Không chờ đợi lâu, Tôn Kỳ cũng cất bước lên Tuyệt Đỉnh Sơn.
Ngay từ bước đầu tiên Tôn Kỳ đã cảm thấy áp lực nhàn nhạt đè lên vai mình. Áp lực này có thể so với áp lực gần đỉnh của mấy ngọn đồi bìa ngoài.
Đi được mười bước, áp lực lại tăng thêm một phần. Lúc này có một bầy huyễn ảnh chuột đói lao tới cắn xé Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hừ lạnh, đấm ra một đấm vỡ nát đám huyễn ảnh, nhưng mà huyễn ảnh vẫn vô cùng vô tận lao tới.
Đám huyễn ảnh này với Tôn Kỳ mà nói thì quá yếu, cho dù có nhiều thì cũng không làm được gì. Tôn Kỳ vẫn là ổn định bước chân tiến lên.
Khi bước đến bước thứ hai mươi, huyễn ảnh đám chuột đói biến mất thay vào đó là một đám huyễn ảnh linh miêu, cộng thêm vào là áp lực lại tăng thêm một phần.
Nhưng mà những điểm này vẫn chưa làm khó được Tôn Kỳ.
Bước thứ ba mươi, huyễn ảnh linh cẩu xuất hiện, áp lực lại tăng thêm một phần.
Đã đi được ba mươi bước, Tôn Kỳ có thể dễ dàng nhận ra quy luật hoạt động của Tuyệt Đỉnh Sơn. Cứ mỗi mười bước, áp lực lại tăng thêm một phần, huyễn ảnh cũng tăng lên một cái cấp độ.
Những ngọn núi hay đồi khác thì lúc leo lên chỉ có áp lực, lên đến đỉnh mới phải chiến đấu với huyễn ảnh. Nhưng Tuyệt Đỉnh Sơn thì ngay tại leo lên, ngươi vừa phải chịu áp lực vừa phải chiến đấu với huyễn ảnh. Cấp độ khó khăn đã tăng lên gấp trăm lần, không hổ là Tuyệt Đỉnh Sơn.
Một lúc sau, Tôn Kỳ đã bắt kịp bọn Tề Sở. Lúc này bọn Tề Sở đang ở khoảng một trăm hai mươi bước.
Tại đây vẫn chưa phải là cực hạn của bọn Tề Sở nhưng bọn hắn cũng phải nghiêm túc chống đỡ, từng bước cẩn thận. Thấy Tôn Kỳ bắt kịp cùng sánh vai, thì bọn hắn cũng không chút ngạc nhiên. Bọn hắn có thể lên được đến đây, Tôn Kỳ mà không lên được thì mới là lạ.
Có thêm Tôn Kỳ cùng bước chỉ khiến bọn hắn thêm quyết tâm, nỗ lực.
Đi được bốn trăm bước, Bạch Minh Minh đã đến cực hạn chịu đựng. Nàng quỵ gối chống tay, miệng thở hổn hển, từng sợi ma khí trào ra từ miệng, từ mũi.
Bạch Minh Minh ánh mắt không cam, muốn nhấc chân tiến lên nhưng mà “oanh!” một tiếng, áp lực đè nặng vượt quá sức chịu đựng của nàng. Bạch Minh Minh té bay xuống dưới, vô cùng thê thảm.
Đám Tề Sở thấy cảnh này cũng có chút đồng cảm, nhưng mà phía trước đường còn dài, bọn hắn vẫn phải tiếp tục leo lên, không có thời gian cho lòng trắc ẩn.
Đi được bốn trăm sáu mươi bước, Tông Chính không chịu được mà bị đánh rơi xuống dưới. Tông Chính chật vật đứng dậy, hắn ngước mắt nhìn lên bọn Tề Sở có chút không cam lòng. Nhưng mà hắn cũng không thể làm gì khác, lại một lần nữa leo núi, kết quả chỉ sợ càng thảm bại.
