại sao cơ thể Nhân tộc lại yếu ớt hơn các tộc khác?
Hắn đã tỉ mỉ nghiên cứu qua Nhân tộc cơ thể, hắn có thể thấy được từng bộ phận đều vô cùng tinh xảo, tinh tế và tinh diệu. Hắn gọi đây là tam tinh.
Tinh xảo là các bộ phận cơ thể dù to hay nhỏ, dù dài hay ngắn, dù lớn hay bé,… đều được cấu tạo một cách tỉ mỉ. Không dư, không thừa, không thiếu.
Tinh tế là khi đi sâu vào các chi tiết nhỏ, có thể thấy được mọi thứ được sắp xếp một cách vô cùng hoàn hảo, mỗi bộ phận dù nhỏ đến đâu thì cũng là một mắt xích không thể thiếu để cơ thể hoạt động bình thường. Chúng kết nối, liên thông với nhau một cách hoàn mỹ.
Tinh diệu là khi đã hiểu rõ tinh xảo và tinh tế thì ngươi chỉ có thể kêu lên: cơ thể quá tinh diệu. Một cơ thể tinh diệu như vầy chỉ có thể do một khối óc siêu phàm, một quyền năng vô biên tạo ra.
Hắn không cho rằng thiên địa tạo hóa mất công tạo ra một cơ thể tinh diệu như vậy chỉ để làm nô lệ hay gia súc cho các tộc khác.
Hắn cũng đã xem xét cơ thể ma thú cấp thấp, mức độ tinh diệu chỉ cùng lắm là như cơ thể Nhân tộc, thậm chí có một số tính năng còn không bằng.
Vậy thì những cơ thể cấp cao so với cơ thể Nhân tộc thì sao? Hắn không rõ.
Nhưng bây giờ câu trả lời có thể ở ngay trước mắt hắn.
Tôn Kỳ nhẹ đặt dao, rạch sâu vào lớp da cá sấu. Đây là một tên Tạo Thể cảnh nhất trọng, chọn phụ thể là một con cá sấu lớn, đi bằng hai chân sau.
Thời gian một tháng đi qua, Tôn Kỳ nhẹ đặt con dao mổ xuống, thở ra một hơi dài. Hắn đã mổ xong cái xác cuối cùng.
Tôn Kỳ lấy ra một cuốn sổ tay ghi lại những gì hôm nay đã tìm hiểu được.
Sau đó, Tôn Kỳ lại tiếp tục nhốt mình trong phòng, thống kê lại những gì đã biết, đồng thời đưa ra vài kết luận chung.
Đa phần các cơ thể đều giống nhau ở chín đại huyệt, chín đại huyệt này chống đỡ toàn bộ cơ thể tu luyện. Năm xưa, Cổ Đế và bảy mươi hai Ma Hoàng hẳn là đã nhìn ra điểm này nên mới xây dựng hệ thống tu luyện dựa trên chín đại huyệt này.
Tiếp theo, đa phần các cơ thể đều được cấu tạo từ chín bộ phận chính: bì, cốt, huyết, cơ, lục phủ ngũ tạng, sinh dục, não, tủy, hồn cư. Điều này lại một lần nữa chứng minh Cổ Đế và các Ma Hoàng đã nghiên cứu rõ cơ thể sinh vật sống.
Tôn Kỳ có cảm giác, hắn chính là đang bước theo con đường mà Cổ Đế và các Ma Hoàng đã đi qua. Cuối con đường đấy chính là hệ thống tu luyện như hiện nay.
Nhưng Tôn Kỳ vẫn luôn có cảm giác Cổ Đế và các Ma Hoàng đã bỏ xót điều gì đó, một điều vô cùng quan trọng. Nếu như hắn có thể tìm ra điều đó thì hắn có thể đạt được thành tựu vượt xa Cổ Đế và các Ma Hoàng, thậm chí mở ra một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới, hoàn toàn vượt trội hệ thống cũ.
Nhưng mà hiện tại thông tin của hắn vẫn còn quá ít, hắn cần tiếp tục tìm kiếm thông tin, tăng cường hiểu biết.
Tôn Kỳ quyết định tiếp tục lên đường, vừa tìm kiếm tài nguyên tu luyện, vừa tìm kiếm một câu trả lời.
Tôn Kỳ một đường hướng phía tây bắc mà đi. Mục tiêu của hắn là thành Hạ Phi.