Đến bước thứ năm trăm, Liên Thành Tú bị loại.
Đến bước thứ năm trăm bảy mươi, Hỏa Bái Nhiên bị loại.
Đến bước thứ năm trăm chín mươi chín, chỉ còn Tề Sở và Tôn Kỳ sánh bước.
Tề Sở lúc này đang thở hồng hộc, từng sợi ma khí không tự chủ bị ép ra ngoài, chảy ra ngoài mũi, miệng. Tề Sở gian nan chống chọi, hắn đang bị một bầy huyễn ảnh cự tượng chà đạp.
Tề Sở cảm thấy mình đã đến cực hạn, khó mà lại bước tiếp. Tề Sở lúc này liếc ngang thấy Tôn Kỳ vẫn đang ổn trọng thân hình. Hắn cắn răng, bộc phát tất cả tiềm lực bản thân. Hắn không muốn thua, càng không muốn thua Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ trước đó đã là bóng ma trong lòng hắn, lần này, hắn nhất định phải vượt qua bóng ma này.
Tề Sở hét lớn, một cỗ cuồng bạo ma khí từ trong cơ thể của hắn bộc phát đi ra, cuồn cuộn như lốc xoáy. Khí thế của hắn tăng lên đến cực điểm, Tề Sở tung ra một đấm, huyễn ảnh cự tượng băng diệt một mảng lớn.
Tề Sở phồng lên khí thế, hắn giậm chân tiến lên. Bước thứ sáu trăm.
Tề Sở cảm thấy tự tin dâng trào, muốn nhất cổ tác khí một hơi bước lên. Nhưng đúng vào lúc này…
Một bàn tay vững chắc chụp lấy cổ hắn, khóa lại toàn bộ khí thế của hắn. Tề Sở giật mình sợ hãi, hắn cảm thấy mình như con mèo con bị túm cổ, hoàn toàn không có sức phản kháng. Lực lượng vừa rồi, khí thế vừa rồi của hắn hoàn toàn tiêu biến.
Tề Sở tất nhiên biết kẻ động thủ với hắn là ai. Tề Sở vừa giận vừa sợ quát:
“Ngươi muốn làm gì?”
Tôn Kỳ nhếch mép cười nói:
“Ngươi đã muốn đi lên như vậy, thì để ta giúp ngươi một tay.”
Vừa dứt lời, Tôn Kỳ cầm Tề Sở quăng lên trên núi. Rơi xuống khoảng bậc bảy trăm.
Tề Sở hét lên sợ hãi. Khi hắn vừa chạm đất lập tức bị áp lực ở đây ép cho nằm bẹp xuống đất, ma khí từ thất khiếu không tự chủ chảy ra, huyễn ảnh chưa kịp xuất hiện tấn công thì Tề Sở đã không chịu được mà ngất đi.
Áp lực ép Tề Sơ lăn lông lốc xuống núi. Tề Sở liên tục đập mặt vào đá, đau quá mà phải tỉnh dậy. Tề Sở mắt long lên sòng sọc, hắn lúc này toàn thân đau đớn muốn nhúc nhích một ngón tay cũng khó. Lúc này có một tên đồng bạn đỡ hắn dậy, cho hắn ăn đan dược trị liệu.
Tôn Kỳ lúc này một mình trên đỉnh núi, hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn vẫn là như thế thích độc hành, có kẻ đi bên cạnh luôn cho hắn cảm giác khó chịu, bị xoi mói.
Tôn Kỳ hít một hơi dài, bầu không khí cô độc, hắn nở nụ cười giậm bước tiến lên.
Không có ai xoi mói, Tôn Kỳ có thể thoái mái phóng thích khí thế cùng sức mạnh, các loại huyễn ảnh nhanh chóng bị hắn đập tan.
Bảy trăm bước… tám trăm bước… chín trăm bước…
Không mấy khó khăn, Tôn Kỳ vượt qua mấy trăm bước liền.
Tôn Kỳ cũng không có ý ngừng lại, hắn lập tức đạp vào bước thứ một ngàn.
Oanh! Vang một tiếng. Áp lực đột ngột tăng mạnh gấp đôi, vượt quá quy luật lúc trước, không chỉ có thế, trong cỗ áp lực còn đi kèm nhiệt lực thiêu đốt.
Ma khí bên ngoài của Tôn Kỳ nổ lách tách, đây là dấu hiệu của ma khí bị thiêu cháy, cũng giống như lửa của Hỏa Hỏa thiêu cháy ma khí, chỉ là nhiệt lực ở đây còn kém xa Hỏa Hỏa.
Nếu như đối với Ma tộc thì đây là một đại rắc rối, tuy chỉ là từng chút thiêu đốt ma khí nhưng qua dài lâu, Ma tộc khó mà chịu đựng được sự tiêu hao này, chiến lực sẽ từ từ sụt giảm. Lại cộng thêm áp lực tăng mạnh và huyễn ảnh càng lúc càng lợi hại. Tất cả điều này khiến cho một ngàn bước là một mốc quan trọng, khó có ai vượt qua.
Nhưng với Tôn Kỳ mà nói cũng không quá khó khăn, Tôn Kỳ vốn không tu ma khí, hắn chỉ dùng ma khí làm vỏ bọc nên có bị nhiệt lực thiêu đi ma khí thì hắn cũng không bị ảnh hưởng.
Còn về trọng lực áp bức thì vẫn chưa chạm tới được giới hạn chịu đựng của hắn. Còn đám huyễn ảnh cũng không quá khó đối phó.
Đi được vài bước thì Tôn Kỳ chợt dừng chân, hắn nhìn thấy trên một tảng đá có vài chữ: Tông Quật đã đến đây!
Có thể đi vào Tiến Hóa bí cảnh đều là thiên tài, có thể leo lên được Tuyệt Đỉnh Sơn đều là thiên tài nổi bật, có thể leo lên trăm bậc đều là thiên tài đỉnh cấp, có thể leo lên một ngàn bước chính là thiên tài trong thiên tài.
Rất nhiều thiên tài đều coi Tuyệt Đỉnh Sơn là thước đo tranh đua giữa thiên tài các thế hệ. Chỉ có leo lên được ngàn bước thì mới có tư cách để lại danh tính, lưu danh đời sau.
Tông Quật là một vị thiên tài đến từ Tông gia. Tông gia có thể trở thành một thế lực sừng sững tại Hắc Liên thành chính là nhờ một phần công của kẻ này.
Đi thêm chục bước nữa, Tôn Kỳ lại thấy một dòng chữ: Nghệ Hoàng đến đây dạo chơi!
Ý tứ trong câu của Nghệ Hoàng nhẹ nhàng hơn câu của Tông Quật, giống như Nghệ Hoàng quả thật chỉ đến đây dạo chơi. Hiện lên trong trí tưởng tượng của Tôn Kỳ là một thiếu niên phong hoa tuyệt đại dạo bước Tuyệt Đỉnh Sơn.
Vị này hẳn là đến từ Nghệ gia.
Ngay cạnh bên tảng đá của Nghệ Hoàng, có một tảng đá ghi: Mộc Thạch!
Chỉ đơn giản hai chữ, lại không nhiều lời. Tôn Kỳ cười trộm nghĩ: tên này cũng quá tiết kiệm chữ, mà lại cái tên cũng quá tầm thường. Đang nghĩ thì Tôn Kỳ bỗng nhiên sực tỉnh, vì hắn nhớ ra thành chủ Thành Hắc Liên hiện tại cũng tên Mộc Thạch, cũng là đệ nhất cao thủ hiện nay trong thành. Xưa nay tất cả đều kính sợ thành chủ, rất ít ai dám gọi thẳng tên hắn. Lâu dần, tất cả cũng quên mất tên thật của thành chủ, chỉ có vài thế lực là nói con cháu biết tên thành chủ.
Tôn Kỳ sau đó lại tiếp tục tiến lên, thỉnh thoáng hắn lại gặp vài tảng đá có khắc chữ. Những họ tên trên đá đa phần đều trùng với họ của các thế lực lớn trong thành.
Càng đi lên số lượng tảng đá có khắc chữ càng lúc càng ít, khi đi được năm ngàn bước thì tuyệt nhiên đã không còn cái tên nào.
Lúc này ma khí quanh thân của Tôn Kỳ đã bị thiêu hủy hoàn toàn. Tôn Kỳ cũng không quá lo lắng, ngược lại không có ma khí bao bọc, hắn lại càng dễ phát huy sức chiến đấu.
Tôn Kỳ phóng thích linh khí bao bọc toàn thân, cản lại nhiệt lực và trọng lực.
Nhiệt lực gặp linh khí thì cũng không làm được gì. Nên nhớ nhiệt lực được thiết kế để thiêu hủy ma khí, còn linh khí thì chưa bao giờ được biết đến trong Ma giới. Nói đùa! Làm sao có thể thiết kế trận pháp thiêu hủy thứ không biết?
Tôn Kỳ vững chắc từng bước tiến lên, huyễn ảnh đủ loại hình dáng ập tới tấn công nhưng tất cả đều tan thành tro bụi dưới nắm đấm của hắn.
Sáu ngàn bước… bảy ngàn bước… tám ngàn bước…
Đến gần chín ngàn bước, Tôn Kỳ cảm giác như mình đang gánh một ngọn núi trên lưng, nhiệt lực khủng bố đến linh khí cũng bị vặn vẹo, huyễn ảnh không còn xuất hiện từng đàn nữa mà chỉ xuất hiện đơn lẻ từng con ứng với từng bước.
Nhưng mà mỗi huyễn ảnh lại khủng bố dị thường, đều là mô phỏng các loại ma thú, yêu thú cường đại. Chân long, thần điểu, ma xà… lần lượt xuất hiện. Mỗi con đều có sức chiến đấu cực cường cùng với thiên phú chủng tộc.
Tại chín ngàn, có một tảng đá khắc chữ. Đây hẳn là vị thiên tài được nhắc đến đã đi được xa nhất.
Trên tảng đá là mấy chữ: Ta là Độc Cô Hành. Nghe ta một lời: phía trước tuyệt đối không thể lên.
Tôn Kỳ đọc được lời này thì hít một hơi sâu, có chút phân vân.
Độc Cô Hành, cái tên này đối với Tôn Kỳ quá xa lạ. Trong hiểu biết của Tôn Kỳ không hề có ấn tượng với cái tên này, các thế lực lớn trong thành Hắc Liên cũng không hề có họ Độc Cô.
Nhưng mà có thể đi đến một bước này, vượt xa hoàn toàn so với các thiên tài khác từ trước đến nay, giống như Độc Cô Hành ở một đẳng cấp khác. Với thực lực khủng bố của Độc Cô Hành, vậy mà hắn còn nói phía trước không thể lên thì chắc chắn phía trước thật sự có nguy hiểm cực lớn.
Tôn Kỳ cũng không cho rằng Độc Cô Hành nói dối, vì đơn giản là không cần thiết.
Tôn Kỳ có chút đăm chiêu suy nghĩ: không biết có nên tiếp tục cất bước.
Suy nghĩ một lúc thì Tôn Kỳ nhoẻn miệng cười, hắn có gì phải sợ chứ? Kẻ khác làm không được không có nghĩa là hắn làm không được, kẻ khác sợ không có nghĩa hắn cũng cần sợ, đối với kẻ khác là cực hạn khủng bố nhưng đối với hắn thì chưa chắc.
Tôn Kỳ nghĩ thông suốt mọi chuyện, hắn liền cất bước tiến lên